Sa Điêu Sư Tôn Ngày Nào Cũng Lo Ta Ngoẻo Mất

Chương 1



Nắng sớm tờ mờ.

Núi xa xanh thẳm tựa hồ còn bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc lạnh lẽo, lúc lâu sau mới bắt đầu tản ra.

Mặc dù sắc trời vẫn còn sớm, nhưng trên núi lại có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, hoặc là ngồi ở một góc yên tĩnh điều tức, hoặc là luyện kiếm, lại hoặc là kết thành nhóm cùng nhau luận bàn.

Tục truyền, đó là bởi vì Thanh Vân Hội tổ chức mười năm một lần sắp diễn ra, các thế lực đều phải chọn ra những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất ở Trung Châu tham gia tỷ thí. Người đạt được thành tích, không chỉ bản thân được đề tên trên Thanh Vân Bảng, nhất chiến thành danh, mà còn mang lại cho môn phái mình vô số vinh quang, ảnh hưởng sâu rộng.

Các môn phái đều đang khẩn trương chuẩn bị, Vân Ẩn tiên phủ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khắp linh sơn tràn ngập không khí phấn đấu mạnh mẽ, nhiệt huyết thanh xuân, ý chí chiến đấu sôi sục.

......

Náo nhiệt của bọn họ,

Thời Nhung chỉ cảm thấy ầm ĩ.

Bốn phương tám hướng đều là đệ tử tu hành, thực quấy rầy nàng nhặt sắt vụn.

Chuyến tranh nhau ra cửa này tiền lời cực nhỏ, đoạn kiếm cũng chưa chắc có thể nhặt được hai thanh.

Thời Nhung ngồi xổm cạo đầu pho tượng bị vứt đi trong vườn, nhịn không được thở dài.

Con dao nhỏ trong tay càng thêm nỗ lực ma sát.

Bá bá bá ——

Lớp vàng dát trên mặt bức phù điêu hóa thành bột phấn, bay lả tả, rơi vào trong tay áo nàng.

Vàng tốt như vậy, lại để hoang phế ở nơi gió táp mưa sa này, thật đáng tiếc.

Thịt muỗi thì cũng là thịt, dùng được chút nào thì hay chút ấy.

......

Hôm nay là ngày Thời Nhung xuống núi lấy đồ cho sư tôn.

Quản sự Trình Tây của Thiên Kim Các biết nàng sắp tới, đã sớm đứng canh trước cửa.

Thấy người đến đúng giờ, hắn bước lên hai bước, cực kỳ cung kính mà nhận lấy danh sách trên tay nàng, vội vàng phái người chuẩn bị dược liệu.

Cuối cùng, theo như lệ thường mà dâng trà, cùng nàng nói chuyện: "Gần đây việc tuyển chọn đệ tử tham dự Thanh Vân Hội là chuyện trọng đại, không biết Thanh Từ đạo quân ngài ấy có gì muốn chỉ thị không?"

Thời Nhung đứng bên cạnh bàn, đầu ngón tay chạm vào đế đèn bằng đồng, tầm mắt không rời đi nửa phân.

Nghe vậy lắc đầu, không chút để ý: "Không có, sư tôn không nhọc lòng cái này."

Trình Tây nghẹn họng: "......"

Bộ râu hoa râm run rẩy vài cái, mới miễn cưỡng cười: "Thanh Từ đạo quân tu hành nhiều năm, không vướng bận phàm trần, ta không dám quấy nhiễu. Chỉ là, tiểu sư thúc năm nay đã tròn 16, vừa đủ điều kiện tham dự Thanh Vân Hội. Ta chính là muốn hỏi một chút, có phải ngươi........"

Ánh mắt Thời Nhung sáng lên: "Ta?"

Nàng bất động thanh sắc xoa xoa ngón cái, do dự nói, "Để ta đi hình như có hơi khi dễ người khác?"

Trình Tây nhịn không được trợn trắng mắt.

