Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 19: Kết quả ngọt ngào



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Viện thuộc về gia chủ nhà họ Mộ Dung rất lớn, người hầu cũng chẳng ít, lúc này lòng người bàng hoàng bởi vì cái chết của Vạn Dung.

Thẻ bài Tiếng Nói Của Trái Tim vừa tiến vào trong cơ thể Mộ Dung Trường Phong, giây tiếp theo ông ta nghe được vài thanh âm quen thuộc của người hầu.

[Phu nhân bị giết, nhà họ Mộ Dung và nhà họ Vạn muốn trở mặt nhau, bỏ việc có tương đối tốt hơn không?]

[Có bị diệt khẩu hay không đấy? Những thế gia võ cổ này mất hết tính người như vậy, chính phủ cũng không quản lý được...]

[Tôi biết luôn có ngày này rồi. Loại phụ nữ như Vạn Dung thì người đàn ông nào chịu nổi.]

[...]

Mấy người giúp việc làm việc được ở trong sân này đều có năng lực nghiệp vụ xuất chúng, bình thường không thể tìm ra bất cứ sai lầm nào. Ai mà nghĩ được họ bày ra từng gương mặt trung thật mà trong lòng nghĩ đến những điều này.

Mộ Dung Trường Phong xác định bọn họ chẳng phải người tập võ, không có khả năng hợp tác đến đây truyền âm cho ông ta để trêu chọc. Nói cách khác, đây chính là tác dụng của tấm thẻ kia!

Thì ra là như vậy, đây là một lá bài có thể nghe được tiếng từ lòng người, khó trách Vạn Dung đột nhiên phát điên, bà ấy nghe được tiếng lòng của ông ta và Mộ Dung Tuyết.

Da đầu Mộ Dung Trường Phong tê dại một trận, rồi lập tức cảm thấy may mắn, may mắn thay giờ đây lá bài này ở trên tay ông ta, nếu rơi vào tay người khác, vậy bọn họ còn có bí mật gì giấu được đây?

Tại thời điểm này, ông ta nghe được có người đi vào từ ngoài viện. Ông ta nghe xong tiếng bước chân bèn biết rằng người phụ nữ mà ông yêu nhất và con gái của mình đã đến. Ông ta lấy ra Tẩy Tủy Đan, chuẩn bị lập tức để cho Liễu Khanh Khanh nuốt trọn.

[Mẹ đã nói cái tên chó má đó không chết dễ như vậy.]

Còn chưa nhìn thấy Liễu Khanh Khanh, ông ta nghe ngay được được tiếng lòng của bà ta. Mộ Dung Trường Phong có chút bất đắc dĩ, lúc còn trẻ ông ta quá ăn chơi làm giờ đây trong lòng Khanh Khanh vẫn ít nhiều còn tức giận với ông ta, nói vậy ngày thường em ấy mắng ông là chó chẳng ít. Chó thì chó đi, dù sao nó cũng do ông ta tự làm.

[Dạ, may mà người này không có việc gì, bằng không con thật sự không xử lý nổi chuyện sau này. Ai nấy nhà họ Vạn đều hung dữ đáng sợ] - Tiếng lòng xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết cũng truyền tới.

Mộ Dung Trường Phong bỗng nhiên dâng lên một loại ý thức trách nhiệm cùng vui sướng. Liễu Khanh Khanh và Mộ Dung Tuyết toàn là phụ nữ chân yếu tay mềm, rời khỏi ông ta là không thể sống, ông ta phải sống thật lâu để bảo vệ hai người khỏi bất kỳ tổn thương nào.

Cánh cửa được đẩy ra, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Mộ Dung Trường Phong bước vào.

“Khanh Khanh.” Mộ Dung Trường Phong đưa tay, muốn bà ta ngồi xuống bên giường.

“Bị thương nặng như vậy?” Liễu Khanh Khanh cau mày, ngồi xuống ghế bên giường ông ta không dấu vết. Giỡn gì thế này, mình sẽ ngồi trên giường của hắn và Vạn Dung? Chả lẽ mình không ngại bẩn à?

