Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 33: Thẻ Dịch Chuyển



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sinh vật gọi là con người giống như ung thư của hành tinh, cướp bóc và phá hủy chẳng ngừng, giết chết các sinh vật khác, thậm chí còn giết đồng loại, tìm cách giết con cháu đời sau của mình.

Ông Chủ dựa vào cửa sổ, trong tai là tiếng khóc giãy dụa, trong đôi mắt y phản chiếu bầu trời.

Bầu trời nơi biên giới đã hiện lên vệt trắng bạc, bình minh đã đến, nhưng nỗi kinh hoàng trên xe lửa bị cướp chỉ mới bắt đầu.

Những tên cướp chỉ cần phụ nữ trẻ và trẻ em, vì vậy nhiều người ngồi yên, mong đợi đám cướp lấy đi những gì chúng muốn và rời đi là họ có thể thoát khỏi một kiếp nạn mà lông tóc không bị ảnh hưởng gì.

Đấu tranh khóc lóc hoảng loạn chỉ là tiếng của vài người.

“Ông xã... Hu hu hu ông xã!”

“Van mấy người buông tha cho cô ấy đi, tôi quỳ xuống cho mấy người…”

“Ba... Hu hu hu hu hu...”

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“...”

Phụ nữ trẻ và trẻ em được kéo ra ngoài trong khi những người đàn ông phản kháng và phụ nữ lớn tuổi đã bị giết.

Mọi người hoảng sợ khôn cùng, cúi đầu tự an ủi mình, không sao đâu, chẳng mấy chốc quốc gia sẽ thấy có chuyện sai và cử người đến cứu họ!

Đầu tàu, người lái xe lửa ngã trên mặt đất với máu chảy xuống đầy đất từ một lỗ thủng trong đầu.

Một người đàn ông và một người phụ nữ đang nói chuyện, rồi có đàn em tới báo: “Phụ nữ và trẻ em đã được kéo ra.”

Người đến báo cáo có một sự hoảng loạn rõ ràng trên khuôn mặt: “Đại ca, trời đã sáng, những người đó sẽ thực sự mang theo đồ chúng ta muốn theo kế hoạch sao?”

Trước đây họ toàn cướp bóc một số quốc gia nhỏ gần đó, còn đất nước này là một quốc gia lớn, sức mạnh quân sự rất dữ dội và xã hội có trật tự. Lần này họ thậm chí còn táo bạo thế vì có một Người Ngoại Cảm chạy đến cướp, làm cho lòng người không chắc lắm.

Người phụ nữ hừ một tiếng, rõ ràng là không hài lòng với sự nghi ngờ của anh ta.

Đại ca vội vã nói: “Mày thì biết gì? Thầy chúng ta ra tay quả quyết không có chuyện gì. Thủ lĩnh căn cứ quân sự và quân trưởng biên cảnh của thành phố này đã trúng thuật Lấy Hồn của thầy, chỉ cần lãnh đạo không lên tiếng, thủ hạ còn làm thế nào được nữa? Nếu Chính phủ trung ương của đất nước này phát hiện ra chỗ sai thì đó cũng là nước xa không thể cứu được lửa gần.”

Họ dám xâm phạm hiển nhiên là đã chuẩn bị đủ đầy. Họ biết hai thông tin quan trọng, một là gần đây đất nước này dường như có giáo phái ma quỷ quấy phá trắng trợn, do đó nội bộ Chính phủ bận rộn, sự chú ý đến biên giới đã giảm; hai là các thành viên cốt cán của thế gia võ cổ trông coi thành phố ngay biên giới này cũng không ở trong thành phố.

Họ sốt ruột vì thiếu nguồn lực, cảm thấy rằng đây là một cơ hội một lần trong đời ắt không thể buông tha. Đã không dùng được người của họ, đến cuối chỉ đành dùng người của mình.

