Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 4: Mời lật thẻ



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Đây là một không gian khảo nghiệm, Giang Tinh Chước rất nhanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sụp đổ, biến mất, hết thảy xung quanh trở nên trắng như tuyết. Cô phát hiện ra, đây là không gian tuyết trắng mà ác quỷ dẫn bọn họ đến lần đầu. Xem ra thần sáng tạo ra trò chơi này cũng không vui khi trò chơi bị một người nào đó tùy tiện sở hữu, cho nên mới làm ra một cuộc khảo nghiệm cấp địa ngục như vậy.

Cô cảm thấy ác quỷ đã biến mất, trò chơi Chúa Tể theo thỏa thuận biến thành vật sở hữu của cô.

Cô vừa hơi nghĩ tới, trước mắt cô đã xuất hiện một tấm bảng dữ liệu trong suốt.

*Chúa tể: Giang Tinh Chước

*Cấp độ: Lv0

*Điểm năng lượng: 0

*Cấp bậc sáng tạo: Lv0

*Người đi theo: 0

Số liệu đã bị xóa sạch, cũng đúng, vừa rồi chỉ là một cuộc kiểm tra.

Nhưng mà thông qua khảo nghiệm, Giang Tinh Chước đã nắm giữ được cách chơi trò này.

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên một lăng trụ ba góc trong suốt, thân cột xoay tròn, chiếu xạ ra ánh sáng trong suốt như thủy tinh, một giọng nói trung tính không có tình cảm, cứ đều đều, nghe chẳng ra được là nam hay nữ vang lên: “Chúc mừng cô, người chơi Giang Tinh Chước, cô đã đạt được hệ thống Chúa Tể, trở thành một chúa tể.”

Giang Tinh Chước nhìn chằm chằm vào nó, “Ngoại trừ tôi ra, còn có người chơi nào khác có hệ thống Chúa Tể sao?”

Lăng trụ ba góc: “Vì hệ thống Chúa Tể này là phiên bản 1.0 nên không mở chế độ đối chiến trực tuyến cho người chơi.”

Đồng tử Giang Tinh Chước lóe lên một chút.

Lăng trụ ba góc: “Người chơi Giang Tinh Chước, có phải cô nên mở cánh cửa thời không, tiến vào thế giới loài người để tiến hành trò chơi hay không?”

“Ừ.”

Lăng trụ ba góc: “Hãy cẩn thận trong việc lựa chọn thời gian và không gian của trò chơi.“

Phía trước lăng trụ ba góc hiện lên mấy trăm cái tên, trong đó có mấy cái tên mà sau đó có dấu “*”.

“Đây là cái gì?” Giang Tinh Chước hỏi.

Lăng trụ ba góc: “Đó là thế giới gặp hủy diệt nhanh.“

Thế giới hủy diệt nhanh... Trong đầu Giang Tinh Chước hiện lên thế giới có cảnh tan hoang khắp nơi, xác chết thật nhiều. Cô hít sâu một hơi, đôi mắt đen dịu dàng của cô càng thêm đen, ánh mắt dừng lại trên một cái tên, cô đưa tay đụng vào một cái, “Cái này.”

Đằng sau cái tên này có ký tự “*”.

Chỉ thấy lăng trụ ba góc xoay tròn mở ra, biến lớn hơn; nó biến hình, biến thành một cánh cửa trong suốt hình tam giác. Cửa mở chậm rãi, lộ ra một mảng hắc ám dày đặc, cái hắc ám này hệt như một lỗ đen dinh dính, nhìn chẳng ra tí sáng tỏ, làm người ta lo lắng rằng có khi nào đi vào rồi thì sẽ bị nó nuốt chửng ngay cho đến khi ngạt thở rồi tử vong hay chăng.

Giang Tinh Chước không chút do dự đi vào thứ hắc ám này với thần sắc điềm đạm.

Trong nháy mắt bóng tối bao phủ, Giang Tinh Chước cảm giác được chuyện mất trọng lực mãnh liệt, trời đất quay cuồng giống như bị hút vào vòng xoáy, một lát sau, cả người cô chợt đập mạnh xuống đất.

Giang Tinh Chước mở hai mắt, cảm giác được sức nặng của thân thể, cô đang nằm trên sàn nhà trơn bóng, ngực và gáy đau nhức mơ hồ.

“Quản lý, chị không sao chứ?” Cô nghe ai đó thì thầm bên cạnh.

