Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 26: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cô đã đoán ra được tại sao thế giới đây lại biến thành dạng thế này.

Từ cái Lò Giết Mổ kỳ lạ đó, từ ánh sáng màu xanh lá cây và quái vật rơi xuống từ bầu trời, cô xác nhận được hai quy tắc của Lò Giết Mổ.

Một trong những quy tắc của Lò Giết Mổ là quái vật không thể đi ra ngoài và người bên ngoài không thể tấn công từ ngoài mà phải vào bên trong, trong vòng 10 phút.

Một điều nữa ban đầu được con người phát hiện và mang lại một cú đả kích nặng nề hơn cho xã hội vốn đã hỗn loạn, bản chất con người đê hèn được hiển thị vô cùng đầy đủ.

Quy tắc đó chính là: “Trong vòng 10 phút, chỉ cần đưa vào hơn 50 người như tế phẩm và để đám quái vật đó ăn hết, Lò Giết Mổ sẽ biến mất với quái vật.”

Quy tắc đầu tiên xuất hiện buộc con người phải vào Lò Giết Mổ nhằm chiến đấu với quái vật, cho phép mọi người nhìn thấy cảnh con người bị ăn thịt và xé nát bên trong như gà vịt. Vô số máu và chân tay nát tả rơi xuống từ bầu trời đã chụp xuống bóng tối khó có thể xua tan trong lòng con người. Chẳng biết có bao nhiêu người tỉnh mộng vào giác đêm vì bị cơn ác mộng này đánh thức.

Sự xuất hiện của quy tắc thứ hai bắt đầu làm sụp đổ trật tự và đạo đức của con người. Có thể tưởng tượng ra khi quy tắc này được phát hiện, đám người sợ hãi đến cùng cực Lò Giết Mổ và quái vật bên trong sẽ có tâm lý gì.

Khi quy tắc này được công bố bởi hacker năm đó, nó đã gây ra sóng to gió lớn trên toàn thế giới và đám tội phạm giết người trong tù bị đẩy ra trước. Hà cớ gì mà không đẩy chúng vào Lò Giết Mổ chứ? Từ đầu chúng đã là người phải chết, nên để cho cái mạng thối rữa của chúng cống hiến cho hòa bình của nhân loại. Không đưa tới? Tại sao? Tại sao không đưa tên tội phạm vốn đã chết đi vào mà lại muốn những người lính vô tội đi chịu chết?

Mọi người phản đối la hét và nguyền rủa, cuối cùng một số quốc gia không thể chống đỡ được bèn thật sự đưa phạm nhân chịu tử hình đi vào Lò Giết Mổ để chịu chết khi nó xuất hiện. Đám quái vật trong Lò Giết Mổ ăn đồ tế sạch rồi biến mất với cái Lò, dân chúng và thành phố không bị tổn tại gì, ai nấy nhãy cẫng hoan hô.

Nhưng thứ tiếp theo sẽ là gì đây? Ngày đám sát nhân bị ném bị ăn hết, sau đó thì sao? Những người đã quen với việc sử dụng cách này để đổi lấy hơi thở thoi thóp lại nhắm vào những người dính bản án tù chung thân, kế đó là tù nhân có thời hạn… Cuối cùng, để thu thập đủ số lượng đồ dâng lên trong tù, thẩm phán tăng thêm hình phạt trong ác ý, cảnh sát bắt giữ trắng trợn những người chạm vào pháp luật và khuôn phép. Mọi người sợ mình phạm tội, sống trong nơm nớp lo sợ; nhưng nỗi sợ hãi này dần dần sinh ra tội phạm, tạo ra vô số băng đảng, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Chính phủ nguy hiểm.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, rồi họ sẽ mở ra một vòng luẩn quẩn tồi tệ và ác độc hơn.

Đã có một số quốc gia bị phá hủy vì nó và trở thành nước không có Chính phủ, giống như phần phía Tây của đất nước này. Khu vực bên ngoài bức tường được chia thành nhiều thế lực, cá lớn nuốt cá bé tuyệt vọng chen lấn để tồn tại trong thế giới quái vật hoành hành.