Ở phía bên kia, chỉ huy của căn cứ quân sự biên giới thức dậy vào buổi sáng rồi đột nhiên yêu cầu cấp dưới mang theo tất cả các vũ khí trong kho xếp lên xe.

“Thủ trưởng, để làm gì thế?”

“Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo.”

“Vâng.”

Người có chức lớn nhất bảo thế, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm của quân nhân, hiển nhiên bọn họ sẽ không suy nghĩ quá nhiều và chỉ coi như là bí mật quân sự. Bọn họ nào nhận ra động tác chỉ huy ra lệnh cứng còng, ánh mắt không thích hợp, đồng tử luôn thay đổi giống như đang giãy dụa.

Cửa kho vũ khí mở ra, tất cả các loại súng ống đạn dược được bỏ trên xe; ngoài ra, chỉ huy còn ra lệnh cho người của mình chuẩn bị một vài xe dầu và mang theo vũ khí đến con đường biên giới.

Lần này một số người dấy lên nghi ngờ, cả thảy quá đột ngột, ấy nhưng lệnh của chỉ huy thì phải nghe, trừ phi các quan chức cấp cao hơn lên tiếng. Song, các quan chức cấp cao hơn lại ở trung ương, không phải là người bọn họ cứ gọi đại là được.

Tàu không đến ga đúng giờ, cũng không thể liên lạc với nhân viên trên tàu, thế nên nhà ga đã gọi cho lực lượng biên phòng. Người phụ trách trong quân đội để cho họ yên tâm đừng lo và bảo rằng có tình huống khẩn cấp cần sự hợp tác của xe lửa. Mặc dù bối rối, nhưng mấy nhân viên công tác lại tin tưởng quân nhân nhà mình bèn thả lỏng, đồng thời trấn an gia đình và bạn bè của hành khách đang lo lắng cho người nhà mình.

Con người, vũ khí và dầu mỏ, đó là những gì tổ chức Lãnh địa Tham Lang nhất định đạt được trong lần xâm chiếm lần này. Xem ra trước mắt toàn bộ mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ.

...

Cả người Trương Hoài Lâm toàn là máu, thoi thóp gục đầu hệt như hôn mê bất tỉnh.

Tần Dương muốn tra tấn anh bèn khom lưng múc một gáo nước từ thùng, đi đến trước mặt Trương Hoài Lâm và hắt sang.

Trương Hoài Lâm không tỉnh, còn miệng dường như đang lẩm bẩm cái gì đó.

“Đang nói cái gì đấy? Hiện tại cầu xin tha thứ cũng muộn rồi.” Tần Dương cười lạnh, nhưng vẫn tiến lại gần muốn nghe anh nói cái gì.

“Thẻ bài... Thẻ ở trong... “

Tần Dương biến sắc, tiến lại gần hơn: “Cái gì? Thẻ bài ở đâu?”

Trong thình lình, Tần Dương gần đến mức suýt đụng Trương Hoài Lâm.

Biến cố ngay trong nháy mắt, Trương Hoài Lâm ngẩng đầu lắc đầu một cái, bắt đầu tấn công.

Tần Dương lập tức lui ra sau né tránh theo phản xạ có điều kiện, một giây sau bỗng nhiên gã cảm giác được gò má và lỗ tai nhói nhói, có chất lỏng lớp nhớp lăn xuống, gã đưa tay lần mò thì sờ được cảnh mộ tay đầy máu.

Cái gì? Tần Dương bối rối nhìn một tay máu này, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có trong nháy mắt mà má gã đã bị cắt từ giữa, ngay cả tai cũng không may mắn thoát được.

Trong nháy mắt tiếp theo, một trận gió nhẹ ập tới, Tần Dương ngẩng đầu mạnh mẽ thì thấy Trương Hoài Lâm, người đáng lẽ hãy còn bị trói vào giá gỗ chữ thập đã ở trước mắt, anh giơ tay bổ về phía gã.

