Quý Ngài Khoai Tây Chiên Và Tiểu Thư Tương Cà Chua

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẩu truyện 17:

Cô bé làm ca đêm hôm nay nhà có việc bận nên xin đổi ca với Tần Dật.

Nhân lúc bố mẹ vẫn đi công tác chưa về, Diệp Trường An liền theo chân Tần Dật đi làm đêm. Khoảng thời gian này vắng khách cho nên cũng chỉ cần một nhân viên đứng quầy là đủ.

Tầm mười giờ kém, Tần Dật đi vệ sinh, nhờ Diệp Trường An trông cửa tiệm giúp mình một chút.

Tần Dật vừa mới lên gác thì đã có một vị khách tiến vào trong. Anh ta gọi một bánh tart trứng, một khoai lớn, một gà viên, một cánh gà cùng với một cốc Coca… Túm lại là gọi rất nhiều. Diệp Trường An không biết dùng máy tính tiền, cô ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi cau mày hỏi khách hàng: “Anh có biết tổng cộng hết bao tiền không?”

Khách hàng thản nhiên đáp: “Mười tám tệ.”

Đôi mày của Diệp Trường An càng nhíu chặt: “Nhưng chỗ này phải nhiều hơn mười tám chứ, tôi đọc ít sách vở lắm anh đừng có mà gạt tôi.”

Khách hàng phá lên cười sằng sặc: “Thì cô hỏi tôi còn gì?”

Tần Dật bước xuống cầu thang, vừa lúc nghe được Diệp Trường An đối thoại cùng với khách hàng. Anh cố gắng nín cười, nói: “Ngại quá, tôi đi vệ sinh một tí nên nhờ bạn trông hộ ạ. Của anh tổng cộng là một trăm mười tám tệ, cảm ơn.”

Đợi đến khi khách hàng ra ngoài rồi, Tần Dật mới bật cười: “Trường An, em ấm ớ quá ha ha ha.”

May là cô không nhận mười tám tệ thật đó.

Mẩu truyện 18:

Cuối tuần Tần Dật được nghỉ, Diệp Trường An hẹn anh cùng nhau đi uống trà chiều.

Trong lúc thưởng trà, Diệp Trường An hỏi Tần Dật: “Người ta hay bảo thích một người cũng cần có lý do. Vậy sao anh lại thích em?”

Tần Dật suy ngẫm một chốc, thâm trầm đáp: “Có lẽ là cho dù lần nào em đến cũng chỉ mua một suất khoai nhỏ mà lại lấy tận năm gói tương cà chua, thì anh vẫn rất thích em.”

Uống trà xong, Tần Dật và Diệp Trường An đi dạo trong công viên Liễu Châu.

(Công viên Liễu Châu: Công viên đô thị tổng hợp lớn nhất huyện Gia Thiện, thành phố Gia Hưng, tỉnh Chiết Giang)



Diệp Trường An trông thấy những đứa trẻ chạy tới chạy lui trên bãi cỏ ở đằng xa, ngẩng đầu nhìn Tần Dật, hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”

Tần Dật lắc đầu: “Phiền lắm.”

Diệp Trường An vẫn dõi mắt theo đám trẻ đang nô đùa, dịu dàng cười nói: “Thế sau này anh phải chịu đựng phiền phức rồi ~ Vì em muốn sinh hai đứa ~”

Tần Dật cao một mét tám, còn Diệp Trường An chỉ cao một mét sáu ba, đứng ở bên cạnh anh trông rất giống với một cô nhóc còn đi học.

Tần Dật bước đi rất nhanh, Diệp Trường An luôn phải lóc cóc đuổi theo anh.

Trên con đường dài rợp bóng cây xanh, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở giữa những tán cây, rải xuống khuôn mặt non nớt của người thiếu nữ. Cô gái chạy lên một bước, đuổi kịp bước chân thiếu niên, sau đó túm lấy tay anh, thân mình liêu xiêu loạng choạng.

Chàng trai mở tay, bọc lấy bàn tay bé nhỏ của cô.

Mẩu truyện 19:

Diệp Trường An đi vệ sinh, Tần Dật vẫn ngồi tại chỗ.

Anh nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn mới. Bởi vì thường ngày bọn họ đều đưa tin nhắn cho nhau đọc nên Tần Dật cũng theo thói quen mà mở điện thoại của cô ra xem.

“Trường An, có chuyện này mình vẫn muốn nói cùng với cậu, chúng ta có thể gặp nhau một lát được không? Bọn mình là bạn bè đã ba năm, nhưng mà mình lại không muốn chỉ dừng lại ở bạn bè. Cậu suy nghĩ một chút đi, rồi trả lời tin nhắn của mình nhé.”

Là một người bạn nam của Diệp Trường An. Tính cách của cô cởi mở phóng khoáng, quan hệ với cả bạn nam lẫn bạn nữ đều rất tốt.

Tần Dật nhếch môi cười lạnh, dứt khoát nhắn lại: “Cô ấy không có ở đây.”

