Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 20: Tiếng Nói Của Trái Tim triple kill



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Bên ngoài bức tường.

Một con quái vật khổng lồ được đặt tên là “Gardia” cao hơn 50 mét và nặng hơn 4 tới 5 ngàn tấn. Tại Vùng đất bị vứt bỏ, trong đám quái vật mà mọi người trong giới tinh anh có muốn tránh cũng không tránh được, nó chiếm lĩnh khu vực này trong nhiều năm, là cơn ác mộng lớn nhất của tất cả mọi người.

Như loại quái vật này, dựa vào sức mạnh cá nhân thì ta chẳng tiêu diệt được nó, đạn hạt nhân thì có thể, nhưng cũng phải mất luôn 500,000 sinh mạng người sống bên ngoài bức tường, vì vậy con quái vật này chứ mãi đóng đô ở đây.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng.

Bên ngoài bức tường Thành phố V, 9 khu, 9 thế lực, có tổng dân số hơn 500,000 người. Những người bị bỏ rơi bên ngoài bức tường thông qua những nỗ lực của riêng họ đã đã xây dựng mạng lưới riêng cho mình. Hệ thống điện và các loại hệ thống thông tin liên lạc đều hoạt động bình thường, chẳng qua ngoại trừ hệ thống điện bên ngoài, chả có ai còn tâm trạng sử dụng những thứ khác. TV chẳng có cách nào bắt được các chương trình bên trong bức tường, gameshoω và phim thì không có gì mới để mà xem; mà những người bên ngoài bức tường ngay cả sinh tồn còn khó, hiển nhiên sẽ chẳng có ai nhàn rỗi để quay phim chụp hình gì hết.

Nhưng hôm nay toàn bộ TV và biển quảng cáo LED trong bên trong thành phố V đang phát sóng trực tiếp một chuyện.

“Đó là cái gì?”

“Làm sao vậy?”

“Nhanh thế, là trực tiếp à?”

“Đó là gì? Ôi! Là Gardia!”

Cư dân và quản lý của các khu đã bị sốc bởi hình ảnh đột ngột. Họ hoặc ở nhà hoặc ra khỏi cửa, ngửa đầu trông.

Chỉ thấy trong hình ảnh trực tiếp có con quái vật khổng lồ được chụp bởi máy quay phim trên không, đó là Gardia. Nó đang nằm ngủ trên đường phố, tiếng hít thở như tiếng gió trống trải, kinh hoàng lướt qua thung lũng sâu.

Ba bóng người tựa như ba con kiến xuất hiện bên cạnh nó, đứng trên một tòa nhà cao tầng ngang bằng với lưng của nó.

“Đó là...” Khu 5, Thu Hùng đang xem livestream ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào một trong những chấm đỏ, “Là con nhóc quỷ nhỏ Khu 6 đó, em gái Hướng Huyền.”

“Ủa ba, họ đang làm gì vậy?” Con trai Trưởng khu 5 là Thu Sơn hỏi, hắn cũng nhận ra đó là Hướng Cầm: “Chẳng lẽ là muốn giết Gardia tạo phúc cho mọi người?”

Thu Hùng bảo: “Thằng ngốc, giết Gardia là một chuyện, có chuyện khác càng quan trọng hơn.”

Ông ta nhìn về phía người của mình: “Tiền đã chuẩn bị tới đâu rồi?”

Một người đàn ông nói, “Trước mắt đã gom góp được 1 ức rồi…”

“Không đủ! Tăng tốc thêm! Chúng ta muốn nhiều tiền hơn! Không được, thừa dịp chuyện bây giờ mà ra ngoài cướp đi!” Thu Hùng vừa nói xong liền đứng lên, dẫn theo cả đám người lố nhố ra ngoài cướp bóc.

Ông ta biết hôm nay là cơ hội cuối cùng, và sau khi kết thúc ngày hôm nay, tất cả các khu vực sẽ vì tiền mà cướp bể đầu.

Hướng Huyền chỉ huy tinh anh Khu 6 chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi livestream này, nhưng bản thân là người yêu em gái điên cuồng nên anh ta vẫn còn chút tư tâm: “Cho thêm tí cận cảnh cho Hướng Cầm.”

