Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 43: Chúa Tể đùa bỡn lòng người



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Theo đà ánh sáng màu đen tiếp tục lan rộng, trong lãnh thổ nước S, trong và ngoài thành phố Lãnh địa Tham Lang, đám đàn ông hung dữ đang chờ đồng bọn mình trở về và dạy cho đám phụ nữ kia một trận chợt thấy bụng ỏng lên như được thổi hơi.

Trong ba thế lực khác, tiếng kêu thảm thiết của những phụ nữ mang thai chuyển dạ bị nhốt trong “Thiên Đường” dần dà biến mất, cơ thể nặng nề cũng nhẹ hơn. Họ chống người lên và nhìn vào bụng phẳng lì với vẻ chẳng dám tin, kế đó quay đầu nhìn về phía nam bác sĩ và y tá nam đột nhiên có bụng nhô to.

Bên trong “Vườn Cầu Nguyện”, đám đàn ông đè lên người chị em phụ nữ làm bậy bất chấp cảm xúc của họ thì hoảng sợ đứng dậy, nhìn cái bụng nhô lên của mình, còn phụ nữ cũng mở to mắt trông thấy chuyện không thể tin được…

Một cảnh hoang đường xảy ra ở mọi ngóc ngách của đất nước này, sức mạnh của thẻ cấp thần trên cấp SSR và dưới cấp độ UR hung dữ ngang tàng, không có vật gì ngăn chặn nổi.

Bão bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp lại trống rỗng, một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần.

[... Má ơi]

[** má má má má máaaaa!!!!]

[Thẻ này quá tuyệt vời! Là sự đảo ngược trách nhiệm sinh sản của nam giới và nữ giới!]

[Quá là kinh khủng…]

[Nói cách khác, phụ nữ trong nước S từ nay về sau không cần phải chịu khổ sinh con, không phải trả vô số cái giá khi sinh con mà đàn ông thì chỉ thấy cùng lắm chỉ sinh đứa bé mà thôi? Thế tức là từ đây mấy cô ấy sẽ có được con cháu đời sau của mình mà không chịu đau đớn? Mẹ nó, tự nhiên tui hâm mộ mấy cô ấy quá!]

[A a a a a, tui muốn biết nếu nam nữ người nước ngoài đi vào lãnh thổ nước S thì có nhận được ảnh hưởng của lá bài nghịch chuyển này hay không a a a a a]

Cả thế giới sôi sục, phụ nữ la hét điên cuồng, đàn ông sởn gai ốc. Dù cho họ có phấn khích thế nào, vui mừng hoặc bài xích nó làm sao, sợ hãi hay tham muốn lá bài này cỡ nào, chỉ có một điều mà ai nấy trên toàn thế giới có chung là nội tâm họ thật sự kính sợ Chúa Tể.

Chỉ có Thần mới có thể làm được chuyện như vậy.

...

Rút thẻ trong nước S đã kết thúc, nhưng hoạt động của đất nước này sẽ không vì thế mà dừng lại, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.

Có rất nhiều người đàn ông ở đây, đám quốc vương và thuộc hạ của bốn thế lực trong nước S nhiều hơn hẳn phụ nữ. Tại thời điểm này bao gồm bốn tên vua, phần lớn đám đàn ông đã ỏng bụng. Thẻ đảo ngược dẫn đến huyết mạch của chúng đi vào chính cơ thể chúng từ bụng của người phụ nữ. Trong đó có mấy tên đang chuyển dạ, mất sức chiến đấu, bị nỗi đau khủng khiếp kỳ lạ này chiếm cứ cả trí óc và cơ thể nên ngã xuống đất mà kêu rên.

Nhưng vẫn có người đàn ông chỉ có bụng lớn mà vẫn hoạt động được và vẫn còn cầm vũ khí trên tay.

Một số người trong đó thông minh nên rất nhanh đã chấp nhận thực tế khủng khiếp này, bộ não suy nghĩ nhanh chóng. Lisa đối đầu với một ánh mắt của người trong đám đó, trong một khoảnh khắc như có tia lửa vô hình bắn tung tóe, kế đó ai đó cũng di chuyển.

Tựa như một tín hiệu hành động, cả nam giới và nữ giới đã di chuyển.