Đất nước mà Giang Tinh Chước tới từ đầu đến cuối đều kiên trì duy trì luật pháp và trật tự, không xem bất cứ ai là đồ tế cho Lò Giết Mổ, đây cũng là nguyên nhân làm đất nước này tương đối hòa bình. Ngay cả như vậy, có khác chăng nơi đây cũng nảy sinh nhiều băng đảng tội phạm và kẻ giết người biến thái.

Lò Giết Mổ và các quy tắc của nó đầy ác ý, giống như có bàn tay gây tội ác đứng sau tra tấn con người của thế giới này, làm cho họ sụp đổ từng chút một, làm cho thế giới hỗn loạn, làm cho thế giới…

Tràn ngập năng lượng tiêu cực…

Nghe có vẻ quen thuộc đúng không? Nó hệt như có Chúa tể có được hệ thống Chúa Tể khác đang tạo ra năng lượng tiêu cực trong việc gây rối.

Giang Tinh Chước nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tất cả những thứ ở quê hương, tất cả mọi thứ mỹ lệ cuối cùng lại biến thành đống đổ nát; mọi người chết hết rồi, tính luôn cả cô.

Đầu tiên là những cơn ác mộng ảnh hưởng đến tất cả nhân loại đột nhiên tấn công, bất ngờ phá vỡ phòng thủ trong lòng họ; sau đó nó cung cấp một số hy vọng, thay đổi cảm xúc và tiến thêm một bước phá vỡ tâm lý của con người; kế nữa thì cuối cùng nó cũng tới giai đoạn thứ ba, trật tự và đạo đức sụp đổ, sự gắn kết của Chính phủ biến mất, mọi người làm việc theo ý mình, tàn sát lẫn nhau.

Nhưng chỉ bằng cách này, thế giới của cô đã không bị phá hủy trực tiếp. Ấy vậy mà có một ngày núi lửa phun trào, thiên thạch từ trên trời rơi xuống, cơn lũ kéo tới, núi lở…

Tận thế cứ như vậy đến đột ngột với một dáng vẻ vô cùng cực đoan và không khoa học. Lúc này Giang Tinh Chước nghĩ lại, khi đó có phải những người sống sót còn lại bao gồm cả cô hệt như một đám pin miễn cưỡng sử dụng được, có khác chăng là lượng điện trong pin chẳng nhiều nhặn làm người dùng luôn cảm thấy khó chịu và ngao ngán cho nên dứt khoát ném thẳng đi để thay pin mới sao?

Dù sao con người không thể luôn ở mãi trong nỗi sợ hãi cực đoan, chết nhiều người thế này, thế giới trở thành như vậy, mọi người sẽ dần dần chết lặng, rất khó để tạo ra những cảm xúc dữ dội cho dù là tiêu cực.

Giang Tinh hít sâu một hơi, khuôn mặt từ trước đến nay mang theo nụ cười nhạt giờ lạnh như băng.

Từ khoảnh khắc cô nhìn thấy ác ma, cô biết ngay những điều vô lý khó hiểu, những điều không khoa học, cũng có thể giải thích được - thế giới này không chỉ tồn tại một sinh vật có trí thông minh là con người, khoa học chỉ là một trong những hệ thống sức mạnh, mà lại là loại tương đối nhỏ yếu. Có những lực lượng và sự tồn tại của các sinh vật trong vũ trụ này mà con người không thể chạm vào; chắc chắn nó cũng giải thích được tại sao có một thảm họa như vậy trong thế giới của cô.

Trong nháy mắt nhận được hệ thống Chúa Tể, cô cũng tự hỏi sẽ có những người khác sở hữu hệ thống này không? Điều này có liên quan tới chuyện thế giới cô bị hủy diệt?

Vì vậy cô đã chọn đến thế giới này, nhìn thấy bóng dáng thế giới mình từ nó. Cô cẩn thận quan sát, bố trí và chờ đợi, cuối cùng kết quả đúng như cô hằng mong.