Thời Nhung lớn lên gầy yếu, một đầu tóc tai mềm oặt ngả vàng, nhìn qua có chút khô cằn, cả người quắt queo, bộ dạng trường kỳ suy dinh dưỡng, đẩy phát là ngã. Trông không giống như đệ tử bảo bối kim tôn ngọc quý của đệ nhất nhân Tiên giới, ngược lại giống với mèo hoang bị bỏ xó trong hẻm tối hơn.

Nói cho cùng, Thời Nhung vẫn là xuất thân thấp hèn, chỉ là một bé gái mồ côi bị vứt bỏ trong rừng, mười năm trước được Vân Ẩn Tiên phủ hảo tâm nhận nuôi.

Tam linh căn, tư chất bình thường, cùng lắm chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn. Nhưng không biết thế nào mà lại được sư tổ coi trọng, mơ mơ màng màng mang lên đỉnh Phù Hoa.

Với xuất thân của nàng, nếu có cố gắng, nỗ lực bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cũng có thể xem là một hồi giai thoại.

Nhưng khổ nỗi nàng lại không chịu đàng hoàng, toàn thân lộ ra hơi thở cà lơ phất phơ lười nhác. Lực chú ý hình như đặt hết vào thứ cổ quái gì đó, lảm nhà lảm nhảm, không có chút gì gọi là kiên định trầm ổn cùng nhuệ khí của kiếm tu, trên mặt viết đầy chữ "Bùn nhão không thể trát tường."

Tư chất cùng khí chất như vậy, đến cả ngạch cửa của Thanh Vân Hội cũng không sờ được, mồm miệng còn ở đó khoác lác.

Đại khái là ếch ngồi đáy giếng, chưa trải sự đời, còn được một tiếng tiểu sư thúc nịnh nọt, liền không biết chính mình có mấy cân mấy lạng.

Trình Tây trước giờ đều chướng mắt Thời Nhung, lén trào phúng thì trào phúng, nhưng trên mặt lại không dám để lộ ra.

Dù sao thì mười sáu người tham dự Thanh Vân Hội của Vân Ẩn cũng đã được định, không phải là chuyện mà một tiểu quản sự như hắn có thể xen vào. Nhắc nhở Thời Nhung, đơn thuần chỉ để bán cho nàng một tin tức, đổi lấy nhân tình.

Sau lại giả mù sa mưa thổi phồng: "Sư thừa của Thời Nhung tiểu sư thúc là Thanh Từ đạo quân, ra tay tự nhiên bất phàm. Nếu có thể thay Vân Ẩn tiên phủ ta tranh bá Thanh Vân Hội, đương nhiên là đứng đầu rồi!"

Thời Nhung buông ly trà, nhìn qua khinh miệt chợt lóe trên mặt Trình Tây.

Đè tay hắn xuống, ý bảo điệu thấp lại.

Cười tủm tỉm tiếp lời: "Được rồi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chờ ta về suy xét rồi tính sau."

Trình Tây miệng giật giật, nhịn: "...... Dạ."

......

Ra khỏi Thiên Kim Các, trời đã sáng tỏ.

Mây mù che đỉnh núi, ánh mặt trời loang lổ tô đậm lên một phần sơn môn Vân Ẩn tiên phủ, trông càng đơn độc lạnh lẽo không thể với tới.

Nơi ở tiên môn, phàm nhân cấm vào.

Đi qua Vân Ẩn tiên phủ, lại hướng vào phía trong, mới là núi Phù Hoa.

Tuy là vậy, trước cửa sơn môn, mỗi ngày đều có người trần đến cúng bài, nối liền không dứt.

Ba quỳ chín lạy, thành kính như vậy, chỉ vì một người.

Nhất kiếm định thiên hạ, Phù Hoa trích kiếm tiên.

Trung Châu đệ nhất nhân, Thanh Từ đạo quân, Bạch Diệc.

Thời Nhung nhìn đoàn người trang trọng chậm rãi quỳ lạy phương xa.

Lắc đầu: Nhìn đi, sư tôn của nàng được nhiều người kính ngưỡng thật đấy.

Đáng tiếc dài quá há mồm.

......

Phù Hoa sơn, phong hà cử.