Lisa ngay lập tức đứng dậy và vội vọt tới bên người Quốc vương, hắn đang đau đớn để sinh con của chính mình nên nào có cách chống cự. Lisa nhân cơ hội này lấy lại thẻ của mình bao gồm cả thanh kiếm thượng cổ. Thậm chí cô cũng chẳng buông tha những tấm thẻ mà Quốc vương rút được.

Chị gái cũng cướp súng của một người đàn ông đi bên người, mấy chị em khác cũng bắt đầu cướp thẻ và súng ống.

Đám đàn ông cũng y như vậy, họ cướp thẻ lẫn nhau đồng thời tấn công luôn phụ nữ. Bụng lớn là thế, cơ thể nặng như này, đúng là di chuyển rất bất tiện và khó khăn, ngay cả nội tâm chúng cũng cảm thấy sợ hãi và bài xích cái bụng lớn này.

Nhưng phụ nữ bên này chẳng thể chuyển từ kẻ thua cuộc thành người chiến thắng vì một lá bài đảo ngược, cơ thể của họ vẫn còn suy nhược, chân tay vẫn còn kiệt sức, không sử dụng súng và không biết thẻ bị cướp có tác dụng gì.

Tại thời điểm này, mặt đất truyền đến chấn động một lần nữa, họ quay đầu lại và nhìn thì đó là con quái vật, cái thứ đã bị Lisa đuổi đi, đã trở lại. Con quái vật đó có khả năng tự chữa lành, sau khi bị dọa và chạy để hồi phục vết thương, có lẽ là nó mang thù nên chạy về muốn ăn hết đám thức ăn dám làm nó đau.

Đã gặp Chúa Tể, có được thẻ bài, họ gặp lại con quái vật hình người đáng sợ này cũng chẳng còn sợ hãi trong lòng là bao, cùng lắm nó cũng chỉ là con thú hoang khổng lồ ăn thịt con người mà thôi. Ấy nhưng giờ đây có tình hình đặc biệt, chẳng ai có lòng đi đánh nhau mà chỉ muốn trốn đến một nơi an toàn, thế là tất cả rút lui hết.

Đám đàn ông mang theo đồng bọn của mình quày quả lên máy bay, lên xe, quýnh quýu rời khỏi hiện trường, chỉ để lại những người đàn ông không cách nào di chuyển vì đang sinh con.

Phụ nữ vẫn còn ở tại chỗ, phương tiện giao thông không đủ mà người biết lái xe thì thiếu, họ có muốn trốn thoát cũng đã quá muộn. Tuy nhiên, khác với trước đây, đôi mắt của các cô gái ấy đã đổi sang tươi sáng, vững chắc, ngay cả khi sợ hãi cũng không tuyệt vọng.

Lisa đứng trước tất cả mọi người, cô mặc áo Giáp Thủ Hộ, nắm kiếm trong tư thế không chính xác là mấy. Cơ thể cô yếu đuối thật nhưng ánh mắt lại sáng như một vị tướng quả cảm, hét lên và vội vã xông tới con quái vật.

Cô nghĩ rằng cô đã hiểu ý của Chúa khi cho cô kiếm, cho cô áo giáp, chữa trị cơ thể cô. Chắc chắn Ngài muốn nói với cô rằng hãy chiến đấu đi!

Đừng cầu xin sự bố thí của người khác, đừng rơi nước mắt hèn nhát vô dụng, đừng chạy trốn yếu đuối! Thế giới này có rất nhiều quốc gia như thế, rất nhiều cái miệng như vậy, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng, có nỗi đau riêng; ngay cả người tốt vẫn chẳng có dư nổi tâm tư và lao lực đi giúp đỡ. Người có thể cứu các cô chỉ có các cô!

Áo giáp vô hiệu hóa sức mạnh có thể bóp nát xương cốt toàn thân cô của quái vật, thanh kiếm sắc bén đâm vào mắt nó làm máu tanh hôi lạnh lẽo bắn tung tóe trên mặt cô. Cô ngã từ trên cao xuống rồi lại nhanh chóng lăn lộn xông lên. Mà chị gái và mấy người cùng nhóm ở bên kia đang cùng nhau nghiên cứu máy cái thẻ mà họ đã giành được từ đám đàn ông, để xem nó có tác dụng gì, có thể giúp Lisa hay không.

