Sai Loạn Tình Trường

Chương 1: Nam chính, anh ngủm sớm quá



Thành phố B vào đêm, ánh đèn muôn màu muôn sắc bao phủ. Đã đến mùa hè thời tiết ấm lên, trên cao ốc Thiên Diệc gió lạnh vẫn thổi không ngừng, ánh lửa nhỏ nhen nhóm từ dưới tòa nhà cháy lên, không ai hay biết.

Trên đỉnh cao ốc, cô gái mái tóc đen dài tùy ý tung bay, đôi mắt màu hổ phách từ trên cao nhìn xuống phản chiếu lại ánh lửa, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê vẫn không giấu nổi nét sắc bén ăn sâu vào xương tủy. Trên tay nàng, thanh kiếm mỏng chỉ nghiêng xuống, mũi kiếm vững vàn chạm vào cổ cậu thiếu niên ngã trên đất.

Cổ bị cắt một đường nhỏ, chỉ cần cử động một chút, mũi kiếm sẽ cắt xuyên qua yết hầu, khuôn mặt anh tuấn phiêu dật của Tự Tại không có lấy một tia sợ hãi, mỉm cười nhìn cô gái tuyệt trần đã đánh ngã mình, " Kiếm thuật của em lại tiến bộ rồi, người thầy như anh thật xấu hổ mà."

Nhân cơ hội men say tạm thời bị ức chế, Du Thanh Vân từ từ lui kiếm, ý thức yếu ớt nói cho nàng biết nếu lỡ tay giết nam nhân phía dưới, cả đời này của nàng cũng sẽ không còn, miệng còn lưu lại mùi rượu nhạt khó khăn mở lời " Đứng lên, đánh ngất em, hình như em đã uống rượu, lý trí không tỉnh táo, sẽ gây chuyện."

Tự Tại ngoan ngoãn bò lên, đứng đối diện cô gái, tay giơ lên không dùng lực hạ xuống đầu nàng,xoa nhẹ, đôi mắt cậu nhu tình nhìn gương mặt đỏ hồng không mấy tỉnh táo dần tỏa ra sát khí của nàng, nói " Ngốc, anh thà hại bản thân sao có thể làm tổn thương-"

Mũi kiếm bạc xuyên qua cơ thể, lòng ngực trái dòng máu tươi đua nhau chảy xuống, Tự Tại hai mắt vô thần hướng tới cô gái đâm thủng tim cậu nở nụ cười " Tim anh vốn đã thuộc về em, Thanh Vân, lửa sắp cháy đến, anh vô dụng không thể bên cạnh em, ít nhất...ít..nhất.. hôm nay dù... thịt nát xương tan anh cũng không để em chịu chút tổn... thương." Lời nói gian nan thoát ra khỏi miệng, cơ thể cậu bất chấp đau đớn tiến tới, lưỡi kiếm vô tình cắt tim, mãi đến đụng phải chuôi kiếm, kéo chủ nhân của nó vào lòng, bao chặt lấy người con gái đó, mắt yếu ớt nhắm lại, miệng cứ thế nở nụ cười ra đi.

Bị bao kín trong cơ thể to lớn, dòng máu đỏ theo chuôi kiếm chảy xuống tay nàng, đôi tay trắng nõn đẩm máu của người quan trọng nhất trong lòng chủ nhân khẽ rung lên,Du Thanh Vân ánh mắt không có tiêu cự nhưng nơi khóe mi một giọt lệ nóng rơi ra, theo sườn mặt lăng xuống hòa vào vũng máu dưới chân nàng.

Ngọn lửa dưới cao ốc cháy đến, một màu đỏ cam sáng rực bầu trời đêm, tàn phá mọi nơi nó đi qua thành tro bụi nhưng- trong biển lửa tàn bạo kia bóng người Tự Tại vững trãi bảo vệ vật trong lòng oai hùng đứng đó.

Thử hỏi thế gian tình là gì? Khiếm người sinh ly, kẻ tử biệt mãi hướng về nhau a?...

" Tự ca..."

Đôi mắt hổ phách mở ra, đối diện trần nhà xanh thẩm, Du Thanh Vân kéo chăn trên người mình ra, miệng nhẹ gọi cái tên này.

