Quý Phi Giá Lâm

Chương 12






Ngồi hơn một giờ trên xecông cộng, dựa theo tin nhắn cuối cùng thuận lợi tìm được công ty của hắn.

Mặt sàn trải cẩm thạchtrơn bóng, lóe chói mắt quang sáng lạn, còn có vị tiểu thư trước mặt khách khímỉm cười, công ty như vậy, làm cho người ta cảm giác cao sang quý phái biết baonhiêu.

Vạn Quý Phi theo lời hắnbáo là em gái, vị tiểu thư trước mắt này ngay lập tức gật gật đầu, đi trước dẫnđường đến quay cửa thang máy.

”Phòng Hoắc tổng ngay tạitầng ba, cô đi lên sau đó rẽ phải, chính là phòng thứ ba.”Cô nhân viên này đượchuấn luyện có tố chất lời nói có lễ, truyền vào tai cảm thấy không quá thoảimái.

Nói lời cám ơn, khi VạnQuý Phi lên lầu còn có thể cảm nhận được sau lưng ánh mắt của vị tiểu thư kianóng cháy lan rộng. Là tò mò sao em gái nhà lão bản cô xinh đẹp tuổi trẻ nhưthế, hay là nơi này vẫn thường hay xuất hiện nhiều nữ sinh thân phậm em gái nhưthế này lắm? Cô âm thầm phỏng đoán, trong lòng cực kỳ không thích bị người khácdùng ánh mắt như thế đánh giá quét cô, cố gắng tăng nhanh cước bộ ly khai.

Rốt cuộc cũng tới lầu 3,đối diện cửa thang máy là một phiến cửa bằng thủy tinh, bên trong sắp xếp mấybàn công tác chỉnh tề, mà những người ngồi nơi ấy không phải đang nghe điệnthoại chính là liều mạng viết viết họa họa, có vẻ cực kỳ bận rộn.

Vạn Quý Phi gõ cửa, đẩyra. ”Tôi tìm Hoắc tổng.”

Hơn mười ánh mắt đồngloạt nhìn phắt qua đây, trong đó một cái cánh tay chỉ chỉ bên phải, Vạn Quý Phihiểu rõ gật gật đầu.

Nơi này rất lớn, gianphòng tổng giám đốc cùng với văn phòng vừa rồi của nhân viên còn cách một đoạntương đối. Vạn Quý Phi từng bước một hướng cánh cửa thứ ba đến gần, khi đi đếncái phòng thứ hai, ánh mắt lơ đãng rơi xuống gian tường thủy tinh, xuyên quakhe hở vừa vặn nhìn thấy người muốn tìm an vị ở bên trong.

Hắn ở trong này! Cô mớivừa nghĩ đến chuyện gõ cửa, lại từ nửa cánh cửa khép hợp nghe được một đạothanh âm cao ngạo.

“Thứ tư ngày hôm đó,chúng tôi dỗ cô ấy cả một buổi chiều, người ta buổi tối còn muốn tiếp tục, cậulại đẩy! Buổi sáng thứ năm cô ấy tìm cậu, cậu kéo dài tới buổi chiều mới xuấthiện. Cậu rốt cuộc có ý đi bàn bạc sinh ý này hay không đấy?”

Thứ tư không phải là cáibuổi tối kia đi ăn lẩu kia sao? Nguyên lai hắn vốn dĩ muốn đi xã giao với kháchhàng, lại chạy tới tìm cô ăn cơm, còn biến thành vào bệnh viện. Sáng thứ nămhắn còn chưa có xuất viện đâu, như thế nào không giải thích? Tùy tiện để ngườinày trách cứ? Ngốc tử!

“Có lẽ cậu thực khinhthường việc đi hầu hạ một nữ nhân, nhưng đây là sinh ý hơn một ngàn vạn, cậu sẽkhông thể hy sinh một chút hay sao! Nếu người mà cô ấy xem trọng là tôi, tôi sẽlập tức nhảy đi qua!”

Nói gì vậy? Hy sinh sắcđi đàm phán việc kinh doanh? Vạn Quý Phi tò mò kẻ nói chuyện rốt cuộc là loạingười nào, vì thế hơi hơi đem cửa đẩy ra một chút, nhìn thấy một cái thân hìnhthấp bé mập mạp đứng ở trước sô pha, vênh váo tự đắc vừa nói vừa phất phất bàntay ú núc. Cô nhìn không thấy Hoắc Duẫn Đình, không biết hắn là cái biểu tìnhgì, nhưng đứng bên ngoài nghe những lời này của mập mạp, ngay cả cô đều phảitức giận.

