Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 22



Cây sư vĩ là một loại thực vật sinh trưởng trong nước, bề ngoài có chút tương tự với đuôi của một loài sinh vật gọi là Ban Văn sư trên Đại lục Olin.

Mà chất lượng nước thích hợp cho sự phát triển của cây sư vĩ cũng tương đối hãn hữu, ý nghĩa của nó đối với người thường cũng không lớn, chỉ có ma pháp sư là cần dùng để chế biến dược tề.

So sánh với ma tinh, cây sư vĩ cũng không có nhiều lực hấp dẫn với kiếm sỹ. Đối với đám người Fezel mà nói, ma tinh đồng nghĩa với một khoản lớn thu nhập kim tệ, cho dù bọn họ đã nhận được sự tài trợ của Bá tước Marlin, thế nhưng loại đoàn đội mạo hiểm không có thu nhập cố định như bọn họ, chẳng có ai lại không thích kiếm thêm ít tiền.

“Ngài Chris, ngài có thể mang chúng tôi theo cùng chứ?” Fezel cẩn thận hỏi, hắn cũng biết yêu cầu này của mình có chút quá phận, dù sao nội dung giao dịch của bọn họ chỉ gói gọn trong vấn đề tìm kiếm Sophia. Hiện tại người đã tìm được rồi, chẳng khác nào nhiệm vụ của nhóm Chris cũng đã hoàn thành, mà bọn họ lại còn sáu trăm đồng vàng chưa chi trả được!

Chỉ là hôm nay Chris lại dễ nói chuyện đến thần kỳ, đương nhiên, thủ đoạn vẫn không thế nào ôn nhu, sau khi hỏi rõ bọn họ có bao nhiêu người muốn xuống nước xong liền vung pháp trượng lên ném cả đám vào hồ, khiến cả nhóm kiếm sỹ đều may mắn thể nghiệm được cảm giác vừa rồi của Fezel.

Nhưng đối với D’Antonio mà nói, bất kể là ma tinh hay cây sư vĩ cũng không có bao nhiêu lực cuốn hút, anh chỉ là chưa hết hy vọng muốn lần nữa đi tìm người yêu. Avra lại chủ động ở lại trên bờ chăm sóc bé cưng tinh linh và Bá tước tiểu thư.

Thái độ của bé cưng tinh linh giống như rất muốn xuống nước, vẫn không ngừng quẫy đạp trong lòng Avra hy vọng có thể nhào về phía Yannick, khi nhận ra nguyện vọng của mình không thể đạt thành liền mở miệng oa oa khóc lớn, lại bị pháp sư hắc y lãnh dùng thủ đoạn lãnh khốc vô tình trấn áp. Người nọ chỉ cần ném qua một thần chú cấm thanh liền có thể khiến bé tinh linh dù có há to miệng hơn nữa cũng không phát ra được thanh âm nào, chỉ đành dùng đôi mắt đẫm lệ mở to nhìn pháp sư hắc y.

Rất đáng tiếc, chủ nhân của cái ôm mà bé yêu thích kia lúc này giống như cũng không chú ý đến sự hờn dỗi của bé, mà là đang bận rộn an ủi Avra: “Avra, cô không cần quá phiền lòng, D’Antonio bất quá chỉ là tâm tình không tốt mà thôi, chuyện này cô hoàn toàn không có lỗi.”

“Tôi biết.” Avra lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, “Cám ơn anh, Yannick, anh là người tốt. Một lần nữa, tôi vì những hành động của Azul mà xin lỗi anh… đáng tiếc cậu ta đã không còn.”

Quang Minh nữ thần tại thượng, ta thật vui vẻ vì đối phương đã biến mất.

Thần quan âm thầm tự nhủ một câu, sau đó lại trưng ra nụ cười an ủi lòng người: “Cô xem, Sophia mất tích lâu như vậy không phải cũng đã có thể cứu về rồi sao? Có lẽ bọn họ chỉ là bị nhốt ở một nơi khác mà thôi.”

Trong lúc y còn đang muốn phát huy khẩu tài an ủi đối phương thêm vài câu, nào ngờ lại bị pháp sư hắc y trực tiếp lôi đi.

“Vì sao cậu luôn muốn đem thời gian lãng phí trên những người và những việc râu ria như vậy?” Hắc y pháp sư hỏi.

“Đây không phải việc râu ria, Avra là đội hữu của chúng ta, tôi cảm thấy duy trì sự hòa hợp trong đoàn đội là vô cùng cần thiết, anh không cảm thấy nhiều thêm một vị bằng hữu là pháp sư thì tương lai tôi có thể thiếu đi một phần nguy hiểm tánh mạng sao?” Lý do của thần quan rất đầy đặn.

