Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 7: Đánh chém kiếm tu



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Băng đảng tội phạm hạng A này được gọi là Đỉa Độc, được thành lập trong 5 năm, loại bỏ một người nằm vùng thì chúng được biết đến với 48 thành viên. Đây đã là một băng đảng tội phạm đô thị rất lớn. Theo lý thuyết, càng có nhiều người thì càng dễ để lộ sơ hở càng dễ bị bắt, nhưng băng đảng này có thể tồn tại trong một thành phố lớn trong 5 năm vì nhiều lý do đặc biệt.

Chấn động ở mặt đất vẫn đang tiếp tục, cấp trên của Tào Văn là Tưởng Hào Anh đã sứt đầu mẻ trán, nay nghe được báo cáo của Tào Văn thì ông bèn tức giận đến mức máu huyết gì cũng sôi lên, “Thằng khốn! Lúc này cậu mới gọi tới chính vì muốn nói với tôi chuyện cậu nằm mơ giữa ban ngày?”

Tào Văn biết lúc này yêu cầu trợ giúp không đúng lúc nhưng tình huống bây giờ thật sự quá đặc biệt, “Thủ trưởng, anh nghe em nói đã. Em thề em hoàn toàn không nói lung tung, đó là sự thật, anh lập tức phái người tới là biết ngay em có nói bậy hay không.”

Tào Văn nói xong bỗng nhiên khựng lại, anh ta phát hiện mình chả nhớ được bộ dạng Giang Tinh Chước trông cao thấp làm sao, dù anh ta có cố sức cỡ nào thì bóng dáng trong đầu kia cứ nhập nhèm tạo thành một đống.

“Được rồi, bây giờ không có thời gian rảnh, chờ sau khi kết thúc rồi nói sau, chính cậu tự bảo vệ mình!”

Tưởng Hào Anh cúp điện thoại, nhìn hình ảnh trên màn hình lớn trước mắt, tóc ông ấy dường như vẫn còn đang cháy, “Người nhà họ Tần còn chưa tới sao?”

“Dạ, nói là sắp tới rồi.”

“Mẹ nó, những lời này đã nói nửa giờ trước rồi! Thành phố B và thành phố A chỉ có cách nhau một khoảng như thế. Chẳng lẽ bọn họ không đi máy bay mà là cưỡi ngựa tới à?”

“Còn không phải vậy sao!” Lính canh trẻ phía sau ông bày ra vẻ mặt phẫn nộ: “Những thế gia này toàn là một đám rác rưởi lấy võ làm điều kiên kỵ! Cứ thế trơ mắt nhìn nhiều người dân vô tội như vậy...”

“Đừng nói nữa.” Một người đàn ông nhã nhặn trông như cũng là một chỉ huy mở lời, “Bị người ta nghe được là lại có cớ để gây sự. Nói đi cũng nói lại, không phải nhà nào cũng như thế.”

...

Mặt đất vẫn còn rung chuyển, không biết tại sao lại kéo dài quá lâu thế này. Bắt đầu từ sự phân chia của cải của băng đảng tội phạm, ngay khi đất rung chuyển là Giang Tinh Chước vẫn còn nhớ rõ bộ dáng như đã thành thói quen của đám người đó.

Song, cái dạng chấn động này nào có giống như một trận động đất mà lại như truyền tới từ xa,thời gian không theo quy luật nhưng kéo dài.

Đại bản doanh của băng đảng tội phạm này nằm ở nơi rất hẻo lánh, rời xa trung tâm thành phố, Giang Tinh Chước cũng không tiện trộm xe của người ta cho nên từ đầu muốn nhờ xe buýt hoặc tàu điện ngầm. Thế nhưng chẳng ngờ được lúc đi tới đường lớn thì cô lại thấy trên mặt đường có thật nhiều xe đậu lộn xộn, ngay cả xe buýt mà cũng có mấy chiếc đậu lại; còn có một số xe máy, xe điện ngã xuống đất hệt như người lái xe đột nhiên gặp chuyện gì đó nên vội vàng để lại xe rồi bỏ chạy.