Giang Tinh Chước quay đầu và đối mặt với đôi mắt lo lắng của một cô gái.

Cô nhìn quét qua hoàn cảnh và con người xung quanh một chút và trong nháy mắt đã rõ có chuyện gì xảy ra. Cô đang ở trong một ngân hàng, chủ nhân ban đầu của cơ thể này là tổng giám đốc của ngân hàng này, hôm nay lại gặp phải băng nhóm tội phạm nổi tiếng, kế đó bị tên cướp đá một cú gã lăng quay, gáy cô ấy đụng vào bậc thang và chết ngay.

Cô ngước mắt lên nhìn mấy người đội mũ trùm đầu màu đen cách đó không xa đang nhanh nhẹn xách mấy cái túi tiền đi ra khỏi két sắt ngân hàng. Dường như họ đang rút lui.

Một trong số họ đi vòng quanh giữa mấy nhân viên ngân hàng và khách hàng, đoạn, y chỉ vào một đứa trẻ trông còn chưa đủ 10 tuổi và nói: “Đưa nó theo cùng.“

Cái này là chuẩn bị bắt con tin.

Người mẹ của đứa trẻ ôm cu cậu tại chỗ và hoảng sợ đến mức khóc lên.

Giang Tinh Chước lên tiếng: “Khoan đã, tôi nguyện ý làm con tin, buông tha cho cậu nhóc này đi.”

Tên xã hội đen thấy Giang Tinh Chước đứng dậy với hai tay giơ lên, thoạt trông cũng như người phụ nữ nhu nhược, y chẳng thèm để vào mắt: “Đầu năm nay mà còn có kẻ muốn làm người tốt, vậy thì cho mày tròn mộng đẹp. Mang nó đi.”

Giang Tinh Chước bị kéo ra ngoài ngay.

Vụ cướp phát sinh trong ngân hàng cũng coi như có thanh thế to lớn, song, người trên đường lại chẳng có mấy ai. Đôi khi có vài người qua lại nhưng nào có ý xem náo nhiệt hoặc là lo lắng; ai nấy vội vàng trước cảnh tượng này, thấy trong ngân hàng có chuyện không đúng thì cũng chết lặng thu hồi tầm mắt và bước nhanh rời khỏi.

Giang Tinh Chước bị kéo lên xe, ngồi cùng một chỗ với mấy tên tội phạm đội mũ trùm đầu, từng đôi mắt lộ ra từ trong mũ nhìn cô chằm chằm với thần sắc khác nhau.

Thu nhập hàng tháng của chủ cơ thể không tệ, mỗi tuần hai ba lần lên lớp tập yoga cho khỏe, dáng người rất tốt, lúc đi làm thì mặc áo sơ mi trắng và âu phục đen. Lúc nãy cô ấy vừa mới ngã nên quần áo xô xệch, trên ngực còn có một nút áo đứt ra đã khiến ánh mắt mấy tên cướp dần dà biến sắc.

Đúng lúc này, hai người ngồi ở ghế lái phía trước và ghế phụ đột nhiên mắng một tiếng.

“Tụi bây, lần này gặp chuyện lớn rồi!”

“Lái nhanh lên! Nhanh!”

Vẻ mặt mấy tên côn đồ phía sau trong xe bỗng khẩn trương trong nháy mắt, chúng bàn tán ra vào giục tài xế lái xe nhanh lên; đồng thời, Giang Tinh Chước nghe được bên ngoài xe hình như có truyền đến tiếng kêu sợ hãi của mọi người, bầu không khí kinh hoảng, tạo cảm giác rối loạn.

Rõ rành xe đã tăng tốc, hơn nữa còn mấy lần đụng phải xe khác thậm chí là người đi bộ, nó cứ ngang nhiên đụng phải là thế, hoành hành chả sợ gì, cơ mà Giang Tinh Chước vẫn không nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Hình như thế giới này có chút đặc thù, nhưng mà đặc biệt thế nào thì tạm thời Giang Tinh Chước không có thời gian để làm rõ, việc cấp bách trước mắt là thu thập năng lượng.

Cô ngước mắt lên, nhìn đám côn đồ trước mắt này thật ôn hòa, khóe miệng khẽ lộ ra một chút tươi cười.

