Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 39: Kế hoạch giả vờ vả mặt



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trong đêm tối, bầu không khí trong thành phố trực thuộc tổ chức Lãnh địa Tham Lang căng thẳng, những người đàn ông ngã xuống đất và ngủ mê man.

Mỗi người phụ nữ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập điên cuồng “bình bịch bình bịch”.

Trên mặt họ bàng hoàng, đôi mắt của họ lóe ra ánh sáng bất an, nước mắt lại nhấp nhem khao khát tự do và hy vọng. Từng người một đi ra khỏi ngục giam và hội tụ với nhau.

“Aijia!” Lisa đỡ chị gái đến rồi gọi người phụ nữ mặc áo da đang cầm súng.

Cuối cùng chị gái đã phản ứng lại những gì đã xảy ra và ngay lập tức siết chặt bàn tay của em gái mình: “Lisa, em lại làm một chuyện rất nguy hiểm.” Thành công còn tốt, lỡ mà thất bại, chờ đợi họ sẽ là nghiền ép với mức độ cao hơn nữa. Ngay cả chị ấy còn không tưởng tượng nổi ngay cả tủy xương của mấy cô mà chúng còn hút ra được thì họ sẽ bị tra tấn làm sao.

“Em làm chính vì chuyện này!” Lisa nghiến răng nghiến lợi cho hay, bằng không cô sẽ không bao giờ khuất phục người đàn ông mà cô nên gọi là anh rể, chịu đựng sự ghê tởm cho đến bây giờ, “Chúng ta sẽ thành công!”

“Ai biết lái xe?” Aijia quay đầu hỏi. Người lái xe không đủ, phải tìm một vài người nữa đến góp sức.

Mấy người phụ nữ nhìn nhau, nhiều người trong số họ vẫn còn rất nhỏ khi Lò Giết Mổ xuất hiện, đến khi nơi này thành một quốc gia hỗn loạn, họ càng chẳng được phép học lái xe. Sau một thời gian mới có vài người phụ nữ trung niên giơ tay lên, “Chúng tôi biết lái!”

Rõ ràng tuổi tác của họ chẳng còn thích hợp để sản xuất nhưng bụng vẫn còn phồng lên lớn nhỏ khác nhau, rất nguy hiểm cho sản phụ cao tuổi. Đàn ông ở đất nước này không quan tâm đến sự sống cái chết của phụ nữ, hễ còn sinh được là phải sinh; nếu cố tình không sinh mà bị phát hiện, kết quả sẽ rất khủng khiếp.

“Được rồi, các chị đến đây.” Aija dẫn theo mấy người phụ nữ đó và đồng bạn đi lái xe.

Mấy người phụ nữ khác thì lần lượt trèo vào thùng xe phía sau và ngồi xuống. Có những người ngủ mê man vì ăn đồ và uống nước của tụi đàn ông cũng được chuyển lên xe.

Một đoàn xe dài như vậy đi ra khỏi lãnh địa chắc chắn sẽ làm người khác chú ý. May mắn thay bây giờ đã là giấc khuya, họ nhận được sự giúp đỡ từ những người tài giỏi.

Ngoài các thành viên trong tổ chức của họ, Ông Chủ còn sắp xếp một vài người từ nơi khác đến giúp đỡ. Từng khuôn mặt với sát khí vừa nhìn đã biết chẳng phải là người tốt thế mà nghe lời Ông Chủ răm ráp.

“Mọi người nhớ ký, đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong cuộc đời chúng ta, liên quan đến sự tồn vong của nhóm chúng ta. Dù có thế nào cũng đừng phát ra tiếng.”

Không thể nhìn thấy rõ từng khuôn mặt trong toa xe tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đôi mắt lấp lánh với nước mắt, họ gật đầu.

“Mấy đứa nhóc, nhớ kỹ chưa?”

Ngay cả khi chỉ là một cô gái 5, 6 tuổi, đôi mắt của chúng trưởng thành đến mức làm người ta kinh ngạc, mấy cô bé gật đầu nghiêm túc.

