Sâm Cảnh Bệnh

Chương 3



13.

Nhiệm vụ này không có thời hạn nên Sâm Lục cũng chưa vội về.

Phó Lịch Cảnh đích thân xuống bếp nấu cho cậu một bàn đầy ắp món ngon làm cậu vui hơn hớn, quên luôn sự thất bại vì lúc nãy không quay được video.

"Anh không sợ tôi à?" Sau khi ăn uống no nê, Sâm Lục ngồi trên ghế salon nói với đối phương, "Tôi cũng chẳng phải người tốt gì đâu, anh để tôi trong nhà chưa biết chừng sẽ bị tôi trộm mất tài liệu cơ mật đấy."

"À." Phó Lịch Cảnh nói, "Vậy đến lúc đó cậu ở truồng ra đường đi."

Sâm Lục vội vàng túm quần lắc đầu nguầy nguậy: "Không được không được, nếu vậy tôi thật sự không thể làm giang hồ ở đây nữa đâu."

14.

Phó Lịch Cảnh biết rõ ai là giả heo ăn thịt hổ, còn ai là ngốc từ trong trứng. Hắn cứ tưởng tên lưu manh hạng ba này sẽ đem theo dao găm để uy hiếp hay vật nào khác nguy hiểm, nhưng sau khi tỉnh lại lục soát mấy lượt mà chỉ tìm được thẻ nhân viên của cậu (hình chụp trên thẻ nhìn như đang ngái ngủ vậy), điện thoại và một túi kẹo mút vị trái cây.

"Thành phần nguy hiểm" Sâm Lục đang ngồi dựa trên ghế salon nhà hắn hào hứng xem phim truy bắt tội phạm mới lên sóng.

"Anh đừng hòng moi được tin gì từ tôi," Sâm Lục ngậm kẹo mút lúng búng nói với hắn, "Mặc dù tôi làm việc lâu rồi nhưng bọn họ vẫn xem tôi là nhân viên ngoài biên chế nên không cho tôi xem tài liệu nội bộ đâu."

Phó Lịch Cảnh nói: "Tôi cũng đâu trông mong gì ở cậu."

Sâm Lục ngồi thẳng dậy nói: "Hồ ly tinh, anh thấy tôi vậy thôi chứ ông chủ thích tôi lắm đấy."

Lông mày Phó Lịch Cảnh giật giật: "Tôi tên Phó Lịch Cảnh chứ không phải hồ ly tinh."

Sâm Lục nói: "Có gì quan trọng đâu, nghe cũng na ná nhau mà."

Cậu làm bộ nghiêm trang ho mấy tiếng rồi hất cằm lên đắc ý nói: "Hừ hừ, lúc đầu bị xếp hạng âm cấp một, vốn dĩ bọn họ định đuổi tôi ra khỏi tổ chức, còn nói nếu tôi ở lại thì chẳng những không phát lương cho tôi mà còn thu tiền tôi nữa......"

Phó Lịch Cảnh lấy que kẹo trong tay thanh niên bỏ vào miệng mình rồi ngước lên hỏi cậu: "Rồi sao nữa?"

"Ê sao anh lại ăn của tôi......" Sâm Lục ngây người một hồi mới nói tiếp, "Tôi xin ông chủ cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi, nhất định tôi sẽ làm thật tốt, sau đó bọn họ sai tôi đi tìm băng đảng đối thủ để quyết đấu."

Nói đến đây vẻ mặt cậu càng thêm đắc ý, mũi hếch lên tới trời: "Lão trùm phe kia lẩn như chạch ấy, đồng bọn của tôi bắn bao nhiêu phát cũng không trúng, chỉ có mình tôi cướp cò bắn trúng mông lão thôi. Ông chủ tôi vui như hội, lúc mở tiệc ăn mừng còn bảo mọi người khiêng tôi ném lên cao, sau đó còn dẫn tôi đến công viên trò chơi hai ngày nữa cơ."

15.

Phó Lịch Cảnh: "......"

Có khi nào tên nhóc này không phải cấp một âm mà là linh vật chúa hề của tổ chức không vậy.

16.

Ban đêm lại làm hai lần.

Phó Lịch Cảnh dựa vào đầu giường, tâm trạng hết sức thoải mái, áp lực công việc mấy ngày qua đều bị quét sạch sành sanh. Hắn ngắm Sâm Lục nằm ngáy o o rồi nghĩ thầm: Tài năng thiên bẩm của tên nhóc này chắc không phải dồn hết vào mông đấy chứ?

17.

Hôm sau ăn sáng với bánh bao hấp và sữa.

Ăn xong hai lồng bánh bao, Sâm Lục uống một hơi cạn sạch sữa bò rồi hài lòng phát ra một tiếng: "Nấc."

Nấc xong cậu sực nhớ ra chuyện gì vui nên cười ha ha nói với Phó Lịch Cảnh ngồi đối diện: "Hồ ly tinh, tôi thấy trên mạng gọi cái này là ợ sữa đấy......"

Còn chưa dứt lời, cậu lại nấc thêm một tiếng.

Phó Lịch Cảnh: "......"

Đang nói gì vậy? Chẳng lẽ ngày nào người này cũng phải chạy KPI phát ngôn thiểu năng à?

Phó Lịch Cảnh nói: "Đã ăn nhiều lại còn uống nhanh, cậu không nấc thì ai nấc."

Sâm Lục cười đến nỗi sốc hông, lại nấc cụt mấy cái rồi chạy đến nhờ hắn vỗ lưng giùm mình.

18.

Sâm Lục: "Nấc, anh hồ ly, lưng tôi ở phía trên cơ mà, nấc, anh đang vỗ mông tôi đó."