Ràng Buộc Với Hệ Thống Cường Bạo Tự Cứu Lấy Bản Thân

Chương 2



4.

Lúc mới tiếp xúc với Tạ Minh Trạch, tôi không hề bài xích hắn. Bởi vì cảm thấy hắn ít ra cũng không phải người xấu.

Mặc dù nhìn hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn sẽ đút đồ ăn cho mấy con mèo hoang ở trường học, cũng sẽ nhẹ nhàng chỉ đường cho những vị phụ huynh đến trường đón con, và cũng sẽ lịch sự từ chối những cô gái có ý với mình.

Tôi thật sự không hiểu tại sao hắn chỉ đối xử tệ như vậy với một mình tôi.

Cho đến một lần cùng tham dự tiệc liên hoan của bạn hắn, vì kẹt xe nên tôi tới trễ, đứng ở chiếc ghế lô bên ngoài, đang định đẩy cửa bước vào thì vừa hay nghe được bạn hắn hỏi: "Tạ thiếu, cảm giác có Ninh đại tiểu thư làm bạn gái thế nào? Nghe nói cậu thường gây khó dễ cho cô ấy, cô ấy đối với cậu thật sự vô cùng thâm tình đó. Tôi nói nha, hai người rất môn đăng hộ đối, cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt chứ!"

Tạ Minh Trạch cười khẩy một tiếng: "Cô ta cũng xứng sao? Sau này cậu bớt ở trước mặt tôi nói mấy thứ cổ hủ môn đăng hộ đối thối nát này đi."

Đột nhiên tôi nhận ra rằng, Tạ Minh Trạch không phải chán ghét tôi, mà là chán ghét gia cảnh nhà hắn đã chia cắt hắn và bạch nguyệt quang.

Mà về thân phận của tôi, ba mẹ của hắn chỉ có thể là hết lòng hoan nghênh.

Hắn quá vô dụng, cho nên đã đem tất cả những nỗi bất mãn và căm phẫn trút lên người tôi.

Kể từ khi ấy, tôi bắt đầu bài xích việc chạm mặt với Tạ Minh Trạch, nhưng hết lần này đến lần khác đều không còn cách nào.

5.

Năm ba đại học, Tạ Minh Trạch đã thu xếp muốn lập nghiệp.

Gia đình bọn họ có truyền thống làm trong ngành sản xuất, mấy năm gần đây đã dần dần suy thoái. Tạ Minh Trạch cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để chứng minh năng lực của mình.

Tôi không phản đối, lấy toàn bộ tiền tiết kiệm của mình ra giúp hắn.

Nhưng vì không tìm hiểu kỹ về thị trường, Tạ Minh Trạch rất nhanh chóng lỗ hết sạch tiền. Hắn ta trở nên hơi suy sụp, như thể đã nhìn thấu hiện thực tàn khốc.

Vào cái đêm mà công ty phá sản, hắn uống rất nhiều rượu. Vẫn là gương mặt anh tuấn đó, nhưng lại không còn khí chất niên thiếu năm nào nữa.

Hắn ôm tôi, nói: "Ninh Nhan, thật tốt khi có em bên cạnh."

Tôi hơi nghiêng đầu, không để cho hắn thấy biểu cảm ghét bỏ trên mặt, sau đó nhẹ giọng hỏi hắn: "Tạ Minh Trạch, anh có yêu em không?"

Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu xuống muốn hôn tôi.

Tôi cuống quýt đứng dậy, nói: "Em đi hâm lại canh giải rượu cho anh."

Ở chung ba năm, tôi và hắn chưa từng phát sinh những tiếp xúc quá thân mật. Mỗi lần hắn muốn tiến một bước, tôi đều từ chối với lý do bản thân là con người mang tư tưởng bảo thủ.

Tạ Minh Trạch cũng không cưỡng ép, hắn vui mừng vì có thể thủ thân như ngọc cho bạch nguyệt quang của hắn.

Sau đó, Tạ Minh Trạch làm lại từ đầu dưới sự trợ giúp của ba mẹ hắn. Lần này, công ty hắn thành lập khởi sắc rất nhanh. Sự nghiệp thành công xua bớt đi áp lực trong lòng hắn, thái độ của hắn đối với tôi cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Chúng tôi cùng nhau trải qua một năm tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Mãi cho đến khi bạch nguyệt quang của hắn trở về nước sinh con, hắn bỏ lại tôi một mình ở hiện trường hôn lễ.

6.

Hôn lễ là một đám cưới ngoài trời mà tôi luôn mơ ước.

Trời xanh cỏ biếc, phong cảnh tuyệt sắc.

Mặc dù tiếc nuối rằng người bên cạnh tôi chờ để nói lời tuyên thệ không phải một người khác, nhưng là tôi nợ Tạ Minh Trạch, tất thảy những điều này, coi như là trả lại cho hắn.

"Tạ Minh Trạch tiên sinh, anh có nguyện ý cưới Ninh Nhan tiểu thư làm vợ không? Dù cho cuộc sống sau này thuận buồm xuôi gió hay nghịch cảnh trái ngang, dù cho bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng vẫn sẽ chăm sóc, bao dung cho cô ấy trước sau như một, chết cũng không lìa?"

Tạ Minh Trạch vừa định mở miệng, phù rể của hắn đột nhiên vọt tới, thì thầm vào tai hắn mấy lời.