Toàn bộ thành phố rơi vào một sự yên tĩnh kỳ lạ, như thể tất cả mọi người đã biến mất và ngừng hoạt động.

Đồng thời Giang Tinh Chước nhận thấy hai bên đường cứ cách 50 mét là lại có một cánh cửa màu đen. Cửa nằm trên mặt đất hẳn là lối vào kiến trúc dưới mặt đất, nhìn chẳng giống như cửa vào ga tàu điện ngầm.

Giang Tinh Chước đi đến bên cửa và ngồi xổm xuống gõ cửa. Cô nắm lấy tay nắm cửa hình vòng rồi ra sức kéo... nó chẳng mở.

Giang Tinh Chước hơi nhíu mày, ngón tay cô bắn ra một chùm ánh sáng nhẹ nhàng, và rồi một tấm thẻ từ từ xuất hiện. Nó bị cô kẹp ở đầu ngón tay, cô lật nó lại, trên thân thẻ trong suốt có một họa tiết như lỗ tai, cái tai này nhòn nhọn hệt như tai của người lùn.

Tai Thuận Gió có thể nghe thấy tiếng nói của tất cả mọi người trong vòng bán kính 500 mét, và có thể sử dụng ý nghĩ để điều khiển nhằm lắng nghe phương hướng và số lượng người. Cái này có điểm tiêu hao là 30,000.

Giang Tinh thở dài một hơi, đầu tư từ ban đầu rất lớn, cô phải nhanh chóng tìm dê béo để bổ sung thêm mới được.

Thẻ bài hóa thành hào quang rồi tiến vào trong cơ thể Giang Tinh Chước. Lỗ tai dưới mũ trùm đầu của cô biến thành dáng tai của người lùn, cũng trong nháy mắt đó, có vô số âm thanh ồn ào vọt vào lỗ tai.

Giang Tinh Chước bị chấn động hù tới mức có bị phản xạ có điều kiện nên run rẩy một chút. Trong phạm vi 500 mét có rất nhiều người, mà âm thanh cũng lớn quá!

Giang Tinh Chước vội vàng thu hẹp phạm vi nghe lén, rồi lại tiếp tục thu nhỏ lại, cuối cùng cô nhận ra những âm thanh này đến từ dưới lòng đất.

“Mấy anh nhìn màn hình giám sát đi, thực sự không có ai đâu!”

“Nhưng vừa rồi thật sự chúng ta nghe được tiếng có người đang kéo cửa phòng an toàn!”

“Đừng dọa người ta, hù chết người phụ trách thì tính sao?”

“Sợ cái gì, ngay cả có bom thì cũng chả nổ được cái cửa này.”

“Hu hu hu rốt cuộc thì tới chừng nào mới kết thúc đây…”

“Này! Người phía dưới nhích xuống chút nữa đi!”

“Hu hu hu tại sao chứ, chẳng lẽ trong tù mà còn không kéo nổi ra được 50 tên giết người à? Từ đầu đã là người đáng chết rồi, nên đẩy bọn họ đi ra chứ!”

“...”

Âm thanh này vô cùng gần Giang Tinh Chước, gần đến mức dường như nó ở ngay trước mắt cô. Giang Tinh Chước nhìn cánh cửa màu đen trên mặt đất trước mặt rồi lại tạo ra con mắt nhìn xuyên tường thế nên chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy cảnh dưới cánh cửa màu đen này. Người đứng dày đặc trên cầu thang dài dẫn xuống đất, bọn họ hệt như cá mòi chen chúc với nhau vừa sợ hãi ngửa đầu nhìn cánh cửa trên đỉnh đầu.

Giang Tinh Chước nhìn nỗi sợ hãi ẩn sâu trong mắt bọn họ, bộ dáng quen thuộc này đã làm cho cô nhíu mày, khuôn mặt luôn mỉm cười lại lộ ra vẻ nghiêm túc và rét lạnh.

