Rùa Con, Định Chạy?

Chương 17: Cậu nhỏ chào hỏi



Chỉ chốc lát sau, Tần Cảnh Chi từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm theo một chiếc túi chườm lạnh. Không chút do dự anh bước đến trước mặt cô chủ động khuỵu gối xuống, Mộ An vội vươn tay ra ngăn cản.

- Em.... em tự làm được.

Tần Cảnh Chi nhướng mày nhìn cô, nghiêm nghị nói:

- Ngồi im đi.

Mộ An ngoan ngoãn đem tay rụt lại. Mỉm cười hài lòng anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, tay cầm túi chườm đá cẩn thận đặt vào vết bầm tím. Nhìn anh cúi đầu tỉ mỉ giúp cô, trái tim Mộ An bất giác bấn loạn.

Thấy không khí im ắng,Tần Cảnh Chi vừa chườm vừa hỏi cô:

- Làm sao để bị thương như thế này hửm?

Hai tay cô vân vê vạt váy, ấp úng đáp:

- Em...em dậy uống nước, xong... xong không cẩn thận bị va phải ghế.

- Sao không bật đèn điện thoại? Để bản thân ngã thành ra như vậy.

- Bật.. bật rồi, nhưng..... bị vấp dép.

Đầu anh khẽ ngước lên nhìn cô nghi hoặc hỏi:

- Vậy sao lúc mở cửa không có đèn?

Mộ An cụp mắt né tránh ánh mắt của anh, im lặng không nói. Mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm nhìn cô, thấp giọng nói:

- Sao không trả lời?

Môi cô mím lại, bất đắc dĩ lí nhí nói:

- Hết pin.

- Hửm?

- Điện.... thoại hết pin.

- Hừ, anh chưa phạt em nên em chưa biết sợ phải không? Dám nói dối hết lần này đến lần khác. Gan em lớn nhỉ?

Bị anh nói đúng, cô chột dạ cúi thấp đầu xuống không dám phản bác.

- Đợi em khỏi, anh sẽ xử lý em sau.

Nói xong, anh lại cúi đầu tiếp tục chườm vết thương cho cô. Phòng khách liền trở lên im lặng. Đôi mắt đen láy nâng lên khẽ liếc trộm anh. Thấy sườn mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh, trái tim nhỏ bé nơi ngực trái của cô bỗng dưng lỗi một nhịp.

Sau một hồi chườm đá, vết bầm cũng bớt bớt chút ghê người. Tần Cảnh Chi đứng lên, trước khi đi anh còn cẩn thận dặn cô:

- Ngoan ngoãn ngồi yên đó, nghe chưa?

Mộ An nhanh chóng gật đầu đồng ý. Anh liền đem bọc khăn đá đi vào nhà bếp. Phía sau, cô lén lút đưa mắt nhìn theo. Tâm trạng có chút lo lắng, có vẻ cô giấu anh khiến anh giận rồi.

Trong phòng bếp, Tần Cảnh Chi đem đá vứt vào bồn rửa rồi đem khăn vắt sạch nước treo lên. Anh đi một vòng nhà bếp nhưng không tìm thấy chổi và hót rác. Anh đành đi ra phòng khách hỏi cô:

- Chổi với hót rác em để đâu?

Mộ An đang miên man suy nghĩ. Đột nhiên nghe giọng anh, cô giật mình ngơ ngác ngước lên nhìn anh.

Nhìn đôi mắt đen láy chớp chớp, gương mặt ngờ nghệch của cô, khoé môi anh khẽ giương lên. Thấy cô vẫn ngây ngốc, anh khẽ hắng giọng một cái rồi nói:

- Suy nghĩ cái gì mà chú tâm thế?

Cô vội vàng lắc đầu, gấp gáp đáp:

- Không... không có gì.

- Không nghĩ gì mà anh hỏi chổi với hót rác để đâu, sao em không nói gì?

Ánh mắt anh bắn tia nghi ngờ về phía cô. Mộ An vội đánh mắt về phía ban công che giấu, hấp tấp nói:

- Đồ em để ở ban công.

- Ừ.

Tần Cảnh Chi ra ban công lấy đồ thu dọn mảnh thuỷ tinh vỡ tung toé phía dưới sàn nhà. Thu don xong, anh chầm chậm bước về phía cô.

Thấy anh càng lúc càng đến gần, trong lòng cô gióng lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Người cô bất giác xê dịch ra đến tận thành ghế.

Phát hiện hành động trốn của cô, môi anh khẽ nhếch lên, chân rảo bước lại. Cánh tay rắn chắn chống vào thành ghế giam Mộ An lại, nửa người cúi xuống ghé sát người cô.

Mùi thuốc lá thoang thoảng ập đến, thoáng chốc hai má cô ửng hồng. Mộ An có chút ngượng ngùng quay đầu tránh né. Nhưng bàn tay anh khẽ giữ cằm cô nâng lên, bốn mắt giao nhau.

