Quyền Trượng

Quyển 2 - Chương 39



Các pháp sư mang theo cảm xúc thù địch nhìn thần quan đang không nhanh không chậm bước đến, mặc dù không có kẻ nào ngu xuẩn đến mức lập tức rút ra pháp trượng tiến hành công kích, thế nhưng cho dù là những pháp sư từng nhận được sự trị liệu của thần quan cũng không dám công nhiên phóng xuất thiện ý —— Ngay cả Avra cũng đã được thần quan dặn dò, không cần cũng y đi lại quá gần, tránh cho khiến cho nhiều người tức giận.

Thần quan tựa hồ cũng không thèm để ý đến những ánh mắt sáng quắc đặt trên người mình, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhã, tuy là vẫn chỉ mặc bộ áo choàng thần quan nhưng phong tư cũng đủ để kẻ khác âm thầm ngưỡng mộ, nhất là phía những quý cô. Một đám tiểu thư mở quạt che nửa gương mặt, ánh mắt thỉnh thoảng lại không kềm được trôi về phía thần quan.

Thành chủ Tyler phảng phất không có chú ý đến nhạc đệm nho nhỏ này, hắn vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Các quý ông quý bà, thật cao hứng vì chúng ta có thể đoàn tụ ở nơi này! Mọi người đều biết, ngay trước đây không lâu chúng ta vừa trải qua một hồi kiếp nạn đáng sợ! Hiện tại ở ngoài thành, thi thể của đám xác sống kia thậm chí còn chưa quét dọn sạch sẽ!”

Các quý cô mặc váy dài đều che miệng, rất phối hợp tình huống mà cúi đầu kinh hô.

“Bất quá, vạn hạnh, dưới sự phối hợp của quý ngài pháp sư Val và toàn thể pháp sư, kiếm sỹ, cùng với sự chung sức của cư dân La Serena, nguy cơ của chúng ta rốt cục đã giải trừ! La Serena vì thế tránh khỏi một hồi tai ương diệt thành từ trên trời giáng xuống!”

Theo giọng nói của Tyler rơi xuống, một đoạn lại một đoạn tiếng vỗ tay vang như sấm động, mọi người theo đó hoan hô lên, ngay cả trên gương mặt của các pháp sư cũng xuất hiện một tia nhẹ nhõm hiếm hoi.

Quả thực, bởi vì không hề phòng bị nên La Serena thiếu chút nữa đã bị luân hãm, tuy rằng trong thành có ma pháp truyền tống trận, thế nhưng thứ kia không có khả năng đem tất cả mọi người đều chuyển đi. La Serena nếu bị xác sống chiếm cứ chỉ có một kết cục duy nhất, chính là triệt để biến thành tòa thành xác sống, cái hậu quả này bọn họ ngay cả tưởng tượng cũng không dám. Ai cũng không muốn gia nhập làm một thành viên của quân đoàn xác sống, toàn thân hư thối chỉ còn lại xương cốt, sau đó mất đi lí trí cố chấp công kích đồng loại trước kia của mình, dùng phương thức không có linh hồn tiếp tục tồn tại.

Vốn là, nếu như có thể Tyler rất hy vọng đem Chris trở thành chiêu bài mang ra khoe khoang một chút, bất quá may mắn hắn vẫn còn một chút lý trí, biết thứ Chris chán ghét nhất là gì, vì vậy cũng không để sự hưng phấn và hư vinh to lớn mê muội đầu óc. Hơn nữa, vì tránh cho đông đảo các pháp sư có mặt không trở nên kích thích quá phận, dẫn đến sự kiện không vui, hắn cũng không nhắc đến tên của thần quan.

“Tối nay, hãy để chúng ta chạm cốc vì La Serena!”

“—— Chạm cốc vì La Serena! Chạm cốc!”

Mọi người đồng thanh hoan hô, đều giơ ly rượu lên.

“Như vậy hiện tại, các quý ông quý bà, xin cứ thỏa thích hưởng thụ buổi tối sung sướng này!” Tyler mỉm cười nói, lại búng tay một cái, chỉ huy trưởng dàn nhạc đã đợi thật lâu trong góc lập tức đứng lên chỉ huy diễn tấu, âm nhạc tuyệt vời thoáng chốc tràn ngập toàn bộ hội trường.