“Đã hiểu, đại ca.” Tai sai phụ trách quay phim trả lời, biểu hiện trên mặt nhìn chẳng có xíu gì bất ngờ. Người Khu 6 đã biết Hướng Huyền là người thương em gái cuồng điên.

Vạt của chiếc áo choàng đỏ bị gió thổi vẩn lên từ tòa nhà cao tầng, khuôn mặt bé loli tràn đầy tình thế bắt buộc.

Tiêu Khắc ngậm điếu thuốc, bảo: “Cái thứ to con này được cho ăn bấy lâu đến nỗi đầu mập tai to, cũng không hoạt động nhiều, không biết đợi tí nó nổi điên lên thì có đi rung đường không.”

An Duệ nắm chặt tay: “Thử xem một tí là biết ngay.”

Chỉ thấy An Duệ nói xong bèn nhảy lên lưng quái vật rồi nhanh chóng lao về phía đầu nó. Hướng Cầm cúi người, Bóng Người đi ra từ phía sau cô, nhanh chóng hấp thụ cái bóng của mấy tòa nhà và con người làm nó ngày càng lớn hơn, lớn hơn và lớn hơn nữa.

“Đùuuu!!”

“Nhìn kìa! Đó là…!”

“Đó có phải là thứ mà Khu 6 nói... Loại lực lượng này sao?”

Những người đang xem livestream trợn tròn hai mắt, họ kinh ngạc.

Tin tức truyền đến ngay cả khi có Khu 5 làm chứng thì người không tin hoặc nửa tin nửa ngờ vẫn chiếm đa số. Cũng bởi họ chẳng thấy, đồng thời lại có rất nhiều điểm đáng ngờ. Chẳng hạn như tại sao quỷ thần phải sử dụng tiền con người để giao dịch, cái này nghe chả có vẻ gì giống quỷ thần.

Song, hôm nay, sức mạnh này đã được hiển thị dữ dội như vậy trước mắt họ.

An Duệ vọt tới mắt quái vật, trong nháy mắt nó bừng tỉnh và mở mắt, trên tay anh ta có thêm một lá bài. Thẻ bài trong nháy mắt biến thành một con dao nhỏ bình thường chẳng có gì lạ.

“Con dao nhỏ bình thường” trông chả có gì đặc biệt, ấy nhưng dù sao cũng là đồ Chúa tể tạo ra, ít nhiều gì sẽ có một số đặc tính không tầm thường. Chẳng hạn như nó cực kỳ sắc bén, miễn là người dùng sử dụng với sức đủ lớn thì ngay cả kim cương cũng cắt nổi.

Đôi mắt của Gardia có một lớp màng bảo vệ rất dày, thậm chí bom rất khó làm tổn thương nó. Vậy mà với cơ bắp tăng vọt, gân xanh cũng phồng lên, An Duệ cầm con dao nhỏ bình thường này mạnh mẽ cắt lên lớp màng mắt đó. Lớp màng bảo vệ kia bị cắt ra trong tích tắc, tay phải An Duệ lại xuất hiện thêm một con dao nhỏ vô cùng bình thường, dùng sức đâm vào mắt quái vật. Nắm đấm sắt thép đập ngay xuống làm con dao nhỏ rơi vào trong mắt to lớn của nó.

Một con dao nhỏ như vậy đối với con thú khổng lồ này thì cứ như một con kiến rơi vào mắt. Dù cho nó có khó chịu nhưng chẳng bao giờ gây tử vong, thậm chí không ảnh hưởng đến thị lực của quái vật.

Con quái vật cảm thấy đau đớn kinh khủng, cuối cùng ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì nổi điên rồi.

Nỗi kinh hoàng của Gardia không chỉ nằm ở sự to lớn của nó, mà còn là tay chân thon dài linh hoạt hệt con người. An Duệ vừa định né tránh, một giây sau đã bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy vào dùng sức bóp. Giả như đây là người bình thường, e là anh ta đã bị bóp vỡ như một quả cà chua chín, cho dù là sắt thép thì chỉ sợ vỡ hệt như gánh quy bể giòn tan.