Xe đến đích rất nhanh và dừng lại, cửa toa xe bị mở ra, Giang Tinh Chước bị kéo xuống rồi dẫn vào một nơi tối tăm dưới lòng đất.

“Tụi nó đã về.”

Trong chỗ dưới lòng đất có rất nhiều người, trên người bọn họ có hình xăm hoa văn, có nam có nữ, ánh mắt hung sát, họ nhìn thấy Giang Tinh Chước bèn bày vẻ mặt khác nhau.

Giang Tinh Chước lập tức cảm giác được hệ thống trò chơi Chúa Tể đang thu thập cảm xúc tiêu cực nhằm vào cô.

Ý nghĩ cô vừa chuyển, trước mắt cô đã xuất hiện bảng điều khiển trò chơi nhờ nhờ mà chỉ có cô mới thấy được.

*Chúa tể: Giang Tinh Chước

*Cấp độ: Lv0

*Điểm năng lượng: 0... 90... 120... 185...

*Cấp bậc sáng tạo: Lv0 (vui lòng thể hiện sự sáng tạo của bạn càng sớm càng tốt)

*Người đi theo: 5 (Xin vui mau sớm tạo ra một cơn ác mộng đi!)

Giang Tinh Chước lại bấm vào điểm năng lượng, phía dưới hàng số kia đã hiện thông tin chi tiết, nơi phát ra nguồn năng lượng: ghen tị, dâm dục, dục vọng ngược đãi.

Ghen tị vốn là cảm xúc tiêu cực; dục vọng là bản tính của con người, từ đầu không nên tính vào cảm xúc tiêu cực, trừ phi loại dâm dục này rất điên cuồng rất vặn vẹo; dục vọng ngược đãi càng không cần phải nói.

Thật xứng là đám phần tử tội phạm làm chuyện ác bất tận và cực hung cực ác như cô dự liệu. Cô chẳng làm cái gì, chẳng qua chỉ đứng ở chỗ đây mà cũng có người đưa năng lượng tới cửa.

“Sao mà mang người về đây?” Chỗ trung tâm nhất có một người đứng lên, người này nhíu mày hỏi. Trước kia toàn chọn đại một chỗ quăng con tin xuống, lúc ném xuống xe là cứ luôn tay, bọn họ cũng mặc kệ chuyện con tin sẽ chết hay không.

“Lò Giết Mổ có vụ lớn nên lo mà chạy về, không rảnh ném con nhỏ này.”

“Nhốt trước đã.” Người đàn ông nói. Người này tiến vào đại bản doanh của bọn họ, cũng thấy được mặt bọn họ, hiển nhiên không có khả năng còn sống để đi ra ngoài.

Giang Tinh Chước bị đẩy vào trong một cái lồng ở ngay khu này, cái lồng còn vươn vết máu còn sót lại sau kỳ kinh nguyệt, thậm chí còn dính một chút thịt vụn đen. Giang Tinh Chước vừa nhìn đã biết ngay có người bị hành hạ tới chết trong cái lồng này.

Khi Giang Tinh Chước bị nhốt vào, bọn họ bắt đầu chia nhau với sự dẫn dắt của người khi nãy vừa mở miệng, đoán chừng là đại ca. Có người vui vẻ ôm lấy một xấp tiền lớn, có người sụp cả mí mắt xuống, toát ra một chút bất mãn.

Bọn họ chia của nả tại chỗ, mặt đất bắt đầu hơi lắc lư, ngay từ đầu Giang Tinh Chước còn tưởng rằng là động đất. Không đúng, nếu như là động đất, ắt những người này sẽ không thể nào bình thường như thế, thoạt trông họ đã quen với loại lắc lư như vậy.

Trong sự lắc lư, chuyện chia của đã hoàn tất, ngay trong lúc bọn họ đang hớn hở vì lần thu hoạch đây, một giọng nói của người con gái thật mềm mại như tơ lụa, mà cũng vừa êm tai đầy vẻ bí ẩn chợt vang lên.

“Tôi nghe thấy tiếng gọi của dục vọng…”

Thanh âm này có một loại cảm giác tồn tại kỳ dị, vừa mãnh liệt vừa rõ ràng, làm lỗ tai mọi người giống như bị kéo qua trong nháy mắt, họ nhìn về phía lồng sắt.

Người phụ nữ đứng trong lồng có tóc đen phủ người, cặp mắt đen ôn hòa, mỉm cười dịu dàng với vẻ thần bí: “Muốn giao dịch với tôi không?”