Đã hai năm trôi qua...

Đứa nhóc bóc đồng ngày trước đã không còn trong nàng, ngày đó bị bạn của ba lừa uống rượu, may Tự Tại tới cứu kịp bằng không nàng cũng không dám hình dung cái gì xảy ra với mình.

Lần hành động nông nổi này của nàng trả giá bằng một mạng người, là kẻ chiếm vị trí đứng đầu trong lòng nàng.

Hận sao? Đương nhiên hận!

Hận ông bạn cáo già của ba sao?

Không!!!! Hận bản thân quá ngu ngốc. Tự tìm gắt rối!!

Giắc mơ đó trở thành ác mộng bao chặt lấy tâm trí nàng hai năm qua, khiếm Du Thanh Vân hôm nay cũng không còn là Du Thanh Vân nữa rồi.

" Thanh Vân, ngươi còn không tỉnh dậy, suốt ngày chỉ lo ngủ!!" Cửa phòng một cước bị đá mở ra, cô gái đồng phục xanh viền trắng bước vào, khinh thường nhìn người nằm trên giừơng.

Đôi lúc ác mộng kia cũng thật tốt, giúp nàng gặp được người mà không thể gặp được ở thực tại. Du Thanh Vân trong lòng vừa đau vừa mừng đã vô số lần nghĩ như vậy. Cơ thể nàng từ từ chuyển động, ngồi dậy, tay cởi nút áo, mắt lại nhìn em gái mình, " Bỏ cái bộ mặt đó đi, muốn vào kêu chị thức dậy cũng không cần diễn vẻ ghét bỏ chị làm gì."

" Ngươi tự mình đa tình, ta chỉ sợ ngươi đi trễ ảnh hưởng tới danh dự của ta. Làm em của ngươi ta còn nhục nhã chưa đủ sao? Hừ." Quay người bỏ đi, từ đầu tới cuối Du Thanh Nhi chưa nán lại quá nửa phút.

" Ghét bỏ thế mà ngày ngày đúng giờ chạy qua đánh thức" Du Thanh Vân cười nhạo em mình giấu đầu hở đuôi.

Soạn đồ xong, bước xuống nhà đã thấy Du Thanh Nhi ghét bỏ liếc nàng một cái buôn chén ra, bỏ đi.

" Con đi học đây, cha mẹ suy nghĩ về đề nghị của con, chuyển trường càng sớm càng tốt, con không muốn học chung trường với ả." Câu nói đủ lớn cho cả nhà cùng nghe, Du Thanh Nhi còn đặc biệt không hề giấu diếm khinh miệt trong câu.

Du Thanh Vân bước tới bàn, cúi đầu ăn phần cơm của bản thân.

Du mẹ nhìn con ruột trực tiếp ra mặt khinh khi con nuôi chỉ có thể thở dài, hai năm trước Thanh Nhi vẫn còn vui vẻ bám đuôi muốn chơi cùng Thanh Vân mà nay, haizzz...

Bỏ tách cà phê xuống, Du ba lên tiếng " Muốn chuyển ta chuyển cho ngươi, mai liền chuyển."

Đôi mắt Du Thanh Nhi thoán hiện lên tia lưu luyến, căm hận nhìn người đang im lặng ăn cơm " Đều tại ngươi, đồ rác rưỡi." Nói xong rất nhanh đi ra khỏi nhà.

Du ba vỗ vai con gái, " Thật ra Thanh Nhi rất thích con."

Gật gật đầu, cô gái để bát cơm vơ đi hơn phân nữa xuống nói " Ân, con hiểu. Đều tại con thay đổi, em ấy không thích ứng được. Người chị tài cao kiêu hãnh đùng một cái biến thành kẻ vô dụng, con cũng không chấp nhận được."

" Đã hai năm, còn ít thời gian cho nó thích ứng sao?"

" Ba không cần an ủi con, ngay cả con cũng rất ghét chính mình a."

Người đàn ông đứng dậy, đôi mắt nhạt màu nhìn ra cửa sổ hiện lên tia ưu thương, " Sự cố hai năm trước không phải là lỗi của con. Cũng là người bị hại, con tin ta, ta nhất định đòi lại công bằng cho con và Tự....haizzz..."