Tuy nhiên đã là thẻ SSR do Chúa tể làm ra, nếu chỉ là thép của xã hội loài người ắt chẳng xứng đáng với danh hiệu SSR này.

An Duệ bị bóp đến mức suýt chút nữa xương cốt bị vỡ vụn, song, anh nào có nát.

Và tại thời điểm này, Tiêu Khắc nhảy sang phía bên kia của Gardia để kêu gọi.

Chỉ thấy con dao nhỏ trong mắt Gardia phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thì ra nó đã có thẻ sao chép SSR của Tiêu Khắc là “Tiểu Khí Hồn” bám vào từ sớm. Thẻ sao chép SSR không phải là thẻ SSR thật, sức mạnh nằm trên SR dưới SSR, khả năng mở rộng cũng yếu hơn SSR, nhưng rốt cuộc nó cũng dính ba chữ SSR.

Trong phạm vi triệu hồi nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, coi như Tiểu Khí Hồn ở trong khe đá thì nó cũng phải phá đá, đi theo hướng của chủ sở hữu. Vì vậy, con dao bị mắc kẹt trên bề mặt mắt Gardia đã giãy dụa khuấy động, đồng thời càng khoan sâu hơn vào bên trong.

Gardia đau đớn rống lên, tay nó ném An Duệ ra ngoài với sức mạnh rất lớn. An Duệ bay xuyên thẳng qua ba tòa nhà, cuối cùng rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp, An Duệ thảm quá, thế này là tan xương nát thịt.” Ai nấy xem livestream đều giật nảy mình.

“Cái gì mà tan xương nát thịt, phải là máu thịt be bét không còn hình người.”

Tuy nhiên khi máy quay nhắm vào cái hố lớn do An Duệ nện thành, họ thấy toàn thân An Duệ đầy máu và anh ta run rẩy đứng dậy từ trong hố.

Cái này mà còn chưa chết?

Khán giả nghẹn họng nhìn trân trối, thốt không thành lời.

Tại thời điểm này, một con quái vật màu đen lớn như Gardia xuất hiện, là Bóng Người của Hướng Cầm. Ánh nắng mặt trời càng chói chang, bóng tối càng đen như hũ nút với sức mạnh càng lớn, Bóng Người của Hướng Cầm càng mạnh vào lúc ánh mặt trời càng chói chang.

Bóng Người và Gardia đánh nhau, rung chuyển đất trời.

Có rất ít quái vật khổng lồ như vậy ra khỏi Lò Giết Mổ, nhưng hễ có một con đi ra là có thể phá hủy một thành phố, gây ra thảm họa có tính hủy diệt. Gardia là một trong những lý do chính khiến phu phía Tây bị từ bỏ.

Nhưng bây giờ con quái vật làm cho người ta tuyệt vọng này đã phải ăn nhiều đau khổ trước mặt ba con người nhỏ bé như ba con kiến.

Trong đầu có một con dao sắc nhọn đánh trực diện dọc ngang, khuấy động xung quanh rồi còn có một Bóng Người đánh đấm hấp dẫn sự chú ý của nó, cộng thêm một An Duệ xoay quanh nó chờ thời cơ giống như một con ruồi gây phiền nhiễu. Anh ta đâm con dao nhỏ vô cùng bình thường vào các bộ phận khác nhau trên người nó, Tiêu Khắc lại sử dụng Tiểu Khí Hồn cho nó bám lên thân dao, khiến từng con dao chui vào cơ thể yếu kém không có áo giáp của quái vật.

Con kiến nhỏ thì nhỏ thật, nhưng có thể cắn chết voi.

Con quái vật này chiếm giữ ở đây trong nhiều năm, muốn con người dâng lên cống phẩm bằng không sẽ quấy phá, sau mấy tiếng đã ngã xuống ầm vang với lòng không cam chịu. Tại thời điểm này, áo giáp trên bề mặt cơ thể của nó đã rách nát, mà thứ rách tả hơn chính là bên trong cơ thể nó khi gần như bị đủ loại dao lấp đầy; thậm chí trong đó còn có những vết thương nổ tung bởi những quả bom chui vào, hầu như trong người bó đã mục ruỗng.