Mộ Dung Trường Phong có biểu hiện hơi cứng đờ, ông ta cho hay: “Vạn Dung đã chết, đợi qua một thời gian nữa anh sẽ rước em vào cửa.”

Liễu Khanh Khanh: “Qua một thời gian ngắn là khi nào?”

“Chờ vết thương anh khỏi, chờ sự tình bình lắng dần xuống đã. Bằng không người nhà họ Vạn nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó em sẽ gặp nguy hiểm.” Mộ Dung Trường Phong kéo tay bà ta giải thích trong hòa nhã, ông ta thật sự muốn tốt cho em ấy, chắc hẳn em ấy hiểu.

“Em biết rồi, chuyện này sau này lại bàn sau đi, anh cứ nằm xuống.” Giọng điệu Liễu Khanh Khanh như giận lại như trách, câu dẫn người ta như có như không, song, trong lòng bà ta lại cười lạnh: nói cái gì mà muốn tốt cho em, vì bảo vệ em, lời này trong 20 năm qua hắn đã nói bao nhiêu lần rồi? Đọc là “bảo vệ”nhưng viết thì thành “vô dụng”, người đàn ông vô dụng mới để cho người phụ nữ yêu quý của họ làm bồ nhí, giấu bên ngoài 20 năm. Hễ là người đàn ông có trách nhiệm và chính trực, sẽ không đến mức như vậy.

May mà bà đã sớm biết bộ mặt thật của người này, chưa từng có bất kỳ kỳ vọng nào ngoài tiền bạc và che chở của hắn, bằng không chẳng phải là sẽ khổ sở tới chết sao?

Mộ Dung Trường Phong vừa mới nằm xuống một chút thì thân thể khựng lại, ông ta nhìn Liễu Khanh Khanh với biểu hiện trên mặt càng cứng đờ. Cái gì mà gọi là chưa từng có bất kỳ kỳ vọng nào ngoài tiền bạc và che chở của ông? Tại sao tiếng lòng của em ấy nghe có vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy? Chẵng lẽ với mình, em ấy…

“Khanh Khanh, em có yêu anh không?” Mộ Dung Trường Phong lập tức nắm lấy tay Liễu Khanh Khanh hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt mà ông ta nhìn cả trăm ngàn lần cũng chẳng chán.

“Con gái vẫn còn ở đây, anh hỏi cái này có biết ngại không?”, tình yêu chó má gì, phát tởm.

Mộ Dung Tuyết nghe được “chuyện tình yêu của cha mẹ” bèn che miệng đáng yêu cười rộ lên. Trong lòng cô ả lại dâng lên loại cảm xúc sùng bái đối với Liễu Khanh Khanh, cô ả cũng muốn biến thành người như mẹ khi nhìn thấu bộ mặt thật của những tên đàn ông thối nát này. Không giống Vạn Dung và Vạn Phù, rõ ràng người này có thể trở thành anh hùng lớn vì nước vì dân, thế mà chỉ vì chuyện tình cảm cỏn con lại muốn chết muốn sống. Mục đích của bà ấy rất rõ ràng, nội tâm kiên định, không bao giờ lạc lối, đùa bỡn trong lòng bàn tay hết thảy phường ăn chơi như Mộ Dung Trường Phong.

Mộ Dung Trường Phong nhìn qua cũng rất đáng thương, tuổi này rồi còn đang hỏi một người phụ nữ rằng có yêu mình hay không. Buồn cười chính là những người con gái thật lòng yêu ông ta đã bị ông ta phụ bạc hết rồi, ngay cả Vạn Dung còn bị tự tay ông ta giết chết. Kế đó giờ đây lại đang hỏi một người con gái hoàn toàn chẳng yêu mình xem người đó có yêu mình hay chăng, thật là mắc cười quá.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Phong từ đầu đã không được tốt, thế là trong nháy mắt đã trắng bệch. Ông ta nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm yếu ớt lại ngây thơ đáng yêu của con bé, khuôn mặt ngay chính trời cao cũng mềm lòng, hoài nghi có phải do mình nghe lầm hay chăng. Bằng không sao ông ta lại nghe được tiếng lòng hiểm độc dường như tách ra khỏi Mộ Dung Tuyết mà ông hằng biết?