“Kỹ thuật cậu học khôngđến, ngay cả chuyện đối phó với khách hàng cũng không thèm chú ý. Cũng khôngphải bảo cậu đi bán mình, chính là bồi bồi cô ấy một chút mà thôi! Dù sao bìnhthường cậu cũng quen thói phong lưu, cho dù người ta yêu cầu trên giường, cậucũng không chút tổn thất! Việc buôn bán liền là lừa mình dối người như thế, cậunên cảm tạ mẹ cậu cho cậu một bộ dáng hời như thế!”

Thanh âm lại cao thêm vàiphân, có lẽ bởi vì Hoắc Duẫn Đình thủy chung không lên tiếng, cho nên hắn hoàntoàn nổi giận. ”Cậu đừng có mà bỏ ngoài tai những lời nói của tôi nha, đừng cónghĩ giống như tôi ở đây cố ý làm khó dễ cậu! Mẹ cậu đầu tư phát triểm công tynày, cũng luôn miệng mãi mời tôi làm tổng giám kỹ thuật, nói muốn hỗ trợ chocậu. Tôi là vì thành ý của dì mới đáp ứng, nhưng là cậu tổng giám này lại bàythái độ ra xa cách, cho dù tôi có ba đầu sáu tay cũng khó thực hiện nguyện vọngcủa mẹ cậu!”

Lời này càng nói càng quámức, Vạn Quý Phi nắm chặt quyền đầu, không rõ tên kia thời điểm đối với cô tàiăn nói luôn rất cao, mà tại đây ở trước mặt tiểu mập mạp này vì sao lại im lặngkhông nói.

Tiểu mập mạp tiếp tụccuồng oanh một vòng, cuối cùng bởi vì hắn trầm mặc mà nhụt chí. Vạn Quý Phi độtnhiên cảm thấy Hoắc Duẫn Đình thực đáng thương, xem ra hắn tân lão bản của côngty gia đình, lại bị kẻ tự xưng tổng giám kỹ thuật này đè nặng, còn muốn hắn đilàm tam bồi. Nguyên lai hắn bình thường luôn phải chịu uất ức như vậy, cô bấttri bất giác lại thấy một mặt khác của hắn.

Đang lúc Vạn Quý pPhi bênngoài trầm tư hết sức, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Duẫn Đình từ đầu chícuối vẫn không nói chuyện không hề báo động xuất hiện ở trước mặt cô.

“A? Tôi…” Bị phát hiệnnghe lén, cô không biết phải nói gì mới tốt đây.

Không đoán được Vạn QuýPhi lại sớm như vậy đã đến, phỏng chừng những lời nói mới vừ rồi cô cũng bỏkhông sót, Hoắc Duẫn Đình nghiêm mặt, kéo tay cô vội vã đi ra ngoài.

“Uy!” Vạn Quý Phi muốngọi hắn lại giải thích một chút, đừng làm cho tiểu mập mạp kia hiểu lầm, nhưngmà một tiếng vang này dội lại rước lấy ánh nhìn chăm chú bên trong văn phòngbên kia, cô nhanh chóng ngậm miệng, chạy chậm đuổi kịp cước bộ của hắn.

Ra đến công ty, đi đếntrước Volvo, hắn dùng điều khiển mở khóa, đem cô đẩy vào ngồi ở ghế phụ, sau đóbước nhanh vào vị trí điều khiển bên kia, tra chìa, khởi động, một loạt cácđộng tác liền mạch lưu loát.

Xe lao vút đi, tựa hồmang theo áp lực phẫn nộ nào đó. Vạn Quý Phi ngay cả hô hấp cũng không dám dùngsức, sợ rằng sẽ khiến cho lửa giận của hắn bùng nổ.

Khi Volvo đứng ở trướccửa nhà hắn, hắn mới thật sâu thở ra một hơi dài, bình tĩnh nói: “Xuống xe đi.”

“Cái kia…” Hắn như vậyquả thật làm cho cô thực bất an, Vạn Quý Phi nghĩ muốn an ủi vài câu, lại sợnói sai. Người sáng suốt đều nhìn ra hắn bị thương, nhưng đương sự lại muốn làmbộ như việc không đáng lo.