Từ trước tới nay Tần Dương chẳng để vào mắt tí tài mọn này, khinh công của Trương Hoài Lâm mạnh đấy nhưng nội lực yếu ớt, tính công kích kém, huống chi là một chưởng tay không sau khi bị trọng thương. Tần Dương hoàn toàn khinh thường trốn tránh, gã giơ tay lên vung ngay ra một chưởng, cho hai chưởng chạm nhau với anh. Tay này nó đã không cần thì hủy luôn đi!

Tần Dương nghĩ như vậy, nháy mắt sau đã trừng to hai mắt.

Trong nháy mắt sắp đối đầu với gã ấy, dưới chân Trương Hoài Lâm xoay một cái, cứng rắn xoay sang một hướng tránh né. Cái này vốn cũng không có gì, chẳng tạo ảnh hưởng lớn cho Tần Dương... nếu như không phải từ trong lòng bàn tay trái của Trương Hoài Lâm đột nhiên lòi ra một đoạn Đao Xương.

Anh cầm Đao Xương, gắng sức chém xuống cánh tay mà Tần Dương vươn ra.

Bởi vì khinh khi Trương Hoài Lâm và khinh công của anh nên Tần Dương nào có phòng bị, mà Đao Xương là cái dạng đao mà đặt cọng lông lên thổi là lông đứt. Thế là trong nháy mắt, tay phải Tần Dương bay lên.

Tần Dương kêu thảm thiết ra tiếng, máu chỗ đứt lìa bắn ra thành cột. Gã vội vàng điểm huyệt cầm máu cho mình, nhưng ngay sau đó Đao Xương lại chém tới lần nữa chẳng màng tình người, Tần Dương cuống quít né tránh thì lưng bị chém thật sâu một đao, cột sống bị chém nát, cả người ngã xuống đất.

Nếu muốn cho Trương Hoài Lâm thẻ Nuốt Chửng, bồi dưỡng anh thành người của mình, như vậy hiển nhiên họ sẽ làm chuyện thuận nước đẩy thuyền – cho anh mượn thẻ Đao Xương.

Kiếm thuật của nhà họ Tần trong thế gia võ cổ tương đối lợi hại, khinh công của Trương Hoài Lâm không có khả năng đánh được, chưa kể bọn họ không thể nào không đoán ra nhà họ Tần muốn chạy trốn ra nước ngoài. Thế nên họ cung cấp cho Trương Hoài Lâm một chút trợ giúp, để cho anh nhanh chóng ra tay là chuyện đã tính toán từ lâu. Thẻ Đao Xương được đặt ở dưới thẻ Nuốt Chửng, để cùng một chỗ với thẻ Nuốt Chửng trong két sắt nọ và đưa tới.

Về phần có hai lá bài này rồi mà Trương Hoài Lâm có thể báo thù thành công hay chăng cũng phải xem bản thân anh. Dù sao nếu đã là một bao cỏ bỏ đi thì có cho anh thẻ bài mạnh hơn nữa như thẻ thần kiếm thượng cổ thì anh vẫn sơ sẩy rồi tự chém chết mình.

Trương Hoài Lâm nắm Đao Xương trong tay trái của mình, từng bước tiếp cận Tần Dương.

Trên người gã có vài vết thương sâu và nặng, thoáng cái đã mất máu quá nhiều làm gã đau đớn không nhịn được. Mới nãy gã còn kiêu ngạo không thôi, nay dùng mắt thường thấy được đã suy yếu tái nhợt hẳn, hai mắt gã có hoảng sợ cầu xin tha thứ.

“Trương Hoài Lâm.. Trương Hoài Lâm… Gia đình anh không phải do tôi giết, tha mạng cho tôi...”

“Người nhà tao không do mày giết nhưng chả phải mày muốn giết tao à?”

Trương Hoài Lâm cười gằn rồi đâm Đao Xương xuống thật sâu.

Tần Dương trợn tròn hai mắt, run rẩy nắm lấy cây Đao Xương trắng hếu này và nhìn Trương Hoài Lâm: “Mày… mày cố tình để cho tụi tao bắt…”

Trương Hoài Lâm cười rồi rút mạnh Đao Xương ra.

