Rùa Con, Định Chạy?

Chương 14: Đơn phương



Buổi chiều, Mộ An tranh thủ làm bài xong liền làm giỏ trái cây. Cô muốn cảm ơn Tần Cảnh Chi vì đã nấu bữa trưa cho cô. Coi như có qua có lại, không ai nợ ai.

Trên tay cầm giỏ quả, Mộ An chầm chậm tiến về phía cửa. Cô mở hé cửa chính ra, cái đầu nhỏ từ từ ngó ra. Phát hiện bên ngoài không có bóng dáng anh, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, thì thầm tự cổ vũ bản thân:

- Không sao đâu, có lẽ anh ấy chưa về. An An cố lên!

Nói xong, chân cô rảo bước tiến thẳng tới cửa nhà bên cạnh. Để giỏ hoa quả xuống, Mộ An liền nhanh như sóc chạy một mạnh vào nhà. Thật may, anh chưa về thật. Nở nụ cười vui vẻ, Mộ An lại sopha xem phim.

Sau một lúc, nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã dần chuyển tối, cô liền đứng dậy đi nấu bữa tối. Đang nấu canh dở, bỗng phòng khách vang lên tiếng điện thoại kêu inh ỏi. Cô đành vặn lửa nhỏ rồi ra ngoài.

Ở góc bàn, màn hình điện thoại nhấp nháy hiển thị chữ anh trai. Mộ An nhanh tay cầm lên rồi bắt máy:

- Anh

Đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói dịu dáng của Dương Minh:

- Trời tối rồi, An An ăn cơm chưa?

- Em đang nấu.

- Vậy nấu ít đồ ăn thôi. Trưa nay, anh ăn đồ ở Mãn Nguyệt Lâu rất ngon, lên đã bảo họ buổi tối đem cho em mấy món. Công việc bận rộn, bây giờ anh mới nhớ ra liền gọi cho em.

Dương Minh đứng ngoài ban công bữa tiệc, tay phải cầm ly rượu vang đỏ khẽ lắc nhẹ, tay trái cầm điện thoại. Khuôn mặt anh ấy tràn ngập sự cưng chiều, ánh mắt nồng nàn yêu thương. Giọng anh ấy dịu dàng nói từng lời quan tâm tỉ mỉ.

- Vâng, em biết rồi.

- Ừ, anh cúp máy đây.

- Vâng.

Cúp máy xong, Dương Minh liền đi vào sảnh tiệc. Phía sau chiếc rèm xám, Chương Hàm lặng lẽ bước ra. Trên người cô ấy khoác lên một bộ lễ phục cup ngực đỏ xẻ dài thướt tha, đẹp đến siêu lòng.

Dưới ánh đèn đêm tối, vẫn nhìn rõ hai gò má ửng đỏ do rượu, đôi môi đỏ kiều diễm cùng đôi mắt hồng hồng ánh nên tia đau khổ.

Cô ấy biết rõ không lên tơ tưởng đến người đó, chỉ là trái tim vẫn không khống chế nổi mà yêu anh ấy.

Chương Hàm ngửa đầu lên, thu lại cảm xúc. Lúc hạ đầu xuống, ánh mắt cô ấy đã trở nên thong dong, bình tĩnh. Đôi môi nở nụ cười rạng rỡ, chầm chậm tiến vào bữa tiệc.

Bên kia, Mộ An nói chuyện với anh trai xong, lại vào nấu canh tiếp. Vừa nấu xong, thì chuông cửa nhà kêu lên, Mộ An đem tay lau sạch rồi ra mở cửa.

Anh shipper thấy cô liền đưa đồ ra, rồi nói:

- Đây là đồ ăn quán Mãn Nguyệt Lâu, anh trai cô đặt cho cô.

Cô cầm lấy hộp đồ ăn, nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn anh.

- Không có gì.

Nói xong, anh shipper nhanh chân rời đi. Mộ An cũng đem cửa đóng lại. Đem đồ ăn để lên bàn, cô mở từng hộp ra. Có sườn heo hấp ngũ vị cùng bát súp tôm thơm phức. Cô đứng lên lấy cơm cùng canh lại bàn rồi mới ngồi xuống ăn.

Sau bữa cơm, Mộ An dọn dẹp lại phòng bếp cùng nhà cửa. Thấy túi rác đã đầy, cô khoác áo choàng lên người rồi cầm túi rác ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi nhà, mắt cô liền nhìn thấy giỏ trái cây cô để vẫn còn yên đó. Nhìn vào nó, cô tự lẩm bẩm:

- Anh ấy vẫn chưa về.

Bước vào đến thang máy, trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn nghĩ về anh.

Bên ngoài trời đã tối, có vài cặp vợ chồng già dắt nhau đi tản bộ. Đi qua họ, Mộ An ngoãn ngoãn chào hỏi. Mấy người ấy cũng rất vui vẻ đáp lại cô.

Ra đến cổng trung cư, thấy bác bảo vệ, Mộ An cũng lễ phép chào hỏi. Ông ấy cười hiền hậu nói:

- Cháu là cô bé mới chuyển đến?

- Vâng ạ!

- Trời tối, để bác dẫn cháu đi cho an toàn.

- Cháu cảm ơn ạ!

Thế là hai người vừa đi vừa trò chuyện. Phía đường đối diện, người đàn ông trong chiếc xe ô tô khẽ nở nụ cười xấu xa. Miệng hắn lẩm bẩm nói:

- Cô Mộ, cuối cùng cũng chờ được cô xuất hiện rồi.

Vứt rác xong, hai người liền trở về. Trước khi rời đi, cô còn cảm ơn bác ấy một làn nữa.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn khuất xa, ông ấy mới thấp giọng phàn nàn:

- Cô bé nhỏ ngoan thế mà đã bắt sống một mình, không biết bố mẹ đứa bé nghĩ kiểu gì. Hazzzzzzz

Đang thở dài, bỗng ông ấy chú ý đến người đàn ông lạ mặt đang định đi qua cổng. Cả người hắn mặc đồ đen kín mít, khuôn mặt lạnh lùng.

Bác Trần giơ gậy ba khúc ra chặn đường người đàn ông lại, giọng nghiêm nghị nói:

- Mời cậu xuất trình giấy tờ.

Chương Kiên khẽ nhăn mày. Anh ta đã để ý mấy ngày nay, mọi người đều tự do ra vào không cần xuất trình giấy tờ. Sao lão già bảo vệ này lại hỏi hắn.

Suy nghĩ một lúc, hắn liền nói:

- Tôi đến thăm người thân.

- Chàng trai đừng viện cớ nữa, rời đi đi không ta báo cảnh vệ đến đấy.

- Hừ, không cho vào thì thôi.

Nói xong, hắn tức giận rời đi. Xác định kẻ xấu đã đi hẳn, bác Trần mới yêm tâm.