Bất kỳ cô con gái nào cũng không thể đánh giá cha mình như vậy trong lòng! Còn nó đã nói gì? Liễu Khanh Khanh không yêu ông ta? Ông ta không tin! Họ đã ở bên nhau 20 năm và con gái đã lớn nhường này, ông ta không tin rằng em ấy chẳng có tí yêu thương nào với mình!

Giọng nói Mộ Dung Trường Phong khàn đi, ho khan dữ dội.

Mà Mộ Dung Tuyết nhìn thấy phản ứng này của Mộ Dung Trường Phong thì nụ cười trên mặt chậm rãi thu lại, chuyển thành thấp thỏm nào yên. Cô ả chợt nghĩ đến Vạn Dung, lúc trước bà ta cũng vậy, không biết vì sao đang yên đang lành lại xọt ngang nhắc tới Liễu Khanh Khanh, bỗng biết luôn chân tướng…

“Cha ơi, mẹ... Vạn Dung bị sao vậy? Vì sao bà ta bỗng biết sự tồn tại của mẹ?” Mộ Dung Tuyết hỏi trong thăm dò. Trong lòng có bí mật khiến cô ả chột dạ khôn cùng, lỡ mà không biết làm sao Mộ Dung Trường Phong đột nhiên biết được chân tướng như Vạn Dung, cô và mẹ chẳng phải là...

Chân tướng gì? Hai mẹ con bọn họ lén lút giấu ông ta cái gì? Mộ Dung Trường Phong uống nước nhận từ tay Liễu Khanh Khanh xong thì nhìn vào bà ta, con mắt dần hiện lên tơ máu. Biết trong lòng Liễu Khanh Khanh không có một chút tình yêu gì với ông ta, thậm chí ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng biết, chắc là Liễu Khanh Khanh đã kể chẳng ít lần chuyện trước kia ông ta làm nhiều chuyện khiến em ấy đau lòng cho Mộ Dung Tuyết nghe, cho nên con bé mới oán trách người cha đây.

Mộ Dung Trường Phong bị thương trong lòng rất nặng, ấy mà dù sao ông ta cũng yêu hai người con gái này nhiều năm như vậy, nay nghĩ lại toàn do tự mình tạo ra nên đành chọn nuốt xuống quả đắng này. Cũng may Vạn Dung đã chết, ông ta có thể bắt đầu đền bù danh phận cho Liễu Khanh Khanh, một ngày nào đó, nhất định em ấy sẽ thừa nhận trong lòng rằng có yêu ông ta.

Mộ Dung Trường Phong cho hay: “Bà ấy biết bởi vì có chuyện ngoài ý muốn.”

“Có gì ngoài ý muốn thế?” Mộ Dung Tuyết hỏi tới.

“Tiểu Tuyết, con đang căng thẳng cái gì? Có phải con giấu diếm chuyện gì sợ cha biết không?” Ánh mắt Mộ Dung Trường Phong nhìn qua sắc bén, muốn ép ra tiếng lòng của Mộ Dung Tuyết.

Vạn Dung biết chân tướng do có Mộ Dung Trường Phong giúp cho, nếu Mộ Dung Trường Phong biết sự thật, e là mẹ con cô ả toi rồi. Cho nên Mộ Dung Tuyết chột dạ và sợ hãi lắm nên giật nảy cả mình, trên mặt hoảng hốt: “Không, không có mà!”

Bình tĩnh một chút, chắc chắn Mộ Dung Trường Phong không có khả năng biết sự thật. Giả như ông ta biết mình chẳng phải là con ruột, trên đầu đội một cặp sừng thế này thì sao còn bình tĩnh được nhường này? Đừng có tự hù mình!

Trong nháy mắt, thế giới dường như tĩnh lặng, sự tĩnh lặng làm người ta nghẹt thở lan rộng; thế rồi trời long đất lở ngay, núi lửa phun trào.