Đầu hạ, sen trong đầm mới nhú lên cái đầu nho nhỏ, cá đùa giỡn tung tăng dưới mặt lá, rẽ nước thành từng gợn sóng lăn tăn.

Con đường lát đá xanh trồi lên mặt nước, đi một bước lại có thể thấy hồng hoàng cẩm lý bơi lội dưới chân.

Gió thổi qua nước, mát lạnh cả người.

Thời Nhung nhẹ nhàng bước qua con đường lát đá.

Bên kia hồ sen, xa xa có thể nhìn thấy người đang thản nhiên nghỉ ngơi trong đình.

Thanh niên áo bào trắng tuyết, rõ ràng đang cuộn mình bên trong một bức hoạ hoa sen màu sắc rực rỡ, lại thanh lãnh lạnh nhạt như trăng khuyết, khiến người ta không dám khinh nhờn.

......

Hắn tựa hồ ngủ rồi.

Thời Nhung lặng yên không tiếng động đến gần, nhặt cái ly rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng ngửi một cái, thế mà lại ngửi được mùi rượu thoang thoảng.

Bạch Diệc mở bừng mắt, sâu kín nói: "Về rồi sao......"

Thời Nhung thình lình đối diện với đôi mắt có một tầng nước như hơi say kia, trong lòng lộp bộp một chút.

Há mồm liền nói: "....... Con đi lấy lễ vật cung phụng, trước khi xuống núi đã nói với người rồi."

"Ừ", Bạch Diệc uể oải đáp lời, ngồi dậy, vẫy vẫy tay gọi nàng: "Lại đây."

Da đầu Thời Nhung đột nhiên có chút tê dại, sợ là chuyện mình trộm cạo vàng trên pho tượng đã bại lộ, hắn lại chuẩn bị thuyết giáo một hồi.

Nhưng vẫn nghe lời đi qua: "Sư tôn?"

Bạch Diệc nửa ngồi nửa nằm trên ghế, hơi hơi ngước mắt nhìn nàng: "Con gần đây, có muốn cái gì không?"

"?"

Thời Nhung: "Sao sư tôn lại đột nhiên hỏi vậy?"

Bạch Diệc không đáp, hỏi lại: "Không có sao?"

Thời Nhung rút từ trong túi ra một cái danh sách, đưa tới trước mặt hắn, cười hì hì: "Cảm ơn sư tôn, con muốn cái này!"

Bạch Diệc quét mắt.

Danh sách rất dài, đều là một ít khoáng thạch và vật liệu để đúc, chủng loại tuy nhiều nhưng không có mấy thứ là vật phẩm đắt tiền, hơn nữa còn là loại giá rẻ trung cấp dễ tìm.

Sở thích của Thời Nhung rất đặc biệt, một tiểu cô nương, lại có linh căn thuộc tính mộc, không thích lịch sự văn nhã mà chỉ yêu cái nghề luyện kim tiền đồ rộng lớn này. Thích vỗ cánh tay, khăn vắt trên cổ lau mồ hôi, loảng xoảng đập đập chát chát trong nhiệt sóng, một đầu tóc đẹp thường xuyên bị lửa bếp lò hun đến khô vàng.

Vật liệu mà Vân Ẩn tiên phủ cung phụng cho Phù Hoa sơn có chất lượng quá cao, tu vi của nàng lại quá thấp, không luyện hóa được, chỉ có thể xem chứ chẳng thể đụng vào. Khoáng thạch bình thường phàm nhân dưới chân núi bán lại vô dụng với nàng.

Một khối viêm thạch vứt đi ở sau núi, nàng lại coi như bảo bối, rèn từ năm này qua tháng khác như thể báu vật.

Bạch Diệc nghĩ vậy, cánh mũi chua xót.

Trách hắn, sớm biết là có kết cục như vậy, hắn đã tìm đầy đủ hết vật liệu khoáng thạch mà nàng có thể sử dụng, để nàng có thể đúc đến vui vẻ, rèn đến vui sướng, còn quản lạc lối hay không lạc lối để làm gì.

Bạch Diệc ngón tay run run, cất danh sách kia đi: "......Được, sư tôn đáp ứng con."

