Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 32: Lại thêm một tín đồ điên rồi



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Khi nhận được thẻ Nuốt Chửng này, Chính phủ lâm vào nan đề vì hiện nay mỗi thẻ bài là một nguồn lực chiến lược quan trọng, đặc biệt là thẻ tấn công mạnh mẽ. Thẻ Nuốt Chửng mạnh mẽ không thể nghi ngờ gì, song, cũng cực kỳ nguy hiểm. Đây là một lá bài dựa vào giết chóc nuốt chửng sinh mệnh của người khác để có được sức mạnh, thế là họ vừa không muốn lãng phí lá bài cường đại này, vừa muốn lơ đi đặt nó sang một bên. Nên giao nó cho ai sử dụng đây?

Và trong sự kiện này, họ thấy Trương Hoài Lâm nên trong đầu họ có ý tưởng.

Để phân loại lại trong một chủng tộc con người, có khả năng lớn là dựa theo cấu tạo tinh tế của cơ thể con người. Giống như đồng loại của người tâm thần là người tâm thần, đầu óc của bọn họ có sự khác biệt khó mà nói rõ được với bộ não của người bình thường. Bên cạnh đó những người có thể học võ cổ từ lâu đã vượt qua người thường; y học chứng minh rằng cấu trúc cơ thể của họ và người bình thường chẳng giống và cũng nhờ chỗ khác này mới giúp người của thế gia võ cổ tu luyện nội lực, lưu trữ chân khí, vượt nóc băng tường.

Cho nên đồng loại của Trương Hoài Lâm chính là người của thế gia võ cổ.

Các thế gia võ cổ lớn có những người tốt chân chính lòng mang chí lớn, cũng có mấy ngữ tội phạm tàng long ngọa hổ dùng võ phạm điều cấm kỵ. Chính phủ ghi chép từng người một nhưng vì lợi ích của phần lớn dân tộc, họ vẫn nhẫn nhịn, chỉ chờ một ngày nào đó tính sổ. Và, ngày đó đã đến.

Nhưng văn hóa võ cổ xưa là thứ rực rỡ và lâu đời, đồng thời là một trong những tinh hoa của đất nước này trong lịch sử hàng chục hàng ngàn năm. Ai nấy trong số họ đối mặt với kẻ thù bên ngoài chính là thêm sức mạnh để chiến đấu. Cứ hễ ai có chuyện là giết thì quá lãng phí, biện pháp lợi ích hóa tốt nhất hiển nhiên là tìm cách để lấy chính tinh hoa của nó để làm hỏng nó.

Trương Hoài Lâm phối hợp với thẻ Nuốt Chửng là cách hoàn mỹ giải quyết vấn đề khó khăn, có thể đạt được kết quả lợi ích tốt nhất mà bọn họ muốn.

Trương Hoài Lâm kinh ngạc nhìn tấm thẻ này, anh nghe Trung tướng giải thích tấm thẻ, cũng nghe được tiếng trái tim mình đập “thình thịch… thình thịch…”.

“Thẻ Nuốt Chửng... Anh biết tôi ghét người họ Tần, nếu tôi sở hữu tấm thẻ này...” Anh nhìn về phía Trung tướng và hốc mắt của anh dần đỏ au.

Trung tướng lộ ra ý tứ sâu xa: “Cha mẹ và sư huynh sư tỷ cậu đều là anh hùng. Còn những thứ khác, hiện tại thỏa thuận giữa Chính phủ và thế gia võ cổ vẫn chưa chính thức hủy bỏ.”

Thế gia võ cổ từng yêu cầu Chính phủ: Chuyện trong giới võ cổ sẽ do người trong giới võ cổ tự mình giải quyết, Chính phủ chỉ có thể hậm họe ngoài miệng đôi câu, không thể nhúng tay vào.

Mắt Trương Hoài Lâm trong phút chốc ấy rơi lệ, anh cầm thẻ Nuốt Chửng quỳ thẳng xuống đất.