Theo tiếng nhạc vang lên, không ít nam giới đã bắt đầu bước đến bên cạnh quý cô mình ngưỡng mộ ngỏ lời mời khiêu vũ, các quý cô nhấc lên làn váy rụt rè tiếp thu, trong sàn nhảy một đôi lại một đôi nam nữ xoay tròn nhảy nhót, sự vui sướng đầy ắp trong không khí.

Thông thường, lúc này mới chính là thời gian giao tế.

Cho dù các pháp sư có ý định cô lập thần quan, thế nhưng không phải tất cả mọi người ở đâ đều phải xem sắc mặt pháp sư, đối với phú thương bình dân hoặc kiếm sỹ mà nói, có thể kết bạn với một vị thần quan là quang vinh lớn lao. Cho dù hiện tại Yannick vẫn chi mặc phục sức của đê giai thần quan, thế nhưng y cũng đã cứu về tính mạng của rất nhiều người nhiễm phải cái chết đen nên đồng thời cũng nhận được vinh dự cực lớn. Giao hảo cùng một người như vậy đối với bọn họ có lợi mà vô hại, ngay cả các tiểu thư và phu nhân bị phong tư của thần quan khuynh đảo cũng muốn lợi dụng cơ hội tiến lên mời một điệu nhảy.

Các kỹ năng khác của Yannick có thể còn phải chờ tu luyện, thế nhưng bản lĩnh lừa dối phái nữ chính là bẩm sinh đã có, trường hợp này quả thực như là đặc biệt vì y mà chế tạo. Đối mặt với những người ôm đủ loại mục đích khác nhau tiếp cận, y trưng ra nụ cười ấm áp nhất, thành thạo khơi lên đủ loại chủ đề trò chuyện, từ tôn giáo đến chiến tranh, rồi lại chuyển sang những trò tiêu khiển lưu hành nhất đương thời, cùng mọi người trao đổi cực kỳ hợp ý —— Luôn luôn có một loại người như vậy, cho dù y có thực sự hiểu hay không cũng khiến cho người khác cảm thấy học thức của y vô cùng uyên bác, mà thần quan Yannick của chúng ta chính là một chuyên gia lừa đảo giống như vậy.

“Quý ngài thần quan thân ái, ngài có nguyện ý cùng tôi nhảy một điệu không?”

Sau khi Yannick uyển chuyển cự tuyệt vô số người, khiến không ít quý cô ôm ngực bỏ chạy, lại vẫn có người kiên nhẫn đưa ra lời mời như vậy.

Yannick kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt. “Sophia, đêm nay tiểu thư quả thực vô cùng mê người!”

Thiếu nữ được y tán thưởng khó được một lần lộ ra nụ cười xấu hổ.

Tối nay, Sophia cũng không giống như ngày thường mặc quần kiểu kiếm sỹ mà thay váy dài phù hợp nghi lễ cung đình, tóc mai hai bên bện thành bím kéo về phía sau đầu, hòa cùng phần tóc còn lại cuộn tròn thành búi, dùng trang sức kiểu ngôi sao cố định. Lễ phục là từ nhiều lớp vải lụa mỏng xanh biếc và trắng đan xen tạo thành, coóc xê bó sát tôn lên vòng eo tinh tế và khuôn ngực gợi cảm. Cổ áo bẹt vai mở rộng ra hai bên, cuối cùng lại dùng một chuỗi ngọc trai nâng đỡ, khó khăn lắm mới che được phân nữa bầu ngực đầu đặn, không khiến cảnh xuân chợt lộ.

Nhưng không thể phủ nhận, Sophia như vậy quả thực cực kỳ mê người.

“Thế thì, Yannick thân ái, ngài có nguyện ý cùng sự quyến rũ của tôi nhảy một điệu chăng?”

Đây là lần thứ hai Sophia đưa ra lời mời, nàng chưa bao giờ giấu giếm hảo cảm của mình với thần quan, cho dù biết rõ chuyện này đến cùng sẽ không có kết quả gì, thế nhưng ai lại không muốn lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất trong những năm tháng xuân sắc của đời mình.

Hơn nữa, vì đêm nay nàng còn đặc biệt trang điểm chính mình, dựa vào tần suất nàng hấp dẫn người khác quay đầu lại và số lời mời khiêu vũ đến nhìn, lần trang điểm này quả thực rất thành công.

Chỉ tiếc, cái người nàng muốn nhận được ưu ái nhất vẫn cứ như trước uyển chuyển từ chối nàng.