Hắc y pháp sư: “Không cảm thấy, ta nghĩ rằng nếu cậu chịu lãng phí thời gian trên phương diện nghiên cứu ma pháp, kết quả sẽ càng tốt đẹp hơn.”

Y đã sớm biết, tất cả đạo lý đối nhân xử thế ở trước mặt vị đạo sư này đều là căn bã. Thần quan sờ mũi một cái, sáng suốt giữ im lặng.

Quá trình so với sự tưởng tượng của bọn họ thì còn thuận lợi hơn nhiều, thảm cây sư vĩ an tĩnh sinh trưởng ở đáy hồ, không có ma vật hay mãnh thú gì canh giữ, bên cạnh lại là quần thể ma tinh kéo dài, chủng loại tôm cá và tảo biển tập trung ở đây thật sự nhiều không đếm xuể, bọn chúng yên lặng mà sinh sôi, yên lặng mà tồn tại, tự tạo thành một thế giới hoàn chỉnh.

Đây là một mỹ cảnh bao la hùng vỹ, ngay cả nhóm người Fezel cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.

Màu sắc của ma tinh cũng là loại màu trắng cấp thấp nhất, dưới sự sóng sánh của nước hồ không ngừng tản ra một loại quang mang đẹp không sao tả xiết. Đối với nhóm Fezel mà nói, như thế này cũng đã quá đủ rồi, bọn họ không cần tìm kiếm ma tinh thượng đẳng để cẩn vào pháp trượng, vậy nên cho dù là ma tinh cấp thấp nhất cũng đủ để cho bọn họ thu về một khoảng tiền.

Thần quan lại nhìn pháp sư hắc y bước ra khỏi viên cầu bao vây lấy họ, loanh quanh tìm kiếm trong nước cả nửa ngày rốt cục cũng chọn được mấy gốc sư vĩ thích hợp, lại dùng pháp trượng điểm điểm vài cái, những nơi bị chạm qua liền trực tiếp đứt rời đi rất gọn gàng, pháp sư hắc y cứ thế liên tục thu thập bảy tám gốc cây mới dừng tay.

Trong khoảng thời gian này, thần quan còn đặc biệt lưu ý một chút tình huống của D’Antonio, người kia cũng không theo cùng bọn họ mà cứ không ngừng tìm kiếm khắp nơi, thân ảnh cô đơn càng lúc càng rời xa, đối lập với thần sắc vui vẻ cao hứng của nhóm người Fezel lại càng tôn thêm vẻ tiêu điều.

Đoàn người lần lượt lên bờ, bé cưng tinh linh vừa nhìn thấy Yannick liền dùng cả tay lẫn chân cuống quýt bò qua, muốn bắt lấy y. Mà có lẽ bé cảm thấy chỉ tay chân thôi thì chưa đủ dùng nên ngay cả miệng cũng theo đó phối hợp, đáng tiếc răng của bé con còn chưa dài ra, chỉ có thể ngậm lấy góc áo bào của Yannick ngẩng đầu lên nhìn, làn da mềm mại lấm lem bùn đất nhìn qua có điểm buồn cười.

Nhìn cái tư thế tiêu chuẩn biểu đạt ý tứ “Muốn ôm một cái”, thần quan khiết phích không khỏi run rẩy khóe miệng, nhưng vẫn cúi người xuống ôm đứa nhóc kia lên.

Bé tinh linh cao hứng cười to khanh khách, lại cọ cọ trong lòng thần quan, thuận tiện cũng đem bùn đất trên người cọ lên y phục của đối phương, bàn tay mập mạp vòng quanh cổ người nọ. Sau đó bé vui vẻ nhìn quanh, nào ngờ lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của pháp sư hắc y.

Bé cưng tinh linh trời sinh đã rất nhạy cảm với nguy cơ, lập tức xoay đầu sang hướng khác, giả vờ không phát hiện.

Hắc y pháp sư: “…”

Đám người Fezel cũng lục tục bò ra khỏi hồ, trên mặt mỗi người đều mang theo biểu tình mỹ mãn, túi ma pháp của bọn họ tuy rằng không có dung lượng lớn như cái Chris đã cho Yannick, bất quá cũng đã đủ cho bọn họ nhồi vào không ít ma tinh.

“D’Antonio đâu?” Avra hỏi.

Lúc này mọi người mới phát hiện, từ lúc D’Antonio xuống nước đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua.

