Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 23



Hai ngày sau, đội ngũ của Yannick thuận lợi rời khỏi rừng rậm Hắc Ám.

Đáng tiếc là, trong vòng hai ngày này bọn họ vẫn chưa tìm được Lily, mà đáng giá cao hứng chính là, sau khi rời khỏi rừng rậm, chỉ cần lại vượt qua một mảnh đồi núi thấp bé là có thể đến được tòa thành biên giới của Đế quốc Garde, La Serena.

Nhưng mà đối với thần quan mà nói, đây mới là lúc bắt đầu phiền não.

Tiến vào nơi có nhà dân, nhất là những nơi ngụ cư đông đúc, việc đầu tiên cần lo lắng chính là vấn đề thân phận. Vụ lộn xộn do nhẫn và y phục đưa đến ở trấn Tome thật ra đã cho y một cảnh tỉnh.

Chiếc nhẫn trên tay của Yannick đã được Chris ếm lên hắc ám ma pháp cỡ nhỏ, thành công che giấu ký hiệu bên trên. Trong mắt người khác, đây bất quá chỉ là một chiếc nhẫn trông có vẻ đặc biệt mà thôi, ai cũng sẽ không liên tưởng đến quyền giới của Giáo chủ nữa.

Mà bản tôn của cổ thân thể này, tuy rằng đã từng là dưỡng tử của Giáo chủ Công quốc Santos, bất quá dựa theo ký ức đời trước mà y kế thừa, cũng chỉ là một tên gà mờ không thích làm việc đàng hoàng. Là một thần quan, lúc sống trong điều kiện tốt nhất lại không tranh thủ học tập ma pháp, trái lại còn trầm mê trong cái gọi là nghệ thuật hội họa và điêu khắc, kết quả lăn lộn đến tận khi Giáo chủ Santos sắp chết, y vẫn chỉ biết sơ cấp trị liệu thuật.

Mà Giáo chủ Santos đối với đứa dưỡng tử kiêm giáo tử này là chân chính thương yêu, sợ sau khi mình mất đi y sẽ bị Giáo hội Công quốc Santos xa lánh, không chỉ trao quyền giới cho y, thậm chí còn khơi thông quan hệ, để một vị Hồng y giáo chủ trong Giáo hội đáp ứng che chở Yannick.

Rất đáng tiếc, một phen khổ tâm của Giáo chủ Santos không đổi được hồi báo xứng đáng, sự thực chứng minh, khi ngươi nhận được quyền lợi vượt xa thực lực, hơn nữa lại không co năng lực bảo vệ, kết quả tuyệt đối rất xui xẻo.

Sau khi Giáo chủ Santos qua đời, Giáo hội nhân tâm dị động, hơn nữa Yannick quả thực là bùn nhão không trét nổi tường, không ai sẽ thừa nhận vị tân Giáo chủ dựa vào quan hệ bò lên này, mà vị Hồng y giáo chủ kia cũng đồng dạng bởi vì Giáo chủ Santos qua đời mà lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Thế nên lúc bản tôn bị truy sát, liền trực tiếp lừng lẫy hy sinh trong lúc đào vong, một đường chạy vào cái ôm của Quang Minh nữ thần đi gặp dưỡng phụ của mình, thể xác thì để lại cho Yannick hiện tại.

Vì vậy, chiếc nhẫn này, đối với Yannick ở giai đoạn trước mắt mà nói là củ khoai bỏng thay không hơn không kém.

Mà áo bào thần quan đương nhiên cũng không giống nhẫn, có thể thoải mái cởi xuống, hơn nữa tiền bạc trong túi y lúc này tốt xấu cũng có một trăm kim tệ do Fezel trả cho, muốn mua vài bộ quần áo tốt cũng không phải không được. Chỉ là bất kể y đổi sang y phục gì, cái ấn ký của Giáo đình trên tay kia suốt đời cũng không thể tiêu trừ, nếu như đến lúc đó bị Giáo đình phát hiện ngươi là một thần quan lại mặc những y phục khác, loại hành vi khinh nhờn Quang Minh nữ thần và Giáo đình này cũng đồng dạng có hậu quả rất nghiêm trọng.