Trung tướng bị hành động của anh làm cho giật mình, nghĩ thầm có phải phản ứng này quá khoa trương rồi không? Bởi vì cho phép cậu ta ra tay trả thù nên mới cảm kích bọn ông tới dạng này?

“Lạy Chúa, con hiểu ý Ngài. Trước hết Ngài để con thấy rõ sự hèn nhát và sai lầm của mình, rồi mới cho con có được sức mạnh để có thể tự mình báo thù rửa hận. Tất cả đều là sự sắp xếp nhân từ và tận tâm của Ngài... ”

Tại sao lại cho anh mực của Bút Phán Quan Của Ác Ma? Nhất định chính vì để cho anh thu hoạch được Thẻ Nuốt Chửng! Từ bỏ bản thân hèn nhát thì sẽ dũng cảm, không còn cầu xin lòng thương xót và thiện chí của người khác, không còn trông cậy vào người khác giúp mình trả thù, mà phải dựa vào chính mình. Một sự sắp xếp bận tâm cỡ nào chứ! Anh có tài đức gì! Chúa thực sự là quá nhân từ, hu hu cảm động quá hu hu...

Trương Hoài Lâm cảm kích đến rơi nước mắt, trong nháy mắt trên người anh toát ra lực lượng tín ngưỡng đạt tới đỉnh cao, mãnh liệt bành hướng lao tới chỗ Giang Tinh Chước.

Trung tướng: “...” Tôi chưa bao giờ im lặng như vậy trong đời.

Nhưng trong lòng không thể ức chế, lại có thêm một phần kính sợ đối với Chúa Tể.

Dùng thẻ Nuốt Chửng đổi mực của Bút Phán Quan Của Ác Ma với Trương Hoài Lâm xong, Trung tướng rời khỏi phòng tiếp khách sốt sột và đến văn phòng của mình.

Ông nói chuyện qua điện thoại với Tô Nại, nói với anh rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Trung tướng: “Nhưng nếu cậu ta không thể dừng lại thì sao đây?”

Trước mắt xem ra Trương Hoài Lâm này đúng là người hiền lành thành tâm thành ý, từ trên xuống dưới nhà họ Trương đúng thật vô cùng ưu tú nên dù có là phẩm chất hay là cái khác, bản tính Trương Hoài Lâm sẽ không xấu. Nhưng Thẻ Nuốt Chửng quá đặc biệt, rất dễ dàng làm cho người ta lạc lối trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu ta giết người nhà họ Tần là báo thù hận, người nhà họ Tần cũng đáng chết thật và cũng là con gà Chính phủ muốn để dọa khỉ. Nhưng nếu cậu ta giết không thành mà lại muốn mạnh hơn nên giết luôn cả thế gia vô tội, chẳng ai điều khiển được, chính là một chuyện khác.

Ít nhiều có một chút cảm giác nuôi hổ gây họa.

Giọng điệu của Tô Nại bình thản: “Khi đó, Bút Phán Quan Của Ác Ma sẽ phát huy tác dụng trên người cậu ta.”

Kết thúc cuộc gọi, Tô Nại tiếp tục thao tác trên bàn phím phía trước. Sau khi Lò Giết Mổ xuất hiện, nhiều máy giám sát trên khắp đất nước đã bị phá hủy, công trình quá lớn nào sửa chữa nổi, đồng thời vệ tinh giám sát cũng bị hư hỏng ở một mức độ nào đó vì một số quái vật có sóng điện từ đặc biệt, cũng không thể giám sát toàn quốc. Hiện tại họ đã phóng vệ tinh mới nhất, có lẽ với thẻ bài, khi loại quái vật trong Lò Giết Mổ xuất hiện một lần nữa, chúng chưa kịp phá hủy gì là đã bị tiễn đi tới nơi cực lạc.

Kích hoạt vệ tinh mới, bản đồ mở rộng trên màn hình lớn. Chợt nó dừng ngay lại, một chấm đỏ báo động xuất hiện ở rìa bản đồ.

...