Cô thay sang Giày Giảm Nặng và chạy về phía tâm chấn.

Giày Giảm Nặng làm giảm lực hút của tinh cầu vì vậy Giang Tinh Chước có thể dễ dàng chạy nhanh và xa, nhảy nhẹ và cao. Cô nhảy từ tầng một, đạp vào hành lang hàng rào rồi nhảy lên mái nhà dễ như trở bàn tay. Bởi vì Giang Tinh Chước được bao bọc trong Áo Choàng Tàng Hình nên nào có ai trông thấy một cái bóng nhảy rất nhanh giữa các tòa nhà cao tầng.

Tốc độ tiến thẳng lên rất nhanh, thật mau, cô đã nhìn thấy cảnh tượng chỗ ngay tâm địa chấn.

Cô đứng trên đỉnh của một ngọn tháp có gió lạnh thấu xương, áo choàng bị thổi đến mức bay phấp phới. Cô đưa tay ra để giữ mũ trùm của mình rồi rị nó xuống làm cái bóng che đi mất, chẳng ai nhìn thấy được biểu hiện của cô.

Một con quái vật khổng lồ đang hoành hành ở phía trước, chỉ bằng một bàn tay mà nó đập một tòa nhà xô lệch, xi măng cốt thép nổ bung, từng khối xi măng cứ như một quả đạn pháo, cứ thế nện chết một người lính ở bên ngoài.

Xe tăng bắn một viên đạn pháo, viên đạn đập vào trên người con quái vật. Song, nó có áo giáp rất dày, đạn bắn trúng nó cứ như một túi bột đập vào, chả mảy may có sát thương gì.

Giang Tinh Chước nghe thấy một người lính gào lên tan nát cõi lòng: “Ngăn nó lại! Ngăn nó lại! Có rất nhiều người trong bệnh viện thứ ba ở đằng kia! Ngăn lại!”

“Người nhà họ Tần đâu? Còn chưa tới sao?”

Ngoài ra còn có một số tiếng rên rỉ đau đớn và tuyệt vọng bị đè bẹp ở khắp mọi nơi, cái nào cũng thông qua Tai Thuận Gió để vào tai của Giang Tinh Chước. Rất rõ ràng, hình như quái vật xuất hiện quá đột ngột, hoặc có thể là dân số đô thị quá lớn, khiến nhiều người chưa kịp đến dưới hầm an toàn để trú ẩn.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay riêng hạ cánh tại một sân bay ở thành phố A. Triệu Lam, người đã chờ trong sân bay từ sớm, đè nén lên gân xanh nảy trên trán vào nhanh chóng tới chào đón.

Nhưng rồi cánh cửa cabin mở, đi ra đúng thực sự là hai người đàn ông có dáng người khôi ngô cao lớn mang theo thanh kiếm trên lưng, họ đứng trên thang như các vị thần giữ cửa.

“Cái này... Đây là có ý gì?”

Một trong những vị thần giữ cửa: “Chờ.”

“Chờ gì? Các anh không biết hiện tại có tình huống gì sao?” Triệu Lam không điều khiển được bèn nâng cao âm lượng.

“Vậy cũng phải chờ, đại sư huynh nhà chúng tôi say máy bay, phải nghỉ ngơi một lát.”

Sắc mặt Triệu Lam tái mét, anh ta hiểu, xem ra lần này nhà họ Tần quyết tâm lấy đi quyền khống chế thành phố A từ tay chính phủ.

Bên trong máy bay.

Bốn thanh niên ngồi với vẻ mãn nguyện dựa vào chỗ ngồi thoải mái, có người thì đang uống trà, có người thì đang lau thanh kiếm của mình, thậm chí có người đang chơi trò chơi. Chỉ có một người trông có vẻ đứng ngồi không yên, muốn nói chuyện rồi lại thôi.

“Đại, đại sư huynh, mọi người xem tình huống rất nghiêm trọng. Thật sự chúng ta cứ lần lựa, cứ phải tiếp tục kéo dài sao?” Thiếu nữ đứng ngồi không yên nhìn hình ảnh truyền đến điện thoại di động thông qua vệ tinh.