“Chị ơi.” Lisa nắm tay chị gái mình, nhìn chị ấy với đôi mắt vững vàng. Chị gái nhìn lại cô và nắm chặt tay cô.

Lisa xoay người rời đi, cô đã thay sang bộ đồ của phái nam và ăn mặc hệt như một người đàn ông. Đêm nay cô cũng là một trong những người lái xe.

Từng cánh cửa phía sau xe đóng lại, chiếc xe khởi động rồi dần lăn bánh về phía cổng thành phố.

Đàn ông bên ngoài thành phố còn nhiều hơn hẳn bên trong thành phố. Những người có thể định cư trong thành phố toàn là những người đàn ông có địa vị và thân phận nhất định, bên ngoài thành phố thuộc khu bình dân, song, họ vẫn được sắp xếp để đi tới trong thành phố, đến Vườn Cầu Nguyện vào ban ngày.

Không có cách nào lén mang lậu nhiều thuốc như vậy để chuốc thuốc hết toàn bộ tổ chức Lãnh địa Tham Lang, vì vậy đoạn đường từ cửa trong thành phố tới cửa ngoài thành phố sẽ là một thử nghiệm đầy nguy hiểm.

Cửa trong thành phố bỗng mở ra, binh lính trông coi thành phố ở bên ngoài lập tức tiến lên kiểm tra như thường lệ. Chẳng ngờ chúng lại nhìn thấy đoàn xe dài nhường này, phóng mắt ra xa cũng chẳng thấy đâu là đuôi.

Cửa sổ vài chiếc ô tô đi tới đã hạ xuống, người được Ông Chủ gửi ở phía trước nhất, kế đó là các thành viên nam của tổ chức và cuối cùng là các tài xế nữ. Mấy cô cũng chẳng hạ cửa sổ xuống, chẳng biết phía trước đang xảy ra chuyện gì. Chuyện chẳng biết làm cho mọi người căng thẳng hơn, Lisa hít sâu mấy lần.

Tài xế dẫn đầu móc trong túi ra một cái huy hiệu quân hàm rồi đưa tới trước mặt lính gác.

Lính gác vừa nhìn bèn nổi lên lòng kính trọng ngay vì đấy là một trong những đại đội trưởng của lực lượng đặc chủng nước ngoài. Cái gọi là bộ đội đặc chủng nước ngoài chính là quân đội ra nước ngoài rồi xâm nhập biên giới nước khác, bắt người cướp vật tư. Nhưng đối với bọn chúng thì đấy là một siêu anh hùng ra ngoài chiến đấu.

Sở dĩ chọn loại huy hiệu này hiển nhiên vì nó thích hợp nhất. Bên cạnh chuyện sẽ lái được nhiều xe như vậy ra ngoài, họ chẳng cần nộp bất kỳ tài liệu gì cho người khác với hành động diễn ra từ đầu tới cuối. Làm như thế vì phòng ngừa lỡ nó thành bằng chứng phạm tội sau này khi bọn họ thiết lập quan hệ ngoại giao với nước khác. Dù họ gửi người ra ngoài để cướp bóc, nhưng chỉ cần bọn họ không để lại bằng chứng thực chất, họ vẫn không thừa nhận dù có bị đánh chết ngay. Thế là chẳng ai nói rằng họ là những người được Lãnh địa Tham Lang gửi đi, đồng thời còn giá họa cho các tổ chức khác trong nước S.

Đương nhiên khi đám người từ các tổ chức khác đi ra ngoài để cướp bóc, họ cũng có ý định giội nước bẩn vào người khác.

Bởi vì loại bộ đội thế này cho nên có mang nhiều xe hơn một chút cũng là bình thường, chung quy cũng phải chở vật tư lúc về mà. Thế là chúng nhường đường ngay.

Tài xế nam nâng cửa sổ lên, sắp rời đi.

“Chờ một chút.” Một giọng nói hùng hậu đột nhiên truyền đến làm tất cả trái tim của những người vừa mới thở phào nhẹ nhõm bỗng đập thình thịch.