Xe lửa dừng lại đột ngột ở một nơi không nên dừng lại, bên ngoài là một vùng hoang dã hoang vu, đêm tối mịt mùng trước bình minh bao phủ cả miền đất, gió thổi ù ù rất mạnh làm cho nội tâm con người bỡ ngỡ.

Mấy hành khách thảo luận ầm ã.

“Sao đột nhiên dừng lại?”

“Đến trạm chưa? Chưa tới mà.”

Trái tim Ông Chủ đập thình thịch, trong nháy mắt nghĩ rằng có phải vị Chúa Tể bí ẩn đó đã đến hay không.

Tại thời điểm này, loa phát sóng bên trong xe lửa phát ra tiếng ồn, ai đó hắng giọng, giọng nói lan rộng khắp tàu: “Khụ khụ, xin lỗi, chuyến tàu này đã bị chúng tôi chiếm.”

Bên trong xe lửa yên tĩnh rồi hoảng loạn ngay. Ông Chủ hơi thất vọng, dựa lưng vào ghế.

“Giới thiệu bản thân với mọi người, chúng tôi là hàng xóm của bạn đến từ nước S. Bởi vì vật tư thực sự không đủ đành phải bí mật vượt biên giới để tìm mấy bạn nhờ giúp đỡ. Tôi khuyên mấy bạn nên im lặng một chút, nghe lời một chút, nếu không, đầu của bạn cũng được chúng tôi mang theo về nước S đấy.”

Nước S!

Mọi người thậm chí còn sợ hãi hơn, nước láng giềng S chỉ cách họ một ngọn núi. Vì họ tuân thủ các quy tắc của trò chơi Lò Giết Mổ dẫn đến sự sụp đổ của đất nước, trở thành một trong những quốc gia hỗn loạn không có Chính phủ.

Dãy núi kéo dài, lực lượng biên phòng khó mà đề phòng được hết, mà chuyến tàu này vừa hay đi qua khu vực sát biên giới.

Trong đất nước hỗn loạn này có nhiều thế lực tranh giành tài nguyên, họ chiến đấu mỗi ngày, mất đi sự ràng buộc của pháp luật, giết người không cần đền mạng, xã hội biến thành dạng nguyên thủy cùng cực như thể ngay cả nhân tính cũng biến mất. Trong quan điểm của công dân quốc gia khác thì thường tình hình trong nước hoang dã và đáng sợ đã đồng nghĩa với sự hung tàn cực tà ác, là một thành trì khủng bố.

Tổ chức táo bạo vượt biên giới để cướp xe lửa là một trong những tổ chức của nước S, Lãnh địa Tham Lang.

“Tụi này đã chặn tín hiệu ở đây, cho nên mấy người không có cách nào báo cảnh sát đâu. Mấy anh chị yên tâm, tụi này tới đây không phải giết người. Tụi này chỉ cần ba thứ, chỉ cần thỏa mãn tụi này thì hầu hết mọi người sẽ bình an.”

Ông Chủ nắm cằm trầm tư, dù cho đường biên giới kéo dài và lực lượng biên phòng chẳng có đủ nhân lực, thế nhưng chính vì sự hỗn loạn của nước S nên quân nhân canh phòng biên giới vô cùng nghiêm ngặt, nhiều lắm cũng chỉ thỉnh thoảng có một hai kẻ nhập cư trái phép. Tham Lang cướp xe lửa với số lượng không dưới 10 người, thậm chí còn lái xe tới đây, cái này chắc chắn chẳng thoát khỏi con mắt của quân biên phòng.

Mà ngay cả khi tín hiệu bị chặn, phía quân biên phòng phát hiện xe lửa không đến trạm đúng giờ thì sẽ gửi liền ai đó sang là chắc. Bọn này ngông cuồng thế này… chỉ e là tình huống không đơn giản.