Liễu Khanh Khanh vừa mới đặt ly nước xuống, cổ tay bà ta bị Mộ Dung Trường Phong nắm chặt lấy, sức lực ông ta rất lớn tựa như muốn bóp nát xương cốt của bà ta. Bà ta lo sợ nhìn sang lại đối mặt với đôi mắt kinh khủng của Mộ Dung Trường Phong.

“Anh...” Trong lòng Liễu Khanh Khanh “lộp bộp” một chút, dự cảm không ổn dâng lên trong lòng. Chap mới luôn có tại -- 𝘛𝗥 𝗨𝑀𝘛𝗥𝗨YỆ𝙽.Vn --

“Mày... Mày phản bội tao, người đàn ông ấy là ai?” Mộ Dung Trường Phong phảng phất muốn ọe ra máu.

Sắc mặt hai mẹ con thay đổi dữ dội.

Mộ Dung Trường Phong vừa thấy biểu hiện này của hai người là biết hết thảy toàn là sự thật. Lửa giận bốc lên đầu, ông ta tát ngay Liễu Khanh Khanh một cái: “Con đĩ này!”

Liễu Khanh Khanh bị tát đến mức ngã trên mặt đất, bà ta che mặt rồi quay đầu nhìn Mộ Dung Trường Phong với khuôn mặt lạnh căm.

“Mẹ!” Mộ Dung Tuyết vội vàng đỡ Liễu Khanh Khanh, đồng thời cũng oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Phong. Lúc này ông ta mới giật mình nhận ra bộ dạng của Mộ Dung Tuyết hơi giống Liễu Khanh Khanh nhưng lại chẳng giống ông ta tí nào. Chẳng qua do tình cảm của ông ta dành cho Liễu Khanh Khanh che mắt nên nhiều năm như vậy mà ông ta chẳng mảy may phát giác ra được tí gì.

Mộ Dung Trường Phong xuống giường không để ý cơ thể đang bị thương nặng. Mộ Dung Tuyết đỡ Liễu Khanh Khanh toan chạy đi, song, rất nhanh cô ả đã bị một cái tát đập tan ý định. Mộ Dung Tuyết ngã ở góc tường, Liễu Khanh Khanh bị bóp cổ từ đằng sau.

“Tao hỏi mày, người đàn ông đó là ai? Nói!”

Liễu Khanh Khanh “phụt” một cái, trả lời: “Đàn ông nhiều lắm, sao tao biết là ai?”

“Mày đang nói cái gì vậy? Đồ khốn này! Sao mày lại làm thế với tao? Tao tốt với mày như vậy, yêu mày như vậy, đến cùng thì mày bất mãn ở chỗ nào?” Mộ Dung Trường Phong muốn điên rồi, cứ dùng sức bóp gáy Liễu Khanh Khanh, kêu bà ta trong khi đập đầu bà ta lên trên cửa mấy lần.

“Mày làm gì mà tức như vậy, lúc chính mày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm ngủ với con này con kia, sao mày không nghĩ tới mấy người phụ nữ khác tốt với mày như vậy, yêu mày như vậy? Giờ tới phiên mày thì mày đã không chịu nổi rồi?” Liễu Khanh Khanh cười lạnh bảo. Bà ta biết mình đang gặp tai kiếp khó thoát, cũng lười lá mặt lá trái với ông ta.

Năm đó Liễu Khanh Khanh chỉ đơn thuần muốn câu được tên ngốc, cầm tiền xong là đi, chẳng hứng thú với cái gì mà người thứ ba leo lên giành chức. Thế gian phồn hoa, trai đẹp như mây, mắc gì bà ta lại muốn treo cổ trên một cái cây? Bà ta chỉ nghĩ dù sao người đàn ông này lang thang hái hoa chọc cỏ tứ phía, nhiều thêm một người phụ nữ là bà ta thì cũng chẳng là nhiêu.

Chẳng qua không ai ngờ được sẽ có Lò Giết Mổ xuất hiện, thế giới biến thành bộ dáng quỷ quái này; mà đúng lúc Mộ Dung Trường Phong là gia chủ tương lai của gia tộc võ cổ, rất lợi hại, còn bà ta là một người con gái yếu đuối. Vì để sống sót được trên thói đời này, bà ta lựa chọn tiếp tục dựa vào Mộ Dung Trường Phong để sinh tồn.