“Đội trưởng.” Lính canh quay người cúi chào.

Người đến có bộ râu quai nón và một đôi mắt sâu sắc rất bén, đó chính là đội trưởng bảo vệ khu ngoài thành phố.

Gã đi đến bên cạnh chiếc xe, lấy cái huy hiệu quân hàm nhìn hồi lâu. Quân hàm là thật vì mấy thứ đồ trên người tên đàn ông đã ngủ say cứ mặc cho họ cầm lấy.

Tuy nhiên người này cẩn thận đến mức đáng sợ, sau khi xác nhận tính xác thực của huy hiệu rồi, gã lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người lái xe: “Tôi chưa từng gặp anh.”

Tài xế nam cầm đầu đã được Ông Chủ kêu tới thì đương nhiên không phải người bình thường. Anh ta bày ra khuôn mặt ôn hòa và dáng vẻ bình tĩnh mỉm cười ngược lại có vẻ sâu không lường được.

“Anh nghĩ tại sao tôi có thể mang theo nhiều xe như vậy ra ngoài?” Giống như anh ta cảm thấy sự nghi ngờ của đội trưởng trông thành phố rất thú vị bèn để lộ đôi mắt với nhiều hứng thú mà chẳng có tí căng thẳng gì.

Ý tứ trong lời này chính là anh ta rất tài giỏi, được giao trách nhiệm nên mới mang theo rất nhiều xe ra ngoài. Và một nhân vật lợi hại như anh ta, người canh gác thành phố không biết cũng là chuyện thường bởi gã chả có tư cách để mà thấy.

Quá ngông cuồng, không làm cho đội trưởng trông coi thành phố thấy không hài lòng mà còn hoài nghi ngược lại liệu mình có nhạy cảm quá chăng.

“Mới chưa đầy nửa tháng trước vì xâm nhập biên giới nước Z mà tổn thất một đội, Quốc vương đã sai đội ngũ mới ra ngoài nhanh như vậy sao?”

“Không phải vì thứ vô dụng đó nên mới cần tôi ra tay à?” Anh ta cười nói, trong giọng điệu mang theo đầy vẻ khinh thường, “Hỏi xong chưa? Không yên tâm thì mau đi kiểm tra. Chứ nếu tôi bỏ lỡ thời gian trong kế hoạch...” Anh ta nói xong bèn lấy súng ra từ cửa sổ và đặt lên trán người đội trưởng và nói “bùm” một tiếng, kế đó lại cười tủm tỉm cất súng đi.

Một chút đó đã để cho lưng người ta lạnh toát, mấy người lính trông coi thành phố cũng kinh hồn bạt vía.

Sĩ quan trông coi thành phố nhìn đau đáu anh ta rồi lại nhìn về phía mấy chiếc xe phía sau, trên đó cũng có những người được Ông Chủ kêu tới và đang thò đầu ra ngoài xem. Từng đôi mắt đó vừa nhìn đã biết chả phải người tốt lành gì cho cam hơn nữa còn rất cường hãn, vừa trông thôi đã thấy có dáng dấp của nhóm bộ đội bí mật. Cuối cùng gã từ từ lùi lại một bước: “Không cần, mời.”

Tài xế nam huýt sáo, khởi động lại xe.

Đội trưởng nhìn chăm chú vào nơi trong thành phố, dù cho giờ đây đã là nửa đêm nhưng sao gã cứ thấy đêm nay trong đó yên tĩnh thế này?

Gã đột nhiên mở miệng một lần nữa, nói một câu.

Tài xế nam bất động nhưng trong lòng lại “bình bịch” một chút, anh ta không hiểu lời này! Nhưng trực giác của anh ta cho rằng nếu không trả lời có lẽ nguy tới nơi rồi. Người đàn ông này không dễ lừa gạt, chắc chắn có bẫy trong câu này!