“Lúc ở trong hồ tôi thấy anh ấy vẫn không ngừng đi quanh, hẳn là đang tìm tung tích của Lily.” Yannick nói.

Bởi vì trước đó có một loạt sự cố xảy ra, mọi người hiện tại vừa nghe đến mất tích đều có chút bóng ma, nghe nói D’Antonio không rõ tung tích liền nghĩ đến chỗ tồi tệ nhất, mà Avra lại càng là sợ đến gương mặt trắng bệch, cô thực sự không muốn lại nhìn thấy bất cứ bằng hữu nào xảy ra chuyện.

May mà, việc bọn họ lo lắng nhất chung quy cũng không phát sinh, cũng có lẽ Thượng đế đã nghe được lời cầu nguyện của Avra, không bao lâu sao, nước hồ lại nổi lên một trận bọt, D’Antonio chậm rãi trồi lên mặt hồ, bơi về phía bờ.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Fezel cười nói: “Anh bạn này, anh làm cho bọn tôi lo lắng muốn chết!”

D’Antonio cũng không đáp lại, chỉ chật vật bò lên bờ, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc đầu.

Bởi vì thông cảm cho cảm giác mất đi người yêu của D’Antonio, thế nên mọi người cũng không chấp nhất thái độ vô lễ của anh. Nào ngờ sau khi D’Antonio lếch thếch bò lên đất liền thì lập tức nặng nề ngã sấp xuống, mọi người mới thình lình phát hiện sau lưng anh có một vết máu thật dài, máu tươi đang không ngừng rỉ ra ngoài.

Mọi người thất kinh, Avra lập tức chạy đến muốn đỡ dậy, nào ngờ D’Antonio lại ngẩng đầu rống to một tiếng: “Đừng tới gần tôi!”

Avra lập tức sững lại, có chút không biết làm sao nhìn đối phương.

D’Antonio thửo hổn hển thần tình mang theo một tia hoảng loạn tuyệt vọng: “Tôi… lúc nãy khi tôi ở dưới mặt nước đụng phải một xác sống, là loại giống như kiếm sỹ kia…”

Mọi người lập tức hiểu được D’Antonio đang đề cập đến thứ gì, đã từng chứng kiến cái loại cảnh tượng đáng sợ đó, trong đầu bọn họ rất nhanh đã mườn tượng ra dáng dấp của vị kiếm sỹ do nhiễm phải cái chết đen mà chết đi, sau đó lại dùng cơ thể thối rửa gần như hoàn toàn bò dậy từ trong lòng đất…

“Tôi không thể tiêu diệt nó, chỉ cố gắng trốn đi, nhưng vẫn bị thương…” D’Antonio tuyệt vọng nhìn về phía Yannick: “Hãy cứu tôi…”

Đến tận bây giờ cũng không ai biết cái chết đen đến tột cùng đã truyền nhiễm thế nào, thời kỳ ủ bệnh là dài hay ngắn, vì sao chỉ có quang minh ma pháp mới có thể triệt để trị hết mà những nguyên tố ma pháp khác, thậm chí là ma pháp dược tề cũng không có hiệu quả. Có người cùng bệnh nhân cái chết đen ở cùng suốt vài tháng cũng không có chuyện gì, có người bất quá chỉ là đến gần một chút liền rất nhanh mắc bệnh chết đi, tình huống mập mờ cùng với sự đáng sợ khi phát bệnh khiến cái chết đen đàng khiến người ta khủng hoảng.

Vết thương sau lưng D’Antonio rất sâu, hơn nữa lúc nãy còn ngâm mình trong nước, áo bào pháp sư màu trắng bị máu tươi nhuộm hơn phân nửa. Yannick giao lại bé tinh linh cho Avra, nhẹ nhàng kéo y phục của D’Antonio ra xem xét, phát hiện vết thương của đối phương đã chuyển đen, màu máu cũng từ đỏ thẩm biến thành tím đậm, trạng thái không quá lý tưởng.

“Anh sẽ không có việc gì.” Yannick an ủi, vận dụng thuật trị liệu trung cấp mà mình cũng không xem như quá thuần thục bắt đầu trị liệu cho D’Antonio.