Người cô gái rung nhẹ một chút, nghiên đầu đi, không nói gì nữa.

" A!!" Là tiếng của Du mẹ.

Du ba hốt hoản chạy qua chỗ vợ " Sảy ra chuyện gì?"

" Em lỡ cắt trúng tay." Đưa ngón tay chảy chút máu lên, Du mẹ rưng rưng nước mắt.

Nam nhân muốn khóc theo, đau lòng vợ, đưa tay vợ lên nút nút sạch máu, ôm bà dỗ dỗ " Ngoan, không sao, thương thương nha. Không khóc, không khóc, anh đau lòng a"

" Khụ... khụ..." cô gái ngồi dưới nổ lực ho khang, làm hai người đang nhiệt tình phát cẩu lương lưu luyến buôn nhau ra.

" Con đi học đây, hai người không cần để ý tới con, cứ tiếp tục."

Thấy bóng lưng của con gái đi xa, Du ba kéo kéo tay Du mẹ lên, nghiêm túc căn dặm " Tay bị thương, không được làm việc. Hôm nay ăn cơm bên ngoài."

Người phụ nữ cười cười, rút tay ra, tiếp tục mổ bụng cá, " Em không bị thương."

Mặt Du ba hiện lên ba vạch hắc tuyến, " Máu vừa rồi là...."

" Máu cá." Bà cố nín cười.

Du ba "....."

- ----""-----

Mùa hè đến gần, thời điểm nghỉ hè đuợc nhiều học sinh mong đợi cũng sắp đến nhưng trước khi có được kỳ nghỉ này phải trãi qua một thời điểm gọi là thi học kỳ. Nhiều nhóm học sinh nối đuôi nhau đi vào cỗng trường, trên mặt xen lẫn mong chờ cùng lo lắng. Trong đó nhóm học sinh học khối 12 chỉ có lo lắng cùng lưu luyến nơi mái trường, chỉ còn vài ngày nữa thôi, thi tốt nghiệp sẽ đến, họ cũng sắp rời xa nơi gắn bó cùng mình suốt 12 năm tuổi thơ rồi. Du Thanh Vân đứng đơn độc giữa dòng người, nhìn mái trướng xa xa phía trước, lòng có tia lưu luyến, là lưu luyến mái trường hay là không nỡ rời xa mãnh ký ức còn lại với người kia đây? Chính nàng cũng không rõ...

Thanh Vân, anh muốn nhìn em tốt nghiệp, hai ta sánh vai cùng nhau ra ngoài lăn lộn với xã hội, nhìn em ngày càng trưởng thành. Anh sẽ mãi mãi thủ hộ bên cạnh em.

Câu nói của Tự Tại cứ thế vang bên tai, ước mơ của cậu bé nhỏ thế thôi, vài ngày nữa nàng cũng giúp cậu hoàn thành rồi chỉ là không biết cậu có nhìn thấy chăng?

Học sinh đi nhóm năm, nhóm ba thỉnh thoảng liếc nhìn Du Thanh Vân một cái, dấy mắt mang theo khinh thường cùng ghê tởm. Rất nhanh dờ đi ánh mắt, lười nán lại thêm giây nào, phàm là học sinh của trường này ai ai cũng đều biết cặp đôi được mệnh danh tiên đồng ngọc nữ khiến thế nhân cảm thán hai năm trước.

" Nhỏ kia mặt thì đẹp nhưng dáng tiếc lòng dạ quá hiểm độc a. Nếu không biết quá khứ của ả, tớ thật là đã theo đuổi ả rồi."

" A, đó không phải chỉ của thiên tài khối 10, Thanh Nhi sao? Ha hai năm trước tớ còn nghĩ cô ta cũng là thiên tài nha. Khi Tự hội trưởng không còn, xem cô ta rớt đài tớ mới biết, hóa ra là dùng sắc đẹp câu dẫn con của hiệu trưởng đi cửa sau. Không chừng hai chị em cô ta cùng một ruột, chỉ là không biết Thanh Nhi là bán thân cho gả nào nha."

" Các cậu không cần để ý tới loại người kia, bẩn mắt lắm, phi!!" Nói xong còn hướng tới chỗ Du Thanh Vân nhổ một bãi nước bọt.

