Sản Bào

Chương 7



Edit: Sakura Trang

Lý Vi lùi về sau một bước “Về sau anh cũng không dám nói cho em biết, kỳ thật kỹ thuật dán đồ vật của anh rất tốt, nếu như không phải thời gian không kịp…”

“Lý Vi đến cùng anh đã làm cái gì hả?”

“Kỳ thật… Cái cúp em được nhận khi học đại học, hai cái tai đều rụng xuống, thế nhưng do anh dán tốt, không ai nhìn ra! Em cũng không…”

“Lý Vi!” Dương Lịch Thanh nâng nửa người trên lên, mặt cũng không trắng bệch như trước, màu đỏ dần dần xuất hiện trên mặt cậu… Các y tá bên cạnh không nhịn được cười, trước đó bọn họ đã nhịn rất lâu, lúc này ngay cả bác sĩ luôn nghiêm túc cũng không nhịn được hơi cong khoé mắt.

“Tới đây!” Dương Lịch Thanh vươn tay. Lý Vi co rúm lại một cái, nhưng vẫn đi đến trước mặt Dương Lịch Thanh.

Ngón tay cái và ngón trỏ véo lên má Lý Vi, lắc lắc “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được chơi bóng chày trong văn phòng! Anh ngại da mình quá dày phải không?” Dương Lịch Thanh quát lên “Em muốn trừ ba tháng tiền lương của anh!” Các y tá rốt cuộc không nhịn nổi, quay đầu sang chỗ khác, bả vai run lên, cơ thể bác sĩ cũng hơi run run.

“Ô lão bà… Dương tổng… Ông chủ Dương, tha cho anh đi mà! Anh không dám nữa!” Lý Vi đau rúm mặt lại, còn dữ hơn cả mặt Dương Lịch Thanh vừa nãy.

“Anh thật là… A, ư, a! A ư!”

“Ôi ôi lão bà, nhẹ chút, da rụng ra mất.”

“A! A! Ừ… Ừ! Đau! Đau quá!”

Dương Lịch Thanh ngã về trên sản giường, tay ôm bụng kêu lớn. Bác sĩ vội vàng nhìn xuống, đã bắt đầu rồi.

“Ngay tại lúc này! Rặn, dùng sức rặn mạnh!”

Miệng tử cung đã mở hoàn toàn, đầu thai nhi bắt đầu thúc chui ra ngoài, sinh nở tiến vào thời khắc mấu chốt nhất. Dương Lịch Thanh gào thét, hai tay bắt lấy trụ hai bên, nín thở dùng sức toàn thân rặn mạnh đẩy xuống dưới.

“Ừ! A a… A! Đau… A! Ừ!

Đầu thai nhi ướt sũng, chậm rãi, từng chút theo lực trượt xuống dưới. Cơ thể không ngừng nâng lên hạ xuống, hai chân ấn chặt đạp trên bàn đạp. Một lần lại một lần dùng sức đẩy mạnh thai nhi vào sản đạo.

“Tốt, rất tốt, bảo trì lực như vậy, hít sâu, hít sâu.” Bác sĩ ở bên cạnh chỉ đạo, Dương Lịch Thanh cảm thấy lỗ tai ong ong, hầu như không nghe rõ tiếng nói.

Đầu thai chậm rãi chen lấn qua xương hông chật hẹp, thông qua xương chậu, cơ thể cũng cùng theo trượt vào sản đạo. Kẹt lại trong sản đạo, dưới cũng không thể đi xuống trên cũng lên không nổi, gần như khiến cậu không thở nổi. Sản đạo đã đầy đủ bôi trơn, co dãn cũng đủ để một đứa trẻ sơ sinh chui qua, chẳng qua hình như hôm nay nhóc con này ăn hơi nhiều, có chút chật…

“A! Đau, đau quá… A ừ! A”

“Tốt, cứ rặn như vậy, tốt, thấy được đầu thai rồi.” Kỳ thật đã là rất nhanh, nhưng mình lại giống như dùng lực lượng của một thế kỷ. Ở miệng huyệt của cậu, một cái đầu nhỏ đen thui lẫn vào nước ối thò ra.