Cho nên bà ta một bên nhận che chở của Mộ Dung Trường Phong, một bên dùng tiền của ông ta chi cho thằng trai bao được bà ta để mắt tới ở bên ngoài. Mang thai Mộ Dung Tuyết là việc ngoài ý muốn, nhưng bởi vì không phải là dòng máu của Mộ Dung Trường Phong nên ngược lại, bà ta bằng lòng sinh ra. Nếu là con của hắn, bà ta muốn bỏ quách cho rồi. Nói thật diễn cùng Mộ Dung Trường Phong nhiều năm như vậy là bà ta đã ngán từ sớm rồi, nhất là khi hắn càng ngày càng thích đi tìm và bám dính lấy bà ta, làm cho lần nào bà ta cũng mắc mửa không chịu nổi.

Tiếng Nói Của Trái Tim này phát huy tác dụng, hoàn toàn không để ý người sử dụng có muốn nghe hay chăng. Từng câu từng chữ hoàn toàn tràn vào tai Mộ Dung Trường Phong, khiến ông ta phun ra một ngụm máu từ tim.

Giống như Vạn Dung cách đây không lâu.

“Ông buông mẹ tôi ra!” Mộ Dung Tuyết cầm lấy một bình hoa đập lên đầu Mộ Dung Trường Phong. Từ lúc cô ả còn nhỏ đã ăn thật nhiều đau khổ vì trúng độc, thân thể bị tra tấn, tâm lý hơi u ám. Kế đó Liễu Khanh Khanh lại nói cho cô ả biết tất cả đều do Mộ Dung Trường Phong, nếu như không phải ông ta là đồ ăn hại, chẳng có trách nhiệm, ở bên ngoài khều ong dẫn bướm, ắt cô ả không cần chịu khổ sở thế này. Đồng thời cô ả lại tận mắt nhìn thấy chiêu thay đổi sắt mặt điệu nghệ của Mộ Dung Trường Phong giữa Liễu Khanh Khanh và Vạn Dung, cho nên cô ả nào có nhiều tình cảm với ông ta, thậm chí có chút xem thường.

Mộ Dung Trường Phong bị một bình hoa đập vào làm cho choáng váng một chút, ông ta buông Liễu Khanh Khanh.

Hai mẹ con nâng đỡ lẫn nhau, mở cửa chạy ra ngoài. Không ngờ Mộ Dung Trường Phong ngất xỉu vài giây là tỉnh, hận đến mức nhấc kiếm của ông ta lên và đuổi theo.

Đời này ông ta tự cho là mình tính toán không sơ hở, chỉ có bỡn cợt người ta; đến một ngày kia phát hiện mình lại bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, bị cắm cho một cái sừng to, đúng là khó mà chấp nhận.

Ông ta lại nhớ tới Mộ Dung Ảnh, con gái ruộc chân chính của ông ta với tư chất tuyệt hảo, con gái ruột ưu tú thế mà ông lại đã diệt con bé vì đứa con hoang Mộ Dung Tuyết mất rồi!

Đáng hận! Đáng ghét! Hối hận!

Vô số cảm xúc xông lên đầu, mắt Mộ Dung Trường Phong đỏ au, ai tới cản đều bị ông ta giết không nhẹ tay để mở đường, dẫn đến chuyện từng đệ tử một bị thương.

Ở phía bên kia, bên trong viện nhỏ Truy Ảnh.

Một tia sáng khác rơi vào cơ thể Mộ Dung Ảnh, kinh mạch và xương cốt bị tổn thương của cô được chữa trị từng tấc từng tấc, cho đến lần cuối này, cuối cùng cô ấy cũng đứng lên được.

Đây là 10 bộ thẻ do sư đệ xác sống của cô rút, hao phí 1 ức mới thành công.

Cho nên Mộ Dung Ảnh đứng dậy được là ngăn cậu ta rút thẻ tiếp, cô ấy đã không trả nổi khoảng tiền này!

