Ràng Buộc Với Hệ Thống Cường Bạo Tự Cứu Lấy Bản Thân

Chương 3



8.

Tôi đồng ý việc ràng buộc, sau khi hệ thống ngủ đông trong cơ thể, toàn bộ kỳ nghỉ đó cơ thể tôi không gặp bất cứ vấn đề gì.

Bác sĩ nói có lẽ là chẩn đoán sai rồi, nhưng sự thật chỉ có mình tôi biết.

Tôi có thể toại nguyện đi học đại học, và ba mẹ tôi một lần nữa cũng có thể nở nụ cười.

Ngoại trừ tờ giấy kia bị cất ở trong ngăn kéo không thấy được ánh sáng mặt trời.

Chuyện hệ thống, tôi không thể nói cho bất kì ai. Vả lại cũng chẳng biết bao lâu nữa mới có thể được tự do, cần gì phải khiến cho nó chậm trễ.

Từ năm nhất khi vừa thấy được Tạ Minh Trạch, hệ thống liền nhắc nhở tôi mau thực hiện nhiệm vụ theo đuổi hắn, cho đến hôm nay khi hắn vứt bỏ hôn lễ mà đi, cũng đã trọn vẹn bốn năm rồi.

Cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tôi đứng lên, đi đến giữa khán đài, trên mặt không nhịn được nở nụ cười. Phía dưới khách khứa xì xào bàn tán, cho rằng tôi tức giận đến điên rồi. Tôi cầm lấy micro nói:

"Rất cảm ơn mọi người ở đây đã tham dự hôn lễ của tôi hôm nay, nhưng thật không may khi xảy ra chút chuyện nhỏ. Hiện tại, tôi muốn nói rằng, hai người có cả trăm triệu lý do để có thể bên nhau, nhưng để buông tay thì thường chỉ cần có một lý do duy nhất mà thôi. Tôi và chú rể Tạ Minh Trạch đại khái là có duyên nhưng chẳng có phận, nếu đã như vậy, tôi hy vọng đoạn nghiệt duyên này sẽ càng dứt khoát triệt để hơn. Mong các vị trưởng bối ở đây chứng giám, từ nay về sau, Ninh Nhan tôi cùng Tạ Minh Trạch nhất đao lưỡng đoạn (*), sau này không còn liên quan đến nhau nữa."

Nói xong, tôi cúi người trước khán đài.

Cha mẹ Tạ Minh Trạch kích động đến trước mặt tôi ngăn cản: "Tiểu Nhan à, con đừng tức giận, Minh Trạch chỉ là một phút bốc đồng thôi. Giờ con ở đây làm ầm như vậy, sau này các con sao có thể bù đắp lại cho hôn lễ đây?"

Mù quáng đeo bám lâu rồi, người người bên cạnh Tạ Minh Trạch đều nghĩ rằng tôi không thể rời khỏi hắn. Ngay cả ba mẹ hắn cũng quên việc tôi phải gả cho một gia đình thấp kém hơn.

Tôi khẽ mỉm cười đáp: "Tạ phu nhân, sẽ không có bù đắp hôn lễ gì hết, xin tránh đường."

Ba mẹ của Tạ Minh Trạch vẫn còn muốn dây dưa, nhưng lại bị ba mẹ tôi kêu bảo vệ an ninh ngăn cản.

-

(*) nhất đao lưỡng đoạn: ý nói việc đoạn tuyệt, cắt đứt, không còn quan hệ

-

9.

Trên đường về nhà, tôi nằm trên đùi mẹ, cảm giác nhẹ nhõm mà trước đây chưa từng có xuất hiện. Mẹ nhẹ nhàng sờ đầu tôi, hỏi: "Quyết định xong rồi sao?"

Tôi thấp giọng đáp một tiếng, hốc mắt hơi ươn ướt.

Thời điểm vừa mới bắt đầu theo đuổi Tạ Minh Trạch, ba mẹ chỉ cho rằng tôi mãnh liệt lúc mới yêu. Sau đó tôi hạ thấp lòng tự trọng làm rất nhiều chuyện, bọn họ phát giác ra có gì đó không đúng, thậm chí còn nghĩ tôi bị coi thường. Có một khoảng thời gian còn ép buộc tôi tách khỏi Tạ Minh Trạch. Nhưng mặc cho họ khuyên nhủ hết lời, tôi cũng chỉ có thể im lặng. Dưới sự bất lực, họ rốt cuộc cũng âm thầm chấp nhận tôi và Tạ Minh Trạch bên nhau.

Điều này cũng vô tình khiến Tạ Minh Trạch gây khó dễ cho tôi nhiều hơn.