Cách đó không xa, Du Thanh Nhi cúi đầu, che đi gương mặt. Cũng có vài người đi ngang qua nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ phỉ nhổ dọc đường.

Người cùng một nhà, giống nhau cả thôi, chị nào em nấy có gì khác biệt đâu.

Phản ứng của những học sinh ở đây cũng là bình thường, vì hai năm trước Tự Tại cùng Du Thanh Vân chính là hai kỳ tài đứng đầu cả nước, mang lại vinh quan vô cùng cho mái trường, độ nổi tiếng không đơn giản là cấp quốc gia, độ sôi nổi đến nay không giảm bớt, chỉ là hôm nay là tiếng xấu mà thôi.

Du Thanh Vân, kẻ dùng sắc đẹp câu dẫn nam thần Tự Tại để được nổi tiếng, bị vạch trần trên nhiều trang báo rồi, học sinh trường này thỉnh thoảng cũng bị người khác lấy chuyện này mà làm sỉ nhục, vì thế họ luôn luôn nhớ rõ ngọn nguồn nổi nhục của mình là ai.

Mà Du Thanh Vân đối với chuyện này cũng tập mãi thành quen, hơi đâu để ý. Đối với nàng thế giới chia làm hai loại người: người quan trọng và kẻ làm nền. Đối với người nàng không xem là quan trọng, có chết trước mặt nàng cũng chẳng quang tâm chứ đừng nói là ruồi bọ vo ve vài cái. Phản ứng chi cho thêm mệt, làm được một việc rồi sẽ phải làm việc tiếp theo -PHIỀN PHỨC.

Thế là buổi học cuối cùng của năm trôi qua như thế, cô gái đôi mắt màu hổ phách nằm trên bàn đưa tay che miệng ngáp dài, bò dạy từ bàn ngó mắt nhìn lên mới phát hiện đã hết tiếc, ngơ ngơ ngát ngát thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Cửa phòng học lớp 12 bổng nhiên trở nên sôi động, đám nam nhân tự động đỏ mặt ngoan ngoãn né sang hai bên, biểu hiện phong độ nhất có thể, nữ sinh sì sào bàn tán, đưa mắt ngóng chuyện vui. Chỉ thấy trước cửa phòng, cô gái khí chất thanh lãnh bức người, nhỏ tuổi nhưng trên người tỏa ra cỗ hàn khí xen lẫn uy nghiêm không ai dám chạm tới từ từ bước vào, theo sau một đoàn học sinh khối 10 đi theo cỗ vũ. Đôi mắt băng sơn nữ nhân đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người chưa tỉnh ngủ nơi cuối phòng, Du Thanh Vân.

Đầu nhỏ suy nghĩ thời gian này nàng đã cực lực che giấu dung mạo của mình, không câu được anh chị nhà nào, chắc hẳn cũng không gây ra chuyện gì mới đúng. Ngoan ngoãn như vậy, phiền phức lại tìm tới cửa nữa rồi. Trong lúc mê mang suy nghĩ, cô gái kia đã đứng trước mặt Du Thanh Vân, âm trầm nhìn thẳng vào cô, " Ta muốn cùng ngươi nói chuyện."

" Ok, nói xong rồi đó, mời về. Ta còn muốn đi ngủ."

Lời vừa dứt, trong phòng học im lặng đến nổi có thể nghe thấy tiếng tim đập đầy sợ hãi của các bạn học. Nói chuyện với băng lãnh hội trưởng hội học sinh, Tự đại nữ thần với ngữ khí như thế, chỉ sợ trước giờ chưa có sinh vật như vậy tồn tại.

Mọi người bị đống băng không bao gồp Du Thanh Vân, nàng rất thản nhiên mà vác cặp đi về, ôm mộng đẹp của mình, trước khi đi nhẹ nhàn vẩy tay tạm biệt cùng cô bé lớp dưới được mọi người sợ hãi kia. Chân đạp đều chưa bước ra khỏi cửa, Tự hôị trưởng căm hận thốt ra một câu, Du Thanh Vân bước chân đã đông cứng lại, " Anh hai không phải chết cháy để bảo vệ ngươi, nói ta nghe. Hôm đó là xảy ra chuyện gì?"

