Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 29: Khói lửa trong im ắng



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức đứng dậy và nhấn công tắc trên tường. Ánh sáng chợt bừng sáng, bóng tối xung quanh được xóa tan làm nhìn rõ được khuôn mặt nọ.

Cho đến nay khuôn mặt của Âu Tân Thần chưa từng được công bố, chẳng ai biết hung thủ giết người liên hoàn này trông làm sao. Hắn bị những băng nhóm tội phạm kia theo dõi cũng chỉ trách do trước đó hắn dính dáng tới ả biến thái bị hắn giết. Một khi những con mãnh thú làm việc đơn độc tụ tập lại một chỗ là sẽ dễ dàng bại lộ hành tung, đó là chưa kể tới người nhìn chằm chằm vào hắn không chỉ có Chính phủ mà còn đủ mọi tầng lớp xã hội, tất cả mọi người trong thế giới xã hội đen và giới chính nghĩa.

Nhưng người đàn ông nhìn vào đôi mắt ấy là biết ngay tên này là đồng loại với mình, đặc biệt là cây đao cong kỳ lạ trên tay của hắn. Đôi mắt của y nhìn sang cái đầu mà tên này đang mang theo, trên đó vẫn còn một khuôn mặt giữ biểu hiện sợ hãi, đó là luật sư của y.

Âu Tân Thần ném đầu trên tay sang một bên, hắn nhìn đồng loại trước mắt, khát máu và dục vọng cuộn mạnh lên đã làm hắn phấn khởi bất thường.

Thông qua internet, hắn biết tin tức về chuyện ra tù của tên đồng loại này, chẳng qua để tìm được nơi y sống quả là không dễ gì. Kẻ thù của hắn nhiều lắm, hắn cần phải nuốt chửng đồng loại để có được sức sống và kỹ năng mạnh mẽ hơn gấp rút. Vậy nên hắn đã theo dõi luật sư của tên này, núp trong nhà của luật sư từ lâu, đến khi luật sư dẫn người nọ về chỗ của y hôm nay rồi quay về nhà, anh ta đã gặp ngay cái tên đáng sợ này.

Biết địa chỉ từ miệng luật sư, cũng biết mật khẩu vào cửa của căn hộ, hắn gấp rút tới đây.

“Có vẻ như hôm nay là một ngày đặc biệt.” Trên mặt người đàn ông chẳng hiện vẻ khủng hoảng mà chỉ mỉm cười bình tĩnh. Tên Trịnh Quyền kia đã thay đổi rồi đấy, thế mà cũng biết diễn kịch.

“Ai nói không phải đâu?”

Âu Tân Thần cũng lộ ra nụ cười vô cảm giống như đúc, cầm Đao Xương giết lên.

Chẳng bao lâu, máu đỏ tươi phun tóe lên rèm cửa màu nâu.

“Mày đừng mong trốn được!” Người đàn ông tự xưng là thợ săn giờ đây đã thành con mồi đã nói như thế trước khi chết.

Âu Tân Thần chém từng chút từng chút khi con mồi đã ngã xuống đất. Rốt cuộc cảm giác nuốt chửng làm người ta mê muội xuất hiện trở lại, mỗi một dây thần kinh trên cơ thể dường như được tẩm bổ; mỗi một khúc cơ bắp đều được chữa trị, thêm phần phồng lên, cường tráng và rắn chắc; ngay cả vết thương âm ỉ chỗ động mạch đùi chẳng còn đau đớn nữa. Thậm chí trong đầu hắn có thêm kiến thức không thuộc về hắn, trong nháy mắt tầm nhìn và nhận thức về thế giới của hắn cũng có một số khác biệt.

Âu Tân Thần lộ ra biểu hiện mê muội hưởng thụ, hắn cảm thấy mình tiến hóa, đứng trên nhân loại của thế giới này.

Hắn đi vào phòng tắm nhàn nhã rửa sạch vết máu trên người, thay quần áo mới mà chủ sở hữu vẫn chưa mặc rồi mới xuống lầu để chuẩn bị rời đi.