Trực giác của anh ta đã đúng, đây là ngôn ngữ địa phương trước đây của nước S. Nhưng từ lâu trước khi Lò Giết Mổ xuất hiện, nước S đã chuyển sang ngôn ngữ quốc tế thông dụng vì ngôn ngữ quốc gia phức tạp và khó học, không thuận lợi cho sự phát triển lúc mở cửa khẩu. Nên về cơ bản chỉ có người dân địa phương mới có thể nói ngôn ngữ bản địa này. Chưa kể Quốc vương của Lãnh địa Tham Lang vừa nhát gan lại đa nghi, hắn cho rằng chỉ có nhân tài chân chính trong nước có huyết mạch chung với hắn thì mới đáng tín nhiệm. Thế là hắn chọn những người nói tiếng bản địa S cho các vị trí quan trọng, cho nên ngay cả khi họ chẳng phải là người bản địa thuần túy, họ vẫn sẽ học thứ tiếng này vì để thăng tiến.

Nếu như anh ta chẳng phản ứng với những gì gã này vừa nói, thế thì xong đời.

May thay lúc này, tai nghe không dây ẩn trong tai của người đàn ông truyền đến giọng nói của Ông Chủ. Y nói một câu bằng tiếng S.

Người đàn ông ngay lập tức đọc lại với giọng điệu của mình, trước khi cửa sổ đóng lại, câu này cũng lọt vào tai người đội trưởng.

Bởi vậy những nghi ngờ trong mắt người sĩ quan này ngay lập tức biến mất hơn một nửa. Gã nói tiếng lóng bản địa mà chắc chắn giáo viên bản ngữ nào cũng dạy. Câu đó dịch ra sẽ có nghĩa tương đương là “Chúc quân khải hoàn trở về”, “Chúc quân an lành”, nhưng điều đặc biệt là từ xa xưa đã có quy tắc phải trả lời lại câu này, nếu không chẳng khác nào một người nói với bạn “Xin chào” để bày tỏ thiện chí mà bạn lại coi như không nhìn thấy, một hành vi vô cùng bất lịch sự và tổn thương tình cảm.

Lo nghĩ đã biến mất hơn phân nửa, song, vẫn còn lại chút ít. Chẳng qua tí xíu này hoàn toàn không đủ để làm cho gã quyết tâm chặn mấy chiếc xe để kiểm tra lần nữa.

Đoàn xe khởi động lại, các tài xế phe phản kháng ở đằng sau thở phào nhẹ nhõm. Nhờ Ông Chủ giúp đỡ là đúng, bằng không để chính bọn họ đi e rất khó để không để lộ bất kỳ sơ hở nào trong bầu không khí căng thẳng này. Đừng nói là mở cửa toa sau để kiểm tra, chỉ cần đám người này đi về phía sau một chút và đánh giá người lái xe, có khả năng tạo thành cuộc khủng hoảng cho họ.

Từng chiếc xe chạy qua dưới ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta hoảng hốt của đội trưởng trông coi thành phố, xe chậm rãi tiến về phía cánh cửa cuối cùng. Chỉ cần đi qua được cánh cửa bên ngoài thành phố cuối cùng, bọn họ có thể chạy như điên ra ngoài biên giới và thoát khỏi địa ngục này!

Lisa lái chiếc xe cuối, mắt thấy rốt cuộc cũng đến lượt mình thì chợt chiếc xe phía trước lảo đảo, bánh xe phát ra âm thanh ngắn chói tai. Người lái chiếc xe đó là một trong những người phụ nữ lúc nãy giơ tay lên và nói rằng bà ấy có thể lái xe. Có lẽ không lái xe quá lâu và lái xe trong tình huống căng thẳng như vậy nên lập tức gặp lỗi khi vận hành.

Trong nháy mắt, trái tim Lisa như muốn nhảy ra ngoài. Liệu gã có nghi ngờ rằng đây không phải là sai lầm mà một người lái xe kỳ cựu nên mắc phải?

Cũng may người phụ nữ nhanh chóng ổn định tâm trí của mình, vững chắc lái về phía trước, không còn bất cứ sai lầm gì. Mà tên đội trưởng kia cũng chỉ lìn lom lom chứ nào có cản lại.