Tin tức vụ hỏa hoạn hai năm trước, bị Du ba dùng quyền lực giám đốc tập đoàn lớn của mình mà ém xuống, kể cả việc Tự Tại bị Du Thanh Vân một kiếm đâm xuyên tim cũng chưa hề có một người ngoài cuộc nào biết, kín kẽ không hề có khe hở. Nếu không Du Thanh Vân đã sớm ngồi tù, nào có thể ngồi ngốc nơi đây. Chút tin tức này lọt ra ngoài, hoàn toàn là bất ngờ lớn với nàng, bây giờ mới nhận ra người tới là ai, đôi mắt hỗ phách hiện lên ít hơi nước, khẽ nói " Liên nhi, hai năm không gặp chị không thể nhận ra em, đã lớn như vậy a." Vừa nói chân cũng bất đầu tiếp tục bước đi, không phải hướng về lối ra mà đi về một nơi nàng từng rất quen thuộc, nói " Em muốn biết gì cứ đi theo chị, đây không phải là nơi nói chuyện."

Tự Liên Tâm nối bước theo phía sau, trên mặt vẫn lạnh như hàn băng lại có thêm chút căm hận. Con người trước mắt chỉ trông một đêm đã cướp anh trai nàng đi mãi mãi, tới xác cũng không được nhìn thấy. Lúc đầu dưới tình cảm tốt của hai người, nàng không hề nghi ngờ nàng ấy, hôm nay chứng cứ rõ ràng! Công đạo cho anh hai, nàng nhất định phải đòi lại.

Bước tới cửa phòng hội trưởng hội học sinh, Du Thanh Vân dừng lại, nhường đường cho Tự Liên Tâm bước lên mở cửa. Cả hai cùng nhau đi vào, khung cảnh vẫn quen thuộc như ngày nào, người đã không còn như trước.

Cô bé đối diện với Du Thanh Vân không còn vẻ non nớt trước kia, thay vào đó là lạnh lẽo vô ngần, trên tay cầm một sắp tài liệu, ném mạnh vào chỗ người mình từ xem là chị dâu tương lai, " Khám nghiệm tử thi của anh hai cho thấy, vết thương chí mạng đối với anh ấy chính là tim bị đâm thủng, quen ngươi đã lâu ta thừa biết độ sắc bén của Ánh Bạc là như thế nào."

Đây một giờ trước kẻ ẩn danh giử tới, trong giờ học Tự Liên Tâm thiếu chút nữa sụp đổ, cố chống cự một chút. Đáy mắt vô tình nhìn vào vết kiếm, trong khoản khắc đó, mảnh vỡ trong tim nàng là vô số.

" Như em nghĩ, Tự ca mất là do chị."

Lúc này Tự Liên Tâm không thể kiềm chế được tâm tình kích động nữa, chòm người về trước kéo cổ áo cô gái độc ác kia lên, " Không phải ngươi yêu anh hai sao? Không phải các ngươi thề sống chết ở bên nhau sao? Lòng dạ ngươi sao có thể âm hiểm như vậy hả? Nói ta nghe, ngươi còn là người không? Anh hai thế nhưng từ nhỏ chính là ân nhân cứu mạng ngươi, vậy mà...ngươi!"

Mặc cho nàng giày xéo, Du Thanh Vân nửa điểm chống cự cũng không có. Vẫn như trước nhẹ xoa đầu cô em gái này, vỗ lưng nàng an ủi, cứ thế chờ nàng phát tiết xong.

Nếu nàng đoán không sai, chút nữa sẽ có ' bằng chứng' còn thiết phục hơn. Người đưa cho Tự Liên Tâm những thứ này chắc chắn biết rõ mọi thứ hôm đó, ý đồ hảm hại nàng cũng không giả. Bây giờ nàng phủ nhận tội lỗi có ích gì? Phiền phức lại tới chạy nào có được đâu. Thật mệt mỏi, nàng thật sự muốn ngủ quá đi.

Quả nhiên, vài giây sau điện thoại Tự Liên Tâm vang lên, là số lạ gọi đến. Du Thanh Vân biết điều lui về phía sau đủ xa.