“Xin lỗi, Sophia, bào phục của tôi thật sự không thích hợp khiêu vũ.” Thần quan tiếc nuối nói.

Y không muốn để thiếu nữ này tiếp tục ôm hy vọng không thiết thực, vì vậy liền minh xác cự tuyệt ngay từ đầu, quan trọng hơn nữa chính là, mặc thần quan bào cao quý điển nhã như vậy đi khiêu vũ? Sẽ khiến hình tượng thánh khiết thanh tao y vất vả xây dựng nên bị phá hủy!

“Được rồi, tôi có thể hiểu được.” Sophia miễn cưỡng cười cười, cũng không tiếp tục dây dưa mà trực tiếp xoay người rời đi.

Avra vẫn luôn biết lý giải tâm tình người khác lập tức đuổi theo an ủi, về phần D’Antonio đã trở thành người bán ẩn hình từ rất lâu, bởi vì tâm tình vẫn chưa triệt để khôi phục nên cũng không tham gia buổi tiệc tối nay.

“Ngài lại làm tổn thương trái tim một thiếu nữ.” Fezel đi tới, nâng cốc rượu nói với y.

“Hiện tại thương tâm vẫn tốt hơn sau này thương tâm.” Thần quan nhíu mày, “Tôi không phải loại người lạm tình như vậy.”

“Đương nhiên, bất quá tôi nghe nói rất nhiều thần quan thật ra đều có tình nhân bí mật, tuy rằng dùng thân phận của tiểu thư Sophia mà nói, quả thực không quá khả năng.” Fezel cười hì hì, “Nhưng nói không chừng sau này nàng sẽ thay đổi chủ ý đâu, loại chuyện tốt này đối với nam giới mà nói luôn luôn không có tổn thất!”

“Tôi ngửi được hương nước hoa trên người anh.” Thần quan như cười như không, “Xem ra anh vừa thu hoạch không ít trái tim. Không bằng như thế này, trọng trách cứu vớt tiểu thư Sophia liền giao cho anh.”

“Oh không!” Fezel nhún nhún vai, “Nàng chỉ ở trước mặt ngài mới có thể để lộ ra một mặt tính cách thiếu nữ, tôi vẫn cứ đi làm tình nhân đại chúng của mình là được rồi, trách nhiệm quá lớn tôi có thể tiêu thụ không nổi!”

Hai người cứ đứng đó câu được câu mất trêu chọc nhau, Yannick dư quan thoáng nhìn, phát hiện Nam tước Ryan đứng bên cạnh Tyler đang nhìn chằm chằm về phía y, liền quay lại tặng qua một nụ cười mê người. Nào ngờ ánh mắt của đối phương lại thoáng cái sinh ra vài phần u oán, không khỏi khiến cho thần quan có chút kỳ lạ.

“Ngài Chris đang ở đâu, vì sao tôi không nhìn thấy ngài ấy?” Fezel hỏi.

Yannick đang muốn trả lời đã nhìn thấy vài tên pháp sư đi về phía bọn họ.

“Ngươi chính là Yannick Hill?” Một gã pháp sư cấp thấp hơi hơi hất cằm, dùng một loại ngữ điệu ôn hòa quái dị đặc câu hỏi.

“Là tôi.”

“Trước đó ngươi có phải đã từng trị liệu cho một pháp sư tên Hankerson?”

Thần quan lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không nhớ được cái tên này.”

Pháp sư cấp thấp co rút khóe miệng, rất miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Vị pháp sư Hankerson kia rất cảm ơn ngươi đã trị liệu cho hắn, bất quá hắn còn cần nghỉ ngơi, tối nay không thể có mặt. Hắn nhờ ta biểu đạt cảm ơn đối với ngươi.”

Thần quan cười nói: “Vậy sao? Vậy xin anh nói cho người đó biết, không cần khách khí, thần quan cứu giúp người bị thương vốn là một phần trách nhiệm.”

Pháp sư cấp thấp nâng tay lên —— trong tay gã cầm hai chén rượu, bên trong tràn đầy dịch rượu màu xanh biếc, đó là loại rượu ‘Ban mai xanh’ rất thịnh hành trên đại lục Olin, màu sắc được xưng tụng giống như màu của ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá.

“Ta nhớ thần quan không có điều lệ cấm uống rượu, phải không?” Đối phương nói.

