Quý Phi Giá Lâm

Chương 34






Đem điện thoại bỏ vàotrong túi xách, Vạn Quý Phi dựa theo địa chỉ lúc trước Thiệu Mẫn nói, lại đốichiếu với số nhà dọc đường đi vừa rồi ngang qua, xác định Tiếu Hà trụ ở trongmột dãy ký túc xá kiến trúc cũ trước mắt này.

Các cô học ở học việnTrung y, sau khi lên năm thứ tư sẽ phải trở về chỗ khu nhà cũ lúc trước. Bởi vìkhu đó điều kiện sống vô cùng kém, cho nên đại đa số sinh viên sẽ ở trọ tại cácphòng thuê gần trường học. Những nơi này tuy rằng tàn cũ, bất quá hẳn là có rấtnhiều sinh viên khoa y.

Vạn Quý Phi ở dưới lầu dodự vạn phần, rốt cuộc muốn một mình đi lên hay không? Giữa trưa sau khi ăn cơmxong, Thiệu Mẫn nha đầu kia thần thần bí bí đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về,gọi điện thoại cho cô lại không người nghe máy. Không nghĩ đợi thêm nữa, tránhcho buổi tối lại ngủ không được. Chỉ cần cùng sư huynh gặp mặt một lần là tốtrồi, lời câu thực xin lỗi, ai cần quan tâm hắn tha thứ cho cô hay không, chỉcần lương tâm của cô yên lòng là được rồi.

Chủ ý đã quyết, Vạn QuýPhi bước lên trên thang lầu hẹp nhỏ. Bên trong tối tăm ẩm ướt, rác tùy ý chấtđống ở trong góc, ruồi bọ nơi nơi nhảy lên phi xuống, mùi hôi thối dày đặc làmcho người ta cảm thấy cực buồn nôn. Vương tử từng là người trong lòng của cô,lại ở cái loại địa phương này. Nghĩ vậy không khỏi có chút phiền muộn, hắn hẳnlà đáng có một nơi thật tốt.

Lên đến lầu 3, thuận lợitìm được số phòng ký túc. Cô hai tay vẽ chữ thập trước ngực, âm thầm tự mìnhtiếp thêm lòng cam đảm, qua hơn nữa ngày mới vươn tay đi ấn cái chuông cửa sắprơi xuống đến nơi kia.

Bên trong phòng trong lậptức truyền đến tiếng bước chân, cửa sắt bị rỉ sắt ngay sau đó được mở ra. Giốngnhư biết trước cô sẽ xuất hiện, phía sau cửa Tiếu Hà khi nhìn thấy người tớikhông có gì là ngoài ý muốn cả.

“Tiếu…” Mới mở miệng,Tiếu Hà liền xoay người vào nhà, hoàn toàn không cho cô cơ hội đem lời nói rahết. Chuyện này hoàn toàn ngoài kế hoạch, cô không có ý định vào nhà.

Vạn Quý Phi sững sờ ởngoài phòng, tiến không được mà đi cũng chẳng xong.

“Không dám vào sao?”Phòng trong truyền đến thanh âm lạnh lùng. VạnQuý Phi mếu máo, vẫn là lựa chọn đi vào.

Bên trong căn phòng cũngcoi như sạch sẽ, trong phòng khách nho nhỏ chỉ có mỗi bộ sô pha cũ nát, cùngmột bàn trà bằng gỗ, mấy chiếc ghế nhỏ, thật sự rất đơn sơ. Vạn Quý Phi đứng ởchỗ cửa ra vào, nhìn Tiếu Hà cầm chén nước từ phòng bếp đi ra.

“Cô tới đây để ngẩn ngườisao?” Hắn đứng cách cô vài bước trừng mắt nhìn cô, sự gần gũi thân thiết lúctrước không còn sót lại chút gì, toàn bộ thần sắc trên mặt lúc này chính làlãnh đạm.

Vạn Quý Phi nhẹ nhếchmôi, muốn cười, lại cười không nổi. ”Anh… Biết em muốn đến đây?”

Tiếu Hà nhìn cô liếc mắtmột cái, đi thẳng tới sô pha. ”Lại đây!”

Vạn Quý Phi chậm rãi bướcđi qua, ở bên cạnh bàn trà kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.