Tần Dương trừng mắt nhìn Trương Hoài Lâm, chợt buông lỏng sức lực toàn thân, nhắm hai mắt. Trước khi chết, rốt cuộc gã cũng sợ cái chết lúc đối mặt với người sư đệ này.

Tần Dương vừa chết, thẻ Nuốt Chửng trong cơ thể Trương Hoài Lâm tự động phát huy công hiệu. Chốc lát ấy, Trương Hoài Lâm cảm thấy được sức sống bừng bừng nóng bỏng vọt vào trong cơ thể anh dọc theo Đao Xương. Anh cảm giác nội lực yếu ớt của mình đang hùng hậu lên, đồng thời, trong đầu anh cũng có thêm tuyệt học chỉ cho phép đệ tử thân truyền học của họ Tần. Không chỉ xuất hiện trong đầu mà thôi, thậm chí anh còn thấy hiểu hết nội dung, thân thể phảng phất như quen hết mọi thứ, chỉ cần là tung ra được.

Cảm giác này thực sự là... Thực sự là...

Khó trách khi Trung tướng cho anh tấm thẻ Nuốt Chửng này đã có ánh mắt như vậy, loại thẻ này rơi vào tay ai thì người khác không khỏi cảnh giác và nghi kỵ.

Nhưng anh sẽ không bao giờ làm thế. Trương Hoài Lâm nghĩ trong hạnh phúc, Chúa của anh đang theo dõi anh, anh tuyệt đối không thể biến mình thành con quỷ giết người, để Ngài dụng tâm mệt nhọc lo cho anh lại gặp thất vọng. Mặc dù không có nhà nhưng anh chẳng cảm thấy cô đơn và bối rối, bởi vì tâm linh của anh đã tìm thấy sự hỗ trợ, vĩnh viễn không bị u mê thêm lần nữa.

Rút Đao Xương ra khỏi cơ thể Tần Dương và nhét trở lại tay trái, Trương Hoài Lâm giận tái mặt bước ra khỏi phòng giam. Công cuộc trả thù của anh vừa mới bắt đầu, nhà họ Tần, hôm nay tao muốn bọn bây nợ máu phải trả bằng máu.

...

Tô Nại nhìn vào màn hình lớn, cứ phóng to rồi lại phóng to vị trí cảnh giới và ngay lập tức phát hiện ra một mảnh mù mờ. Khu vực này được cản trở bởi một lá chắn tín hiệu với chức năng cao, cái máy che đậy với cấp độ như thế không phải là dạng tư nhân có được; nếu là sở hữu của tư nhân, đó cũng là vi phạm pháp luật và ngồi tù. Ngay cả khi các chính quyền địa phương có trường hợp khẩn cấp cần phải mở ra, cũng phải báo cáo với Ủy ban Trung ương trước khi họ được phép.

Đó là lý do tại sao vệ tinh giám sát đưa ra cảnh báo.

Có gì đó không ổn. Tô Nại ngay lập tức liên lạc với người đứng đầu quân đội của thành phố kia.

Người chỉ huy đó cứ một mực ở trong văn phòng với biểu hiện kỳ lạ, giống như có hai linh hồn trong cơ thể đang đẩy kéo. Nghe thấy điện thoại trên bàn đổ chuông, ông ta nhấc tay cầm với một tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, một bàn tay thì khó khăn chạm vào ngăn kéo.

“Thành phố mà anh đang canh giữ ấy, tại sao có một nơi chưa báo cáo trước mà đã bật lá chắn tín hiệu chức năng cao?”

“Bên này không có mở lá chắn, sở dĩ tín hiệu bị che đi là bởi vì tổ chức Lãnh địa Tham Lang của nước S lẻn vào. Họ mang theo mấy con quái vật Sói Háu Ăn và chúng tôi đang xử lý, mong thầy Tô đừng lo lắng.” Giọng điệu nói chuyện của ông ta rất tự nhiên phối hợp với nét mặt làm mặt ông ta y như bị cắt ra, vô cùng quái dị.