Hắn mở cửa, đột nhiên khựng bước.

Bên ngoài cửa, từng chiếc xe vũ trang của cảnh sát đã bao vây căn hộ, cảnh sát vũ trang mang súng chỉa họng súng đen thui vào hắn. Dù hắn có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi.

Trịnh Quyền cũng ở trong hàng ngũ, ông ấy nhìn thấy Âu Tân Thần với hàm răng nhất thời cắn chặt. Rốt cuộc cũng đến ngày này, qua hôm nay, anh em Nhạc Du đã có thể chính thức bắt đầu một cuộc sống mới.

“Bẫy lừa người.” Âu Tân Thần thì thầm, trong giọng nói có sự tức giận hiếm thấy.

Đúng vậy, người đàn ông đó là mồi nhử do Chính phủ thả ra với mục đích là để bắt được con cá xảo quyệt Âu Tân Thần, để hắn tự mắc câu. Kết quả y như họ mong đợi, bị bốn phía truy đuổi đồng thời khó tìm thấy đồng loại để nuốt chửng làm Âu Tân Thần không thể chờ nỗi mà chạy đến. Thẻ Nuốt Chửng và thẻ Đao Xương giúp hắn gặt hái được sức mạnh, cũng làm cho con quái vật tự cho mình là trung tâm này kiêu ngạo hơn, và hạ bớt cảnh giác với những con cừu non trong mắt mình.

Một quả lự đạn được ném vào, lục cục lăn tới bên chân của Âu Tân Thần.

“Đùng!”

Tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời đêm tĩnh lặng này.

Ấy mà Âu Tân Thần vẫn còn nguyên vẹn với quả lựu đạn nổ ở một khoảng cách gần như vậy, thậm chí hắn còn sức chạy trốn, rút cây Đao Xương Sườn nhảy lên từ mặt đất và lao vào một chiếc xe cảnh sát gần nhất.

“Bằng bằng bằng...”

Vô số viên đạn bắn từ bốn phương tám hướng, nó găm vào cơ thể hắn, máu bắn tung tóe. Cuối cùng hắn chẳng gượng được nữa, từ từ ngã xuống đất; song, ngay cả khi người dính nhiều viên đạn là thế, hắn vẫn còn một hơi thở, đổi lại là người khác thì chỉ còn cái xác lạnh căm.

Điều này làm cho tất cả mọi người không thể không hít khí lạnh, sự kính sợ giành cho Giang Tinh Chước trong lòng càng thêm mãnh liệt. Vẻn chẹn chỉ có hai lá bài, vẻn vẹn trả bằng cái giá lớn là 1,000 vạn, lại biến được thân thể máu thịt của một người biến thành như vậy… Thật khủng khiếp, đây chính là quyền năng của Thần!

Trừ phi nó là loại thẻ chữa trị và có thời hạn, thẻ không giới hạn sẽ rời khỏi cơ thể khi sức sống của người sử dụng bị xói mòn đến mức không thể tiếp tục sử dụng năng lực của thẻ.

Bởi thế một chút ánh sáng nhạt bay ra khỏi cơ thể của Âu Tân Thần và chậm rãi ngưng tụ.

“Không... Không...” Âu Tân Thần cảm nhận được, cơ mặt điên cuồng co giật.

Hai lá bài rơi xuống đất, Âu Tân Thần đưa tay cố gắng bắt lấy nhưng chỉ là phí công. Không có thẻ Nuốt Chửng kẹt trong cơ thể, thân thể người phàm của hắn nào thở thêm được hơi dưới dạng bị thương thế này, hắn đành không cam lòng nhắm mắt lại.

Hai lá bài ở đó mà trong một khoảnh khắc không ai dám đi lấy. Nó giống như hai cái hộp Pandora ma thuật đầy cám dỗ, song, lại nguy hiểm khôn cùng.

Nhất là thẻ Nuốt Chửng, nó chính là thẻ ma quỷ.

...