“Uống đi!” Hắn vươn tayđưa cốc nước qua cho cô, sau khi cầm lấy Vạn Quý Phi liền nhẹ giọng nói cám ơn.

Bên trong yên tĩnh, VạnQuý Phi đang cầm cốc nước nhìn chung quanh, chậm chạp không biết phải mở miệngnhư thế nào.

“Thực thất vọng, đúngkhông?”

“Ách?” Vạn Quý Phi thuhồi ánh mắt, quay đầu tầm mắt hướng đến trên người hắn.

“Tôi nói, đến nơi đâynhìn thấy thế này, em thực thất vọng không phải sao? Tôi căn bản cấp không đượcnhư em nghĩ, cho nên em ngoảnh đầu đi tựa vào vòng tay của người khác.”

“Không… Không có!” Báibái tóc, cô vội vàng giải thích.

“Trước kia em rõ ràngthầm mến tôi!”

“Em…” Cô cũng không biết,vì sao đột nhiên đối với sư huynh mất đi hứng thú. Giống như nói cái gì cũngđều sai, cô chán nản bưng ly nước hung hăng uống một ngụm, hơi hơi đắng làm chocô nhíu mi, thật muốn gào thét sao ngay cả uống ly nước đều phải khổ như vậy?

“Vạn Quý Phi, đùa giỡntôi rất vui phải vậy không?”

“Không có!” Không biếtlàm sao lại có dũng khí lớn như vậy, Vạn Quý Phi đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắpnhìn hắn. ”Không có đùa giỡn anh! Em… Thực thực xin lỗi! Ngày đó nói với anhrằng hắn chính là anh trai em, là vì sợ anh hiểu lầm. Buổi tối hôm cùng nhau ănbữa cơm kia, là anh ám chỉ bản thân không có theo đuổi em, em mới nghĩ đếnchuyện anh căn bản không thích em. Em cũng không thể nói rõ là vì cái nguyênnhân gì, từ khi đó bắt đầu, liền nói cho bản thân mình rằng chính mình hết hyvọng với anh. Thời gian ba năm không tính là ngắn, em cũng đã thống khổ. Anhbiết rõ em thích anh, vì sao phải để cho em chờ ba năm? Đến khi ánh mắt emchuyển tới trên người người khác, anh lại đột nhiên nói thích em.”

“Tôi…”

“Anh trước đừng nói gìcả! Lúc trước, anh căn bản không nói với em một câu. Anh vẫn cao cao tạithượng, tựa như một giấc mộng xa xôi không thể thành hiện thực, nhưng là cho dùnhư vậy, em cũng cảm thấy thỏa mãn.” Cô cúi đầu, thì thào nói.

“Cao cao tại thượng… Haha!” Tiếu Hà che trán cười lạnh. ”Một người có gia cảnh nghèo khó, tại sao lạicao cao tại thượng cho được? Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả học phí đềulà đi vay, lấy cái gì đến thỏa mãn ảo tưởng của em?”

“Nghèo khó chính là tạmthời, anh xuất sắc như vậy, chỉ cần cố gắng, tương lai nhất định có rất nhiềuđất dụng võ!”

“Đừng nói giỡn, hiện nayxã hội, không có quan hệ căn bản nửa bước cũng khó đi! Có một số người bìnhthường căn bản không có đọc sách, thành tích cũng có thể cao như vậy, lại bởivì đệm chân đủ cứng rắn, liền rất dễ dàng đi đến bệnh viện tỉnh công tác.

Mà chúng tôi cũng chỉ cócó thể hâm mộ mà thôi, mỗi ngày làm công việc đến heo chó cũng không bằng, cònnhận đủ hết sự chế ngạo. Con đường phía trước mờ mịt, tương lai gì đi nơi nàocũng còn không thể xác định.

Giống như em có điều kiệntốt, căn bản không cần uổng công tốn sức túi bụi ở bên ngoài cũng có khả năngcó được hết thảy những thứ mà cho dù người khác có cố gắng cả đời đều không cóđược.” Hắn lời nói ngoan độc, giữa những hàng chữ lộ vẻ châm chọc khiêu khích.