Khi Diệp Trường An quay về, cô phát hiện khuôn mặt Tần Dật bỗng nhiên trở nên u ám. Diệp Trường An thò đầu lại gần anh, ngây ngô hỏi: “Anh làm sao thế? Có chuyện gì không vui à?”

“Ừm.” Tần Dật hờ hững đáp, trả điện thoại lại cho cô.

Diệp Trường An lập tức hiểu rõ nguyên do.

Tần Dật nhìn Diệp Trường An chằm chằm, sau đó đẩy đĩa bò bít tết về phía cô, vừa cười gằn vừa hậm hực thái thịt. Diệp Trường An chỉ cảm thấy rất buồn cười, dáng vẻ của anh lúc ghen nhìn trông đáng yêu đến lạ. Cô mau chóng trả lời tin nhắn.

“Mình về rồi đây, không cần phải suy nghĩ đâu.”

“Trên TV có người bảo giữa nam và nữ không có tình bạn thuần khiết, nhưng mà mình không tin.”

“Mấy năm nay, mình đều xem cậu như một người bạn gái thật sự của mình.”

Đối phương không nhắn lại nữa.

Diệp Trường An đẩy điện thoại tới trước mặt Tần Dật, cất giọng nịnh nọt: “Hoàng Thượng, thần thiếp làm như vậy đã đủ tàn nhẫn chưa?”

Tần Dật khua tay ra hiệu cho cô đứng lên rồi sải bước về phía cô. Thế là Diệp Trường An liền bị… hôn… ngay trước mặt bao nhiêu con người…

Mẩu truyện 20:

Giữa Diệp Trường An và Tần Dật có một ước định nho nhỏ, và hai bọn họ đã thực hiện nó nhiều lần rồi.

Đó là hẹn hò nhau xong, trước khi rời đi, phải hôn lên mắt người kia một chút.

Cô đã từng hỏi Tần Dật vài lần, tại sao không phải hôn môi, hôn má hay là hôn trán mà nhất định phải là hôn mắt? Kỳ quái lắm á ~

Một buổi tối, Tần Dật đưa Diệp Trường An tới ngã rẽ vào nhà cô. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh bảo cô nhắm mắt lại rồi hôn lên đôi mắt cô.

Hôn xong, anh cũng không vội đi ngay mà lại thủ thỉ bên tai cô rằng: “Bởi vì anh là đôi mắt của em, anh muốn đưa em đi nhìn ngắm toàn bộ thế giới này.”

Diệp Trường An lại bị đốn gục bởi sự lãng mạn của anh lần nữa.

……

Trên WeChat, Diệp Trường An hỏi Tần Dật: “Anh thấy ngoại hình của em thế nào?”

“Nói thật nhá, đừng có mà nói dối nha.”

Tần Dật nghiêm túc trả lời: “Cũng ưa nhìn, kiểu khá hoạt bát dễ thương.”

“Ừm… Dáng dấp cũng rất gì và này nọ nữa…”

“Đã bảo anh đừng có nói dối mà, sao anh vẫn xiên xẹo thế. Nói dối là thói quen xấu đó, cần phải sửa ngay lập tức.”

Tần Dật tức khắc sửa lời: “Cực kỳ xinh đẹp.”

Diệp Trường An: “Em chính là cô gái xinh đẹp nhất thế gian này.”

Tần Dật: “Không phải…”

“Là trong số những cô gái xinh đẹp nhất thế gian này, cô gái của anh là xinh đẹp nhất.”

……

Diệp Trường An dạo này rất thích xem phim kinh dị.

Bởi vậy ngày hôm nay, cô lôi kéo Tần Dật tới rạp xem một bộ phim đẫm máu mới ra của Nhật.

Diệp Trường An thấy rất vui. Tần Dật cũng thấy rất vui. Bởi vì anh đã tưởng tượng đến cái cảnh cô hốt hoảng nhào vào lòng anh.

Bộ phim chẳng mấy chốc đã bắt đầu, hết thảy đều rất thuận lợi.

Nửa tiếng sau, rạp chiếu phim thỉnh thoảng vang lên tiếng thét chói tai của vài cô gái, cũng có mấy người đã lao vào vòng tay của bạn trai mình, không ngừng hò hét: “Đáng sợ quá á á á…” Chỉ duy mỗi Diệp Trường An là không có phản ứng gì.

Nửa tiếng sau nữa, Tần Dật nhiều lần quay đầu nhìn Diệp Trường An, chỉ thấy cô hờ hững ăn bỏng ngô, mắt vẫn dán lên đám người máu me trên màn ảnh, thậm chí còn vừa xem vừa gật gù. Tần Dật cảm giác phong cách của cô hình như đã hơi thay đổi.

Diệp Trường An thấy Tần Dật thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, còn tưởng rằng anh đang sợ, bỗng dưng cảm thấy mình kéo anh đến đây xem phim là đã làm khó anh rồi.

Thế là… giữa rạp chiếu bóng tối tăm… Diệp Trường An giang tay về phía Tần Dật…

“Anh sợ quá à? Sợ thì lại đây em ôm nào.”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tần Dật hôn lên môi cô.

Trên màn hình lớn xác trải nơi nơi, phía dưới lại đang diễn phim thanh xuân thần tượng.