Thời Nhung: "......?"

Không biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng nàng lại nghe ra trong ngữ khí của Bạch Diệp có một chút nghẹn ngào.

Chuyện này không thích hợp.

Khi trước Bạch Diệp vẫn luôn tận tình khuyên bảo, nói thẳng ra là làm cái nghề này tuy là rèn luyện được thân thể, nhưng quá ảnh hưởng đến tóc và giá trị nhan sắc.

Đây chính là hai thứ quan trọng nhất của thế gian, sợ tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu được tình hình nghiêm trọng, khuyên nàng không bằng đổi một cái sở thích khác......

Trước là đại sư cơ giáp cấp SSS của Liên Bang, Thời Nhung tỏ vẻ: Ta chỉ thích cái này thôi.

Bạch Diệc cũng không miễn cưỡng nàng cái gì, nhưng vẫn thường xuyên nhồi nhét cho nàng một ít hình ảnh của chú tạo sư đầu trọc nổi danh, lấy cái này bày tỏ lập trường không ủng hộ của hắn.

Như thế nào đến hôm nay lại thay đổi thái độ, còn đáp ứng mua vật liệu cho nàng?

Bạch Diệc uể oải không nói, cách một hồi lại nhịn không được cầm lấy chén rượu trên bàn, phiền muộn than: "Không bằng con bồi ta uống rượu một lát, ôi..... Trong lòng ta có chút khó chịu, không vui nổi."

Thời Nhung càng kinh ngạc.

Theo như nàng biết, Bạch Diệc chính là một lão xã khủng*, nàng lên Phù Hoa sơn mười năm cũng không thấy Bạch Diệc bước ra khỏi cửa sơn môn, gặp qua người ngoài một lần nào.

*sợ xã hội.

Trên đỉnh Phù Hoa chỉ có hai người bọn họ, hắn đương nhiên sẽ không có dao động cảm xúc lớn gì, nhiều lắm là thuyết giáo linh tinh nàng một hồi.

Nhưng thời điểm rạng sáng, hắn vẫn còn đang ung dung dưỡng tóc cơ mà.

Nàng đi ra cửa một lúc, chớp mắt không gặp, hắn liền phiền muộn đến nỗi phải mượn rượu giải sầu?

Thời Nhung ngồi xuống ghế đá bên cạnh, thử hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch Diệc ngửa đầu yên lặng uống rượu, lắc đầu, không chịu nói.

Thời Nhung không khuyên nhiều, kiên nhẫn uống cùng hắn mấy chén.

Chờ ly rượu thứ năm rót xuống bụng, Bạch Diệc cầm chén đơ tại chỗ, con người trong nháy mắt mất đi tiêu cự.

Thời Nhung buông ly, hiểu ra, hỏa hậu tới rồi.

"Ô ——"

Sắc mặt hắn thoát cái biến đổi, cảm xúc chớp mắt dâng trào. Lay bàn đá, biểu tình cực kỳ bi ai, phảng phất như tuổi già khóc tang, "Đáng thương, đáng thương a Nhung nhãi con của ta!"

Thời Nhung chưa kịp phản ứng

Bị hắn một phen túm lấy tay áo, kéo lại gần mình.

Bạch Diệc một lần lại một lần kéo tóc nàng, nhìn mặt nàng, nước mắt tuôn rơi: "Ở Phù Hoa sơn còn không có mấy ngày tốt lành đâu, như thế nào lại là cái mệnh này........"

Thời Nhung bị giọt lệ tràn mi của hắn dọa cho choáng váng, nhất thời quên cả giãy dụa.

Sau một lúc lâu mới cứng đờ giơ tay lên lau khóe mắt hắn: "Làm gì đó, khóc cái gì?"

"Lòng ta khổ sở."

Nước mắt Bạch Diệc chảy ào ào, tiếng nói đè nén run rẩy, thấp giọng, "Ta tính cho con một quẻ, quẻ tượng nói con là pháo hôi đoản mệnh! Cả đời không kìm chế được luôn muốn tìm đường chết, vậy phải làm sao bây giờ....."