Đến khi đêm khuya vắng người, tôi vẫn cảm thấy ngày hôm nay trải qua có chút không chân thật.

Thật sự sẽ kết thúc như vậy sao?

Điện thoại của tôi sẽ không vì ai mà bật suốt hai mươi tư giờ nữa.

Tôi cũng sẽ không cần phải gượng ép bản thân nở ra nụ cười nhu thuận nữa.

Muốn vả mặt Tạ Minh Trạch cũng được luôn?

Tôi từ trên giường ngồi dậy, lấy ra tờ giấy cất giấu trong tủ như báu vật từ bốn năm trước. Năm tháng trôi qua, tờ giấy đã hơi ngả vàng. Phía trên chỉ viết một câu:

"Ba ngày sau, có thể mời cậu đi ngắm mặt trời mọc được không?"

Tôi nghĩ rằng ánh nắng bình minh đã lỡ hẹn năm mười tám tuổi, có lẽ sẽ chẳng thể chiếu rọi trên người Ninh Nhan của tuổi hai mươi hai nữa.

10.

Thời điểm Tạ Minh Trạch tìm tới cửa, cả nhà chúng tôi đang vui vẻ hòa thuận ăn sáng.

Quản gia vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn lắng hẳn xuống. Ba mẹ ở đó dè dặt nhìn tôi.

Tôi thấy vậy trong lòng đau xót, lập tức nói: "Đuổi anh ta đi đi, nếu anh ta không đi thì hắt nước cặn lên người anh ta cũng được."

Sắc mặt quản gia có vẻ đau khổ: "Tiểu thư, nhà chúng ta không có nước cặn đâu."

Ba ho khan hai tiếng, giọng mang ý cười: "Gần đây vườn hoa không phải đang bón phân à, dùng cái đó hòa với nước đi."

Tạ Minh Trạch bị tạt nước liên tục ba ngày liền nhưng ngày nào cũng vẫn đứng trước cửa nhà tôi không chịu đi.

Tôi nghĩ rằng trong lòng quả thật vẫn còn có lời chưa nói, để quản gia cho hắn vào.

Trong vườn hoa, tôi ngồi dưới cây dù che nắng, nhàn nhã uống nước cam. Tạ Minh Trạch đứng dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi nhễ nhại, cau mày nhìn tôi: "Ninh Nhan, dày vò anh nhiều ngày như vậy rồi, em vẫn chưa hả giận sao? Em còn cứ như vậy, hôn sự này anh sẽ không tiếp tục nữa đâu."

Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, đột nhiên muốn cười: "Tạ Minh Trạch, đừng nói là anh cho rằng tôi thật lòng muốn kết hôn với anh đấy nhé? Chúng ta ngay cả giấy chứng nhận cũng không có cơ mà. Này, đúng là anh cũng đẹp trai, trong nhà cũng có chút tiền, nhưng từ trước tới nay những thứ mà anh tự hào tôi đều không thiếu, thậm chí còn nhiều hơn..."

Lời còn chưa nói hết, Tạ Minh Trạch đã trợn tròn hai mắt, như thể tôi mà hắn biết với tôi của hiện tại không phải là một.

Mà, quả thật cũng là như vậy.

Ninh Nhan mà hắn luôn nhìn thấy là một Ninh Nhan giả tạo.

Tôi ở trước mặt hắn ăn mặc thuần khiết, trang điểm nhẹ nhàng, đi đứng cư xử duyên dáng, giả vờ làm một hiền thê lương mẫu.

Nhưng trong tủ quần áo của tôi tất cả đều treo đủ loại váy áo rực rỡ sắc màu, trên bàn trang điểm đều là những màu son khoa trương. Mà những thứ này, từ trước tới giờ hắn đều không để tâm.

11.

Tôi không khỏi nhớ đến ban đầu lúc mới làm nhiệm vụ, bởi vì giá trị ngược tâm tăng lên rất ít, tôi sợ sẽ thật sự hao tổn hết sức lực còn lại, vì vậy bắt đầu không ngừng cố gắng yêu thử Tạ Minh Trạch. Nghiêm túc ghi nhớ sở thích của hắn, hiểu ý hắn.

Nhưng mà, càng hiểu biết về hắn thì càng cảm thấy ghê tởm.

Những lần hắn không tự chủ toát ra cảm giác tự cho mình hơn người.

Những lần hắn vô hình trung thốt ra những lời lẽ thao túng.

Hay những lần mà hắn rõ khinh thường, nhưng lại làm như đang lịch sự từ chối.