Thật là… quá thảm khốc, phá hủy nhiều tòa nhà thế này, giết chết nhiều người thế này...

“Tần Ngọc, nếu em không nhìn vừa mắt thì em cứ đi cứu người thôi. Mang theo kiếm của em mà đi vật lộn một phen với con quái vật đó, xem có thể cứu được mấy người.” Một người phụ nữ khác trong bốn người nói. Cô ta vừa lau kiếm của mình vừa lạnh lùng nhìn cô gái trẻ.

“Nhị sư tỷ, tiểu sư muội chính là như vậy mà. Nội lực em ấy không đủ, tấm lòng lại mềm, đáng yêu chết đi mất.” Người con trai đang chơi trò chơi ngẩng đầu lên, cười hệt như tên sở khanh. Người này đưa tay nhéo hai má thiếu nữ mà chẳng ý tứ chút nào, hoặc là căn bản không thèm để ý chuyện nhị sư tỷ lộ ra vành ra vẻ ghen tị lúc trông thấy.

“Sư muội ngốc, đây cũng là chuyện mà chúng ta không có biện pháp nào khác. Em cứ nghĩ thử xem, từ khi Lò Giết Mổ xuất hiện 20 năm trước, những gia tộc ẩn thế như chúng ta lo việc nghĩa chẳng chểnh mảng ngăn ở phía trước nay đã hy sinh bao nhiêu người? Có thể nói chúng ta chính là vị thần hộ mệnh của thành phố này, không có chúng ta, e là thành phố A sẽ chẳng tồn tại. Sự tình đi đến bước này, quyền quản lý thành phố A rơi vào nhà chúng ta chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Thế nhưng...”

“Quyền quản lý nằm trong tay chúng ta thế thì mỗi công dân đều được xem như người của nhà họ Tần chúng ta. Đến lúc đó có thể cho càng nhiều người học nội công tâm pháp và kiếm pháp nhà chúng ta, chẳng phải là càng có lợi cho hòa bình quốc gia, càng bảo đảm an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân à?” Nói xong, trong mắt gã có một tia u ám, “Thế mà cuối cùng lại thành bác bỏ yêu cầu của chúng ta chả do dự chút gì, chả cho được dù là một chút mặt mũi, anh thấy bọn họ chưa nhìn rõ đượctình huống.”

Miệng Tần Ngọc giật giật, cô không dám nói chuyện mà cứ thế nhìn về phía đại sư huynh đang uống trà.

Đại sư huynh cũng có vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như âm thanh nổ tung đang phát ra, tiếng gầm của quân nhân cùng với tiếng kêu thảm thiết của mọi người trong video cũng không thể làm cho anh ta có mảy may dao động gì.

Sau khi chính phủ từ chối yêu cầu của họ ngay tại chỗ, người nhà họ Tần đã đi du lịch ở tỉnh ngoài. Họ đi lần này thì Lò Giết Mổ xuất hiện, chẳng ai có thể đi vào trước để xử lý hoặc làm tổn thương nó đầu tiên dẫu chỉ một ít, vì vậy thành phố A đã bị tàn phá như ngày hôm nay.

Chính phủ có rất nhiều vũ khí có lực sát thương cao, cuối cùng cũng giết chết được một con quái vật. Chẳng qua họ tốn thời gian, tổn thất sức lực và hỏa lực, đồng thời gây ảnh hưởng cho thành thị nhiều hơn so với khi những gia tộc ẩn thế có võ công tâm pháp huyền thoại ra tay. Dù gì quân nhân toàn là mấy người bình thường trên thế gian, nào có vượt nóc đi trên tường, chiến đấu với quái vật ở khoảng cách gần.

Cuối cùng, chính phủ chắc chắn sẽ cúi đầu, không phải thời gian này thì cũng là lần tới, để xem ai có đủ khả năng, xem ai sẽ bị dư luận đẩy tới vực chết.