Cảnh trực tiếp này rất lớn, cuộc chiến đấu tuyệt vời chưa từng thấy, cũng vượt quá trí tưởng tượng.

Trong vùng đất bị bỏ rơi, ai nấy chẳng thể phát ra được âm thanh gì, sự im lặng không thể diễn tả lan rộng.

Ống kính xận cảnh cảnh quay Hướng Cầm.

Khuôn mặt nhìn chằm chằm của cô bé loli mặc áo choàng đỏ trông vừa đẹp, ngây thơ lại có tà khí. Cô đứng trên cơ thể của con quái vật, bên cạnh có Bóng Người thu nhỏ, Bóng Người nhảy trở lại vào cơ thể cô và biến thành cái bóng của cô.

“Thưa các bạn, đó là quyền năng mà Chúa đã ban cho chúng ta. Ngài đã nghe thấy tiếng nói của chúng ta, hạ phàm đến bên người chúng ta và hào phóng ban cho chúng ta quyền năng thế này. Các bạn muốn có sao? Vậy thì hãy cầu nguyện đi, dùng sức cầu nguyện đi! Hãy cầu nguyện cho Chân Thần duy nhất trên thế giới này!”

Âm thanh này giống như một quả bom, hoàn toàn nổ tung trên vùng đất bị bỏ hoang này và nhấc lên một làn sóng gió lớn.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tận mắt chứng kiến sức mạnh này, không ai không bị cám dỗ, không ai không vì thế mà sinh ra mơ tưởng vô hạn.

“Chúa ơi.”

“Xin Ngài hãy lắng nghe giọng nói của con, con xin Ngài…”

“Tiền, mẹ nó, nhanh lên.”

“Rốt cuộc vì sao loại quỷ thần này lại muốn tiền?”

“** má mày quan tâm Ngài muốn cái gì, muốn cho Ngài cái gì. Tiền mà thôi, cho Ngài hết!”

“Không phải, nghe nói rằng những người có thể làm cho Ngài hạ phàm thì không cần đưa tiễn…”

“...”

Cuộc đại loạn trong vùng đất bị bỏ rơi, vốn là một vũng nước đọng, giống như thế giới bị tuyệt vọng bao phủ đã được khuấy động, vô số cảm xúc ghen tị và tham lam tràn vào hệ thống của Giang Tinh Chước, lấp đầy kho lưu trữ của cô.

Nhìn kìa, trái cây này ngọt ngào cỡ nào.

Giang Tinh Chước mỉm cười và cảm nhận.

Nhưng còn chưa đủ, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, cô còn muốn rất nhiều rất nhiều... Mới làm cô đủ mạnh mẽ, đủ mạnh để đạt được mục đích của mình.

...

Nhà họ Mộ Dung đêm nay. Chưa nói tới vợ gia chủ Vạn Dung và gia chủ Mộ Dung Trường Phong lần lượt tử vong, trước khi Mộ Dung Trường Phong tắt thở lại chỉ vào con gái cục cưng được bọn họ cưng chiều vô hạn là Mộ Dung Tuyết và nói nó là đứa con hoang.

Điều này thật quá khó lường, thế là bấy giờ họ Mộ Dung quyết định xét nghiệm DNA của Mộ Dung Tuyết. Rất nhanh đã có kết quả, Mộ Dung Tuyết không phải con gái của Mộ Dung Trường Phong, thậm chí cũng không phải là con gái của Vạn Dung. Chỉ có Mộ Dung Ảnh là không thể nghi ngờ gì vì bất kể là DNA hay diện mạo đều chứng minh cô là huyết mạch của nhà họ Mộ Dung và họ Vạn.

Ở hiện trường, cả ba nhà họ Mộ Dung, họ Vạn với họ Văn đều thấy như đây là mơ.

Mộ Dung Tuyết đã sớm biết giấy không bọc được lửa sau khi bị lấy máu. Khi kết quả được công bố, cô ả tựa như chịu đòn giáng xuống quá mạnh mà lảo đảo một chút, suýt nữa ngất xỉu.