Sói Háu Ăn là con quái vật dạng nhỏ đi ra từ Lò Giết Mổ, da lông có thể phát ra sóng điện từ đặc biệt che chắn tín hiệu, khiến mọi người trong phạm vi bị tấn công không thể liên lạc với thế giới bên ngoài tìm kiếm giúp đỡ.

Nếu đó là một lời giải thích thì khá là hợp lý, tuy nhiên…

Đôi mắt Tô Nại hơi nheo lại, anh đã nhận ra chuyện không đúng. Có quái vật, như vậy sẽ để cho người của gia tộc võ cổ ra tay, thế nhưng nhân viên cốt cán của gia tộc võ cổ ở thành phố này vừa đúng lúc lại là một trong những gia tộc rút thẻ bên nhà họ Văn, còn chưa kịp trở về. Cho dù là quái vật nhỏ, một khi tiến vào thành thị sẽ tạo thành thương vong thảm trọng. Trong tình huống này, làm sao ông ta lại có thể bình tĩnh nói anh đừng có lo lắng như vậy?

Tình cờ ngay sau đó, lính canh gác của chỉ huy đến. Anh ta trông thấy cấp trên đang nói chuyện điện thoại với một cái tay còn lại khó khăn móc ngăn kéo ra, biểu hiện rất méo mó.

“Chỉ huy?” Người lính canh do dự đi tới, “Anh có muốn... ”

Vòng nắm kéo chỗ ngăn kéo bị mắc kẹt bên trong, ngón tay của chỉ huy thì cứng còng khôn cùng, dù làm sao cũng không kéo ra nổi đi kèm với bộ dạng gấp rút đúng thực là lạ. Lính canh đi qua, giúp ông ta gỡ vòng khéo và kéo ngăn kéo. Ngoài một số tài liệu trong ngăn kéo thì còn có súng của chỉ huy.

“Thứ anh muốn là súng à?” Lính canh đưa súng đến tay chỉ huy.

Chỉ thấy giây tiếp theo, chỉ huy cầm súng, chậm rãi và cứng ngắc nhắm súng vào cổ tay trái của mình và gắng gượng bóp cò.

“Bằng” một cái, máu bắn tung tóe, đôi mắt và khuôn mặt phân biệt với nhau của người chỉ huy ngay lập tức đồng bộ lại.

“Tổ chức Lãnh địa Tham Lang của nước S mang theo một Người Ngoại Cảm đi cướp xe lửa!” Chỉ huy hét lên vào ống nghe như dùng hết sức lực toàn thân, huyệt thái dương nhúc nhích, gân xanh trên trán nổi lên.

Mẹ nó, làm ông nín muốn chết.

...

“A!” Thầy Ngoại Cảm ngã xuống khỏi ghế với sắc mặt trắng bệch.

“Thầy!”

Hai tay thầy Ngoại Cảm đang run rẩy, bà ta bảo: “Thuật Lấy Hồn đã bị phá vỡ và họ biết tình hình.”

Ý chí của người bị làm phép mạnh hay yếu, và mức độ chỉ số IQ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuật pháp do Người Ngoại Cảm làm ra. Rõ ràng người có thể trở thành chỉ huy một thành phố thì có trí tuệ không thấp, ý chí càng chẳng kém, ngay từ đầu đã đối kháng với bà ta, giờ đây thì phá thẳng luôn thuật pháp.

Người đàn ông thay đổi sắc mặt, rồi nghe thấy được giọng nói của cấp dưới: “Đại ca, thấy xe rồi!”

Người đàn ông ngay lập tức thò đầu ra khỏi đầu xe, chỉ thấy trên đường cao tốc đằng kia là xe dầu và xe vũ khí đang đến, gần bước vào phạm vi che chắn tín hiệu của họ.