Chỉ thấy sắc mặt của Tạ Minh Trạch lập tức thay đổi, xoay người chạy khỏi sân khấu.

Tôi xách váy đuổi theo mấy bước, gọi: "Minh Trạch."

Ngồi đây hôm nay đều là những nhân vật có mặt mũi trên giới thương trường, tôi và ba mẹ không thể bỏ qua những người này.

Đại tiểu thư Ninh Nhan của Ninh gia, bị chú rể vứt bỏ ngay trước mặt mọi người.

Tôi kéo tay hắn, thấp giọng thành khẩn cầu xin: "Đừng đi mà, ít nhất cũng chờ đến khi hôn lễ của chúng ta kết thúc. Xin anh đấy."

Tạ Minh Trạch nhướng mày: "Ninh Nhan, em hiểu chuyện chút đi, hiện tại An Mỹ đang rất khó sinh ở bệnh viện, anh phải tới bên cạnh cô ấy, tính mạng vẫn là chuyện hệ trọng nhất, sao có thể so sánh với hôn lễ toàn là những nghi thức giả tạo này? Anh nói cưới em thì chắc chắn sẽ cưới. Sau hôn lễ sẽ bù đắp cho em."

Hắn nói xong, bàn tay đang níu lấy cánh tay hắn của tôi vẫn không buông, hắn không kiên nhẫn nổi nữa, sốt ruột hất ra.

Trước mắt bao người, tôi nặng nề ngã xuống đất.

Ngay lúc này, bên tai tôi vang lên âm thanh thông báo thật lớn:

"Đinh đong! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngược luyến tàn tâm! Giao dịch hoàn thành, chúc cô cuộc sống sau này hạnh phúc!"

Ba mẹ tôi vội vàng chạy đến đỡ, nhưng tôi không nhịn được nhẹ cười ra tiếng.

Tôi tự do rồi, Ninh Nhan tôi hôm nay rốt cuộc cũng được tự do rồi!!!

7.

Kỳ nghỉ tốt nghiệp năm lớp mười hai, tôi được quản gia đưa đến bệnh viện vì liên tục té ngã lúc đi bộ.

Trải qua một đợt kiểm tra toàn diện, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên, hay còn được gọi là ALS.

Cứ một trăm nghìn người thì sẽ có bốn đến sáu người mắc phải nó, nhưng căn bệnh mà tỉ lệ mắc cực kỳ thấp này lại là căn bệnh nan y hiểm ác hơn cả ung thư.

Ba mẹ tôi trở về từ nước ngoài chỉ trong một đêm, ngoài mặt mẹ ôm tôi, an ủi rằng sẽ sắp xếp cho tôi một bác sĩ giỏi nhất từ nước ngoài, nhất định có thể chữa khỏi cho tôi, nhưng sau lưng lại ở trong lồng ngực của ba khóc không thành tiếng.

Tôi một tay cầm tờ giấy báo trúng tuyển đại học, một tay cầm bức thư mà người tôi thích viết cho tôi; trong đầu không ngừng hiện lên nụ cười gượng gạo của ba mẹ, không nhịn được nhào đến giường gào khóc thật lớn.

Cuộc đời của tôi mới chỉ vừa bắt đầu, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ chỉ có thể nằm trên giường chờ chết, tôi làm sao có thể chấp nhận nổi chuyện này.

Ngay lúc trong lòng tôi ngập tràn tuyệt vọng, một thứ tự xưng là hệ thống cường bạo xuất hiện.

Nó nói ký chủ trước đây của nó làm nhiệm vụ thất bại nên chết rồi, nhưng nó cần năng lượng để rời khỏi thế giới này. Nếu như tôi nguyện ý tạm thời chịu ràng buộc với nó rồi cung cấp cho nó trị số tình yêu ngược luyến, nó có thể khiến cơ thể tôi khỏi bệnh.

Tôi lau nước mắt, bình tĩnh hỏi: "Dựa vào đâu mà ta phải tin mi?"

Nó nói: "Kết quả kiểm tra ngày mai sẽ cho cô thấy."

Sự thật chứng minh, hệ thống quả thật có khả năng này. Ngày hôm sau, các loại tiêu chuẩn của tôi đều trở nên bình thường. Bác sĩ hết sức khó hiểu, yêu cầu tôi phải kiểm tra định kỳ.

"Tại sao lại chọn tôi?" Tôi nghi ngờ hỏi hệ thống.

Nó giải thích: "Bởi vì trị số của cô ở mọi phương diện giống với ký chủ trước đây của ta nhất, nên cô có thể giảm bớt việc hao tổn năng lượng khi trói buộc với ta."

"Vậy đối tượng của lần theo đuổi này là..." Tôi mang một tia hy vọng ngập ngừng hỏi nó.

Nhưng hệ thống trả lời rất nhanh, phá vỡ mọi ảo tưởng của tôi.

"Sẽ chọn đối tượng ban đầu có trị số gần nhất với cô."

"Cần hắn phải yêu tôi ư?"

"Không cần, cô là ký chủ tạm thời, cô chỉ cần yêu hắn, để cho hắn ngược thân ngược tâm cô, giá trị ngược luyến đạt đến một trăm phần trăm, hệ thống sẽ tự động tách rời khỏi cô."

"Có phải người chế tạo ra mi...là một người theo chủ nghĩa ghét phụ nữ hả???"

Đáp lại tôi là âm thanh của luồng điện xẹt qua.