Thời Nhung tức khắc nhíu mày: Hôm nay vốn dĩ vô cùng cao hứng, sao tự dưng lại nói lời này?

Thời Nhung: "Người say sao?"

Bạch Diệc không hay loạn tính tương lai và mệnh cách, nói là sợ giảm thọ, cho nên không dính vào cái loại bói toán này, như thế nào lại đột nhiên tính cho nàng một quẻ?

"Chắc vậy, hiện tại đầu ta rất choáng váng." Bạch Diệc hai mắt đăm chiêu đập đập vào đầu khẳng định nói.

"Nhưng quẻ cũng là thật."

"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a!" Hắn quay đầu, lại che miệng, khóc không thành tiếng, "Trời ạ, nhãi con của ta, sao mạng con lại khổ như vậy chứ! Nếu con đi rồi, một lão nhân góa bụa như vi sư làm sao mà sống đây....."

Thời Nhung có chút tê rần.

Giật lấy chén rượu trong tay Bạch Diệc, đổi thành canh giải rượu: "Con không tin. Trừ phi người nói cho con biết, mệnh cách pháo hôi của con là như thế nào?"

Nói xong,lại che miệng hắn lại: "Chờ đã! Tốt nhất là người đừng nói, không phải là sẽ giảm thọ sao?"

Bạch Diệc đẩy tay nàng ra: ".....Yên tâm, kẻ hèn tiểu pháo hôi như con, nhiều lắm chỉ có thể tốn của ta nửa khắc tuổi thọ, không đáng ngại."

Thời Nhung: "......"

Cảm ơn người nhé.

Bạch Diệc say lờ đờ mông lung, bi thương nói: "Trung Châu đại lục, vạn quốc cùng tồn tại, thiên hạ chiến loạn phân cách lâu năm, vị diện sắp nghênh đón khí vận chi tử, hiệu lệnh quần hùng, thống nhất Trung Châu."

"Nhưng trước mắt khí vận chi tử vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành, mệnh cách chưa định, không xác định được cụ thể là ai. Theo suy đoán của ta, Thanh Vân Hội lần này là lúc các khí vận chi tử đó bộc lộ tài năng. Mà mệnh cách của con sinh ra là để làm đá kê chân cho nhóm khí vận chi tử, tồn tại giống như pháo hôi vậy."

"Mệnh cách pháo hôi quá nhẹ, ta thậm chí còn không tính ra cụ thể con sẽ chết như thế nào. Chỉ biết con sẽ bị những đại khí vận đó quấn thân mà chết, phàm là cùng họ tương ngộ, đại khái không sống quá nổi mười lăm phút."

Thời Nhung vừa nghe cuộc đời mình đã được an bài đến rõ ràng, nhất thời lắc đầu tận ba cái: "Sẽ không, không có khả năng, không thể được!"

"Không nói đến mệnh cách pháo hôi gì đó. Mười sáu danh ngạch của Vân Ẩn tiên phủ chỉ sợ đã sớm định rồi, sao chưởng môn có thể để một người tư chất Tam linh căn như con lọt vào chứ? Con không tham gia cái Thanh Vân Hội này, thành thành thật thật ngốc trên đỉnh Phù Hoa, không cùng bọn họ tương ngộ, chắc sẽ không có vấn đề gì đi?"

......

Thời Nhung hôm nay làm trò trước mặt Trình Tây thản nhiên nói mình sẽ cân nhắc, nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng, Thanh Vân Hội này không phải là nơi nàng có thể chơi đùa.

Hiện giờ thân nàng đang ở Trung Châu đại lục, sử sách ghi lại nơi đây quần hùng cát cứ, vạn quốc san sát, đến nay chưa từng chân chính thống nhất qua.

Trung Châu đại lục màu mỡ, sản vật tài nguyên phong phú, tính đa dạng sinh vật lưu giữ rất tốt, trực tiếp dẫn tới cạnh tranh giữa Yêu tộc, Tinh Linh tộc và Nhân tộc.