Những gì đám tổ chức khủng bố nói thì có mấy ai tin được đây? Mọi người trong tình trạng hoảng loạn muốn chạy trốn. Đây là một cái xe lửa loại màu xanh lá cây, cửa sổ mở ra được, vì vậy một số người nhảy ra khỏi cửa sổ sốt sột. Họ chạy ra ngoài một vài bước rồi ngạc nhiên khi thấy đội tuần tra biên giới của mình đi tới, thế là họ đi sang vì tìm ra được vị cứu tinh.

“Có người cướp xe lửa!”

Người trên tàu cũng ngạc nhiên và mừng rỡ khôn cùng, nhưng ngay sau đó, người vừa lao qua đã bị bắn ngã xuống đất. Người bắn chính là đội tuần tra đó.

Mọi người choáng váng.

Lại thêm vài tiếng súng vang lên, những người nhảy cửa sổ chạy trốn đã bị bắn chết sạch, trong phút chốc ấy chẳng còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Chẳng, chẳng lẽ là kẻ thù giả trang?”

Tuy nhiên chờ đến khi họ đến gần, ánh sáng trên xe lửa chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ tuổi ấy thì này quân phục, này vóc dáng và khuôn mặt, nào có phải là bộ dáng của người trong nước S đâu. Một số hành khách đi tàu này quanh năm nhẵn mặt đội tuần tra, vừa nhìn cái là nhận ra ngay đó thực sự là đội tuần tra của họ.

Song, kỳ lạ thay, những người tuần tra này có đôi mắt đờ đẫn, hệt một cái xác không hồn.

“Đúng rồi...” đài phát thanh ghê tởm đó lại vang lên: “Ở đây tụi này có một Người Ngoại Cảm, quân tuần tra của mấy người đã trúng thuật Lấy Hồn. Bây giờ tất cả toàn là con rối cột dây, một khi mấy người muốn chạy trốn, bọn họ sẽ đuổi theo giết mấy người; cho dù không tiếc mạng thì cũng suy nghĩ cho quân nhân trẻ tuổi mấy người chút nha. Một ngày nào đó tỉnh lại mà phát hiện tay mình giết giân chúng cần bảo vệ, bọn họ phải tự trách mình biết bao nhiêu đây.”

Hóa ra là như vậy, họ có người có thuật Ngoại Cảm, hơn nữa còn là Người Ngoại Cảm khá mạnh mẽ, e là đã hút hồn một đội tuần tra này, khó trách bọn họ lộng hành như vậy.

Giống như họ khi có các thế gia võ cổ, các quốc gia khác cũng có một số dị sĩ tài năng, họ được gọi chung là “Người Ngoại Cảm”, na ná cách thôi miên nhưng kỳ diệu và mạnh mẽ hơn thôi miên. Nghe nói họ cảm nhận được linh hồn con người, chính là thứ mà họ hay gọi là “cảm hồn”, kế đó học theo truyền thừa của gia tộc là có thể ảnh hưởng và thao túng linh hồn của người khác, từ đó đạt được pháp thuận kiểm soát hoạt động của cơ thể con người.

Khi đối mặt với Lò Giết Mổ, những Người Ngoại Cảm sử dụng khả năng này để kiểm soát quái vật bên trong càng nhiều càng tốt, theo đó là đó đạt được mục đích làm chúng tự giết lẫn nhau, hoặc để cho chúng ngoan ngoãn đi đến chỗ nổ.

Các Người Ngoại Cảm cũng giống như những người luyện võ cổ là nhóm quan trọng nhất được sử dụng để chống lại Lò Giết Mổ, đồng thời cũng chẳng sẵn sàng tuân thủ các quy tắc trong trò chơi Lò Giết Mổ. Hay Chính phủ. Người Ngoại Cảm cũng là con người, một khi bị ỷ lại quá mức, họ sẽ bắt đầu nâng cao thân phận địa vị của mình; thế gia võ cổ lấy võ phạm điều kỵ, gia tộc ngoại cảm cũng lấy thuật phạm điều kỵ, không phải ai cũng là người tốt.

Tựa như Người Ngoại Cảm đi theo Tham Lang đến vùng biên giới này để cướp xe lửa.