Trên đại lục Olin, cho dù Giáo đình đã không thể lũng đoạn tín ngưỡng như trước đây, nhưng mà nó vẫn có lực lượng khổng lồ của riêng mình, tuy rằng nó không thể làm gì vị Hoàng đế của đế quốc không tôn trọng Giáo đình, thế nhưng muốn giải quyết một kẻ phản bội nội bộ… tuyệt đối là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa, loại áo bào thần quan này, kỳ thực trong mắt rất nhiều người là một loại phô bày thân phận, dù sao thế lực của Giáo đình rất khổng lồ, ai cũng không muốn mạo hiểm khả năng bị Giáo đình phát lệnh truy nã để giết một thần quan, chỉ cần không đụng phải loại pháp sư tâm tính cực đoan, tánh mạng của y cơ bản vẫn là được bảo đảm.

“Chỉ cần ở bên cạnh ta liền không ai có thể làm tổn thương cậu.” Hắc y pháp sư tựa hồ nhìn ra sự sầu lo của y, nói.

“Tôi cũng không thể mãi mãi vẫn ở bên cạnh anh chứ?” Yannick cười khổ.

“Vậy cậu nên nhanh chóng đề thăng thực lực bản thân.” Chris nói, “Có lẽ sau khi vào thành, cậu nên mua vài quyển trục ma pháp, lúc mấu chốt có thể dùng bảo mệnh.”

Ánh mắt Yannick sáng lên, đây là một chủ ý không tồi.

Nhưng sau đó y lại lập tức bị đả kích: “Bất quá thứ kia rất đắt, một trăm kim tệ trong tay cậu cũng không mua được một quyển.”

Yannick: “…” Khối ma tinh màu đỏ kia không biết có thể bán được bao nhiêu tiền?

Chris lại đọc được ý nghĩ của y, “Khối ma tinh màu đỏ kia không nên bán đi, chờ khi trở về Đế đô ta có thể giúp cậu chế tạo một cây pháp trượng, đối với việc đề thăng năng lực của cậu rất hữu dụng.”

Yannick lặng lẽ nhìn tinh linh trong ngực mình, nghĩ thầm không biết đợi đến khi người của Tinh linh tộc tìm đến, y có thể nhận được bao nhiêu thù lao?

“A ha!” Bé cưng tinh linh nhìn về phía y, lộ ra một nụ cười vô sỹ.



Đối với một ít Công quốc nhỏ mà nói, thành thị biên cảnh kỳ thực thường chỉ là trấn nhỏ mà thôi, thế nhưng đối với Đế quốc Garde tài đại khí thô mà nói, hiển nhiên không phải là như vậy.

Thành trì dùng cự thạch màu xám trắng xây lền sừng sững đứng độc lập giữa bình nguyên ngập tràn lục sắc, bên dưới tường vây còn là một vòng tường bảo vệ kiên cố, từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy hàng loạt tháp cao dùng để canh gác và báo nguy. Trên tường thành thỉnh thoảng còn thấy từng loạt binh sỹ qua lại dò xét, hoàn toàn phù hợp với sự cảnh giới cần có của một tòa thành biên cảnh.

Mà cũng do đây là một thành thị biên cảnh, La Serena không có quá nhiều cửa thành, chỉ có hai cửa nam – bắc, một thông đến Hỏa Nham thành, một là thông với rừng rậm Hắc Ám. Đó cũng chính là cửa nhóm Yannick hiện tại muốn đi vào.

Đoàn người nhắm thẳng về phía cửa thành, vượt qua khu đồi núi, địa thế ở nơi này đã là bình nguyên rộng rãi, hơn nữa con đường hướng về La Serena cũng đã được chuyên môn tu chỉnh, rất dễ đi. Bởi vì nơi này tiếp giáp rừng rậm Hắc Ám, cho đến nay vẫn luôn xem như một lá chắn thiên nhiên cực kỳ hiệu quả, thế nên tới tận bây giờ cũng chưa từng gặp cảnh ma vật hoặc mãnh thú chạy đến tác loạn qua. Vì vậy, một mặt này cũng không có phòng ngự đặc biệt tăng mạnh gì.

Chỉ là mọi người vừa đi một đoạn được liền phát hiện không đúng.

Trên con đường đi thông đến cửa thành này chỉ có mấy người bọn họ, ngoài ra, cửa đá khổng lồ dẫn vào thành còn đóng chặt, hiện ra tư thái cấm xuất nhập.

