Quy Tắc Cuộc Chơi

Chương 11: Tiểu Bạch



Lộ Vãn An không biết mình đã ngồi dưới gốc cây ngô đồng bao lâu, không biết được cô đã nhớ đến những gì. Nhưng điều mà cô chắc chắn không thể nào quên, đó là từng kỉ niệm của cô đều gắn liền với một người con gái tên là... Tô Minh Nguyệt.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tô Minh Nguyệt đã luôn là một cây cổ thụ to lớn, che chở cho Lộ Vãn An tự do tự tại mà lớn lên. Dường như trong cuộc đời của Tô Minh Nguyệt, mọi niềm vui, nỗi buồn của Lộ Vãn An đều là những thứ không thể tách rời khỏi cuộc sống của cô.

Tình yêu của Tô Minh Nguyệt quá lớn, nó làm cho Lộ Vãn An cảm thấy mình không xứng đáng để đón nhận. Chỉ khi cô dành thời gian để ngẫm lại, mới thấy được thời gian qua cô đã vô tâm đến thế nào, ích kỷ đến ra sao...Lộ Vãn An đã đẩy Tô Minh Nguyệt vào một con đường không có lối thoát.

Nghĩ đến đây, Lộ Vãn An giật mình, cô nhớ lại những lời mà Tô Minh Nguyệt đã nói trước đó. Cảm giác rất kì lạ, dường như Tô Minh Nguyệt nói đi nói lại rất nhiều lần..."Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

Ý cô ấy là cánh cổng sẽ đóng lại, nên không thể chậm trễ. Hay là...Cô ấy muốn che giấu điều gì?

Tại sao lại đưa cô đến đây? Nếu đã đến nơi này là an toàn, tại sao Tô Minh Nguyệt lại không đi cùng cô?

Càng nghi vấn, Lộ Vãn An lại càng cảm thấy hoảng hốt, cô có linh cảm không hay về việc này.

Trong lúc cô còn đang lo lắng, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu cô, "Lộ Vãn An, cô chuẩn bị xong rồi sao? Chúng ta bắt đầu đi được chưa?"

Lộ Vãn An bị giọng nói làm cho giật mình, mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh lại, "Ngươi là ai? Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

Lộ Vãn An cảm giác khi thứ đó nghe thấy nghi vấn của cô, dường như là sửng sốt một chút, "Chủ nhân không nói gì với cô sao? Tôi cứ tưởng ngài ấy đã giải thích cho cô rồi?"

Lộ Vãn An ngốc ngốc, "Không có, cô ấy chỉ nói muốn đưa tôi đến một nơi an toàn, ở nơi đó tôi có thể làm những điều mà mình muốn."

Cô dừng một chút, sau đó hơi nghi hoặc hỏi, "Không phải đã đến rồi sao? Còn phải đi đâu nữa? Còn nữa, ngươi là ai?"

"Chủ nhân gọi tôi là Tiểu Bạch, cô cũng có thể gọi tôi như vậy. Tôi nghĩ chúng ta nên làm rõ một chút vấn đề, nơi này chỉ là một không gian chủ nhân tạo lên cho cô mà thôi. Cái ngài ấy thật sự muốn đó là đưa cô đến một thế giới khác, cô có thể lựa chọn nơi mà mình muốn sống, thân phận gì, giới tính gì,...Tất cả đều sẽ do chính tay cô chọn. Và người đưa cô đi đến đó, chính là tôi."

Nghe Tiểu Bạch giải thích, Lộ Vãn An cảm thấy có quá nhiều nghi hoặc, sức mạnh của Tô Minh Nguyệt đã mạnh đến mức có thể tự quyết định cuộc đời của một con người sao? Nếu như vậy thì tại sao cô ấy lại ở lại đó? Hơn ai hết, Lộ Vãn An biết rõ Tô Minh Nguyệt chán ghét cái thân phận Ma Quân đến thế nào.

Có một cơ hội tránh đi nguy hiểm, trở thành một người bình thường có thể tự lựa chọn sống theo ý mình, nhưng sao cô ấy lại không đi cùng cô?

Lộ Vãn An cảm thấy có gì đó không đúng, cô nghĩ mình nên làm rõ vấn đề này, cô suy nghĩ một lúc, sau đó lơ đãng hỏi, "Được rồi, Tiểu Bạch đúng không? Tôi có nghe Minh Nguyệt nói rồi, lúc nãy ngạc nhiên quá nên tôi quên mất."

Cô cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, tiếp tục hỏi, "Minh Nguyệt gặp vấn đề gì sao? Khi nãy gấp quá nên tôi không nghe được lời cô ấy nói."

Tiểu Bạch cảm thấy khá kì lạ, cảm giác như người trước mặt này, cái gì cũng đều không biết. Chỉ cần nghĩ đến người này không biết tí gì về việc chủ nhân làm, đột nhiên trong lòng Tiểu Bạch lại dâng lên một ngọn lửa giận.

Tiểu Bạch bực mình thầm nghĩ, "Người này làm sao vậy? Cái gì cũng đều không biết, nếu không phải do cô ta thì chủ nhân đâu có rơi vào tình cảnh này. Dựa vào cái gì người gánh chịu hậu quả phải là ngài ấy, còn cô ta lại được sống tự do tự tại?"

Càng nghĩ Tiểu Bạch lại càng cảm thấy giận dữ, chủ nhân muốn che giấu, nhưng cậu thì không. Cậu nhất định phải nói ra sự thật này, cậu muốn người trước mắt cậu phải hối hận, đau khổ, dằn vặt cả một đời.

Trong cái nhìn của Tiểu Bạch, Lộ Vãn An không xứng đáng với tình yêu của Ma Quân dành cho cô. Trong mắt cậu, Lộ Vãn An chính là một kẻ ích kỷ, mang trên người sứ mệnh Thần Nữ nhưng lại chối bỏ đi sứ mệnh. Việc cô muốn được sống tự do, Tiểu Bạch có thể thông cảm, nhưng vì ước mơ của mình mà gây hại cho người khác, thì thật sự chẳng ra gì.

Đối với Tiểu Bạch, người chịu nhiều đau khổ nhất, uất ức nhất chính là chủ nhân. Cậu đi theo ngài ấy đã rất nhiều năm, nhìn cô từ một đạo sĩ chính đạo đọa ma thành Ma Quân Huyết Tộc. Tô Minh Nguyệt trải qua những gì, bị thương bao nhiêu lần cậu đều có thể nhớ rõ.

Khi Lộ Vãn An sống tự do, yên ổn trong Đài Uyển. Tô Minh Nguyệt ở bên ngoài đã sống dở chết dở không biết bao nhiêu lần. Nhưng dù cho có bị thương nặng đến mấy, khi đến Đài Uyển gặp Lộ Vãn An, Tô Minh Nguyệt đều không hề để lộ ra.

Cho nên Tiểu Bạch thật sự không thích Lộ Vãn An. Nếu có cơ hội, nhất định cậu sẽ cho người này ăn một mớ cực khổ. Nhưng mà...Chủ nhân sẽ không vui...

Tiểu Bạch cố gắng làm cho mình thật bình tĩnh, nói chuyện nhẹ nhàng với Lộ Vãn An hết mức có thể, "Lộ Vãn An, nghe tôi nói đây, để có thể cho cô được lựa chọn cuộc đời của mình, chủ nhân đã phải thực hiện một cuộc trao đổi với Thiên Đạo."

Lộ Vãn An sững sờ, cô không dám tin vào những gì mình nghe thấy, liền muốn xác nhận lại, "Trao đổi?!"