Nhanh lên! Vào mau!

Mấy chiếc xe rề rà lăn bánh về phía trước, những người lính trên xe vẫn còn bối rối, chẳng ai biết đến cùng thì nhiệm vụ là gì.

“Xe lửa kia bị gì thế? Hình như có người đang vẫy tay trên đó?”

“Có nên xuống xem một chút không?”

Tại thời điểm này, điện thoại di động của ai đó đổ chuông. Anh ta bắt máy, nghe rõ những gì người bên đầu kia nói xong thì khuôn mặt thay đổi, ngay lập tức để cho toàn bộ đoàn xe dừng lại.

Suýt chút nữa đã đi vào phạm vi. Người đàn ông cắn răng bóp cổ tay.

Nhưng không hoảng sợ: “Bây giờ biết thì đã sao? Chúng ta có một xe con tin mà thứ chúng ta muốn thì lại gần trong gang tấc. Chỉ thiếu một bước cuối cùng, tôi không tin không thể đi ra ngoài!”

...

Sảnh trước nhà họ Tần.

Mấy người nhà họ Tần không cần tự đi thu dọn đồ đạc đang tụ tập ở tiền sảnh, gia chủ nhà họ Tần có sắc mặt khó coi, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên là trúng đòn quá lớn, đến nay vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Tần Thiềm ngồi ở bên kia với sắc mặt chẳng khá hơn là bao, thỉnh thoảng trong mắt anh ta có lệ khí lóe lên, cơ hồ nghĩ cảnh mình đi vào trong ngục rồi rút gân lột da Trương Hoài Lâm. Nhưng lúc này Tần Dương đang ở đó, quan hệ hiện tại giữa anh ta và Tần Dương rất căng thẳng. Nếu anh ta đi sang, Tần Dương lại không nhịn được mà châm chọc khiêu khích, thì làm cho anh ta khó chịu.

“Làm cái gì mà dọn đồ lâu vậy?” Phu nhân nhà họ Tần nhìn đồng hồ và nhíu mày bảo. Bọn họ chỉ mang theo đệ tử thân truyền, để cho bọn họ thu dọn đồ đạc xong là đến ngay sảnh trước để tập hợp, kết quả lúc này mới có mấy người tới.

Lúc này, đột nhiên có một đệ tử nội môn lảo đảo chạy tới, trên mặt có máu tươi loang lổ, lập tức ngã xuống trước mặt bọn họ.

“Sư phụ! Sư huynh... Trương, Trương Hoài Lâm điên rồi!”

“Thất thố như vậy thì còn ra thể thống gì! Còn không mau đứng lên, nói rõ ràng!” Một vị sư thúc giận dữ mắng.

Đệ tử kia vội vàng đứng dậy và nói: “Trương Hoài Lâm kia không biết làm sao mà lao ra từ trong ngục rồi giết mấy sư huynh sư tỷ! Hắn điên rồi!”

Ban đầu bọn họ đang thu dọn hành lý, chuẩn bị chạy trốn ra nước ngoài cùng sư phụ sư thúc, nào ngờ Trương Hoài Lâm đột nhiên xuất hiện. Bọn họ lớn lên với Trương Hoài Lâm, này thì đánh đấm, vênh mặt hất cằm sai khiến nó, xem nó là nơi trút giận thường ngày. Trong đầu hắn, nó chỉ có bộ dáng nhu nhược ẩn nhẫn. Giờ đây nó lại chém giết tứ phương, ánh mắt lãnh khốc sắc bén, cả người nhuốm máu, dáng vẻ ra tay tàn nhẫn trông quá xa lạ, giống như điên mất rồi. Nhất định là tẩu hỏa nhập ma!

“Tần Dương đâu?” Tần Thiềm nhíu mày hỏi, có Tần Dương ở đây, làm sao Trương Hoài Lâm có thể giết trên diện rộng bên ngoài?

“Không biết, không thấy tam sư huynh.”