Giang Tinh Chước: “Mong sẽ có ngày gặp lại hai người.”

Vòng xoáy sương trắng biến mất cùng với Giang Tinh Chước.

Nội tâm Mộ Dung Ảnh rung động, kính sợ, không biết cô là cái gì nhưng vẫn tràn ngập kiêng kỵ đối với loại lực lượng này của cô. Bên cạnh đó, cô ấy chẳng có thêm cảm xúc gì. Cô ấy không coi Giang Tinh Chước là tín ngưỡng, cũng không bỏ ra rất nhiều cảm kích, cho dù sự xuất hiện của cô đã để cho sư đệ sống lại từ cõi chết, để cho cô ấy có được cơ hội luyện võ một lần nữa.

Cô nhìn vào viện nhỏ yên tĩnh này, trên mặt đất có những vết máu khô mà cô và sư đệ để lại.

Không có Chân thần thật sự tồn tại trên thế giới này, nếu có, cô ấy nên phán xét thế gian, để cho ác giả ác báo, có thiện được lành.

Mộ Dung Ảnh nhìn về phía sư đệ: “Chúng ta đi nhanh thôi.”

Không biết người giúp việc lớn tuổi trông coi cô ấy đã đi nơi nào, thế mà chẳng xuất hiện nguyên đêm nay. Tóm lại bọn họ phải nhanh chóng chạy trốn, rời xa Sơn trang Mộ Dung; đồng thời chẳng thể tới nhà họ Vạn cầu cứu. Nhà họ Mộ Dung có thẻ Tăng Gấp Đôi, có Tẩy Tủy Đan, có Tiếng Nói Của Trái Tim, có mấy ông lớn trong thế gia võ cổ đương đại là đối kháng được bọn họ? Mộ Dung Ảnh đã có thể tưởng tượng được tương lai của nhà họ Mộ Dung như mặt trời ban trưa.

Cơ thể Mộ Dung Ảnh đã khôi phục nhưng thế giới vẫn bị bóng tối bao phủ, mà cô lại ngập tràn thống hận và mê man đối với thế giới chẳng còn chút hy vọng nào và đầy tàn khốc này.

Mộ Dung Ảnh cười khổ một chút, dẫn theo sư đệ rời khỏi viện nhỏ.

Tuy nhiên, ngay sau khi đi ra ngoài, cô cảm thấy một hơi thở bất thường, tại sao cứ ầm ã ở đằng trước thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao có cả trực thăng?

“Chúng ta đi qua xem một chút.” Mộ Dung Ảnh suy nghĩ một chút rồi đề nghị. Tim cô đập nhanh hơn, như dự cảm được gì đó trong mơ hồ, nhưng rối cuộc là cái gì?

...

Đêm nay trong Sơn trang Mộ Dung hỗn loạn như bị ma quỷ hạ lời nguyền.

Không lâu sau khi Vạn Dung chết, nhà họ Vạn bên kia nhận được tin tức bèn lập tức phái người chạy tới Thành phố B; mà bên cũng nhận được tin tức còn có nhà họ Văn.

“Cái gì?” Văn Thanh ngây dại, Vạn Dung tẩu hỏa nhập ma phát cuồng bị Mộ Dung Trường Phong giết, Mộ Dung Trường Phong bị thương nặng?

“Không được, tôi phải đi qua xem ngay lập tức. Tiểu Tuyết rất bối rối, cô ấy cần tôi!”

Vì thế Văn Thanh cũng lập tức khởi hành chạy đến Thành phố B.

Nhà họ Vạn và họ Văn đều là hàng xóm với Thành phố B, ở cách đó không xa, nên ngồi máy bay là chạy tới rất nhanh, chớ nói chi đến khi đến sân bay rồi, bọn họ còn chọn ngồi máy bay trực thăng bay thẳng đến Sơn trang Mộ Dung.

Tốc độ bọn họ chạy tới đủ nhanh, thị lực của người tập võ lại tốt hơn người bình thường. Thế nên khi vẫn còn ngồi trên không trung, họ đã nhìn thấy Mộ Dung Trường Phong điên cuồng xách kiếm đuổi giết Mộ Dung Tuyết và Liễu Khanh Khanh.