Lisa vừa thở phào nhẹ nhõm đến khi chiếc xe đi ngang qua gã, bên trong khoang sau của cô có một người phụ nữ bị bệnh bèn nắm chặt lại mũi ngay, không để mình hắc hơi lần này. Ấy nhưng hắt hơi là chuyện chẳng nín được nên vẫn phát ra một chút âm thanh, có vẻ như thuộc về phụ nữ.

Bên trong xe, ai nấy lộ ra ánh mắt hoảng sợ, Lisa càng run rẩy hơn.

Tai đội trưởng nhúc nhích một tí, đôi mắt hơi nheo lại. Là giọng của con gái?

“Mày có nghe được tiếng gì không?” Âm thanh đó không lớn mà còn ngay lúc chiếc xe đã đi qua, gã chẳng có cách nào xác định xem liệu nó là ảo giác hay không.

Người lính canh được hỏi lắc đầu, hắn chả nghe được tiếng khác thường nào cả.

Sau khi xe của Lisa đi qua, hai thành viên nam của tổ chức còn ở lại trong thành phố đóng ngay cửa lại vì sợ đám người này phát hiện chẳng có ai đóng cửa bèn tới kiểm tra rồi lại lộ chuyện chẳng có bảo vệ.

Đội trưởng bên ngoài nhìn đoàn xe đi xa dần rồi lại nhìn vào cửa bên trong thành đóng lại và nhíu mày. Gã luôn luôn cảm thấy đêm nay có gì đó không đúng… Khiến gã không an tâm vô cùng.

Có lẽ, gã nên gọi cho những người bên trong để hỏi tình hình một chút.

Nghĩ vậy, gã bèn nhấc điện thoại lên và gọi điện thoại cho đội trưởng trông coi bên trong thành phố.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng nhấc ống nghe điện thoại trên bàn làm việc và đặt bên tai, dây mắt kính màu bạc rủ xuống má, y nói thông qua máy biến âm nhỏ nằm trên ngón tay của mình: “Đúng vậy, đó là hành động được Quốc vương phê duyệt, chắc hẳn… sẽ mang đến một vụ thu hoạch rất phong phú.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không xa lạ, rốt cuộc tên đội trưởng đã yên tâm, chẳng qua lúc cúp máy rồi thì gã chợt bối rối.

Mang đến? Mang về?

Câu cuối cùng ấy như thể chứa đựng một thâm ý gì đó còn chưa nói ra, ẩn giấu một thứ gì đó làm người ta run sợ.

...

Hành động trong nước lần này của Lãnh địa Tham Lang nước S được Tô Nại thu hết vào tầm mắt.

Anh không thể lợi dụng vệ tinh giám sát của đất nước mình để xem cảnh ở các quốc gia khác, thứ mà anh dùng chính là một cái thẻ loại giám sát do Chính phủ mượn cơ hội và rút được. Thẻ được gọi là “Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ”, chỉ có thể khóa chặt cảnh trong vòng 1,000 mét và không có chức năng nhìn xuyên đồ.

Sau khi rút ra thẻ này, tất cả họ đã cho rằng tấm thẻ này rất phù hợp với trưởng ban Tòa 0, thế là tấm thẻ này được giao cho anh sử dụng.

Lãnh địa Tham Lang đã xâm phạm đất nước của bọn anh, đương nhiên chẳng có chuyện đuổi kẻ xấu đi rồi giành lại người và vật tư về coi như xong. Nếu không sẽ tổn hại uy nghiêm của một quốc gia lớn, có lẽ lại có thêm lần xâm chiếm thứ hai.

Tối nay anh không ngủ được vì lại mơ về cái chết của ba mình. Chẳng qua lần này, không biết tại sao Chúa Tể lại xuất hiện trong giấc mơ của anh. Thần cứ đứng lặng lẽ trong góc và nhìn còn anh thì đã quên mình đang làm gì vào lúc đó, chỉ nhớ được mình bị kích thích bởi nỗi đau dữ dội và tuyệt vọng. Đến khi tỉnh rồi, cảm giác nặng trĩu này kéo dài một lúc mới biến mất.