Trương Hoài Lâm được Tần Ngọc đỡ đến phòng khách nằm vài phút là bừng tỉnh, sao anh còn thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức? Người nhà họ Tần làm chuyện xấu nên chột dạ vô cùng, anh chỉ biểu lộ một chút bất mãn với bọn họ mà họ nghi ngay rằng anh đã biết chân tướng, muốn giết anh để chấm dứt họa về sau. Anh phải mau chạy trốn, giữ lại được núi xanh thì lo gì thiếu củi đốt, đến lúc đó lại đến báo thù!

“Trương sư huynh, anh khỏe chưa?” Tần Ngọc vội vàng tới đỡ anh.

Dẫu rằng Tần Ngọc cũng họ Tần nhưng cô chỉ là một trong những nữ đệ tử được nhà họ Tần nhận nuôi, hoàn toàn không biết gì về mấy cái chuyện lộn xộn này. Trương Hoài Lâm nghe tiếng lòng cô bèn hơi có chút thả lỏng.

“Sư muội, cho anh mượn điện thoại di động của em một chút được không?” Trương Hoài Lâm nói. Anh ta không có bất kỳ phương tiện liên lạc nào.

Tần Ngọc không nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động từ trong túi ra cho anh ta, “Được chứ.”

Trương Hoài Lâm: “Anh không sao nữa rồi, sư muội, em đi ra ngoài xem tình huống bây giờ ra sao rồi đi.”

“Trương sư huynh, anh có thật sự khỏe không?”

“Không sao đâu, em đi đi.”

Sau khi Tần Ngọc bị đẩy ra, Trương Hoài Lâm lập tức gọi điện thoại cho Bộ Võ cổ. Đây là bộ phận hành chính do Chính phủ mở ra vì những người học võ thuật, bất kỳ người trong võ lâm nào cũng có thể gọi cho bộ phận này để được tư vấn và yêu cầu giúp đỡ.

“Này, tôi là Trương Hoài Lâm nhà họ Tần. Tôi tìm Bộ trưởng, có chuyện quan trọng về thẻ bài.”

Trương Hoài Lâm không có ý định đưa Tiếng Nói Của Trái Tim cho người nhà họ Tần. Có cho hay không thì kết cục của anh cũng là cái chết, vậy tại sao anh còn muốn nhà họ Tần có lợi? Những tên này còn bẩn thỉu hơn những con chuột trong cống rãnh và một ngày nào đó dù anh có chết cũng sẽ kéo họ theo xuống địa ngục.

Bây giờ cầu cứu Chính phủ là lối thoát duy nhất, với thẻ trong tay, chắc chắn anh sẽ nhận được sự giúp đỡ với tốc độ rất nhanh.

Quả nhiên, ngay sau khi bên kia nghe nói về thẻ bài, người đó ngay lập tức thay sang thành người ở cấp cao nhất để nói chuyện với anh. Cuối cùng họ quyết định giao ước, Trương Hoài Lâm đi xuống từ ngọn núi nhà họ Văn, còn Chính phủ sẽ cho xe đi đón anh. Trước mắt Chính phủ và thế gia võ cổ vẫn chưa chính thức vạch mặt nhau, vẫn còn ở trong trạng thái nhạy cảm, bọn họ tạm thời còn phải tuân thủ một số quy tắc ví dụ như không thể tự tiện xông vào địa bàn thế gia.

Trương Hoài Lâm cúp điện thoại, anh đứng dậy định rời đi thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tần Dương đi vào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh như thể đang đánh giá cái gì đó. Da đầu Trương Hoài Lâm trong nháy mắt đó căng ra. Anh có khinh công lợi hại nhưng lực tấn công thì kém xa Tần Dương, nếu chống lại, anh phải chết không nghi ngờ gì.

“Trương Hoài Lâm, thẻ đâu?” Tần Dương lên tiếng.

Trương Hoài Lâm hơi buông lỏng, lắc đầu trả lời: “Không tìm được.”

“Không tìm được?”