“Nghe này, tụi này chỉ cần ba điều, hai trong số đó là phụ nữ trẻ và trẻ em. Ngoại trừ hai thứ này, tụi tôi sẽ không đụng tới cái gì khác, dù là tiền cũng chả cần. Cho nên mấy người phải ngoan ngoãn, đừng có làm điều dư thừa nha.”

...

Trương Hoài Lâm rời căn cứ quân sự, anh đi dạo phố mua quần áo.

Vội vàng rời khỏi nhà họ Tần, trên người anh không có quần áo sạch, chỉ khoác nên người áo thun màu xanh lá cây và quần dài ngụy trang mượn của anh quân nhân nọ, nhưng mặc đồ lót của người khác đúng là chẳng dễ chịu gì cho cam.

Với tâm tình rất tốt, anh đi dạo xung quanh một cửa hàng quần áo với nụ cười trên khóe miệng, không có dáng vẻ phòng bị gì.

Vì vậy đến khi ra khỏi cửa hàng, không lâu sau đó anh đã đã bị người ta đập đầu cho ngất xỉu và bắt đi.

“Thằng ngu này nghĩ được Chính phủ bảo vệ là an toàn không có việc gì à? Lại dám lắc lư khắp đường phố chứ chẳng nghĩ xem mình đã làm cái gì. Này thì cứ vui vẻ mua đồ lót. Thằng điên!”

Người bắt anh đi có giọng điệu tràn ngập không tưởng tượng nổi, đồng thời khó mà tin được vì mình lập công quá nhanh. Hắn còn tưởng rằng kiểu gì cũng phải ngồi chờ trong thành phố này mười ngày nửa tháng, nào ngờ vừa nhận được mệnh lệnh rồi ở ngay bên đường ăn một hộp cơm là đã thấy tên ngu này uốn éo tới.

Khi Trương Hoài Lâm tỉnh lại đã là chuyện ba tiếng sau, anh không chỉ rời khỏi thành phố ban đầu mà còn đến tận thành phố A.

Thành phố A, địa bàn của nhà họ Tần. Đây cũng là đặc quyền của các thế gia võ cổ khi ra đường là có trực thăng. Chỉ cần gọi điện thoại báo với căn cứ không quân một câu thì kiểu gì cũng được trên không phận; ngay cả khi đi liên tỉnh xa nhà cũng máy bay độc quyền cho họ sử dụng, tiền xăng cũng chả cần họ trả.

Một chậu nước đá giội lên mặt Trương Hoài Lâm, Trương Hoài Lâm đột nhiên bừng tỉnh lại và thấy ngay khuôn mặt âm u gần trong gang tấc của Tần Dương.

“Không ngờ rằng chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy, sư đệ.” Tần Dương nói, từng câu từng chữ cứ như nhảy ra khỏi kẽ răng.

Trương Hoài Lâm giật nảy mình rồi lại phát hiện mình bị trói trong Hình Đường nhà họ Tần, trên tường treo roi gai, sắt in dấu và các loại công cụ trừng phạt đủ dạng khác. Trên sàn nhà có từng mảng đen đọng nhiều năm không dọn sạch, đó là dấu máu lưu lại. Trương Hoài Lâm đang bị trói vào giá gỗ chữ thập.

“Mày đúng là quá giỏi, một lá bài là để nhà tụi tao chẳng còn gì. Cha già nhà tụi tao phun ra luôn búm máu từ tim, đại ca kiêu ngạo của tao thì suýt nữa có tâm ma, lòng người trên dưới sư môn bàng hoàng… Thế nào, mày nghe xong hả giận lắm đúng không?” Tần Dương nói xong, tức quá mà hóa cười.

Nghe nói có thể rút được loại thẻ nào là căn cứ vào khát vọng trong lòng người rút thẻ. Tần Thiềm muốn trở thành một đời tông sư, theo đuổi cảnh giới tối cao của kiếm thuật, cho nên rút được thần kiếm thượng cổ và bí tịch kiếm tiên. Thế mà Trương Hoài Lâm này rút được một tấm thẻ đùa ác, có thể thấy được dù cho người này biết chân tướng thì thế nào? Không phải vẫn là thằng bỏ đi nhu nhược vô dụng, giống như bí tịch khinh công của nhà bọn nó, cả đám rác rưởi!