Ngủ không được, anh thức dậy và làm việc, thu thập tin tức với con mắt trải rộng khắp mọi nơi, luôn luôn có thể trả lời các câu hỏi của Tổng thống. Thấy được những vấn đề tồn tại trong quốc gia này sớm hơn bất cứ ai là chức trách của anh.

Anh trông sang bên này rồi nhìn ngó sang bên kia, kế đó lại dùng thẻ bài để xem tình hình trong Lãnh địa Tham Lang. Chắc hẳn đám người này cũng biết chắc chắn bọn anh sẽ tính sổ, sẽ có hành động; biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Có lẽ loại hành vi do thám này hơi đê tiện nhưng sự đê tiện của anh lại đạt được thành tựu vĩ đại và hòa bình của quốc gia, vậy thì chẳng sao cả.

Kết quả là vô tình nhìn thấy được hành động của quân phản kháng.

Điều làm cho anh quan tâm hơn cả là có mấy tên tội phạm bị truy nã quốc tế cũng gia nhập đội ngũ này, và những người này là tay sai của “Ông Chủ”. Đám người này không phải là người tốt, sẽ không mạo hiểm để có được chút lợi ích nhỏ. Và khi người lái xe dẫn đầu bị tên kia dùng từ địa phương để thăm dò, biểu hiện nhỏ toát ra trong nháy mắt trên khuôn mặt tên đó đã bị anh trông thấy. Tên này không có cách nào trả lời được câu kia, song rất nhanh, đã có người cho hắn đáp án và hắn thuật lại.

Chắc Ông Chủ đang thao túng chúng làm những việc này.

Trong khoảng thời gian này, Ông Chủ mai danh ẩn tích, đám băng đảng tội phạm trong nước vốn do y điều khiển đã mất kiểm soát, rơi hết vào vòng xoáy tranh giành thẻ bài và điên cuồng vơ vét của cải dự bị để rút thẻ. Sự việc phát triển tới mức họ như dân cờ bạc cược đỏ cả mắt, sợ rằng cho dù Ông Chủ ở trước mắt bọn họ, chỉ cần cảm thấy bị cản trở, bọn họ cũng sẽ ra tay chém chết y chẳng chút do dự gì.

Cho nên anh gần như nghĩ rằng có thể y đã chết lặng lẽ ở đâu đó, kết quả là y lộ diện ở nước S.

Y làm chuyện tốt gì nữa đây? Có lẽ thế thật nhưng đấy là một tên điên đồng thời cũng là một thiên tài, làm một điều phải đạt được ít nhất hai kết quả. Cho nên nhất định y phải có mục đích khác.

Anh đã cố gắng để tìm một người đàn ông bị nghi ngờ là Ông Chủ, nhưng tiếc là thẻ này không có chức năng nhìn xuyên thấu nên anh chẳng tìm thấy.

Tô Nại gọi điện cho người đứng đầu căn cứ quân sự thành phố Y, đánh thức người ta dậy lúc nửa đêm.

“Thầy Tô?”

“Trong tổ chức Lãnh địa Tham Lang bên nước S, mấy người phụ nữ đang chiến đấu, có lẽ họ sẽ thành công. Có khả năng mấy cô ấy sẽ chạy dạt về phía chúng ta, hãy để quân biên phòng chú ý bên ngoài đó một chút.”

Bên kia ngơ ngác một chút, sau đó thì phản ứng lại, ông lập tức nhảy dựng khỏi giường và tỉnh cả ngủ: “Khá lắm!”