“Khi tôi đi tới là thẻ đó đã biến mất, đệ tử nọ cũng bị đánh ngất xỉu.” Trương Hoài Lâm nói: “Tôi e là ai đó đã cướp thẻ trước rồi.”

“Đang yên đang lành, sao đột nhiên cậu hộc máu?” Ánh mắt Tần Dương giống như có thể xuyên thấu người khác. Giờ phút này ngữ điệu của gã, thứ từ trước đến nay mãi cà lơ phất phơ giống như đang trêu người, trông có vẻ như biết rõ mà cố hỏi, khiến cơ bắp cả người Trương Hoài Lâm khó tránh được căng cứng.

“Có lẽ là do bị lén tấn công lúc tìm thẻ bài. Tôi còn tưởng rằng đó chỉ là một cơn gió độc thổi qua, chưa từng ngờ cứ thế mà làm mình hộc máu.”

Tần Dương quan sát anh, một hồi lâu Trương Hoài Lâm nghe thấy trong lòng gã bảo: Trông thằng nhóc này sai sai, làm cho người ta chẳng yên tâm được. Bên cạnh chuyện thẻ bài, vẫn giải quyết tên nhóc này cho sớm để cho bớt việc. Lỡ như ngày nào đó nó chó ngáp phải ruồi, rút được thẻ đột nhiên có năng lực trả thù là coi như xong đời. Chờ rời khỏi đây đã.

Tần Dương: “Không sao thì đứng dậy đi, chúng ta phải về rồi.”

“Vâng... Khụ khụ khụ khụ...” Trương Hoài Lâm ho khan kịch liệt rồi ngồi lại và nói lời xin lỗi: “Mong sư huynh chờ vài phút, tôi điều tức điều tức lại.”

Đương nhiên Tần Dương lười đứng tại chỗ chờ Trương Hoài Lâm, gã xoay người đi ra ngoài, toan chờ anh ở đằng trước. Thế rồi khóe mắt gã lại thoáng trông thấy điện thoại màu hồng nọ thì bước chân dừng lại.

“Sao điện thoại di động của sư muội lại ở chỗ cậu?”

Trương Hoài Lâm vừa mới buông lỏng lại chợt căng thẳng, anh nên giải thích thế nào chuyện mình bị thương đứng không vững mà vẫn còn mượn được điện thoại di động? Lý do như thế nào mới không làm cho Tần Dương hoài nghi? Trong lòng Trương Hoài Lâm chuyển tới lui như điện mà chẳng nghĩ ra được một lý do hợp lý, chỉ có thể nói: “Sư muội làm rớt ở đây.”

“Lấy ra.” Tần Dương đi qua lấy điện thoại rồi xoay người rời đi.

Sau khi gã ta rời đi, Trương Hoài Lâm đứng bật dậy, tránh người nhà họ Văn và chạy về phía sau núi. Anh đã hẹn gặp Chính phủ ở lối ra phía sau núi.

Cũng may là do có nhà họ Mộ Dung, lúc này phần lớn người nhà họ Văn đều tụ tập ở phía trước, phía sau chỉ có một ít người giúp việc đang làm việc. Muốn tránh những người này rất đơn giản, bọn họ chỉ cảm thấy hình như có một trận gió thổi qua, chẳng thấy được ai.

Tần Dương ngắm nghía điện thoại di động của Tần Ngọc lúc đi về lại phía trước. Vị tiền bối họ Mộ Dung kia không lấy được Tiếng Nói Của Trái Tim nên đương nhiên là không có khả năng rời đi dễ thế. Giờ đây khung cảnh đã tiến triển đến giai đoạn không có thẻ thì dùng tiền bồi thường, rốt cuộc bọn họ còn nói dóc về chuyện thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim đáng giá bao nhiêu tiền.

Họ Mộ Dung: “1,000 vạn? Anh đang đùa tôi đấy à? 1,000 vạn có thể mua thẻ đọc tiếng lòng? Anh thử coi có chi 1,000 vạn để rút ra được không! May mắn là thứ đắt đỏ nhất thế giới này, anh chẳng tính tới nó à?!”