Cuối cùng một thẻ bài bị ném ra ngoài, thẻ hóa thành ánh sáng rồi biến thành xiềng xích khổng lồ còng tay chân quái vật. Nó rơi xuống đất làm mặt đất rung chuyển. Lisa lao lên từ phần eo của nó, lảo đảo tránh bàn tay mà nó duỗi về phía sau, cuối cùng cô nhảy lên với ánh mắt sát khí sôi trào mà dùng sức vung kiếm trên tay. Trong nháy mắt, cơ thể con quái vật bị bổ đôi.

Cơ thể khổng lồ nện xuống đất, mặt đất rung chuyển chẳng ngừng đến cuối cũng yên tĩnh như đã từng, cuối cùng trận chiến đã kết thúc.

Tại thời điểm này, hoàng hôn đã đi và bóng trăng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

Lisa thở phì phò, áo giáp có thể làm cho tất cả ngoại lực không còn hiệu quả ấy nhưng chấn thương do chính cô gây ra thì không thể tránh khỏi. Mắt cá chân bị bong gân nặng nề lại đột nhiên vận động quá mức để kéo cơ bắp cộng thêm mỏi mệt khó mà chịu nổi tại thời điểm này đã làm cô chống cây kiếm mới giữ mình đứng thẳng được.

Cô cúi đầu, mồ hôi tuôn như mưa. Quá yếu ớt, nếu cô có nhiều cơ hơn một chút, nếu cô tập thể dục nhiều hơn một chút, nếu cô từng học kiếm thuật…

Chị gái chạy đến với sự quan tâm, “Lisa, em không sao chứ?”

Lisa ngẩng đầu lên, chị gái sững sờ khi vào đôi mắt cô với những giọt nước mắt lăn dài như những viên ngọc trai vỡ vụn, còn có cả ngọn lửa cháy trong mắt.

“Chị ơi, chúng ta sẽ chiến đấu. Không phải chạy trốn, mà là đánh tới cùng tới lúc đổ máu.”

Chị gái chậm rãi nắm chặt tay cô, dùng sức siết lại,trong mắt cũng có ngọn lửa sáng ngời như thế: “Đúng vậy. Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng cho đến khi giải cứu tất cả đồng bào và kiểm soát số phận của chính bản thân.”

Giờ khắc này, các cô đã cảm thấy mình đã hiểu được điều Giang Tinh Chước trăn trở. Cuộc kháng chiến ngày này của các cô thành công thật nhưng cũng chỉ là thành công chạy trốn mà thôi, thậm chí cái này còn không thể gọi là “kháng chiến”. Cùng với chuyện các cô chạy trốn, họ sẽ dẫn đến kết cục thê thảm hơn cho đồng bào phụ nữ còn sót lại trong đất nước này. Đám đàn ông kia thêm phần nghiêm khắc và tàn nhẫn để nghiền ép và đối xử với họ.

Mấy cô biết rõ điểm này, nếu thành công thoát được nhưng chỉ cần họ nghĩ về đồng bào đang chịu khổ trong đất nước, họ sẽ bị dày vò, sống trong áy náy và đau đớn suốt đời. Cơ thể của họ được tự do, song, linh hồn của họ sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi. Nửa đêm khi giấc mơ trở lại, chắc chắn sẽ bị đánh thức bởi những cơn ác mộng rồi bụm mặt mà òa khóc thật to.

Lòng nhân từ của Chúa đã cho họ cơ hội để chống lại, để họ nhìn thấy ánh lửa hy vọng trong tuyệt cảnh. Ngài muốn họ chiến đấu, muốn linh hồn của họ được tái sinh thay vì đưa thẳng cho họ trái cây của chiến thắng.

Mà cô lại hiểu lầm ý muốn của Ngài, nghi ngờ danh tính của Ngài. Vì cô yếu đuối, hèn hạ, muốn cứu người khác nhưng không có đủ can đảm rồi lại cầu xin sự bố thí của người ta, đặt hy vọng vào người ta.