Nhân Tộc phân thành các thế gia phe phái, Yêu tộc và Tinh Linh tộc lại chia thành tộc đàn.

Bởi vì khác biệt quá lớn, văn hóa thật sự rất khó dung hợp, từ xưa đến nay luôn tranh chấp không ngừng, huyết tinh hỗn loạn. Vô số chủng tộc nhỏ yếu khác đều bị đào thải một cách tàn nhẫn, thậm chí đến mức tuyệt chủng.

Mọi người đều biết, chiến tranh không ngừng nghỉ chỉ mang đến hỗn loạn và thù hận.

Nhưng tham dục không có điểm kết thúc, một khi bị cuốn vào trong đó, liền khó có thể quay đầu.

Trung Châu đại lục khổ chiến từ lâu.

Mãi đến trăm năm trước, Nhân tộc quật khởi, Thanh Từ đạo quân ngồi trên bảo tọa Trung Châu đệ nhất nhân, nhất kiếm định thiên hạ. Nhân tộc từ đây nắm quyền lên tiếng, đề xuất ngừng chiến toàn diện, yêu cầu cạnh tranh trong hòa bình, Trung Châu rốt cuộc nghênh đón thời kỳ bình yên ngắn ngủi.

Thanh Vân Hội, chính là sản vật của việc "cạnh tranh hòa bình đó".

Cuộc chiến này liên quan đến thể diện của Vân Ẩn tiên phủ, thậm chí cả tài nguyên sau này. Nội Các nuôi không ít thiên kiêu, chính là để đến Thanh Vân Hội thi đấu.

Một con tép tiu Tam linh căn như nàng mà đi, há chẳng phải trò đùa? Dù sao thì chỗ đó cũng chẳng phải thi xem bối phận của ai cao hơn.

......

Thời Nhung không để việc này ở trong lòng.

Bạch Diệc từ xưa đến giờ đã vậy, ngoài miệng không phun được mấy lời hay ho, từ khi nàng còn nhỏ đã luôn lo lắng nàng sẽ ngoẻo mất.

Thời Nhung rất thông cảm cho hắn.

Rốt cuộc thì lúc nàng vừa lên núi cũng chỉ mới "6 tuổi".

Bạch Diệc cái loại xã khủng này, vừa nhìn là biết lần đầu trông trẻ, áp lực tinh thần rất lớn, trực tiếp mơ thấy ác mộng liên tục.

Mỗi lần gặp ác mộng xong đều phải lải nhải trước mặt nàng thật lâu.

Nội dung ác mộng phần lớn đều liên quan đến nàng. Chốc lại nói nàng chơi gần nước ngã xuống ao chết đuối, một hồi lại nói nàng bị dã thú sau núi ngậm đi, bắt nàng phải cầm theo Tị Thủy Châu trên người với làm trạm canh phòng dã thú.

Cuối cùng, mấy thứ đồ kiểu như này, đều leng keng treo đầy trên người nàng.

Thời Nhung đã sớm tập mãi thành thói quen.

Lường trước được tám phần Bạch Diệc lại đang nói mê sảng, nghĩ cảnh trong mơ thành thật.

Yên ổn mang sư tôn đang say không biết trời đất gì về tẩm cung.

......

Ngày hôm sau vừa mở mắt, Thời Nhung liền thấy một con bồ câu trắng xinh đẹp đậu bên mép giường mình.

Thầm thì hai tiếng, ném lên mặt nàng một bức thư truyền ảnh của chưởng môn.

Bên trong còn có một tờ thông tri đỏ tươi,

Mực chu sa mạ vàng, hỉ khí dương dương chúc mừng nàng trở thành đại biểu của Vân Ẩn tiên phủ tham dự Thanh Vân Hội, quang vinh đứng trong hàng ngũ mười sáu người.

Thời Nhung nửa mơ nửa tỉnh ngốc luôn tại chỗ.

Why?

__________________

Lời tác giả:

Các cảnh giới trong truyện: Luyện khí - Trúc cơ - Kim đan - Nguyên anh - Hóa thần - Luyện hư - Hợp thể - Độ kiếp - Đại thừa.