Ngay cả khi không phải là hệ thống Chúa Tể, chắc chắn nó là một cái gì đó rất gần gũi với hệ thống Chúa Tể, là cái thứ sẽ phát triển bản thân bằng cách tạo ra và thu thập năng lượng tiêu cực của con người.

Chủ sở hữu thứ này không ở trong thế giới này, bằng không người ta đã giết tới chỗ cô ngay. Lúc cô lần đầu dùng “Một chém của đại năng kiếm tu”, hẳn người này nên nhận thấy có chuyện không đúng thì chí ít cũng nên xuất hiện trước mặt cô để thăm dò, nhưng người này không làm vậy. Chắc chắn người này mạnh hơn cô, dù sao thì người ta đã tra tấn con người trên thế giới đây thông qua Lò Giết Mổ trong 20 năm, chỉ cần dựa vào năng lượng thu được từ thế giới này, người ta nghiền nát cô đơn giản như nghiền con kiến.

Song, người ta chẳng xuất hiện, hoặc giả là người ấy coi thường cô, không để cô vào mắt, hoặc người ấy không ở trong thế giới này, không biết sự tồn tại của cô. Dùng thứ như Lò Giết Mổ nhàm chán giày vò thế giới thì khả năng ở lại đây để nhìn chằm chằm thực sự là rất nhỏ. Làm như vậy thì người đó là Chúa tể buồn tẻ tới cỡ nào đây.

Người ấy không ở trong thế giới đây nhưng hẳn không phải là nuôi thả bỏ mặc triệt để, cho nên thế giới này không thể được bao phủ bởi hy vọng quá sớm. Nó cần hỗn loạn hơn nữa để che mắt con bọ ngựa này, cũng vì tạo ra nhiều năng lượng hơn cho cô.

Trước đó, chim sẻ cần phải mai phục cẩn thận, nghỉ ngơi dưỡng sức, im lặng chờ đợi thời cơ rồi cho con mồi một đòn trí mạng.

...

Trong tháp trắng trống rỗng chỉ có từng cụm từng cụm tinh vân nổi trôi, ấy thế mà chúng thật ảm đạm vì bị bao phủ bởi những đám mây dày, cực kỳ ngột ngạt.

Một cô gái mở cửa đi tới và nhác trông, kế đó cô lấy một ấy một cụm trong trong số đó, nâng lấy và rời khỏi phòng.

“Chủ nhân” Cô gái đi đến bên người một người đàn ông, quỳ xuống bên cạnh ông ta và đưa cụm tin vân lơ lửng trên tay đến trước mặt.

Người đàn ông đưa tay nhận cụm tin vân rồi đánh giá cẩn thận, dường như có nghi ngờ gì đấy.

“Chủ nhân, thế giới này sao rồi?” Cô gái hỏi trong ngờ vực.

“Không có gì, ảo giác thôi cũng nên.” Người đàn ông nói, nhóm tinh vân trước mắt đại diện cho một trong những thế giới mà ông đã đánh dấu. Thế giới này hỗn loạn và tuyệt vọng, vẫn tiếp tục tạo ra năng lượng sợ hãi cho ông, thậm chí nó còn hỗn loạn tới nỗi thứ màu xám đen đã che khuất hết ánh sáng của những vì sao.

Cô gái nói trong do dự: “Nếu ngài thấy nghi ngờ, chi bằng đi điều tra một phen? Xem thử có phải có Chúa tể khác lẻn vào không?”

“Không thể.” Người đàn ông nói chắc chắn, “Lẻn vào rồi làm được gì? Thế giới này đã bị Lò Giết Mổ chi phối nhiều năm, sắp bước vào trạng thái tê liệt, đã không còn vắt ra được bao nhiêu năng lượng tiêu cực nữa. Lẻn vào thế giới này có ích lợi gì đây?”