Lisa hối hận không thôi, đồng thời yêu Ngài mãnh liệt. Niềm tin cuồng nhiệt hóa thành năng lượng mạnh mẽ tràn về chỗ Giang Tinh Chước. Đồng thời còn có sức mạnh từ tín ngưỡng của chị gái và mấy chị em khác.

Lúc này, âm thanh đau đớn của đàn ông lan đến.

Họ quay đầu lại thì nhìn thấy Quốc vương Lãnh địa Tham Lang và những người đàn ông khác bị bỏ rơi. Trông bộ dáng họ như vậy là trong lòng mấy cô đã dâng lên nỗi sảng khoái.

Chị gái đi đến bên cạnh chồng, ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng chạm vào bụng hắn: “Anh yêu, dùng sức đi, đầu thằng bé sắp ra rồi.”

Quốc vương tỏ ra sợ hãi như một đứa trẻ, hắn nhìn cô bất lực và cầu xin với nước mắt chảy dài.

“Sao? Chỉ là sinh con thôi, sao anh lại khóc?” Chị ấy cười nói với ánh mắt lạnh lùng: “Không phải anh thích con nít à? Mau sinh nó ra đi, bằng không nó chết trong bụng anh thì có thể anh sẽ chết luôn. Chỗ tụi em không có bác sĩ đâu, dù sao mấy anh cũng đâu cho tụi này học. Đừng có lo là sinh xong lò cái bụng trống hoác, anh thích trẻ em như thế thì về sau chúng ta sẽ, sinh, nhiều, thêm, mấy, đứa.”

Lisa cầm kiếm nhìn về phía Lãnh địa Tham Lang, trong lòng thì suy nghĩ kế hoạch phá thành trì sau này. Chợt cô thấy đồng bọn trong quân phản kháng là Aija vừa hút thuốc vừa cau mày suy nghĩ cái gì.

“Sao thế?”

Aija bảo: “Tôi đang nghĩ về Ông Chủ.”

“Y làm sao?”

“Mất liên lạc.”

“Thật sao? Chẳng lẽ là kế hoạch thất bại nên không có ý đòi tiền? Hay là sự hạ phàm của Chúa làm y sợ hãi, làm y chẳng thèm đoái hoài tới đám tôm tép như chúng ta?”

“Không biết, luôn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.” Aija luôn cảm thấy mình đã quên cái gì rồi nhưng không thể nhớ nổi ngay.

Nhưng bây giờ không có thời gian để cô suy nghĩ, họ vẫn còn một chuyện vô cùng quan trọng cần làm. Họ cần một chỗ đóng quân, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức và rèn luyện bản thân. Cuộc chiến vì tình yêu, tự do và nhân quyền sắp bắt đầu.

Cuộc chiến tranh ở đất nước S hỗn loạn bắt đầu vang dội vào ngày này.

Mọi người trên khắp thế giới đã chứng kiến khoảnh khắc ấy, sau đó, Tô Nại cất Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ và buổi phát sóng trực tiếp này đã kết thúc.

Mặc dù phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng cuộc thảo luận như sóng thần chỉ mới mở màn.

#Chúa Tể#

#Thẻ bàn

#Nước S#

#Thẻ đảo ngược #

#... #

Tất cả các nền tảng mạng xã hội trên toàn thế giới đã bị chen chúc tới mức vỡ đê, đêm nay không ai có thể ngủ, cũng chẳng có ai hơi đâu mà đi làm những việc khác. Họ điên cuồng thảo luận thì sao mà ngủ cho được? Thần xuất hiện, từ trước đến nay Thần cứ được treo ngay bên miệng con người ấy thế mà trong hơn 10,000 năm lịch sử của con người, Thần chẳng khi nào xuất hiện thật ngay cả sau khi Lò Giết Mổ đến. Cho nên con người đã không tin rằng có Thần trên thế giới này.

Nhưng ngày hôm nay họ đã tận mắt chứng Thần hạ phàm và không giống như tất cả những điều mà họ những tưởng khi các vị thần trong tưởng tượng luôn nhân từ như Đức Chúa Cha hay Đức Mẹ Maria với ánh sáng tuôn ra khắp nơi và khi được ánh sáng của Thần bao phủ sẽ thấy rất ấm áp. Vậy mà hôm nay Ngài lại đẩy ngã trí tưởng tượng của con người, không thể nhìn thẳng Ngài, không thể diễn tả Ngài; một khi Ngài xuất hiện sẽ mang lại một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả bằng lời, vừa làm người ta sợ hãi lại kính sợ, lại và khao khát.