Gương mặt yêu nghiệt từ từ tiến sát lại, tiếng trái tim cô đập "thình thịch" thiếu điều muốn rớt ra ngoài. Môi cô mím, hai tay ẩm ướt nắm chặt mép váy, ấp úng nói:

- Anh... anh đứng xa... xa xa chút.

Anh khẽ cười nhàn nhạt, ánh mắt như có như không liếc bờ môi mọng của cô:

- Không được, anh đổi ý giờ muốn phạt em.

Nhận ra ánh mắt của anh, mắt cô chớp chớp sợ hãi, giọng vội vàng hứa:

- Em... em xin lỗi, em hứa...

- Giờ mới biết sợ sao? Muộn rồi rùa con.

Nói xong, anh cúi xuống ngậm lấy môi cô, mút mút cắn cắn. Trên môi có cảm giác hơi đau, Mộ An nhíu mày chịu, tay giơ lên đẩy anh, cố gắng nói:

- Đau.... đừng....

Anh dừng lại, trán tựa trán cô, mũi cọ mũi cô, giọng khàn khàn thủ thỉ:

- Hé miệng ra, anh sẽ không cắn nữa.

Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn hé hé môi ra. Môi anh liền ấn xuống, đẩy chiếc lưỡi dài vào khoang miệng ngọt ngào. Đầu lưỡi duỗi ra tiến vào, lập tức chiếm cứ hơn phân nửa không gian bên trong, tuỳ ý quấy loạn trong miệng cô. Lưỡi anh còn dây dưa cuốn lấy lưỡi cô không buông. Hơi thở hai người hoà quyện vào nhau.

Cơ thể cô dần dần mềm nhũn, ánh mắt mơ mơ màng màng. Đáy mắt anh tràn ngập ý cười, anh vòng tay đem cô bế lên rồi anh ôm cô ngồi xuống ghế. Cả quá trình môi hai người đều không rời.

Bị ôm lên đùi anh, Mộ An bừng tỉnh giãy giụa phản kháng nhưng vô hiệu, bởi anh ôm cô quá chặt.

- Ưmmmmm thả.... ưm...

Cô càng giãy, anh lại càng kích thích, nụ hôn trở lên mãnh liệt hơn. Cách lớp váy ngủ mỏng, bàn tay xấu xa phủ lên gò núi cao vuốt ve, tạo ra đủ hình dạng. Ngực cô vừa to vừa mềm khiến anh không muốn buông tay.

Mộ An thở gấp gáp, cơ thể rạo rực run rẩy, cảm giác vừa khó chịu vừa xa lạ. Bỗng bên dưới mông bị vật cứng rắn chọc chọc, sắc mặt cô tái đi. Tay chân ra sức vùng vẫy nhưng chẳng đả động nổi người đàn ông. Vật kia càng lúc càng cứng rắn, bất đắc dĩ cô cắn mạnh vào môi anh.

- Ư..

Tần Cảnh Chi hừ nhẹ một tiếng, lông mày anh khẽ nhíu lại vì đau, nhưng môi anh vẫn cố chấp không rời khỏi môi cô. Cảm nhận được vị tanh ngọt, Mộ An không dám cắn tiếp, chỉ biết âm thầm rơi nước mắt.

Đang hôn anh nếm được vị mặn, đôi mắt mở ra nhìn gương mặt lấp lem nước mắt của cô, anh khó hiểu hỏi:

- Sao khóc? Anh làm em đau hửm? Rõ là em cắn anh mà.

Đôi mắt anh nóng bỏng tràn ngập ham muốn nhìn cô, Mộ An nức nở:

- Hức.... bên dưới... hức

Nghe cô nói, anh mới nhận ra cậu bé bên dưới anh đang chào hỏi cô gái nhỏ. Chẳng trách doạ cô sợ đến khóc. Tần Cảnh Chi cố gắng điều chỉnh hơi thở, tay vỗ vỗ nhẹ vào người cô, giọng trầm khàn trấn an:

- Ngoan, không sao. Nó chỉ làm quen với em thôi. Không cần sợ, anh không làm gì hết.

- Hức... anh... anh mới đụng nó hức

Ánh mắt long lanh nước ra hiệu đồi núi bị anh nắm khiến váy chỗ đó bị nhàu.

Biết mình đuối lý, anh nhỏ giọng dỗ dành cô:

- Ngoan, là anh sai. Giờ anh ôm em vào ngủ.

- Không... hức cần anh...

- Ngoan nào.

Vừa vỗ về cô, anh vừa ôm cô đi vào phòng ngủ. Anh sợ bản thân lại không kiềm chế được mà làm cô mất. Ai bảo rùa con của anh mê người đến thế chứ, tí khiến anh lau súng cướp cò.