Liếc nhìn người kia một cái, bật máy lên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, sắc mặt nàng đại biến, mở email lên, một đoạn video xuất hiện. Tự Liên Tâm chăm chú nhìn nam nhân tuấn tú phiêu dật bị người con gái trước mặt đâm một kiếm trên màng hình, lòng nhớ thương cùng bi phẳng dâng trào.

"Là chứng cứ phạm tội của ngươi, quay rất rõ nét. Thì ra ngươi đã sớm biết, bởi thế mới thành thật nhận tội như vậy."

Lời lẽ nói ra có bao nhiêu châm chọc, Du Thanh Vân nhướn mi, vai khẽ nhún, tùy người nghĩ sao thì nghĩ. Đằng nào đây cũng là sự thật," Vậy chuyện em nói với chị đếm đây là hết phải không? Sau này em muốn làm gì thì cứ việc. Chị trước hết chỉ muốn ngủ a" Trước khi mở cửa bỏ đi, nhẹ xoa đầu cô nhóc trưởng thành trước tuổi, "Còn nữa, một chuyện em đã nói sai. Chị và Tự ca không hề có tình yêu, là bạn đồng hành thôi."

Đây là lời nói thật, trong đầu Vu Thanh Vân không hề có quan niệm về tình yêu. An nhàn, thanh thản trãi nghiện cuộc sống chính là ước mơ của nàng, không có gì hơn.

Nhìn theo bóng lưng người rời đi, trong đầu Tự Liên Tâm hiện lên vô vàn câu hỏi. Con người này không sợ nàng báo cảnh sát sao? Chứng cứ rõ ràng như vậy, không thể thoát tội. Cớ sao còn tỏ thái độ dửng dưng như vậy. Tay nàng siếc chặt điện thoại thêm, bấm nút xem lại khung cảnh đau lòng, đôi mắt tậm trung cao độ nhìn thẳng vào màng hình đến từng chi tiếc nhỏ cũng không bỏ qua.

Tự Liên Tâm là người thông minh, cảnh sát cũng không phải ngốc. Đoạn video chắc chắn có manh mối điều tra về hung thủ thật sự. Chỉ cần đưa lên đội điều tra, không chỉ Du Thanh Vân, mà người đứng phía sau cũng bị đưa ra ánh sáng. Vì vậy hai năm qua, con dao hai lưỡi này, kẻ kia chưa bao giờ dám phát tán ra công chúng.

Du Thanh Nhi dựa vào cổng trường, phía sau một đoàn học sinh mặt mài đăm chiêu.

" Ngươi đừng tưởng diễn trò chị em bất hòa, bọn ta sẽ tin ngươi và ả không hề liên quan."

" Ta cũng không cần các ngươi tin, biến đi cho đẹp trời. So với các ngươi, ta càng chán ghét ả hơn."

Đương nhiên cả bọn học sinh đều không tin lời Du Thanh Nhi nói.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Du Thanh Vân bước ra, nhìn một màn trước mắt, lòng khóc ròng khóc rã, phiền phức đâu lắm vậy trời.

Bọn người chừng 35 người chia thành hai nhóm, một cản đường Du Thanh Nhi không cho cứu người, một bao quanh Du Thanh Vân bắt đầu ức hiếp.

Bảo vệ cũng nhìn thấy, giả vời không hay biết, nhìn qua hướng khác.

Cô gái bị bao giữa bọn người, hỏi cũng lười hỏi. Nhìn quanh một lược, tìm thấy khe hở vắt chân lên cổ mà chạy.

" Con khốn, mày đừng nghĩ mày tốt nghiệp rồi sẽ thoát khỏi hậu quả. Dù mày tới chân trời góc bể, tiếng xấu muôn đời theo mày."

Một người trong nhóm nắm được tay Du Thanh Vân kéo lại, đánh ngã xuống đất. Đoàn người tiếp tục bao quanh, chỉ khác lần này một khe hở cho ruồi bay qua cũng không có.

Hai mươi tên nam nhân to lớn hung hăng tung cước, đụng quyền ngoan độc cho cô gái ở giữa một trận no đòn.

" Này thì dám chọc Nữ thần sinh khí."

" Con khốn lẫn lơ chuyên câu dẫn nam nhân."

" Con đ* khốn khiếp mày"

.....