Văn Thanh lập tức đỡ lấy cô ả, hỏi trong lo lắng: “Tiểu Tuyết?”

“Sao, sao lại như vậy, cuối cùng thì vì sao…”Mộ Dung Tuyết nắm lấy quần áo Văn Thanh, nước mắt đầy mặt, vừa vô tội lại yếu ớt cùng cực. Mặc dù trong lòng cô ả xem thường Văn Thanh, chưa từng có ý định kết hôn với tên này, làm ba cái gì mà song tu Liên Tâm Quyết, ấy nhưng lúc này hắn là chỗ dựa duy nhất của cô. Cô ả sợ Mộ Dung Ảnh sẽ trả thù mình, cô ả phải nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này.

“Tiểu Tuyết, em bình tĩnh một chút, những chuyện này toàn do người lớn gây chuyện ác, không liên quan gì đến em.” Văn Thanh vội vàng an ủi. Theo anh ta thấy, Mộ Dung Tuyết ngây thơ, tất nhiên em ấy chẳng biết gì về tất cả những chuyện này, lúc này bỗng hay được thì chắc chắn bị ảnh hương, khó có thể tiếp nhận.

Mộ Dung Ảnh nhìn vị hôn phu ôm ấp người phụ nữ khác thì nghĩ đến thời khắc tuyệt vọng nhất cô ấy cầu xin anh ta, anh ta lại phản bội cô chẳng mảy may do dự, chuyện này làm trái tim cô hơi nhoi nhói.

Đột nhiên ống tay áo bị kéo, Mộ Dung Ảnh quay đầu và thấy sư đệ xác sống của cô, trong lòng cô ấy ấm áp, ít nhất còn có cậu ta đối xử thật lòng với cô ấy.

Chuyện đã tới mức này mà Mộ Dung Tuyết còn đang giả bộ. Người phụ nữ xa lạ bị Mộ Dung Trường Phong giết chết này chắc hẳn chính là mẹ đẻ của nó. Trước kia Mộ Dung Tuyết còn bé, trong lúc vô tình đã tiết lộ với cô rằng Mộ Dung Trường Phong dẫn nó đi ra ngoài gặp một người phụ nữ nào đó, chắc là người này đây. Chắc chắn nó đã biết chính mình là tu hú chiếm tổ chim khách. Đáng thương cho con gái ruột của Vạn Dung, đại khái chắc bị Mộ Dung Trường Phong giết chết, bằng không Vạn Dung sẽ không bị kích thích đến điên tại chỗ, tiễn luôn cái mạng của mình.

Mộ Dung Ảnh đi về phía trước hai bước, Mộ Dung Tuyết lập tức giấu mình ở phía sau Văn Thanh, Văn Thanh cảnh giác nhìn Mộ Dung Ảnh: “Tiểu Ảnh, cô muốn làm gì?”

Mộ Dung Ảnh đáp: “Tôi còn có thể làm gì? Anh còn cho rằng tôi thấy vị hôn phu của mình và đứa con hoang như tu hú chiếm tổ ở đâu ra ở chung một chỗ thì tôi tràn đầy ganh tị, muốn làm gì nó sao?”

Văn Thanh cảm nhận được tầm mắt bắn tới xung quanh thì sắc mặt hơi đỏ lên: “Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi với Tiểu Tuyết...”

“Tôi quan tâm anh có tư tình gì với Tiểu Tuyết làm chi. Nếu Mộ Dung Tuyết không phải là em gái tôi, tôi muốn lấy lại đồ trên người nó.” Mộ Dung Ảnh nhìn về phía người nhà họ Mộ Dung và họ Vạn, bảo: “Lúc trước tôi cho rằng Tiểu Tuyết là em gái mình nên sau khi giúp nó ép độc ra, tôi đã cho nó hết công lực. Mấy ngày nay cũng bởi vậy mà tôi cứ bế quan tu dưỡng, ai ngờ được nó không phải là em gái mình.”

“Cái gì?”