Đáng ghét hơn họ lại bị thằng rác rưởi này làm cho đứng trước tai họa ngập đầu. Họ biết chắc chắn Chính phủ sẽ không bỏ qua cho họ vì vậy họ đã đưa ra quyết định, nhưng trước đó, không chém thằng này thành muôn mảnh đúng là không cam tâm!

“Hả giận? Mày đang giỡn gì vậy. Tụi bây hại cả nhà tao, từng mạng người máu tươi đầm đìa, vậy mà nghĩ rằng như vậy là tao đã hả giận?” Trương Hoài Lâm nói trong căm thù. Anh giãy dụa một chút, tay chân bị trói chặt, ngoại trừ bàn tay và bàn chân ra thì hoàn toàn chẳng nhúc nhích được.

“Thật sao? Thế thật xin lỗi, hôm nay tụi tao đưa mày xuống dưới đoàn tụ với gia đình mày. Nhưng trước đó, mày phải ăn chút đau khổ mới được.” Tần Dương nói đoạn, lấy cây roi đầy gai ngược trên tường.

“Sư huynh.” Giọng nói của Tần Ngọc vang lên ở phía sau với chút sợ hãi, “Sư huynh, anh, anh... Cái món dưa chua anh thích ấy, có mang theo không? Em sợ bên nước M không có, đến lúc đó anh muốn ăn thì tính sao đây?”

“Bây giờ anh không có tâm trạng để ăn, em tự quyết định.” Tần Dương đáp.

“Sư, sư huynh...”

“A Ngọc, có phải em cố ý, không muốn nó chết không?” Tần Dương u ám nhìn qua, “Đừng làm chuyện vô dụng lại dư thừa, đi ra ngoài.”

Tần Ngọc chỉ có thể rụt cổ, lặng lẽ lo lắng liếc Trương Hoài Lâm một cái rồi bất lực rời đi.

“Nước M? Tụi bây định trốn ra nước ngoài?” Trương Hoài Lâm phát hiện trọng điểm.

“Là do ai ban tặng?” Tần Dương rút mạnh ra một roi, trong nháy mắt quần áo anh rách tả, da bóc thịt bong, thịt vụn cũng bay ra một ít.

Trương Hoài Lâm kêu thảm thiết.

Tần Ngọc ở bên ngoài nghe được bèn run một cái, quấn chặt hai tay, sau đó cô bị Tần Kỳ đi ngang qua mắng: “Em ở nơi đó làm gì? Lại ỷ vào tuổi nhỏ không làm việc à? Còn không mau đi chuyển đồ đi!”

“Dạ...”

Đường lui của nhà họ Tần hiển nhiên chỉ có biện pháp chạy trốn ra nước ngoài, người tài giỏi toàn là tài nguyên chiến lược của Chính phủ, thẻ bài hiện tại chỉ xuất hiện ở quốc gia này, còn nước ngoài vẫn dựa vào Người Ngoại Cảm chống lại Lò Giết Mổ. Các nước phương Tây vẫn chẳng hề từ bỏ việc lôi kéo bên này. Họ thích võ cổ vì cảm thấy nó bí ẩn và mạnh mẽ, đồng thời cũng rất khao khát; so với giấu mọi thứ vào trong của Người Ngoại Cảm, võ cổ bung ra ngoài nhiều hơn, mạnh mẽ đến thô bạo rõ ràng.

Vì vậy họ chỉ cần liên lạc với bạn bè ở nước ngoài và ra ám chỉ một ít là Chính phủ ở đó ngay lập tức bày ra thái độ chào đón bọn họ nồng nhiệt.

Thừa dịp Chính phủ vẫn chưa rảnh ra tay với họ, đương nhiên phải mang theo gia sản vội vàng chạy trốn.