“Tốt rồi, phần đầu đã đi ra, lập tức hít vào, rặn nhanh.” Nhớ lại kiến thức sinh sản vụn vặt trong đầu, Dương Lịch Thanh cảm thấy miệng mặn mặn, tiếp theo là một chiếc khăn ấm đã được khử độc đặt vào trong miệng mình.

“Cắn cái này, miệng bị rách anh sẽ đau lòng lắm.” Lý Vi nói.

Đầu thai bắt đầu đi ra, cửa huyệt theo mỗi một lần rặn chậm rãi mở rộng, đỉnh đầu thập thò, làn da chung quanh huyệt bị đầu thai chống đỡ lồi. Một chút, một chút thò ra, nương theo mỗi lần đè ép đau đớn. Một nửa đầu thai đã thò ra khỏi miệng huyệt, cửa huyệt vốn hồng hào bị chống có chút trắng bệch, làn da chung quanh cũng bị chống căng ra.

“Đau, đau chết, sắp nứt ra rồi.” Dương Lịch Thanh nhìn Lý Vi, toàn thân giống như mới chui ra từ trong bồn tắm, trong mắt xuất hiện tơ máu, nước mắt bị đau đớn kích trào ra khỏi khoé mắt trượt vào trong tóc.

“Không đâu, sẽ không có việc gì đâu, đừng sợ.”

Đỡ nửa cái đầu đã thò ra, bác sĩ: “Tốt, rặn thêm lần nữa, dùng hết tất cả sức lực.”

Không dùng sức Dương Lịch Thanh cảm giác cửa huyệt mình sẽ nổ tung mất, trước mắt biến thành màu đen thái dương giật giật, hít sâu một hơi cơ thể cong đến cao nhất dùng hết tất cả sức lực rặn xuống đồng thời bác sĩ cũng theo lực đè ép này kéo ra ngoài một phát, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trong tay bác sĩ, đỡ cái đầu nhỏ, dọc theo cửa huyệt nhẹ nhàng chuyển động, bả vai nhỏ, bụng, chân của trẻ sơ sinh dần dần chui ra. Khi vừa thoát khỏi cửa huyệt, nhóc con dính đầy nước ối bạo phát ra tiếng khóc đầu tiên trong cuộc đời.

“Oa”

Nghe được tiếng vang, Dương Lịch Thanh giống như lốp xe bị xì hơi, yếu ớt ngã trên giường sinh vẫn không nhúc nhích, chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập.

“Cha muốn cắt cuống rốn không, nhanh đến đây đi.” Y tá gọi.

Chân Lý Vi có chút mềm, camera trên tay sắp không đỡ được. Đi về trước, thấy nhóc con đỏ hồng, toàn thân dính đầy dịch nhờn, cuống rốn vẫn nối liền thân thể Dương Lịch Thanh, tay nhỏ chân nhỏ khua khoắng, cái miệng nhỏ nhắn mở to mặt mũi nhăn lại, không nhìn ra được giống ai, đang cố chứng minh sự tồn tại của bản thân.

“Cắt đi.” Run rẩy cầm chặt cái kéo y tá đưa đến, dùng sức, đứa bé liền hoàn toàn thoát khỏi mẫu thể, nằm trong vòng tay mình.

“Em nhìn đi, con của chúng ta.” Dùng một cái tã trắng bọc lấy, đưa nhóc con còn chưa lau sạch nước ối đến trước mặt Dương Lịch Thanh.

Dương Lịch Thanh yếu ớt xoay đầu lại “Thật nhỏ.” Tay đưa qua, cầm lấy nắm đấm nhỏ, mắt mơ hồ.

“Khá lớn, 3kg9. Lão bà, em vất vả rồi.”

Dương Lịch Thanh nâng mặt lên, dán sát vào tóc máu ướt sũng của trẻ sơ sinh. “Tóc của nó thật dày, giống em.” Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.

Lý Vi cầm chặt tay của cậu, một nhà ba người nắm tay nhau.