Họ như được gội rửa mà nhận ra đây mới là hình dạng thật sự của Thần, không phải do con người lấy chính mình làm nguyên mẫu để tưởng tượng về một dáng người tốt bụng cứu nhân loại khỏi dầu sôi lửa bỏng.

#Chúa Tể# không chỉ lên hot search hay top topic mà còn có được trang ωeb quốc tế được dựng nhanh chóng thuộc về riêng mình. Trang ωeb này được cho là do các tín đồ Chúa Tể thuở ban sơ có được tư cách rút thẻ thành lập, số thành viên đã đăng ký đã vượt quá một triệu chỉ trong một phút. Đồng thời nó tăng nhanh đến nỗi rất nhiều người vào làm trang ωeb bị sập nhiều lần, và mọi người cứ chen ở bên ngoài trang mà chẳng vào được.

Điện thoại Chính phủ nước Z bị các quốc qua khác oanh tạc, Bộ Ngoại giao bận rộn đến nỗi loay hoay đi như bay. Tổng thống của mấy nước liên hợp lên án bọn họ thì tranh nhau gọi điện để xin lỗi, tiếc là với nhiều cuộc gọi như thế, sao đến phiên bọn họ nói chuyện.

Hướng Cầm và những người khác cũng vô cùng bề bộn nhiều việc, mọi thứ phát triển vượt quá kế hoạch của họ. Từ đầu họ có ý định làm từng bước, đầu tiên truyền giáo ở quốc gia này cho tốt, kế đó mới lan sang các quốc gia khác. Chẳng ngờ được Tô Nại sẽ đột nhiên phát sóng trực tiếp vụ này khiến cả thế giới biết sự xuất hiện của Chúa. Đã như vậy, họ phải khẩn trương thay đổi kế hoạch, truyền giáo cho toàn thế giới. May mắn là Lệnh Tố rút được Cánh Cửa Thần Kỳ nên rất thuận tiện cho hành động của họ.

Hành vi của Tô Nại không chỉ làm xáo trộn kế hoạch của đám người Hướng Cầm mà ngay cả Chính phủ cũng bất ngờ.

Tuy nói đoàn kiểm duyệt đến đây một chuyến thì họ đã quyết định xong là sẽ vả mặt mấy người đó một chút, nhưng buổi livestream này đúng là vượt quá dự đoán. Cái này làm cho rất nhiều Bộ trưởng cảm thấy bất mãn, cảm thấy chuyện to thế này mà sao Tô Nại dám tự tiện đưa quyết định? Chính phủ này không phải là thứ anh ta muốn làm gì thì làm!

“Đây luôn luôn là đặc quyền được trao cho Tòa 0, anh đã quên?” Tô Nại nói: “Khi tôi nghĩ rằng nó sẽ có lợi cho đất nước này thì tôi có thể đưa ra quyết định như thế, thậm chí nó còn chưa đạt tới mức tôi cần phải báo cáo trước với Tổng thống.”

Bởi vì từ đầu không định che giấu cho nên loại công bố này không cần phải báo cáo cho Tổng thống đầu tiên.

“Cho nên trước kia tôi đã nói rồi, không cần phải tồn tại Tòa 0 nào cả. Cho một cá nhân quyền cao như vậy, một khi lòng dạ khó lường thì sẽ gây ra rắc rối lớn cho đất nước!” Đây là một vị Đại tướng cả đời nhập ngũ, chinh chiến trên chiến trường, toàn hoàn chẳng ưa nổi Tòa 0. Ông ta luôn cảm thấy người này hèn hạ, giống như một con chuột không thể nhìn thấy trong chỗ tối. Ông nói rồi nhìn sang Tô Nại với ý tứ không rõ.

Mặt Tô Nại hờ hững, chẳng qua ngón tay thì giật giật thật nhẹ khó mà nhận thấy.