Tần Thiềm đứng lên dợm đi xem một chút, sư thúc khi nãy nói chuyện bảo tiếp: “Để bác đi qua xem một chút, không phải chỉ là phường rác rưởi với nội lực ít đến mức lắc lư cũng chả ra được tiếng động à. Không đến phiên con ra tay, để bác đi xem nó, tiện bóp nát từng chút xương nó luôn!”

Tần Thiềm thập phần ưu tú, tuổi còn trẻ mà kiếm thuật còn xuất sắc hơn so với vị sư thúc này, thậm chí còn nổi trội hơn với bất kỳ ai trong nhà họ Tần. Nếu mà đổi sang người khác mang tiền trong nhà đi rút thẻ, đến cuối lại bị một người một thẻ làm cho trắng tay giống như Tần Thiềm thì về nhà rồi sao còn đứng đó nguyên vẹn được. Thay vào đó, người này sẽ bị gia pháp đánh cho nằm trên giường nửa chết nửa sống từ sớm. Không chỉ chẳng bị khiển trách, thậm chí người trong nhà còn sợ anh ta sinh ra ma chướng gì đó, từng người chịu đựng nỗi đau mất thẻ để đi an ủi anh ta.

Tần Thiềm ngồi xuống lần nữa, thầm nghĩ đúng là Trương Hoài Lâm không xứng để anh ta ra tay.

Anh ta nào có biết nếu giờ mình có ra tay thì nội lực và kiếm thuật của Trương Hoài Lâm còn chưa bằng anh ta, anh ta còn có thể giết chết Trương Hoài Lâm để nhà họ Tần sống sót. Hết lần này tới lần khác, sự ngạo mạn từ đó giờ của Tần Thiềm đã làm anh ta bỏ lỡ cơ hội còn sót lại để nghiền nát Trương Hoài Lâm.

“Giữ lại một hơi cho thằng nhóc đó rồi mang tới đây, tôi muốn nhìn nó chết!” Gia chủ la lên một câu.

“Được.”

Nhưng mà cuối cùng, đợi đến cuối, lại là cảnh Trương Hoài Lâm kéo sư thúc chết không nhắm mắt đi tới.

Ai nấy kinh hãi đứng lên, Trương Hoài Lâm dùng một tay kéo tóc sư thúc, một tay thì cầm kiếm đang nhỏ máu tóc tóc. Anh dùng khuôn mặt chẳng biểu cảm gì nhìn người trong đại sảnh.

“Tại hạ bất tài, hôm nay mới đến báo thù, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Trương Hoài Lâm ném thi thể trên tay xuống, trong mắt lộ dữ dằn.

...

Biên giới thành phố Y.

Căn cứ quân sự thành phố Y nói chuyện với đám cướp, chúng yêu cầu xe dầu cùng với xe súng đạn đến hết với giới hạn thời gian là 5 phút. Năm phút sau đó sẽ bắt đầu giết người.

Thời gian quá ngắn, chiếc xe lại gần ngay trước mắt, Chính phủ không thể nào mượn cách gom góp đồ chúng muốn để trì hoãn thời gian. Cuối cùng nước S tham tàng thành công lái xe dầu và xe súng đạn đi, đồng thời còn mang theo phụ nữ và trẻ em bị kéo xuống khỏi tàu khi nãy, muốn vượt qua biên giới trở về nước S.

“Tuyệt đối không thể để cho con tin bị mang đi! Cho đến nay các tổ chức lớn ở nước S vẫn đang sử dụng phương pháp cúng đồ cho Lò Giết Mổ để tránh thảm họa. Họ ép phụ nữ phải liên tục sinh con để lấp đầy dân số, để đảm bảo rằng luôn luôn có đủ đồ dâng lên cho Lò Giết Mổ!” Trong tòa nhà Quốc hội, một đại tướng vỗ bàn đứng dậy, tức giận chẳng nén được.