Khả năng chịu đựng của con người là có hạn, bằng không cũng chẳng có người sợ mất mật mà chết, thế nên cảm xúc tiêu cực mà một người tạo ra được cũng bị hạn chế. Ông đã ép thế giới này muốn sạch rồi, Chúa Tể khác xuất hiện cũng không thể ép ra được nhiều năng lượng tiêu cực hơn. Mà ông chỉ cần thêm một ít thời gian, cho một cú đánh cuối cùng, thực hiện đợt thu hoạch cuối rồi vứt luôn thế giới này, 20 năm cũng đủ chán ngấy rồi.

Chủ nhân nói như vậy thì thiếu nữ cũng không nói thêm gì, chẳng qua lúc đưa cụm tinh vân này trở về, cô cứ nhìn nó chăm chú vì luôn cảm thấy thế giới này bỗng hỗn loạn có chỗ không đúng. Thế giới này đã bị tra tấn bởi Lò Giết Mổ lâu như vậy, chủ nhân lại chẳng có hành động mới, đang yên đang lành hà cớ gì lại chợt có thay đổi khác thường?

Có lẽ... Đó là những hành động nổi dậy mới của con người trong thế giới này. Mặc dù thế cũng chỉ là cuộc vẫy vùng sắp chết mà thôi, họ đã được chọn để trở thành chất dinh dưỡng.

...

Bên ngoài bức tường vẫn là nguồn năng lượng lớn nhất cho Giang Tinh Chước.

Nơi này trải qua truyền giáo trực tiếp của Hướng Cầm và những người khác, họ đã tin tưởng chẳng nghi ngờ gì đối với sự tồn tại của Giang Tinh Chước, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số cảm giác tham lam ùa về phía cô. Đứng thứ hai trong bảng cảm xúc tiêu cực là oán hận.

Trộm đồ bị phát hiện, tên trộm bị đuổi theo đến góc và bị đạp vào đầu, trong mắt y lóe ra ánh sáng oán độc, trong lòng liên tục kêu gọi Giang Tinh Chước, Chúa Tể, cầu xin Ngài xuất hiện, giúp con một cái.

Bị đánh đập đến đầu chảy máu, mọi thứ cũng bị cướp lại, tên trộm ngã vào góc, oán độc trong mắt càng mãnh liệt hơn, đã nói chỉ cần cầu nguyện là được? Tại sao nó không xảy ra? Lừa đảo, lừa đảo! Có phải ngay cả Thần cũng coi thường con không? Cho nên mới cho đám người ở trên đỉnh kim tự tháp như Hướng Duyền rút thẻ, nhưng chính lời kêu gọi của con thì không thấy?

Bị con quái vật chặn trong hang động, liều mạng lui về phía sau với nước mắt đầy mặt, thiếu niên nắm chặt tay cũng đang bán mạng cầu nguyện, hy vọng Giang Tinh Chước có thể hạ phàm, cứu cậu trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Tuy nhiên mãi cho đến lúc cậu bị yêu quái cắn chân, dùng sức kéo ra ngoài, cậu vừa tuyệt vọng phẫn nộ vừa oán hận Giang Tinh Chước.

Tại sao trả lời những người An Duệ mà lại chẳng màng đến giọng nói của cậu? Đám người An Duệ đã có nhiều như vậy mà vẫn có thêm được siêu năng lực, mà cậu chỉ vẻn vẹn muốn giữ mạng mà thôi! Tại sao không trả lời tôi, tại sao?!

Đương nhiên cảm xúc này xuất hiện không thể nào giảng lý lẽ. Không chỉ có thế giới bên ngoài bức tường mà thế giới bên trong bức tường cũng sẽ xuất hiện rất nhiều oán hận như vậy vì bản chất con người là như thế. Cũng may tất cả những điều này đều có lợi cho Giang Tinh Chước, cứ việc hận, cứ việc oán, dù thế nào cô cũng không ngại nhiều.

Tin tức Giang Tinh Chước và thẻ là có thật đã khiến cho rất nhiều tổ chức trong bức tường rục rịch. Thế gia võ cổ cũng không ngoại lệ, rất hiển nhiên, tình huống hiện tại là ai rút được thẻ thì người đó sẽ trở thành người chiến thắng lớn nhất. Như vậy, làm thế nào mới có thể triệu hoán ra Giang Tinh Chước đây?