Tần Ngọc là người thấp cổ bé họng, cô chỉ có thể ngậm miệng lại, không đành lòng nhìn về phía video. Chợt cô nhìn thấy cái gì bèn cố sức chớp chớp mắt.

Hả? Là ảo giác sao? HÌnh như vừa rồi cô nhìn thấy một cái bóng người chợt lóe qua?

...

Giang Tinh Chước nghĩ ra một kế hoạch, cô còn chưa kịp suy nghĩ lại nhưng từ trước đến nay cô rất quyết đoán, hễ nói làm là làm.

Sử dụng điểm năng lượng để tạo ra một lớp da mới, rồi tạo ra một chiếc áo choàng màu đỏ chống bẩn biến dạng, áo choàng có chỉ vàng khâu thành những hoa văn thần bí và xinh đẹp hệt như văn tự và hoa văn trên thẻ bài hòa với nhau.

Cô thay đổi lớp da mới và áo choàng đỏ rồi biến mất trên đỉnh tháp; kế đó cô cởi Áo Choàng Tàng Hình giữa không trung để lộ thân hình.

Ở đằng kia, con quái vật gầm lên, nó bị một viên pháo nện trúng vào con mắt yếu ớt nên nổi giận. Như quân đội mong muốn, nó đã bỏ qua bệnh viện và quay đầu lao về phía quân đội đằng đó.

Con quái vật này có thân hình khổng lồ giống như một con khủng long quái vật. Nó kéo theo cái đuôi thô to khi chạy rất nhanh làm mặt đất rung chuyển, mang lại một làn gió đẫm máu đập vào mặt. Và đối mặt với những thứ khủng bố như vậy, ngay cả những người lính mạnh mẽ đến đâu cũng không kìm được chuyện tim đập dồn hơn, sinh lòng sợ hãi. Một cái giậm chân của nó có thể giẫm dẹp tới ba người.

“Bắn pháo!”

“Bắn pháo!”

Không, trong lòng mỗi người trong số họ biết mình chẳng thể ngăn chặn nó. Nhưng họ vẫn chả tài nào di chuyển vì mục đích của họ là dẫn nó đến một nơi rộng rãi cách xa đám đông, và sau đó tiêu diệt nó với vũ khí có khả năng hủy diệt cao chẳng hạn như lựu đạn, tên lửa xuyên lục địa. Họ cũng nhận thấy được ít nhiều gì mấy con quái vật này sẽ có chỉ số IQ, nên nếu bọn họ quay đầu quá sớm và lên moto chạy đi, nó sẽ ngay lập tức từ bỏ việc đuổi theo và đi tìm thức ăn ở nơi gần nhất.

Nhưng trong thời gian này, chắc chắn sẽ có đồng đội hy sinh, song may mắn thay là họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.

“Tránh ra!” Một tiếng quát khẽ có sức xuyên thấu, lập tức truyền đến tai mỗi người.

Tất cả mọi người vẫn chưa phản ứng lại, họ chỉ thấy hoa mắt rồi một màu đỏ rực rỡ chiếu vào mắt mọi người, chắn trước mặt họ.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Giang Tinh Chước, năng lượng tiêu hao cực nhanh, một thẻ bài dùng một lần duy nhất tên là “Một chém của đại năng kiếm tu” ra đời, hóa thành hào quang và rơi vào thanh trường kiếm đó. Trong nháy mắt hai chân Giang Tinh Chước rơi xuống đất, cô cũng hung hăng bổ ra một cú chém kết liễu này, nó cuốn lên cuồng phong làm cho mái tóc đen và áo choàng đỏ tươi của cô bay lên.

Con quái vật cao lớn như núi đã bị chém đứt, ngay cả mặt đường nhựa cũng bị ảnh hưởng, cứ thế bị phá mở thành một vết nứt.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quái vật: Tao đang chạy ngon ơ rồi không biết vì sao mà đột nhiên người nứt ra…