“Đây là có chuyện gì?” Avra hỏi.

“Tôi cũng không biết, lúc chúng tôi rời đi cửa thành vẫn mở, chỉ có vào đêm mới có thể đóng lại.” Fezel dừng một chút, trên mặt không nén được sầu lo. “Hơn nữa khi ấy trên tường vây cũng không có nhiều binh lính như vậy, xem ra tình hình diễn tiến của cái chết đen đã càng lúc càng nghiêm trọng.”

“—— Các người là ai!” Rất xa, trên tường thành truyền đến một tiếng quát, tuy rằng cách rất xa nhưng lại có thể nghe được rõ ràng.

Lại ngẩng đầu nhìn lên, phía trên tường thành có vài tên lính, bên cạnh đám lính còn có một pháp sư mặc áo bào trắng, đoán chừng là người nọ đã dùng loại pháp thuật tăng âm lượng nào đó mới khiến cho thanh âm của binh sỹ truyền đi xa đến vậy.

Fezel nghiêng đầu nhìn về phía các pháp sư, Avra rất ăn ý gia trì pháp thuật lên người hắn, vì vậy Fezel cũng lớn tiếng gào về phía đối diện: “Chúng tôi là tiểu đội thám hiểm do Bá tước Marlin tài trợ, đến rừng rậm Hắc Ám tìm tiểu thư Sophia. Hiện tại đã trở về, xin mở cửa cho chúng tôi ——!”

Hắn vốn cho rằng chỉ cần đem thân phận của Bá tước Marlin ra, đối phương tuyệt đối sẽ không ngăn trở, nào ngờ binh sỹ trên tường thành chỉ trả lại một câu: “Không —— nhận thức —— thức!”

“…” Fezel quả thực muốn té xỉu, chỉ có thể rống to: “Là Bá tước Marlin ở Đế đô, nhất đẳng bá tước, quý tộc Đế đô. Người đang hôn mê bên cạnh tôi là Bá tước tiểu thư Sophia. Các người nhanh chóng mở cửa, chúng tôi muốn vào thành!”

“—— La Serena đã giới nghiêm, người từ rừng rậm Hắc Ám bước ra đều không cho phép tiến vào!”

“Vì sao!” Fezel buồn bực.

Đối phương lại không thèm nhìn hắn, pháp sư áo bào trắng bên cạnh hình như lại nói cái gì, một lát sau, chỉ nghe tên binh lính kia lớn tiếng hỏi: “Ở bên cạnh ngươi cũng có pháp sư sao?”

Bởi vì khoảng cách quá xa, Yannick lại khoác áo choàng, vì vậy bị tính vào nhân số ‘hư hư thực thực’ của pháp sư.

Fezel cẩn thận hỏi thăm ý kiến của Chris, khi nhận được sự cho phép của đối phương mới quay đầu tiếp tục trao đổi với binh sỹ trên thành: “Đúng, chúng tôi là kiếm sỹ và pháp sư!”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Vì lý do an toàn, hắn không nói thẳng thân phận của Yannick, đây là một quyết định rât sáng suốt. Bởi vì bên cạnh tên lính kia là một pháp sư áo bào trắng, nói vậy hiện tại thành La Serena đã công khai tiếp nhận sự giúp đỡ của pháp sư, nào biết những pháp sư đó có thuộc phần tử cực đoan hay không? Dù sao hiện tại cả người Yannick đều được bao bọc đến nghiêm ngặt, mặc dù bên dưới áo choàng vẫn là áo bào thần quan, thế nhưng áo choàng đã trải qua sự cải tạo của Chris sẽ không bị gió thổi phất lên nữa, chỉ cần y không lộ ra kẽ hở trong lời nói, muốn che lấp thân phận là không thành vấn đề.

“Trong đội ngũ của chúng ta còn có Đại ma pháp sư, xin nhanh chóng để chúng ta vào thành!”

Vì muốn có thể vào thành, Fezel không tiếc khoa trương thổi phồng đẩy năng lực của Chris lên cao thêm một bậc. Đương nhiên, hắn cũng không rõ ràng năng lực của Chris, dù sao trên người đối phương chỉ mặc một bộ ma pháp bào bình thường đến không thể bình thường hơn, ngay cả hoa văn biểu trưng thân phận trên cổ áo cũng không có, bên ngoài lại còn mặc áo choàng, cảm giác tồn tại thấp đến tuyệt đối không thể thấp hơn, thực sự rất khó để mọi người liên tưởng đến thực lực của y.