Hoắc Duẫn Đình chậm rãiquay sang, nhìn cô gượng ép cười: “Choáng váng sao?”

Còn giả bộ! Rõ ràng khóchịu như vậy! Vạn Quý Phi cái mũi chua xót, nhẹ giọng nói: “Hoắc Duẫn Đình, nếuanh muốn khóc liền khóc đi, nhiều nhất tôi đem đầu vai cho anh mượn.”

Hoắc Duẫn Đình ngẩn ngơ,ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt bất chốc trở nên sâu không lường được. Hắn nhẹ ngẩngđầu lên, tựa hồ đang cố kiềm nén, sau đó đột nhiên vươn người sang, đem cảngười cô ôm lấy, đầu thật sâu chôn ở gáy của cô.

Tình huống này tới rấtđột ngột, làm cho Vạn Quý Phi không kịp phản ứng, tay cô đã muốn nắm thànhquyền nện vào tấm lưng của hắn, miệng la lên đi ra: “Uy! Buông ra! Phi lễ a!”Đời này cũng chưa bị nam nhân nào ngoài người nhà ôm qua, thế nhưng lại ômnhanh như vậy, cô không thốt lên mới là lạ.

“Cô không phải nói muốnan ủi tôi sao?” Thanh âm rầu rĩ nghe có chút ủy khuất cùng đáng thương.

Vạn Quý Phi sửng sốt,đúng vậy là có nói qua, nhưng là… Tôi chỉ là nói cho anh mượn đầu vai dựa vào,cũng chưa nói cho anh ôm.

“Vạn Quý Phi ” Thanh âmcủa hắn tiếp tục yếu ớt vang lên “Để cho tôi ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”

Nghĩ đến hắn vừa rồi chịuphải ủy khuất, cô nhất thời liền mềm lòng, buông tha giãy dụa, ngửa đầu tùy hắnôm.

Nhận thấy được ngườitrong lòng im lặng, hắn xê dịch vị trí, đem thân thể yêu kiều nhỏ nhắn hoàntoàn nhét vào vòng tay chính mình.

Không khí xung quanh đượcbao phủ bới hơi thở xa lạ, còn có thể cảm nhận được nhịp điệu tim đập mạnh mẽmà hữu lực của hắn, này hết thảy đều thật khiến cho cô khẩn trương. Vai hắnthực rộng, mùi nam tính thản nhiên lại quả thật thần kỳ dễ ngửi, nguyên lai bịnam nhân ôm là loại cảm giác này, không chán ghét, thậm chí thành thật mà nóilà rất thoải mái. Chính là, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì đuổi đi cảmgiác ngượng ngập xấu hổ, cô giật giật bàn tay cương cứng, chậm rãi vỗ vỗ lưngcủa hắn: “Không có việc gì, đừng đem lời nói của cái loại người này để tâm.”

Chỗ đầu vai chợt chấnđộng, còn phát ra một chút tiếng vang. Sẽ không là khóc đi? Vạn Quý Phi quá 囧, thật đúng là chưa có gặp được nam nhân khóc bao giờ.

“Cái kia… Nam nhi có lệcũng không cần hổ thẹn.”

Hoắc Duẫn Đình đột nhiênbuông cô ra, đổ người ra sau lưng tựa, hai tay che mặt. ”Ha… Ha ha…” Tiếng cườitrầm thấp dày đặc của hắn tuôn ra đã tiết lộ rõ hoài nghi của cô, như sấm nổbên tai.

“Anh.. anh không phảiđang khóc?”

Trả lời của cô là mộttrận cười to càng cuồng vọng.

“Ôi!” Dù cho cô có ngốccỡ nào, cũng biết là bị đùa giỡn. ”Anh hơi quá đáng!” Uổng tâm tư cô còn thayhắn thương tâm! Một cỗ ủy khuất không rõ trong lòng bật nảy lên sống mũi, côxoay người nghĩ muốn xuống xe, bất đắc dĩ cửa bị khóa, cô muốn đi cũng khôngđược, trong cơn tức giận dùng sức vỗ thủy tinh: “Mở cửa!”

Nghe được sự phẫn nộ từlời của cô, Hoắc Duẫn Đình rốt cuộc cũng biết quả thật lần này vui đùa quátrớn, vì thế liền chỉnh đốn lại, thở phì phò nói: “Không cười thì không cười,cô đừng nóng giận. Tôi mới vừa rồi quả thật tâm tình rất kém cỏi, nhưng là saukhi nhìn thấy cô liền thoải mái hơn rất nhiều.”