Nhà họ Văn: “Chú ơi, Tiếng Nói Của Trái Tim là do Mộ Dung Ảnh chủ động cho mượn, mất rồi cũng không thể hoàn toàn trách tụi cháu được? Mấy chú đừng có dùng công phu sư tử ngoạm…”

Tần Dương hỏi Tần Ngọc xem trò hay: “Quỷ mơ màng, em xem chuyện vui mà đồ của mình mất rồi cũng không biết.”

“Em làm gì có?”

“Trên người em thiếu cái gì?”

Tần Ngọc sờ sờ túi tiền: “Không có gì hết.”

“Vậy đây là cái gì?” Tần Dương lấy điện thoại di động ra.

Tần Ngọc cho hay: “Cái này là em cho Trương sư huynh mượn mà.”

“Cái gì?” Sắc mặt Tần Dương đột nhiên biến đổi. Gã mở điện thoại di động của Tần Ngọc ra kiểm tra xem Trương Hoài Lâm dùng điện thoại này làm cái gì, kế đó phát hiện số điện thoại của Bộ Võ cổ cách đây không lâu trong danh bạ. Gã nhanh chóng quay đầu chạy về phòng khách xem xét thế mà phòng khách trống rỗng, chẳng biết Trương Hoài Lâm đã đi đâu.

Ngon, ngon lắm!

Tần Dương lập tức gọi điện thoại cho Tần Thiềm.

Tần Thiềm nghe Tần Dương nói xong thì đôi mắt sa sầm, anh ta đi về phía người nhà họ Văn và nhà họ Mộ Dung đang giằng co.

“Tiền bối, cháu nghĩ là mình biết thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim đi đâu rồi. Cũng do nhà chúng cháu dạy dỗ không nghiêm, thế mà có hạng người cướp gà trộm chó xuất hiện. Tấm thẻ kia đã bị sư đệ chúng cháu… Không, sao nhà họ Tần chúng cháu giữ lại dạng đệ tử thế này, nó đã bị trục xuất khỏi sư môn, thẻ bài đã bị Trương Hoài Lâm trộm rồi.”

Hiện tại bọn họ chẳng cần Tiếng Nói Của Trái Tim nữa, điều quan trọng là xử lý Trương Hoài Lâm. Đáy mắt Tần Thiềm hiện lên một tia u ám, anh ta không quen với cách làm việc của bậc cha chú trong nhà. Nếu muốn đoạt đồ của người ta thì nên biết cái gì gọi là trừ diệt tận gốc rễ, giữ lại Trương Hoài Lâm đúng thật là tự đi tìm khổ.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện trên thế giới này và mang đến loại thẻ bài này, bọn họ sẽ không kiêng kỵ Trương Hoài Lâm. Anh biết chân tướng thì sao chứ? Nhưng vết xe đổ của nhà họ Đàm ở đó, bây giờ họ không thể không dè chừng.

...

Nhà máy dưới mặt đất tối tăm rộng rãi và hoang vắng, một nhóm đàn ông và phụ nữ với tuổi tác không đều đang bị trói ở đó. Họ đã phải chịu đựng sự đe dọa vô tận, sợ hãi đến run rẩy và tuyệt vọng.

Không ai nghĩ được đang yên đang lành, chỉ đi tham dự ngày hội cha mẹ con cái do trường học tổ chức mà lại bị cướp xe, một nhóm phụ huynh và trẻ em đã bị bắt cóc.

Cha mẹ giữ chặt con cái của họ, cố gắng giấu chúng đi bằng cơ thể của mình để đám bắt cóc không phát hiện.

Những tên cướp đeo mặt nạ thằng hề vừa âm trầm lại quỷ dị đi vào nữa, và lần này chúng chọn người, không biết đang suy tính cái gì. Trong tiếng la hét tuyệt vọng của cha mẹ, có mấy đứa trẻ bị kéo ra ngoài.

“Không được!”