Tình hình quốc tế phức tạp, chưa nói tới một quốc gia nhúng tay vào công việc nội bộ của một quốc gia khác sẽ gây ra đủ các loại tranh chấp quốc tế vì dưới ảnh hưởng của Lò Giết Mổ, ai nấy lo lắng cho bản thân mình còn không kịp, nào còn dư sức đi giúp người khác? Nhưng bây giờ thì khác. Và nếu quân phản kháng ra khỏi biên giới nước S thành công, họ sẽ được xem như là người tị nạn ở nước khác. Quốc gia anh mà can thiệp vào ắt là một hành động vì chính nghĩa chẳng thể bị chỉ trích.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chân trời hiện lên những đường trắng bạc, trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, đội quân phản kháng thành công ra khỏi cửa ngoài thành phố và đi về chỗ biên giới. Đoạn đường này làm thần kinh ai nấy căng thẳng.

Bên trong thùng xe tải, hơn mười phụ nữ mang thai không thể nhịn tiểu được vì bàng quang bị thai nhi trong cơ thể chèn ép, thế là dưới người họ đã ướt đẫm, đó là chưa kể vì bị thai nhi chèn ép nên cột sống và thắt lưng thêm phần đau đớn chẳng thôi. Ấy thế từ đầu tới cuối họ chẳng phát ra tiếng kêu gì, âu cũng vì từng nén chịu trước những cơn tra tấn giẫm đạp.

Ra khỏi cổng ngoài thành phố nhưng nguy hiểm vẫn còn, bởi lẽ hiệu quả của thuốc trong người đám đàn ông đang ngủ trong thành phố sắp hết.

Cửa ký túc xá Tô Nại được gõ.

“Ngài Tô, đội ngũ đánh giá quốc tế dự kiến sẽ đến sân bay trong nửa tiếng nữa. Tổng thống mời ngài qua đó.”

“Biết rồi.” Thu hồi Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, Tô Nại đứng dậy rửa mặt. Trong gương phòng tắm phản chiếu bộ dạng một người đàn ông lâu ngày không phơi nắng đến mức làn da nhợt nhạt, vóc người rất cao nhưng lại thích còng lưng, trông chẳng quá ba mươi, tóc tai hơi rối bời, dưới đôi mắt to đen láy có hai quầng thâm.

Công bằng mà nói, Tô Nại có một vẻ đẹp không theo thế tục dù có quầng thâm cũng không cản trở vẻ đẹp này. Nếu nói anh có khuôn mặt lầm lì cao cấp thì một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt trái tăng thêm phần quyến rũ lả lơi, đáng tiếc khuôn mặt này không thuộc về công chúng và chỉ có một số ít người có thể nhìn thấy.

Mặc đại cái áo sơ mi trắng vào mà chẳng nhét nó vào trong lưng quần, cứ thế phối hợp với một chiếc quần đen, đúng là trông anh vô cùng tùy ý và đột ngột trong tòa nhà Quốc hội. Thế nhưng mấy nhân viên công tác nhìn riết thành quen.

Mấy nước lên án chẳng chờ nổi bèn cử một đoàn kiểm duyệt được tạo bởi nhóm Người Ngoại Cảm. Mặt ngoài là đến xem bọn anh có làm bất cứ thí nghiệm gì vi phạm luật pháp quốc tế hay không, nhưng trên thực tế là để điều tra đến cùng bọn anh đang diễn xiếc bài gì, tạo ra những tin đồn vô lý về Chúa Tể và thẻ bài vì âm mưu gì đây.

Những người đó vội vã chạy tới, nhà nước bọn anh chú ý đến lễ nghi nghi thức nên chắc cũng chẳng tiện đánh họ văng lại về.

Hướng Cầm và những người khác bận rộn chọn địa điểm cho nhà thờ, thiết kế bản vẽ, xây dựng bộ luật tín đồ, lập trang ωeb, kế hoạch hợp nhất các tổ chức tín đồ trên toàn quốc, v.v..; thật sự loay hoay đến mức trời đất tối tăm mất ăn mất ngủ. Song, bọn cô vẫn chẳng quên dành thời gian đến đây để gặp nhóm người này, để xây dựng một kế hoạch vả mặt cao cấp, để họ biết rằng Chân Thần thực sự tồn tại và bọn họ nói quá nhiều lời bất kính.

Lúc 8:09 sáng, phái đoàn đánh giá đến sân bay thủ đô.