Có lẽ sự thổi phồng này của Fezel đã hiện ra tác dụng, có lẽ là vì nguyên nhân khác, đám binh lính và pháp sư áo choàng trắng nọ châu đầu ghé tai hết nửa ngày, rốt cục cũng có động tĩnh, binh sỹ thả một thứ gì đó không rõ lên trời, chỉ nghe vút một tiếng, khói đen mang theo ánh lửa phóng lên cao. Lại qua nửa ngày, phía sau cửa thành truyền đến một tiếng nổ, hai cánh cửa cự đại điêu khắc mãnh thú từng chút từng chút một di chuyển, cuối cùng khi đã tạo thành một thông đạo đủ cho một người bước qua thì ngừng lại.

Qua thêm hồi lâu, một đội binh sỹ và hai pháp sư áo bào trắng từ bên trong đi ra, mọi người thần tình nghiêm túc, khuôn mặt lạnh lẽo, giống như nhóm Fezel đã thiếu bọn họ vài nghìn đồng vàng vậy.

“Các ngươi nói trong đội ngũ có pháp sư?”

Bởi vì Fezel đứng trước đội ngũ, hơn nữa vóc người lại cao lớn, cho nên đối phương cũng là nhắm vào hắn mà hỏi.

“Đúng vậy.” Thấy sắc mặt lạnh lùng của đối phương, Fezel khẳng định cũng sẽ không biểu hiện quá nhiệt tình.

“Có chứng cứ gì sao?” Vẫn là tiểu đội trưởng của nhóm binh sỹ mở miệng, hai gã pháp sư mặc áo bào trắng lại không ngừng đánh giá đám người Yannick, ánh mắt quét tới quét lui vài vòng, cuối cùng lại dừng ở trên người Chris một lúc lâu.

“Xin thứ cho ta vô lễ, chẳng lẽ còn có người không biết ma pháp lại có thể giả mạo pháp sư sao?” Khẩu khí của Fezel càng khó chịu, tuy rằng địa vị của kiếm sỹ không bằng pháp sư, thế nhưng nhìn huy văn trên cổ áo của hai gã pháp sư áo bào trắng này, tối đa cũng chỉ là trung cấp mà thôi. Trong đội ngũ của bọn họ có tiểu thư nhà Bá tước Marlin, lại có cao thủ như Chris, đương nhiên không cần khách khí với bọn họ.

Mà hai gã pháp sư vừa nghe như vậy, sắc mặt quả nhiên trầm xuống, một người chần chừ hồi lâu rồi mở miệng: “Gần đây La Serena cũng không yên bình, chúng ta phải cẩn thận, các người có chứng cứ gì chứng minh mình là pháp sư? Thỉnh thi triển một pháp thuật nhỏ cho chúng ta xem, sau khi chứng minh được thân phận xong, đương nhiên có thể tiến nhập thành bang.”

Fezel nghe xong, ánh mắt liền vô thức liếc về phía Yannick.

Trong đoàn người của bọn họ có kiếm sỹ, có pháp sư, ai cũng có thể chứng minh thân phận của mình, duy chỉ có Yannick là không được. Chỉ cần y dùng ra trị liệu thuật, người thường cũng biết đây là chiêu thức độc hữu của thần quan, đến lúc đó liền không khỏi gặp phiền phức.

Nếu như thành chủ La Serena thân thiện với Giáo đình, vậy còn dễ làm, vạn nhất là người thân pháp sư, hoặc là bản thân là một pháp sư mà nói… như vậy tình cảnh của Yannick liền có chút nguy hiểm.

Vừa lúc đó, mọi người chợt nghe hắc y pháp sư lên tiếng: “Tyler có ở trong thành hay không? Bảo hắn đến gặp ta.”

——————-

Tác giả có lời: Được rồi, đã rời khỏi phó bản Hắc Ám Sâm Lâm, tiếp theo thần quan cần phải từng bước thu thập uy vọng và tư lịch, hiển nhiên còn có thể thuận tiện thu thập tiểu công.