“Tôi sẽ đi với mấy anh, đừng đụng vào con của tôi!”

“Cầu xin các anh hu hu...”

Trong giờ phút tuyệt vọng này, đột nhiên có mấy người mặc áo choàng màu đỏ xông vào, lấy ra một thẻ bài. Thẻ tỏa sáng, đám lưu manh đó chợt tự bóp cổ mình, hộc máu và ngã xuống đất. Giải quyết những tên cướp này xong, họ cứu những người đáng thương bị bắt.

Người đàn ông cầm đầu trông hiền lành, nói với mấy người ở đây bằng giọng nói ôn hòa: “Chúng tôi là những tín đồ của Chúa, chúng tôi nghe tiếng nói của bạn và cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.”

Những người được cứu đã cảm kích đến rơi nước mắt, lòng tràn đầy rung động và thầm nghĩ thật ư? Thật sự có Chúa Tể tồn tại? Thậm chí ngay cả tín đồ mà cũng có nữa, họ cũng nghe thấy tiếng nói đau khổ của họ rồi đến để cứu vớt họ? Còn có thẻ bài kia??

Thế giới quan sụp đổ trong tích tắc, kế đó là thế giới mới được thành lập.

Các tín đồ đưa nhóm người gặp nạn tới bệnh viện, nhã nhặn vô cùng đến nỗi khiến lòng người ấm áp. Người có gia cảnh tốt thì lên tiếng muốn quyên góp cho việc xây dựng nhà thờ cho Chúa, mấy nhà khác nhao nhao hưởng ứng, đồng thời còn muốn cùng nhau thờ phụng Chúa Tể, hy vọng mấy linh mục có thể đưa họ tới với nhau.

Cho những người này địa chỉ mà mình hiện đang cầu nguyện xong, những tín đồ mặc áo choàng đỏ rời đi.

Vừa lên xe, người đàn ông trung niên mặt mày hiền lành đã kéo áo choàng xuống: “Mẹ kiếp, nóng chết tao.”

Hệt như trở mặt, mặt mày hiền lành biến thành hung thần ác sát, trong mắt có sự tà ác.

“Thế nào rồi? Vở kịch này làm được chưa?”

“Tốt, họ không nghi ngờ gì cả.”

“Má nó, cả đời này tao chưa từng im lặng như vậy, thế mà còn phải diễn loại kịch này!”

“Anh Sơn bình tĩnh tí đi, bản thân chúng ta không có tín ngưỡng, nên chỉ đành dựa vào những người này.”

Người đàn ông được gọi là anh Sơn chửi bới xong bèn lấy thẻ trong túi ra. Thẻ bài kém chất lượng vô cùng, mặt bài không đủ trong suốt, hoa văn không đủ thần bí tinh xảo, vừa nhìn đã biết không thể nào là lá bài do Chúa Tể làm ra: “Nếu là thật thì tốt rồi.”

Trên thực tế sự kiện như thế chẳng phải mới phát sinh ở chỗ này, khắp nơi trên đất nước đã có chuyện dạng bắt người trước và sau đó giả vờ là tín đồ của Chúa Tể đi tới cứu người thế này; đồng thời cũng có rất nhiều chuyện khác đang xảy ra nhằm thu hút nhiều người vô tri, biến họ trở thành các tín đồ của Chúa Tể. Còn bọn họ thì cứ theo tình hình mà hành động, hễ là có bất kỳ tín đồ nào triệu hoán được hồ chứa thẻ, thậm chí là Giang Tinh Chước, là họ phát đạt ngay.

Đây gọi là thả dây dài câu cá lớn, lúc này còn ai quan tâm đến cái gì mà việc cướp địa bàn để mua bán vũ khí, mua bán ma túy hay giải quyết ân oán cá nhân? Có được thẻ mới là ưu tiên hàng đầu, nếu không sớm hay muộn sẽ bị đối thủ có thẻ tận diệt rớt đài.