Tổng thống lên tiếng vào lúc này: “Mọi người hãy yên tâm đừng gấp. Không ngại thì nghe Trưởng phòng Tô nói thế nào đã. Tô Nại, cậu cảm cho cả thế giới biết Chúa Tể tồn tại ngay lập tức sẽ có lợi gì cho chúng ta?”

Tô Nại: “Trước đây chúng ta đã tự hỏi tại sao một bộ thẻ lại có giá 1,000 vạn, Chúa Tể muốn tiền của con người để làm gì.”

“Đúng vậy. Sao, anh có đáp án à?”

“Tôi nghĩ rằng mình đã có.”

Cái gì?

Bên trong hội trường, các Bộ trưởng nhìn nhau rồi cùng lúc nghiêng người về phía trước, chờ đợi đáp án của Tô Nại. Tại sao vậy?

Tô Nại: “Đây là suy đoán của tôi, tôi không thể nghĩ ra lý do hợp lý hơn ngoài lý do này.”

...

Aija nằm nghiêng trên ghế lái phụ bỗng mở mắt ra: “Tôi nhớ ra rồi!”

Lisa đang lái xe: “Cô hù tôi đấy, nhớ cái gì?”

“Ông Chủ đó! Y cố ý, y đã biết rằng Lò Giết Mổ sẽ xuất hiện từ sớm, y tính kế chúng ta” Aijia trả lời rồi đạp mạnh vào bàn đạp xe, kế đó lại cúi đầu thành kính, cảm ơn Chúa đã nghe thấy giọng nói của họ và trả lời họ, nếu không sợ là họ đã biến thành khẩu phần của quái vật.

Lisa sững sờ: “Nhưng làm sao y biết khi nào Lò Giết Mổ sẽ đến?”

Cho đến nay, các nhà khoa học vẫn chưa tìm thấy một cách để dự đoán trước sự xuất hiện của Lò Giết Mổ, cho nên con người mới táng đởm là thế. Thứ không biết là thứ đáng dè chừng nhất, bạn không biết khi nào và ở đâu thì Lò Giết Mổ chợt hiện ra. Chẳng lẽ bấy giờ Chính phủ của các nước khác đã tìm ra và biết trước khi nào các Lò Giết Mổ sẽ đến? Nhưng nếu là có và ngay cả khi ở trong nước S, cô cũng phải nghe nói về nó mới đúng, dù sao đây là một phát hiện mang tính bước ngoặt.

“Lại nói y tốn công tốn sức gài bẫy chúng ta làm gì? Vì để chúng ta bị quái vật ăn sạch à?” Lisa càng bối rối hơn.

Aija vừa nghe thì cũng nghi ngờ.

“Sao cô lại nghĩ như vậy?” Lisa hỏi.

Aija: “Tôi nhớ khi Diệu Diệu đề cập đến Ông Chủ với chúng tôi, anh ta bảo y thiết kế kế hoạch nhiều lần thì tất cả các lần toàn xuất hiện tại Lò Giết Mổ, bởi vậy mới làm các băng đảng tội phạm hoàn thành kế hoạch thành công và chạy trốn.”

Nhưng Lisa vừa hỏi như vậy là cô bắt đầu nghi ngờ mình đoán sai. Ngay cả khi Ông Chủ thực sự có thần thông rộng lớn để biết khi nào Lò Giết Mổ hiện ra, y chẳng cần phải tốn công tốn sức như thế chỉ vì muốn đưa bọn cô đến trước Lò Giết Mổ rồi để cho quái vật để hết, chưa kể còn bị liên lụy mấy người bên y.

Không phải là cô tự xem nhẹ nhưng e là sự thật chính là như vậy. Trong mắt của một số nhân vật tai to lợi hại, tính toán và trêu chọc những người phụ nữ đáng thương như họ là chẳng có phong cách và làm cho người cùng giới khinh thường.

Cho nên, thật sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

...

Đám đàn ông bụng lớn vội vã trở lại đại bản doanh của họ để tìm cảm giác an toàn. Chỉ có một vài người đàn ông trong đội ngũ có bụng phẳng, nhưng họ rảnh rỗi là lại ghé Vườn Cầu Nguyện thường xuyên nên họ thấp thỏm vô cùng, sợ không phải là chuyện này không đến mà là chưa đến thời điểm đó.