Đặc biệt là trong lòng tôi tồn tại một hình bóng, không nhịn được lúc nào cũng sẽ so sánh hắn với người đó.

Tôi rõ ràng ý thức được rằng mình cả đời này cũng sẽ không thể yêu Tạ Minh Trạch.

Tôi muốn bỏ cuộc, chẳng sợ phần đời còn lại ngắn ngủi nữa. Nhưng ngay lúc ấy, mọi chuyện bỗng chuyển biến. Hệ thống kiểm tra rằng khi tôi đau khổ bị buộc theo đuổi Tạ Minh Trạch, và cảm giác chán ghét đối với hắn ta càng sâu sắc, loại đau khổ này hệ thống phát hiện ra và giám định, gọi là "giá trị ngược tâm".

Từ đó về sau, tôi càng bi thương, càng ghét bỏ Tạ Minh Trạch, giá trị ngược tâm lại càng cao. Cho đến khi loại tâm tình này đạt đến đỉnh điểm ở hôn lễ.

Tình yêu chỉ khi tự do tự tại mới có thể sinh sôi nảy nở, bất kể tưới thêm loại nước cưỡng ép nào cũng chỉ khiến cho nó chết đi.

Giống như một câu nói: Bạn nên yêu một người nào đó đủ làm cho bạn hận người này đến tận xương tủy.

Cả tôi và Tạ Minh Trạch đều như vậy.

....

Định thần lại, tôi đứng lên đi tới đứng trước mặt Tạ Minh Trạch, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Tôi chưa bao giờ yêu anh. Người không biết tôn trọng người khác giống như anh, có chỗ nào đáng để yêu chứ? Anh hiện tại cứ dây dưa như vậy chẳng qua là do ba mẹ cưỡng ép thôi."

Tạ Minh Trạch trắng bệch mặt, châm chọc cười một tiếng: "Tôi thừa nhận ở hôn lễ đẩy cô ngã là tôi không đúng, nhưng những việc trước đây đều là cô tự nguyện, không phải tôi ép. Là cô một phía tình nguyện theo đuổi tôi, bây giờ trách ngược lại tôi sao? Còn nữa, cô bớt lấy ba mẹ tôi ra nói chuyện lại."

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Trước kia có lý do khiến tôi không thể nào không ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ không còn nữa, sau này cũng vậy. Tạ Minh Trạch, anh tự do rồi, đừng tới làm phiền tôi nữa. Nhân tiện, vẫn còn có một khoản nợ phải đòi anh một chút nha."

Nói xong, tôi vung tay tát mạnh vào mặt Tạ Minh Trạch. Tạ Minh Trạch theo bản năng ôm mặt, khiếp sợ nhìn tôi: "Ninh Nhan, cô đánh tôi!"

Tôi vỗ vỗ tay nói: "Từ khắc anh ném tôi một mình trên núi, tôi vẫn luôn muốn vả anh một cái, đáng tiếc rằng đến tận hôm nay mới có thể. Quản gia, tiễn khách!!"

Tạ Minh Trạch không còn tới nữa, hắn vẫn luôn tự kiêu giữ thể diện như thế.

Tất cả những ác ý và những điều không đúng đắn đều sẽ được bọc trong một chiếc áo choàng tên là dạy dỗ.

Giống như việc hắn cố ý chỉ sai đường.

Hay giống như người từng đối xử tốt với hắn, sau lưng lại trở thành tâm điểm bàn tán của hắn ta vậy.

12.

Tôi bắt đầu từng bước tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, đầu tiên là tiến vào ngành y, công ty này đã được đăng ký từ bốn năm trước rồi.

Mặc dù kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi sau đó mọi chỉ số đều bình thường, nhưng ba mẹ vẫn luôn lo sợ.

"Phụ tá Ninh, bác sĩ Đường này là chuyên gia điều trị bệnh ALS, anh ấy vừa gia nhập công ty chúng ta. Nếu như cô không có ý kiến, sau này có thể đi theo học tập anh ấy."

Tôi định bắt đầu với chức phụ tá do bộ phận nhân sự sắp xếp.

Nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ gặp Đường Hạc Sâm dưới tình huống này.

Sắc mặt anh không thay đổi khi nghe HR giới thiệu, anh nâng mắt kính, lãnh đạm chào hỏi: "Ninh Nhan, đã lâu không gặp."

"Phải, lâu rồi không gặp." Tôi lắp bắp đáp.

Hết thảy tựa như lại trở về thời trung học sau những buổi chiều ấy, khi tôi vẫn còn là cô gái nhỏ vô tư xán lạn, mà anh ấy chỉ là một thiếu niên có chút ngốc nghếch.