“Đúng vậy.”

“Như vậy có thể để ta thay mặt Hankerson mời ngươi một cốc chứ?” Pháp sư nhíu mày, ngữ điệu vẫn không có bao nhiêu ấm áp thế nhưng tốt xấu cũng không có lời nào xúc phạm. Ngẫm lại cũng đúng, ở trong trường hợp cả thành chủ và pháp sư Val đều có mặt trong yến hội thế này, ai cũng không muốn đánh mất thân phận của mình.

“Đương nhiên tôi rất vinh hạnh.” Thần quan tiếp nhận chén rượu, mỉm cười, “Hãy uống cạn vì La Serena của chúng ta đã vượt qua kiếp nạn?”

“Vì La Serena mà uống cạn!” Mấy pháp sư nói, mọi người nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.

Uống rượu xong, vài tên pháp sư rất nhanh rời đi, ngay sau đó Fezel vẫn đứng bên cạnh chợt phát hiện, thần quan giống như thực hiện phép biến ảo, khiến cốc rượu rỗng tuếch trong tay thoáng cái lại tràn đầy, còn là không sai biệt lắm với dung lượng ban đầu.

“Đây là pháp thuật gì?” Hắn quả thực vô cùng hiếu kỳ.

“Đây không phải là pháp thuật, chỉ là một…uhm… một loại thủ thuật có thể khiến đôi mắt của mọi người sản sinh ảo giác.” Nụ cười của thần quan không hề thay đổi, vẫn nhẹ nhàng thưởng thức cốc rượu trên tay.

“…” Không biết vì sao, Fezel đột nhiên có loại dự cảm không hay.

“Ngài là thần quan Hill ư?” Một thanh âm phá vỡ nặng nề, Fezel quay đầu nhìn lại, phát hiện một người trung niên để chỏm râu dưới mũi đang hướng về phía thần quan dò hỏi. Tướng mạo nguyên bản của gã cũng xem như đoan chánh, lại bởi vì thái độ nhiệt tình có chút quá phận đối với thần quan mà hủy hoại.

“Đúng vậy, ngài là?” Yannick rất có lễ phép đáp lại.

“Ta quan viên tòa thị chính, quan điều hành vật tư của La Serena, đồng thời cũng là Nam tước tam đẳng của Đế quốc Garde.” Trung niên để râu tươi cười, thình lình cúi người hôn lên mu bàn tay của thần quan.

Ở đại lục Olin, lễ nghi hôn tay này chỉ có thể áp dụng với nữ giới, quý tộc để râu làm như vậy hiển nhiên mang theo một chút ý tứ khinh bạc mơ hồ, còn có thất lễ.

Đối với loại hành vi thất lễ lỗ mãng này, thần quan cũng không có biểu hiện bất mãn, trái lại còn thuận thế bước lên nửa bước khiến khoảng cách của hai người càng gần hơn. Hành động này khiến cho kẻ để râu lòng dạ khó lường càng thêm mừng rỡ, cho rằng thần quan đã đồng thuận với ám hiệu của mình, khẩn cấp muốn phát triển quan hệ thêm một bước: “Chẳng hay đêm mai ngài có thời gian không, ta chân thành mời ngài quang lâm phủ đệ của mình. Đối với Quang minh giáo đình ta vẫn bao hàm kính ngưỡng, hy vọng có thể mời ngài vì ta giảng giải giáo lý!”

“Đương nhiên, nếu như đến lúc đó tôi không có an bày khác,” Thần quan ôn hòa cười: “Vì chúc mừng sự quen biết của chúng ta, cốc rượu này coi như quà gặp mặt của tôi.”

Gã để râu sắc dục huân tâm mừng khấp khởi nhận lấy cốc rượu, còn thuận tiện sờ soạng bàn tay trơn mịn của thần quan một chút, sau đó không hề do dự đổ hết cả cốc rượu vào họng. Tiếp theo gã còn dây dưa hồi lâu, thẳng đến khi thần quan không ngừng ám chỉ mới lưu luyến không rời bước đi.

“Ngài cho gã uống cái gì?” Gần như ngay khi gã để râu vừa ly khai Fezel đã hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Yannick nhấc tay, “Cái này còn phải dựa vào thành ý của vị pháp sư vừa rồi để xác định.”

Nửa giờ sau, Fezel rốt cuộc cũng biết tác dụng phụ của cốc rượu kia là gì.