Khói lửa của cuộc chiến giành thẻ đã lặng lẽ tràn ngập đất nước này từ lâu. Tại lúc thẻ bài đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, tất cả những ai không muốn trở thành thịt cá cũng buộc phải cuốn vào cuộc chiến ấy.

Con cá Giang Tinh Chước được vô số người muốn câu đang thông qua Con Mắt Biết Tuốt thu hết vào mắt các tiết mục đặc sắc do mấy thế lực muốn tác động tới cô. Khóe miệng cô giương lên, rất tốt, sự tình vẫn phát triển theo đúng với kế hoạch của cô.

Những tín đồ bị lừa dối như vậy thực sự không ít, trong số đó cũng có bộ phận tin tưởng vào thật; cũng có bộ phận chỉ đơn giản là tin tưởng vào thẻ bài. Cảm xúc tham lam cũng tạo ra rất nhiều năng lượng cho cô.

Con Mắt Biết Tuốt sáng lên, Giang Tinh Chước nhướng mày, có ba tín đồ có điểm tín ngưỡng đồng thời đạt tới giá trị triệu hoán hồ chứa thẻ, một bên ngoài tường và hai bên trong tường. Nếu đạt tiêu chuẩn, hồ chứa thẻ sẽ được gọi và xuất hiện.

Hai người trong bức tường là tín đồ được lôi kéo do người ta diễn trò trí trá, ở cả hai thành phố khác nhau. Họ tình cờ đang cầu nguyện với các tín đồ khác thì vòng xoáy sương trắng đột nhiên xuất hiện, thẻ bay ra khỏi vòng xoáy làm ai nấy kinh hãi. Là sự thật! Phép lạ đã xảy ra trước mắt, Chúa ơi…!

Mỗi khi hồ chứa thẻ xuất hiện, nó sẽ kích thích nhiều năng lượng hơn, này thì sự tham lam của người ngoài cuộc, này là niềm tin ngày càng thành kính điên cuồng và sợ hãi. Cảm xúc này chẳng ngừng sinh sôi, lây lan và mở rộng phạm vi.

Ánh mắt ôn hòa khoan dung của Giang Tinh Chước dời đi khỏi nước mắt cảm động của người tin tưởng, cô nhìn về phía bên khác.

Không ai có thể ngăn cản được sự cám dỗ của thẻ bài, những người không muốn trở thành cá thịt chắc chắn sẽ bị buộc phải tham gia vào cuộc chiến. Song, Giang Tinh Chước cũng là người thích thả dây dài câu cá lớn, không có ý định hủy hoại thế giới này. Thế giới này sẽ càng hỗn loạn, ấy nhưng Chúa Tể vĩ đại lại ở trong tình trạng hỗn loạn này mà lặng lẽ chạm ngón tay, thao túng con tàu số phận khổng lồ, hướng dẫn nó theo hướng cô muốn nó đi.

...

Trương Hoài Lâm phun ra một ngụm máu từ tâm bởi vì bị kích thích, không cách nào phát huy ra công lực thời đỉnh cao nên chạy trốn chẳng nhanh là bao.

Còn những người khác được nhà họ Tần báo tin bèn ngay lập tức tìm kiếm và săn lùng trên ngọn núi này.

Xe của Chính phủ đã dừng lại ở lối ra phía sau núi, người đến đón anh nhìn đồng hồ, không biết Trương Hoài Lâm có thuận lợi xuống núi được hay không. Tuy nói loại thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim này chẳng có tác dụng gì trong việc đối phó với Lò Giết Mổ so với những thẻ bài có kỹ năng tấn công mạnh mẽ khác, làm bọn họ không tiện đi thẳng vào dẫn người hay đánh vào mặt thế gia võ cổ, nhưng hiện giờ bọn họ cũng thiếu thẻ bài, âu càng nhiều càng tốt. Chỉ cần Trương Hoài Lâm có thể xuất hiện dưới mí mắt của ông ta, ông chắc chắn sẽ dẫn người này đi.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra tôi cũng nhớ cô gái họ Vạn lắm QAQ