“Cái này là đang làm gì vậy? Dừng tay!” Mấy người lớn trong nhà Mộ Dung vừa mới đi ngủ là đã bừng tỉnh, vội vàng chạy tới, ấy thế mà họ đã chậm một bước.

Kiếm của Mộ Dung Trường Phong đâm xuyên qua thân thể Liễu Khanh Khanh, Mộ Dung Tuyết thì thét chói tai, tiếp tục chạy như điên, còn Mộ Dung Trường Phong tiếp tục đuổi giết.

Khóe miệng ông ta chảy ra máu nhưng vẫn giữ bộ dạng không chết không thôi ấy. Trông thấy nhanh thôi là ông ta chặt được Mộ Dung Tuyết, nhà họ Vạn nhảy xuống từ trực thăng, bảo vệ cô ả ở phía sau, đồng thời dùng một chưởng đánh ra ngoài.

Mộ Dung Trường Phong làm sao chịu đựng được một chưởng này nên lập tức bay ra ngoài vài mét, nện trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi. Đúng là sự chật vật mà trước giờ ông ta chưa có trong đời này.

“Mộ Dung Trường Phong, có phải anh điên rồi không!” Người nhà họ Vạn nổi giận không thể kìm lòng, muốn nói cái chết của Vạn Dung không có gì bất ngờ thì bọn họ chẳng không tin. Mộ Dung Trường Phong nổi điên truy giết con gái của mình, cháu gái nhà họ Vạn bọn họ chính là chứng cứ đấy!

Mộ Dung Tuyết trốn sau lưng bọn họ, nước mắt đầy mặt, run lẩy bẩy: “Ông ngoại, cậu! Mau cứu con đi, cha điên mất rồi!”

Mộ Dung Trường Phong chưa từng sốt ruột như vậy, ông ta cảm giác mình đã đi đến đường cùng, lo lắng sau khi mình tắt thở thì đứa con hoang này vẫn làm bộ là con gái của ông ta, tiếp tục nhận hết thảy hưởng thụ từ nhà họ Mộ Dung và họ Vạn.

“Nó… Nó không phải…”

“Cha ơi! Cuối cùng thì cha muốn thế nào?!” Mộ Dung Tuyết mạnh mẽ cắt ngang lời ông ta, hỏi với vẻ thê thảm và đau xé lòng, trong lòng cô ả chỉ ước gì ông ta mau tắt thở, đi xuống đó chung với Liễu Khanh Khanh.

Mộ Dung Trường Phong một lần nữa bị kích thích mà phun ra một bụm máu, “Mày... Mày đúng là… con…”

Mộ Dung Tuyết: “Cha!”

Lúc này, cậu bên nhà họ Vạn nhận ra điều gì đó bèn nhìn về phía sau một cái cây: “Tiểu Ảnh, cháu trốn ở đó làm gì?”

Mộ Dung Ảnh và sư đệ bị phát hiện.

Ánh mắt Mộ Dung Trường Phong sáng lên, ông ta nhìn sang rồi đưa tay ra, cái tay như giữ cái gì: “Tiểu… Tiểu Ảnh…”

Mộ Dung Ảnh đi ra với khuôn mặt không có biểu hiện gì, chỉ có đồng tử rung động. Cảnh tượng trước mắt rất khó tin, Vạn Dung chết, Mộ Dung Trường Phong điên rồi sao mà đuổi giết Mộ Dung Tuyết, làm sao được? Tại sao?

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Ảnh đi được, trong phút chốc trợn tròn hai mắt, làm sao có thể chứ?

Nhưng hiện tại cái này không quan trọng, quan trọng là cô ả không thể để Mộ Dung Trường Phong nói ra chân tướng, bằng không cô là người bị hủy nội lực, biến thành người tàn phế nằm im, người tàn phế tê liệt chính là cô!