Cho nên tôi chỉ là món đồchơi giải trí của anh? Vạn Quý Phi khẽ hừ một tiếng, tuy rằng vẫn nghĩ khôngthèm để ý tới hắn, nhưng bởi vì hắn xin lỗi, cơn tức cũng lụi đi hơn phân nửa.Nếu như vậy có thể đuổi đi cảm xúc tệ hại của hắn, thôi thì quên đi, không cầncùng hắn so đo.

“Còn tức giận?” Hắn nhẹnhàng mà dùng ngón tay búng vào khuyên tai của cô, vành tai nho nhỏ phiếm hồngkia quả thật say lòng người, làm cho hắn nhịn không được nghĩ muốn sờ lên. Dằnlòng không được nhích gần tới bên cạnh, nhằm tránh khỏi sự trêu đùa sợi tócthật dài phất qua cánh mũi của hắn, mùi hương tươi mát lẻn vào trái tim củahắn, quấy ngứa khiến người khó nhịn.

Vạn Quý Phi lấy mắt đánhgiá đại phôi đản này, miệng nhắm chặt không chịu trả lời vấn đề của hắn. Chínhlà tức giận thì thế nào?

Hai má của cô vì tức giậnmà phiếm hồng toàn bộ, rất chi là đáng yêu. Hoắc Duẫn Đình cười vươn ma trảo,niết hai bên má hồng dụ nhân kia.

“Uy uy!” Cô vung hai tay, kháng nghị mạnh mẽ.

Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàngđem cô kéo về phía mình, miệng chuyển đến bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Cám ơncô.”

“Ách?” Người này ngoạnluôn tùy thời, nhất thời cảm tính, cô bị rối tinh rối mù

Thân thể còn không kịpphản ứngđã bị đẩy ra, một cái bàn tay to vỗ vỗ đỉnh đầu của cô, cười nói: “Tôivề sau cũng sẽ không chọc cô, thật?”

Vạn Quý Phi phủi đi nơibị hắn chà đạp, bán tín bán nghi trừng mắt nhìn hắn. ”Mới là lạ!”

“Thật!”

“Nói chuyện không giữ lờilà con chó nhỏ!” Vạn Quý Phi lại kháng nghị!

Hắn nhợt nhạt cười, ngồithẳng thân mình. Ngoài cửa sổ tia nắng rực rỡ sáng lạn như vậy, tâm của hắnkhông hiểu vì sao bay lên. Lúc trước chỉ cần bị người nọ lải nhải, hắn sẽ buồnbực một đoạn thời gian thật dài, không thể tưởng tượng được hôm nay nhanh nhưvậy liền có thể bình tĩnh trở lại. Nguyên nhân là vì bên người có cô nhóc ngốcnày sao?

Hắn đè nặng thanh âm, cúiđầu nặng nề gọi tên của cô: “Vạn Quý Phi.”

“Ân?” Làm chi kêu phiếntình như vậy?

“Không, chính là độtnhiên…” Rất muốn gọi cô mà thôi. Ý nghĩ này khiến nội tâm hắn buồnphiền, giống như có chuyện gì hắn không thể khống chế sắp sửa phát sinh.

Hắn khẽ khụ hai tiếng,nhằm che giấu bộ dạng không được tự nhiên của chính mình. Sau một lúc lâu mớikhông có hảo ý nói: “Tôi phát hiện được một bí mật.”

Cô ngơ ngác đặt câu hỏi:“Bí mật gì?”

“Ân, bộ ngực của cô…Nguyên lai rất ngoài dự đoán.”

“A?” Cô nhất thời chưahiểu.

“Không thể tưởng tượngđược chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lại ngũ tạng (tâm, can, tì, phế,thận) đều đủ, ôm lấy cũng thật có cảm giác mềm mại.” Hắn vừanói vừa lấy tay dao động trên thân của cô.

Vạn Quý Phi thế này mới ýthức được, cô bị quấy nhiễu tình dục! ”Hoắc Duẫn Đình!” Cô giận dữ: “Anh nàycái tên hạ lưu bại hoại!”

Hoắc Duẫn Đình ở trongtiếng gầm gừ của cô rất nhanh đã nhảy xuống xe.

Tiếu: ựa, anh Đình đángăn dép (O^__^O)