Trên thực tế, y đã phát hiện một chuyện đáng mừng, chính là trước đây khi y dùng trị liệu thuật sơ cấp giúp người khác trị liệu vết thương nhỏ cũng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy kiệt sức, thế nhưng dưới sự chỉ đào của Chris, y đã có thể nhận biết vòng tuần hoàn ma lực trong cơ thể, sau đó dựa vào việc thường xuyên tiến hành minh tưởng và rèn luyện, cỗ ma lực trong cơ thể đã có tăng trưởng rõ ràng. Tối thiểu, hiện tại khi y trị liệu cho D’Antonio, cảm giác vô lực đã không còn quá mạnh mẽ, cho dù sau khi trị liệu xong sẽ cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng không khoa trương đến mức lập tức ngất đi.

Quang minh ma pháp không hỗ là khắc tinh của cái chết đen, chỉ chốc lát sau, miệng vết thương nhuốm đen kia đã dần dần khôi phục lại màu máu đỏ, mà D’Antonio cũng không có vẻ hư nhược như trước.

Yannick thu tay về, lau mồ hôi trên trán: “Pháp lực của tôi cũng chỉ có thể giúp anh trị liệu đến đây, vết thương không thể lập tức khép lại, bất quá vì phát hiện đúng lúc, dấu vết của cái chết đen đều đã bị tôi tinh lọc xong. Anh chỉ cần nghỉ ngơi hơn mười ngày, đừng làm ra hoạt động gì quá kịch liệt liền không có vấn đề.”

“Cám ơn anh…” D’Antonio mệt mỏi nhẹ giọng nói.

“Anh nhận ra thân phận của người công kích mình không?” Avra hỏi.

D’Antonio biết cô muốn nói cái gì, lắc đầu: “Tuy rằng toàn thân đối phương đã hư thối rất nặng, thế nhưng tôi chắc chắn không phải Lily hay Azul, có lẽ chỉ là một người đã từng đến rừng rậm Hắc Ám mạo hiểm. Nói tóm lại,” Anh cười khổ một chút, “Đó là tình huống đáng sợ nhất tôi từng trải qua, thiếu chút nữa tôi đã nghĩ rằng mình phải chết dưới đáy hồ này!”

“Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi khu rừng này đi, thật sự quá nguy hiểm!” Fezel đề nghị.

D’Antonio cũng không kiên trì muốn tìm Lily nữa, bản thân anh cũng hiểu rõ viêc này thực sự rất khó khăn, không thể để mọi người vì anh mà mạo hiểm như thế.

Những người khác tự nhiên là dốc hết sức tán thành, chỉ bất quá trước khi khởi hành cả nhóm người vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi khôi phục, mà tiểu thư quý tộc Sophia cũng cần phải đổi một bộ y phục sạch sẽ.

Vì Avra phải giúp chăm sóc bệnh nhân, thế nên bé cưng tinh linh tạm thời do Yannick trông coi, đây là lần đầu tiên bé được tiến vào lều của Yannick và Chris, hơn nữa rất có thể sẽ được ngủ ở đây một đêm. Bé cưng hưng phấn không chịu được, lập tức lăn lộn khắp nơi trên giường nệm, bất quá không biết là vô tình hay cố ý, mỗi lần đến gần khu vực pháp sư hắc y đang ngồi thì bé đều rất dứt khoát quay đầu lại, khiến Yannick có chút dở khóc dở cười.

“Được rồi, baby, bé đã đến giờ ngủ.”

Yannick dùng một tay đè nặng bé cưng tinh linh còn chìm trong cảm giác hưng phấn.

“A! A!” Nhóc tinh linh liền vui sướng hoa chân múa tay, giống như đang cò kè mặc cả.

“Không được, việc này không thể thương lượng.” Thành thật mà nói, Yannick căn bản nghe không hiểu, bất quá y vẫn rất nghiêm túc đáp lại, “Nếu bé không nghe lời, ta sẽ gởi bé sang chổ Avra ngủ.”

“A!” Bé tinh linh dẫu dẫu môi, hai mắt đẫm lệ lưng tròng.

“Nếu như bé nge lời, lúc đến La Serena ta sẽ mua thêm mật hoa cho bé, được không?” Cùng trẻ con giảng đạo lý gì đó hiển nhiên là vô dụng nhất.

“A ô!” Bé tinh linh nghiêng đầu, ánh mắt tinh thuần tỉnh tỉnh mê mê nhìn Yannick, mái tóc xanh biết trên đầu cũng theo đỏ nhoáng lên.

Sau đó, không có sau đó rồi.

Bé cưng tinh linh đột nhiên ngã ngang, cũng may Yannick nhanh tay kịp đỡ lấy đầu của bé, thanh âm lầu bầu của Chris từ phía sau vang lên: “Vẫn là thần chú hôn mê tiện lợi nhất.”

Yannick: “…”