“Chị, chị tới rồi! Cha điên rồi, ông ấy…”

“Câm miệng!” Mộ Dung Ảnh cắt ngang lời cô ả với ánh mắt lạnh như băng khiến cho Mộ Dung Tuyết như rơi xuống hầm băng.

“Ông muốn nói cái gì?” Mộ Dung Ảnh ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Dung Trường Phong. Mộ Dung Tuyết càng không muốn Để Mộ Dung Trường Phong mở miệng nói chuyện, thế chứng minh lời Mộ Dung Trường Phong muốn nói sẽ gây bất lợi cho con nhỏ này. Cô càng muốn để cho Mộ Dung Trường Phong nói ra.

“Tiểu Ảnh... Con… con là con gái cha. Nó là…”

“Cha á.”

Sư đệ ném một viên đá về phía Mộ Dung Tuyết, tuy rằng không có nội lực mà chỉ đơn thuần là lực tay, nhưng sự chính xác coi như chẳng tệ. Đá đập vào răng cửa Mộ Dung Tuyết làm ả đau đến mức ngậm miệng tại chỗ.

“Nó là… đứa con hoang.” Rốt cuộc Mộ Dung Trường Phong nói ra với đầy hận thù rồi tắt thở.

Người học võ có năm giác quan mạnh hơn người bình thường. Mộ Dung Trường Phong vừa thốt lên là ai nấy ở đây nghe được hết và bị chuyện này làm cho ngây đơ lẫn khiếp sợ.

Mộ Dung Ảnh giật mình.

Sau đó, cô thấy một lá bài xuất hiện từ cơ thể Mộ Dung Trường Phong, rơi xuống đất. Cô giơ tay nhặt, nhìn vào đồ án trên thẻ bài. Cô ấy nhớ kỹ đây là thẻ được Vạn Dung rút ra - Tiếng Nói Của Trái Tim. Nó sẽ cho ta nghe được tiếng lòng.

Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong, Mộ Dung Tuyết, còn có người phụ nữ xa lạ kia. Tất cả đều chết vì lá bài này sao? Họ đã nghe thấy gì?

Nội tâm Mộ Dung Ảnh chấn động, tâm linh như được một lần rửa sạch chưa từng có. Trong đầu cô ấy hiện lên bóng dáng thần bí khó lường của Giang Tinh Chước, bầu trời tuyệt vọng bị chém mở, ánh sáng màu vàng rơi xuống. Cô không khỏi rơi lệ.

Hóa ra Chân thần thực sự tồn tại, Ngài không phải là thờ ơ lạnh lùng mà đối xử bình đẳng, hoặc là xem con người như đồ chơi để đùa bỡn. Ngài đang phán xét nhân gian này theo cách mà con người không thể dự đoán và tưởng tượng. Vì vậy, những kẻ ác như Vạn Dung thu hoạch được thẻ bài cũng bị thẻ bài giết, còn cô và sư đệ sống lại.

Sức mạnh của đức tin hóa thành năng lượng đổ xô đến hệ thống Chúa Tể của Giang Tinh Chước, lấp đầy kho dự trữ của cô.

Cái thứ gọi là “đức tin” này là thứ thu hoạch khó khăn nhất. Bạn cứu một người trong dầu sôi lửa bỏng, người ta có có thể biết ơn bạn, rơi vào lưới tình với bạn, nhưng không nhất thiết phải coi bạn như là đức tin. Đức tin là linh hồn thứ hai của một người, một khi linh hồn thứ hai xuất hiện, nó thậm chí sẽ vượt trội hẳn so với linh hồn từ xác thịt và thống trị tất cả mọi thứ.

Thế nên muốn thu hoạch trái cây ngọt ngào này, cũng cần phải hao chút mưu kế.

Giang Tinh Chước mỉm cười dựa vào sô-pha, trò khôi hài nhà họ Mộ Dung đã sắp bước vào giai đoạn cuối cùng. Giang Tinh Chước mở rộng Con Mắt Biết Tuốt, để cho nửa khác nhìn chăm chú vào một thành phố khác.

Thành phố H.

Lò Giết Mổ huyền thoại xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Chước nhìn thấy Lò Giết Mổ kể từ khi đến thế giới này.