“Hả? Hướng này không phải là về… Mày đang cười cái gì?” Người đàn ông đứng ngồi không yên ở ghế phụ trực thăng chậm chạp phản ứng lại, đây không phải hướng là quay lại Lãnh địa Tham Lang. Hắn mới quay đầu hỏi thì thấy phi công đang cười, chuyện này làm trong lòng tên đàn ông đang mang thai tràn đầy sợ hãi, hắn cảm thấy có gì đó quái dị lắm.

“Chờ đã, mày là ai? Mày không phải là người của Lãnh địa Tham Lang tụi tao?” Hắn bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt này rất xa lạ, hắn chưa từng thấy!

“Đúng, tôi không phải.” Phi công mỉm cười và nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng và ung dung.

Sau khi nhận ra đó là một người lạ, người đàn ông ở ghế lái phụ chợt cảm nhận được sự khủng khiếp không thể giải thích được. Đây là ai? Từ khi nào mà đã lặng yên không một tiếng động trà trộn vào trong bọn họ? Hắn móc súng ra ngay.

“Bằng!” Một tiếng súng vang lên.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ xụi lơ, người đàn ông ngồi ở ghế lái thì cất súng và cười híp mắt nhìn về phía trước.

Y không thu thù lao của mấy người phụ nữ đó, dù sao y đã thu nó dưới một hình thức khác. Đương nhiên kế hoạch của y cũng không thể coi là thành công, suy cho cùng người phụ nữ đó cũng coi là trốn thoát thành công rồi.

Bây giờ để tôi xem bộ mặt thật của Thần nào.

...

Giang Tinh Chước ngồi trong điện thờ, theo năng lượng của cô không ngừng gia tăng mà điện thờ mở rộng chẳng ngừng và đủng đỉnh biến thành bộ dáng nên có của một nơi Thần ở.

Cô đang nhìn người đàn ông trên ghế lái thông qua con Con Mắt Biết Tuốt và xoa cằm tự hỏi.

Sự ngụy trang của người này vô cùng cao siêu, lúc nãy Giang Tinh Chước cho bọn họ rút thẻ, cô hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của y, mãi cho tới cuối khi tất cả mọi người cống hiến năng lượng tiêu cực điên cuồng cho cô thì chỉ có người này có giá trị đóng góp là 0.

Bằng cách này, y đã vô cùng nổi bật. Một con người thì sao mà không có thất tình lục dục, không bị Thần và thẻ bài thu hút? Phải biết rằng ngay cả mấy hòa thượng cũng muốn thành Phật, muốn phổ độ chúng sinh. Trừ phi y không phải là con người.

Điều này làm cho Giang Tinh Chước cảnh giác, lực lượng của cô còn chưa đủ để đối kháng chính diện với vị Chúa Tể kia. Loại tồn tại ngoài kế hoạch này rất nguy hiểm.

Tuy nhiên sau khi cô quan sát thậm chí còn gọi hệ thống trò chơi Chúa Tể để xác nhận rằng hiện nay trong thế giới này chỉ có một Chúa Tể là cô, mặc dù một Chúa Tể khác hấp thụ năng lượng của thế giới này nhưng cũng chẳng ở lại đây. Cho nên người này thật sự là nhân loại sao?

Người đàn ông này là ai, trà trộn vào những người này do vô tình hay cố ý? Nếu là cố ý mà lại không rút thẻ, vì sao bình tĩnh như vậy hệt như chỉ muốn xem cô mà thôi, có mục đích gì?

Cô hiếu kỳ lắm đồng thời cũng có tí tán thưởng, kiểu gì thì trên thực tế cô cũng là một con người. Còn nhân loại này có lý trí như vậy mà còn có sức tự chủ biến thái như thế, chẳng dễ dàng bị Chúa Tể đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã minh chứng rằng con người không ngu ngốc, chẳng qua dưới sức mạnh thần thánh thì họ chẳng làm gì được.

... Tuy rằng đến cuối cô vẫn nhất định đùa giỡn với người này trong lòng bàn tay.

Câu trả lời hẳn sẽ được tiết lộ sớm thôi. Giang Tinh Chước mỉm cười và chờ mong.