Một người trong nhóm chợt kéo anh em ngừng lại, đổi lại ánh mắt của hàng người nhìn về phía hắn. Gã lơ đản nở nụ cười, nói " Vài ngày nữa sẽ tốt nghiệp, ta không muốn để ả sống dễ dàng sau này. Ta cùng chơi ả, anh em cũng lâu rồi không chơi nữ nhân phải không?"

Nói rồi cả bọn đồng loạt đánh giá Du Thanh Vân từ trên xuống. Da thịt trắng nõn đến nổi nhìn thấy mạch máu bên trong, thân hình hoàn mỹ nào thua gì lớp lớp hoa hậu, khuôn mặt càng là trăm năm khó gặp trấn áp quần phương.

Khí tức nguy hiểm bao quanh, đến giờ Du Thanh Vân thật sự nhịn không nổi nữa rồi. Ánh mắt vừa chuyển, đòn triệt quyền đạo uy lực đủ làm cho năm gả nam nhân trưởng thành ngã quỵ ngay tức khắc xuất ra.

Quyền triển khai nhanh trong chớp mắt, chưa chạm đến người, trong não Du Thanh Vân hiện lên hình ảnh to lớn của người đàn ông đầy máu, bao phủ chặt chẽ lấy nàng trong ngọn lửa đỏ- Tự Tại. Lòng như thắt lại, động tác trên tay ngừng hẳn, để mục tiêu vốn còn chưa nhận ra mình bị tấn công phát hiện, nắm chặt lấy tay nàng, hung hăn đấm một quyền, " Con khốn, mày còn dám đánh tao!"

Cô gái ôm bụng, lùi từng bước. Trốn không được, đánh cũng không xong, Du Thanh Vân lúc này trên mặt bị đánh bầm mấy vết không hiện lộ chút sợ hãi gì, ngang nhiên đối diện bọn họ.

Một tên nam nhân cởi áo, lộ ra bộ ngực gắn chắt, tay mò xuồng quần, giải thoát cho vật nào đó của mình, " Anh em ra tay đừng quá nặng, hàng hư rồi không chơi được đâu."

Đoàn người siếc chặt vòng vây, bao chặt cơ thể cô gái không hề có khe hở nào, trên mặt gian tà của bọn hắn lộ rõ ràng.

Xuyên suốt mười phút trong hẻm nhỏ đó, tiếng rên rỉ thống khoái của nam nhân vọng ra, những âm thanh ma sát thân thể không ngừng vang lên.

Bên hẻm nhỏ đó, cô gái lười nhìn qua, cũng không mấy quan tâm. Bước tới thùng rác bỏ vỏ thuốc bột vào. Du Thanh Vân nàng không thể đánh người chứ đâu phải kẻ vô dụng không biết né tránh. Cũng không có nghĩa là nàng không thể hại người.

Với túi da của mình, không gì là lạ nếu có kẻ dùng thủ đoạn này với nàng, sớm đã quen. Thuốc này tiệt nhiên nàng đặc biệt chuẩn bị cho họ. Yên tâm chơi một ngày một đêm còn rất hăng hái.

Chân chuyển hướng bước về nhà, chỉ là chưa đi được nửa đường, chị em Du gia gặp nhau rồi.

Du Thanh Nhi dựa lưng vào tường, tay cầm điện thoại châm chú xem, nhận thấy có người đến, nghiên đầu nhìn thấy chị mình, cũng không ngạc nhiên, xem ra cố ý đợi người ở đây, nói "Ta không muốn sống cùng ngươi, hôm nay giải quyết triệt để đi. Đánh một trận, ai thắng liền theo ý người đó."

" Là người lạ gửi video cho em, sự việc hai năm trước." Du Thanh Vân nhìn điện thoại trên tay nàng, đoán nhưng ngữ khí hết chín phần là khẳng định.

Trên màng hình điện thoại là Du Thanh Vân vô cảm tay cầm trường kiếm, thanh Ánh Bạc phản lên tia sáng đỏ cam màu lửa, lưỡi kiếm đặt trên cỗ nam nhân bị nàng đạp dưới đất. Du Thanh Nhi liếc nhìn qua, miệng khẽ nhếch, "Trốn tránh hai năm, hôm nay chính là ngày ngươi nên nhận hậu quả đi, kẻ- sát- nhân."