“Nói bậy! Ai nói tôikhông cố gắng?” Vạn Quý Phi buông cốc nước đứng bật lên, bàn tay áp sát ở haibên sườn đùi nắm chặt thành quyền, trên mặt có vẻ tức giận.

“Cho dù có trụ cột tốt,nếu không cố gắng nỗ lực, cũng chỉ trở thành một cái bại gia tử. Tôi nghiên cứubài vở thời gian ra sức học tập rèn luyện tuyệt không ít hơn so với anh, anh cóthể nào mà tùy tùy tiện tiện liền đem sự cố gắng của tôi gạt bỏ.”

“Tôi…”

“Anh căn bản là không biếtgì về tôi, còn nói thích tôi! Anh… Đáng giận!” Vạn Quý Phi lắc lắc đầu có chútmông lung, cố nén cảm giác muốn đánh cái ngáp, tiếp tục nổi bão: “Lần này tớivì muốn nói với anh lời xin lỗi, về sau, tôi… sẽ không lại để ý anh!”

Thật muốn đi ngủ, vì saođột nhiên lại mệt mỏi như vậy? Cô lấy tay chống cái đầu không ngừng muốn gục đixuống, rất muốn đem những lời này nói ra hết, lại phát hiện mí mắt đã muốn rơixuống. Thân thể loạng choạng hai ba cái, bóng người trước mắt chợt lóe, cô lậptức nắm lấy áo Tiếu Hà.

“Sư huynh… em đột nhiênbuồn ngủ quá.” Cô lắc lắc đầu, miệng vẫn đang lẩm bẩm: “Ai nha, em… Không phảicố ý đối với anh phát giận, chẳng qua… Ai cho anh đem em xem thành… Nhị thếtổ.”

Tiếu Hà không có đáp lời,Vạn Quý Phi bắt lấy cánh tay hắn, dùng ý thức còn tồn lại tiếp tục lải nhải:“Sư huynh… Mất mát… Là tạm thời, đường đời còn dài, ở thành phố G tìm khôngthấy, thì đi tới thành phố khác đi. Làm người quang minh… Quang minh, khinhthường cùng tiểu nhân… Phân cao thấp. Tương lai… Anh sẽ là một đại nhân vật…Tin tưởng em!” Cô giơ bàn tay lên nghĩ muốn vỗ bả vai hắn, đáng tiếc ngay sauđó mất hết tri giác, ngã vào trong bóng tối vô tận.

Hoắc Duẫn Đình cùng ThiệuMẫn đuổi tới là chuyện của nửa giờ sau, ấn chuông cửa không người trả lời, hắnđơn giản dùng chân đá. ”Tiếu Hà, mở cửa! Chuyện cậu làm đã muốn bại lộ, tôi đãbáo cảnh sát, đừng tưởng rằng có thể đào thoát!”

Tiếng vang ở trong khônggian yên tĩnh lúc này đặc biệt chói tai, hơn nữa hắn thở hổn hển gầm rú, ThiệuMẫn sợ hãi, vội vàng kéo hắn lại nơm nớp lo sợ nói: “Hoắc tiên sinh, có khảnăng, không có người ở nhà…”

“Cút! Hắn khẳng định ởbên trong, hắn khẳng định ở bên trong! Tôi muốn phá cửa!” Hoắc Duẫn Đình bỏ côra, lui lại phía sau mấy bước, làm xong tư thế. Ở trước khi hắn chuẩn bị xôngtới, cửa sắt rốt cục ‘két’ một tiếng mở ra.

“Tiếu Hà!” Hoắc Duẫn Đìnhhét lớn một tiếng, nhảy lên nắm chặt lấy cổ áo Tiếu Hà, rống to: “Cậu đã làm gìtiểu Phi!”

Tiếu Hà gương mặt nhưtượng gỗ mộc đầu dương dương tự đắc.

Dùng sức đẩy hắn ra, HoắcDuẫn Đình nhanh chóng vọt vào. Trong phòng khách, chỉ thấy Vạn Quý Phi quần áokhông chỉnh tề nằm ở trên sô pha, tay vô ý thức buông rũ, môi sưng đỏ, gáy bộtlõa lộ ở trong không khí kéo tới trước ngực có mấy chỗ ứ thanh thật sâu. Mà trênbàn trà, còn có nửa chén nước chưa uống hết.