Tràng diện tĩnh lặng, sau đó có người bật cười thành tiếng, giống như là nghe được trò khôi hài gì đấy, sau đó càng ngày càng nhiều người cười rộ lên.

“Ha ha ha ha tụi bây nghe thử coi, con nhỏ này còn chưa rõ tình huống kìa.”

“Cười chết mất, tìm được con ngu này ở chỗ nào vậy? Bệnh ảo tưởng à giống mấy đứa teen à?”

“Giao dịch, được đấy, chỉ sợ mày có mạng để giao dịch rồi mất luôn đó con ngu ha ha ha…”

Thần sắc Giang Tinh Chước chẳng thay đổi mà chỉ dùng điểm số để sáng tạo ra thẻ bài “Vầng sáng Cthulhu” một lần nữa. Trong tích tắc, áp lực vô hình không biết từ đâu tới mà như thủy triều lấy Giang Tinh Chước làm tâm điểm, khuấy động mở ập ra bốn phía. Giọng của đám người bị ắt ngay tại cổ họng, tiếng cười chợt biến mất, mồ hôi lạnh túa ra, đầu gối nhũn hẳn, sự sợ hãi không khống chế được tuôn ra từ đáy lòng.

Chẳng ai biết chuyện này là thế nào, chỉ cảm thấy người con gái đứng trong lồng sắt kia không phải nhân loại, mà là sinh vật khủng bố thần bí khó hình dung được, có thể khống chế sinh tử của bọn họ.

Bản năng cứng ngắc của sinh vật được khởi động, mỗi người đứng cứng cong tại chỗ hết, nào dám và cũng không có cách nào nhúc nhích một tí.

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn về phía một người trong đó, “Một bộ bài 1,000 vạn nha, anh xác định muốn giao dịch sao?”

Cái, cái gì? Người được điểm danh là một người đàn ông đầy vết sẹo trên mặt. Lúc này trở thành người được chú ý thứ hai trong toàn trường thì hắn nhớ ngay tới lúc khi nãy chính mình đã cười hi hi trả lời “được đấy.” Từ đầu hắn chỉ muốn trêu đùa Giang Tinh Chước, lại thật không ngờ dĩ nhiên con nhỏ này lại đồng ý làm giao dịch với hắn.

Một ngàn vạn, đám người phạm tội bọn hắn lấy được tiền giấy, vàng và trang sức trong lần cướp ngân hàng lần này cũng không chỉ có giá trị một ức. Người bị điểm tên là một trong những người chủ lực cướp ngân hàng lần này, một viên kim cương lớn vừa mới chia ra trị giá chả thấp hơn 5,000 vạn.

Người bị điểm danh nào dám cự tuyệt? Lỡ mà từ chối rồi đếb cuối lại chết thì làm sao bây giờ?

Môi hắn giật giật trong bất lực, “Xác định, xác định.”

Chỉ thấy trên tay đang trống không của người con gái thần bí kia đột nhiên hiện ra một cây gậy gỗ nhỏ, cô ấy nhẹ nhàng gẫy một chút giống như làm ảo thuật từ cây đũa phép, một mảng sương mù màu trắng xuất hiện rồi xoay tròn và ngưng kết lại, cuối cùng hình thành một vòng xoáy màu trắng.

Cảnh tượng kỳ ảo như thế càng làm cho tất cả mọi người ở hiện trường sợ ngây người, trong nháy mắt, bọn họ nghĩ đến chuyện mặt đất đang rung lắc trên đầu thì trong lòng càng sợ hãi Giang Tinh Chước.

Lúc này, trong mắt vòng xoáy có 10 lá bài phát ra ánh sáng trắng bay ra, bay tới trước mặt người đàn ông kia. Chúng xếp hàng trước mặt hắn thật chỉnh tề.

Giang Tinh Chước: “Xin mời lật thẻ bài của anh.“

Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, run rẩy vươn tay chạm vào thẻ bài đầu tiên.

Thẻ bài lật, lộ ra thân bài trong suốt, trên lá bài có hoa văn và văn tự thần bí, trên thế giới này, ngoại trừ Giang Tinh Chước ra thì không ai hiểu được loại văn tự này. Ai nấy ở chỗ dưới lòng đất vô cùng khẩn trương, giống như một giây sau Giang Tinh Chước sẽ bắt đầu chém chết hết mọi người.