Sản Bào

Chương 8



Edit: Sakura Trang

Khi Dương Lịch Thanh tỉnh lại có chút hoảng hốt, đã quên mình ở đâu đang làm gì, sau đó cậu quay đầu thấy Lý Vi đang ngủ ở trên ghế sô pha, trên người chỉ đắp một cái áo khoác. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tươi sáng, có mấy tia xuyên qua bức màn chiếu lên sàn phòng bệnh, trên mặt đất hình thành vết lốm đốm màu hoàng kim. Trên cằm Lý Vi xuất hiện chút ria xanh, dưới mí mắt có vòng đen.

Cảm thấy cổ họng rất khô, đầu lưỡi còn có chút hơi tanh, hẳn là tối hôm qua lúc đẻ cắn vào đầu lưỡi rồi. Sau huyệt có chút cùn đau, nhưng mà cũng không khó chịu, Dương Lịch Thanh nhớ tới tối hôm qua mình bị đẩy về phòng bệnh vừa nằm xuống liền lập tức ngủ mất, khi đó là 3 giờ hay 4 giờ? Cũng không biết Lý Vi ngủ bao giờ. Không muốn đánh thức anh, Dương Lịch Thanh từ từ ngồi dậy với cốc nước ở trên tủ đầu giường, tiếng động nhẹ vẫn khiến Lý Vi bị đánh thức.

“Đã tỉnh? Muốn uống nước sao, phía dưới có khó chịu không?”

Dương Lịch Thanh gật gật đầu lại lắc đầu, Lý Vi đi qua cầm cốc nước lên, rửa sạch lại rót nước ấm vào, thử thấy không bỏng tay mới đưa cho Dương Lịch Thanh.

“Anh không ngủ sao, chắc chắn không ngủ được bao lâu rồi.” Làm trơn cổ họng, Dương Lịch Thanh mở miệng.

Lý Vi nâng cậu dậy dựa vào gối: “Muốn ngủ thì hiện tại cũng không phải lúc ngủ, đợi lát nữa bảo y tá ôm con đến.”

Dương Lịch Thanh nhớ tới bé con mình mới đẻ ra, trong lòng tràn ngập nhu tình. “Còn chưa kịp nhìn cẩn thận mà, có nhớ kỹ mặt con mình không đừng để ôm sai đó.”

“Nhìn rồi, đừng lo lắng, con là của chúng ta, không chạy thoát được.”

“Cha mẹ đã tới rồi hả?” Thấy hai cặp lồng giữ nhiệt, Dương Lịch Thanh hỏi.

“A em xem anh lại quên mất, 8 giờ cha mẹ đến đây, hiện tại đã quay về đi làm rồi.”

Tuổi cha mẹ Lý Vi không lớn lắm, đều còn chưa về hưu, toàn bộ quá trình mang bầu sinh đẻ cũng không giúp được quá nhiều, chỉ đành kiên trì hầm canh cho vợ chồng son. Cha mẹ Dương Lịch Thanh mất sớm, cậu do bà nội nuôi lớn, thấy Lý Vi có đầy đủ cha mẹ gia đình vui vẻ trong lòng rất hâm mộ, sau đó cũng thật lòng coi cha mẹ Lý Vi như cha mẹ mình.

“Em xem, tối hôm qua mẹ nhận được tin nhắn của anh, 5 giờ đã thức dậy nấu rồi. Hiện tại có lẽ vẫn còn nóng nguyên.” Mở cặp lồng ra, mùi thơm lập tức tràn ngập cả gian phòng. Dương Lịch Thanh nuốt nước bọt xuống, đột nhiên cảm thấy rất đói.

Trong một lồng giữ nhiệt là cháo trứng thịt bò, giữa những sợi trứng trắng vàng là hành lá xanh biếc, thịt bò cố ý cắt thật mỏng, mềm trượt trong miệng, Dương Lịch Thanh ăn hai bát lớn, lúc Lý Vi đưa canh cá trích đến trên tay cậu thì cậu có chút ngượng ngùng, cá trích xào qua với dầu, bỏ thêm gừng tỏi đổ nước vào trong nấu thành màu ngà sữa lại bỏ thêm hành lá, củ cải thái sợi. Nước canh trắng nhưng không ngấy, thơm nức mê người. Nhưng Dương Lịch Thanh biết mình không cần phải kích sữa, mới tỉnh dậy đã cảm thấy bộ ngực căng cứng, trướng đau hơn so với trước lúc đẻ. Da xung quanh đầu v* căng lên, cọ sát với áo ngủ vừa đau vừa ngứa. Vải chỗ đầu v* thấm ướt, hẳn là sữa chảy ra thấm ướt áo ngủ.

Dương Lịch Thanh uống vài ngụm liền để xuống, lúc này y tá mang tiểu bảo bảo đã được bọc cẩn thận vào phòng bệnh. Lý Vi vội vàng đi qua nhận lấy đứa bé cẩn thận để vào trong ngực Dương Lịch Thanh.

Đây là lần đầu tiên Dương Lịch Thanh chính thức ôm con mình, nho nhỏ mềm mềm. Đứa bé không đỏ hỏn như lức mới đẻ, da trở nên trắng nõn không ít, ánh mắt chưa mở ra, phía dưới cái mũi nhỏ cao thẳng là cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nhúc nhích đầy nước miếng, bên cạnh tã lót lộ ra hai cái tay nhỏ bé nắm thành quả đấm. Dương Lịch Thanh cảm thấy mũi có chút chua, hít sâu một hơi nháy mắt mấy cái lại nhìn kỹ xuống, Lý Vi cũng ngồi vào bên người Dương Lịch Thanh, một tay kéo qua bờ vai của cậu, cánh tay khác đỡ tã lót cùng cậu ngắm kết tinh của bọn họ.