Hoắc Duẫn Đình chậm rãiđi qua, ngồi xuống ở bên người cô, bàn tay sờ cô không kìm được phát run.

Đi theo vào Thiệu Mẫn khinhìn thấy hết thảy trước mắt cũng không khỏi hút một ngụm không khí lạnh:“Sư huynh, anh…”

“Cậu cho cô ấy uống cáigì?” Hoắc Duẫn Đình phút chốc quay đầu, màu đỏ trong hai mắt tản mát ra sát khímãnh liệt.

“Là… Thuốc ngủ.”

“Cậu muốn cưỡng gian côấy bằng thuốc ngủ? Cậu cho là làm như vậy là có thể có được cô ấy sao? Là cóthể thuận lợi kế thừa phòng khám nhà cô ấy?” Hoắc Duẫn Đình lớn tiếng chất vấn.

Tiếu Hà lắc lắc đầu, ánhmắt rã rời. ”Không có… Tôi chỉ là… Hôn qua cô ấy mà thôi. Tôi… Ngay từ đầu cũngkhông nghĩ tới muốn như vậy.”

“Đúng! Cậu từ lúc bắt đầuchính là muốn thông qua anh trai cô ấy đề cử tìm việc cho cậu mà thôi, thếnhưng phát hiện tôi giả làm thân phận anh trai cô ấy về sau đối với cậu khôngchút chú ý, liền nổi lên tâm tư lệch lạc đúng không? Cậu giả ý nói thích cô ấy,lại ở trên diễn đàn rải lời đồn, muốn cho cô ấy biết cậu rất tuyệt vọng mong côấy lại chấp nhận cậu có đúng hay không?”

“Không phải… Tôi… Là thật…” Thích cô. Ba chữ cuối cùng kia, hắn nói không nên lời. Ngày hôm qua từ trongmiệng tiểu Hắc biết cô hôm nay sẽ đến, hắn liền tỉ mỉ thiết kế sẵn hết thảy.

Đem cô giữ lấy, là có thểquang minh chính đại có được hết thảy, có thể tránh đi rất nhiều đường vòng. Ýtưởng này ăn mòn hết tất cả bình tĩnh cũng như toàn bộ lý trí của hắn. Thếnhưng vừa rồi trước khi cô ngủ đã nói một câu kia, luôn luôn kêu réo inh ỏitrong não hắn.

Người con gái này, đếnmột khắc cuối cùng vẫn ở đó cổ vũ hắn, cho hắn toàn bộ tín nhiệm. Khi đó hắnmới biết được, chính mình là thật sự đối với cô động tâm, hắn đột nhiên khôngđành lòng làm ra chuyện thương tổn đến cô.

Hoắc Duẫn Đình không nghĩlưu lại đây một giây một phút nào, hắn thật cẩn thận đem Vạn Quý Phi ôm lấy,khi đi qua bên người Tiếu Hà, bỏ lại những lời khiến người rét run: “Cậu hẳn lànên cảm thấy may mắn, lương tâm chính mình đột nhiên xuất hiện. Về sau, đừngbao giờ xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của cô ấy, đừng bao giờ lại đánh cáichủ ý xấu xa nào nữa. Chuyện hôm nay, nếu có người nào khác biết, cậu, chờ thânbại danh liệt đi! Tôi Hoắc Duẫn Đình, nói được thì cũng sẽ làm được!”

Tiếu Hà bị những lời nàycủa hắn lui về phía sau mấy bước liên tiếp, kỳ thật không cần nhiều lời, hắn đãmuốn hối hận vạn phần. Bên trong lập tức trở nên thật im lặng, ánhmắt hoảng sợ kia của Thiệu Mẫn, giống như đem tất thảy thế giới xung quanh hắnđảo lộn hoàn toàn. Hắn rõ ràng chính là một thanh niên đầy hứa hẹn, cuộc sốngtrong tương lai cho dù không phải thuận buồm xuôi gió cũng sẽ là tiền đồ sánglạn, vì sao con người ta phải nhất thời nghĩ tiêu cực một chút mà sa vào vũngbùn? Đáng giá sao?