Để cho công dân của họ rơi vào tình huống nguy nan này là một sự ô nhục cho một quốc gia lớn. Họ phải cứu người, ngay cả khi người ta bị đưa vào nước S thật cũng phải tìm cách để cứu, nhưng khó khăn sẽ leo thang. Đó là chưa kể có rất nhiều thiệt hại sẽ xảy ra, vì vậy nhất định phải cứu người ra trước khi họ đến quốc gia S.

Nước S đã là một nơi hầu như chẳng còn tính người, bất kỳ người phụ nữ và trẻ em nào bị bắt cóc vào nơi đó thì chẳng khác gì so với một sinh viên đại học bị bắt cóc vào trong núi.

“Nhưng có rất nhiều con tin trong tay họ, rồi còn mấy chiếc xe dầu hỏa. Một khi hai bên đánh nhau, hậu quả có lẽ là...”

“Một khi xe dầu phát nổ, tôi e là không ai trong chúng ta hay kẻ thù sống sót nổi. Chưa kể bây giờ là mùa thu, thành phố Y đã không có mưa trong hai tháng, không khí khô; một khi có lửa thì sẽ gây ra cháy rừng mà biên giới kéo dài, không biết sẽ cháy bao lâu và giết chết bao nhiêu động vật.”

“Tại sao muốn dùng súng? Chẳng phải chúng ta có thẻ bài à?”

Toàn trường im lặng, à, thẻ bài, bọn họ còn chưa quen với việc sử dụng thẻ để chiến đấu nên phút chốc chẳng nghĩ tới.

“Có thẻ cũng vô dụng.” Tô Nại lên tiếng: “Chờ chúng ta đưa thẻ bài từ Trung ương đến thành phố Y, Lãnh địa Tham Lang đã mang theo người và hàng hóa tiến vào nước S rồi.”

Mặc dù họ đã có rất nhiều thẻ, nhưng ngay cả khi có thẻ Bay, họ không thể đến biên giới thành phố Y trong một thời gian ngắn như vậy để cứu người.

“Nhưng có một cách khác“ Tô Nại cho hay.

“Thầy Tô, Trưởng phòng Tô, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi!”

“Xin giúp đỡ đi.”

Xin giúp đỡ?

“Xin, xin với Chúa Tể sao?”

Ánh mắt Tô Nại toát ra một sự mờ ảo ghét bỏ dạng “anh nghĩ bậy bạ cái quái gì vậy”.

“Xin với người dân trong nước.”

Phạm vi giám sát của Chính phủ thực sự rất rộng, nhưng diện tích đất đai lớn, chẳng thể nào thu hết vào tầm mắt mọi ngóc ngách. Chúa Tể đã xuất hiện lâu như vậy, trong dân gian có thẻ bài nhiều y như rác được nhà sư quét, chỉ sợ đếm chẳng hết chứ đừng nói mấy chục tấm thẻ bài nọ của nhà họ Tần. Giờ đây cũng chẳng biết ai lặng lẽ nắm bài trong tay.

Ta có thể rút bất kỳ thẻ nào mà mình chẳng nghĩ tới nổi trong hồ chứa thẻ của Chúa tể, vì vậy ta có thể mạnh dạn tưởng tượng có lẽ ai đó rút ra thẻ Dịch Chuyển thì sao? Nếu như không có, họ chỉ đành để Lãnh địa Tham Lang mang người và vật tư vào nước S trước, kế đó là cho người mang thẻ bài vào để cứu người. Song, trong thời gian chờ đợi để tìm kiếm cách cứu viện, đúng là chẳng dám tưởng tượng nổi con tin bị mang đi sẽ kinh qua chuyện gì.

Nhưng nếu có thẻ Dịch Chuyển, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giải mã: Trương Hoài Lâm dùng đầu đập vào mặt Tần Dương làm phần má Tần Dương bị cắt là bởi vì Trương Hoài Lâm sử dụng thẻ Đao Xương, trong nháy mắt đó nhấc hộp sọ của mình lên biến thành Đao Xương cắt...