Người lớn nhà họ Vạn và họ Mộ Dung lập tức nắm lấy tay Mộ Dung Ảnh kiểm tra, phát hiện đan điền của cô trống không thật, chẳng có tí nội lực nào. Họ mắng “ngu ngốc quá” rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Tuyết với chút nguy hiểm.

Lúc Mộ Dung Tuyết là con cháu nhà bọn họ, đương nhiên họ sẽ tìm mọi cách yêu thương. Nhưng đã không phải là con cháu, lại là con tu hú chiếm tổ thì công lực của Mộ Dung Ảnh không phải là thứ mà nó lấy được. Cho dù công lực trong cơ thể Mộ Dung Tuyết không phải do Mộ Dung Ảnh cho, nó phải bị phế bỏ công lực mới được.

Văn Thanh nhìn Mộ Dung Ảnh với khiển trách đong đầy mắt: “Cho dù Mộ Dung Tuyết không phải em gái cô, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà cô không có tí tình cảm gì với em ấy à? Tình cảm nói cắt đứt là đứt? Cơ thể em ấy yếu như vậy, giờ mới được truyền công lực cho lại bị rút đi thì sao cơ thể em ấy chịu nổi? Ít nhất cho em ấy một chút thời gian điều dưỡng đi?”

Mộ Dung Ảnh cảm thấy buồn cười đến cực điểm: “Công lực trong cơ thể Mộ Dung Tuyết là của tôi, tôi muốn lấy lại thì tới phiên anh nói này nói kia à?”

“Văn Thanh, con nhìn cho rõ ai mới là vợ tương lai của mình!” Ông chú nhà họ Vạn nhìn không lọt mắt cảnh này, dù sao ông ta đã thấy nhiều trên người thằng chó Mộ Dung Trường Phong đó lắm.

Sắc mặt Văn Thanh khó coi vô cùng, người Mộ Dung Tuyết run rẩy sau lưng giống như chim non yếu ớt, làm cho anh ta tràn đầy ý muốn bảo vệ. Anh ta dùng ánh mắt xa lạ tột cùng nhìn Mộ Dung Ảnh: “Tôi không ngờ được cô lại là loại người này.”

Mộ Dung Ảnh: “Nếu anh lo lắng như vậy, không bằng thế này. Sau khi tôi lấy lại công lực, anh truyền công lực của mình cho Mộ Dung Tuyết, như vậy có thể giảm thiểu thương tổn. Đừng nói anh không nỡ?”

“Sao mà được?” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, rơi nước mắt: “Không được, anh Văn Thanh, anh không thể vì em thế được. Em, em… không xứng.”

“Tiểu Tuyết, em đừng hạ thấp bản thân như vậy. Em hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện này cả, em vô tội!” Văn Thanh bị nước mắt như sao của cô gái làm cho mê mụi đầu óc, hoặc là căn bản không quan tâm đến hôn ước với Mộ Dung Ảnh, “Anh sẽ không mặc kệ và nhìn em chịu khổ.”

Văn Thanh đúng là nói được làm được, sau khi nội lực thuộc về Mộ Dung Ảnh trong cơ thể Mộ Dung Tuyết bị hút đi, anh ta thật sự chia một nửa nội lực của mình cho Mộ Dung Tuyết. Kế đó chả để ý đến mặt mũi nhà họ Mộ Dung cùng nhà họ Vạn, anh ta toan dẫn Mộ Dung Tuyết rời đi.

Mộ Dung Ảnh lạnh lùng nhìn mà chẳng ngăn cản, hơn nữa cũng cản lại người nhà họ Mộ Dung và nhà họ Vạn muốn chặn lại.

“Tôi chúc phúc cho hai người,” Trước khi Văn Thanh ôm Mộ Dung Tuyết lên trực thăng và chính mình đi lên rời đi, Mộ Dung Ảnh đi qua, “Cho anh mượn một thứ. Dù sao mấy năm nay vừa duy trì quan hệ vợ chồng chưa cưới với tôi, một bên lại đi yêu Mộ Dung Tuyết, cũng vất vả cho anh rồi.”

Mộ Dung Ảnh cười rồi đưa thẻ “Tiếng Nói Của Trái Tim” sang.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Chúa tể không bao giờ ngã ngựa, yên tâm!