Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 23: Sẽ chủ động theo đuổi, bám chặt không buông



Xe dừng lại ở trạm dừng chân, để mọi người xuống hít thở chút không khí ngoài trời, cũng như giải quyết nhu cầu cá nhân.

Mạn Nghiên viện cớ đi vệ sinh, thoát khỏi Tôn Bách Thần.

Trong lúc chờ Nhã Yến Kỳ ở trong toilet, cô rửa mặt cho tỉnh ngủ. Chỗ ngực bị Tôn Bách Thần chiếm giữ suốt mấy tiếng, giờ đã sưng lên vì mẫn cảm.

Khoảng một tiếng nữa mới đến nơi, Mạn Nghiên sầu não thở dài.

“Cậu sao thế? Mệt à?” Nhã Yến Kỳ hỏi.

“Ừ, đi đường dài nên tớ thấy hơi mệt.”

Cũng phải thôi, đi đường dài còn ngồi với một tên nhạt nhẽo, ai có thể thoải mái được chứ!

Còn mười lăm phút nữa mới lên xe, Nhã Yến Kỳ rủ Mạn Nghiên qua đằng kia mua kem ăn, trùng hợp lại gặp Khắc Dương.

Mọi người xếp hàng dài, rất lâu mới tới lượt mua. Khắc Dương mua một túi kem lớn, đem chia cho Mạn Nghiên, Nhã Yến Kỳ và những người khác.

“Cảm ơn cậu.”

Mạn Nghiên cầm cây kem trên tay, mắt liếc nhìn trái, phải, trước, sau một lượt. Đến khi chắc chắn Tôn Bách Thần không lẳng vẳng quanh đây, cô mới ngồi ăn ngon lành. Đoán chừng hắn vẫn còn ngủ ở trên xe.1

Tiếng còi vang lên từ hướng dẫn viên du lịch, ai nấy đều nhanh chân quay trở lại xe. Mạn Nghiên vào trong chỗ, không quên nhìn sang Tôn Bách Thần một cái.

Hắn vẫn ngủ, hai tay khoanh trước ngực, không thèm quan tâm đến động tĩnh xung quanh.

Xe tiếp tục chạy. Mọi người đã tỉnh táo hơn, có tiếng cười đùa nói chuyện. Đặc biệt ở khu bên dưới, họ tổ chức ca hát, chơi trò đố vui… rất náo nhiệt.

Mạn Nghiên buồn chán lấy điện thoại ra chơi game. Để tránh làm ồn Tôn Bách Thần, cô đeo tai nghe vào.

Đến chín giờ, đoàn xe lần lượt dừng lại trước cổng khách sạn bốn sao Ocean. Mọi người sốc lại tinh thần, phấn khởi làm thủ tục nhận phòng.

Mạn Nghiên ở chung phòng với Nhã Yến Kỳ và hai bạn nữ khác. Cô vừa vào phòng đã nằm thẳng chân ra giường, lăn lộn mấy vòng. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“Mệt chết tớ mất.”

“Tội nghiệp Mạn Nghiên, cả đoạn đường ngồi cạnh thầy Tôn, chắc cậu ấy mệt mỏi lắm.” Một bạn nữ lên tiếng.

Mạn Nghiên làm vẻ mặt đồng tình, giơ ngón cái lên với cô sinh viên kia. Nói mệt mỏi còn nhẹ nhàng, cô cứ tưởng mình mình vừa sống dậy từ địa ngục đấy chứ! Đến thở Mạn Nghiên cũng không dám thở mạnh.

Buổi chiều nay sẽ có một buổi party trên bãi biển. Trước thời gian đó, mọi người được tự do đi lại, dạo biển, chụp hình…

Phòng của Mạn Nghiên có thể nhìn ra biển. Cô ngồi ở cửa sổ, nhìn ra bãi biển. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi nước biển tươi mát, thoang thoảng qua cánh mũi Mạn Nghiên.

“Dễ chịu thật.”

Cô thoải mái lấy điện thoại ra, chụp một kiểu ảnh. Mạn Nghiên đắn đo một lúc, rồi quyết định gửi cho Tôn Bách Thần, kèm theo một chiếc icon mặt cười đáng yêu.

Kết quả hắn chỉ nhắn lại hai chữ: “Ấu trĩ.”

Mạn Nghiên buồn bực tắt điện thoại, ném xuống giường.

“Đồ khó ưa.”

Nhã Yến Kỳ vừa ở trong phòng tắm ra, thấy Mạn Nghiên mặt nặng mày nhẹ, cô ấy liền đi đến, ngồi xuống bên cạnh.

“Ai vừa mới chọc giận Mạn Nghiên nhà ta sao? Cậu đi chơi mà mặt mày cứ ủ rũ thế?”

Mạn Nghiên kéo Nhã Yến Kỳ ngồi xuống giường. Có một chuyện cô muốn hỏi cô ấy lâu rồi, nhưng lại ngại. Một người hướng ngoại như Nhã Yến Kỳ, cô nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ có đáp án mà Mạn Nghiên mong chờ.

“Yến Kỳ, tớ hỏi cậu cái này, cậu cứ trả lời thật lòng nhé.”

“Ừ, cậu hỏi đi.”

Mạn Nghiên bật người ngồi dậy, bộ dạng nghiêm túc như sắp nói chuyện đó rất quan trọng.

“Nếu có một người cứ mập mờ với cậu, lúc ngọt lúc nhạt, thân thì bám chặt, miệng lại nói không yêu. Nhưng mà cậu lại lỡ để tâm đến người ta rồi, thì phải làm sao?”1

Nhã Yến Kỳ ghé sát mặt vào Mạn Nghiên, đôi mắt lanh lợi dò xét từng cử chỉ trên cơ mặt cô. Cô ấy cười bí hiểm, nói một câu trúng phóc tâm trạng của Mạn Nghiên:

“Cậu để ý đến anh nào rồi phải không? Nói đi, đứa bạn tốt này sẽ giúp cậu đẩy thuyền.”

Mạn Nghiên lắc đầu chối lia lịa, nói bản thân chỉ là tò mò nên hỏi bâng quơ thế thôi. Dù thế, Nhã Yến Kỳ vẫn rất nghiêm túc trả lời:

“Vậy thì tớ sẽ chủ động theo đuổi anh ta, bám chặt không buông đến khi nào anh ta chịu yêu tớ mới thôi.”1

Nhã Yến Kỳ nói xong rồi kéo Mạn Nghiên xuống sảnh lớn. Ban tổ chức đã thông báo mười một giờ ăn trưa, hiện tại mọi người đã ngồi đầy đủ dưới nhà ăn, chỉ chờ nhân viên phục vụ lên món.

Nhã Yến Kỳ nhìn quanh, thấy bàn của Khắc Dương còn trống nên dắt Mạn Nghiên đến đó. Trùng hợp, bàn ăn của họ ở ngay bên cạnh bàn của Tôn Bách Thần cùng với các giảng viên khác.

“Mạn Nghiên, cậu ăn thử món cá tuyết hấp xì dầu này đi, rất ngon.”

Khắc Dương gắp cho Mạn Nghiên một miếng cá, cẩn thận gỡ hết xương cho cô. Mọi người trên bàn ăn vừa hô hào cổ vũ, vừa trêu chọc:1

“Xem Khắc Dương quan tâm Mạn Nghiên kìa, ghen tị quá đi.”

“Trời ơi, bọn họ là trai thanh gái lịch, xứng đôi vừa lứa. Tôi chúc phúc, chứ không ghen tị.”

Mạn Nghiên hết nhìn mọi người, nhìn xuống cá trong bát, lại nhìn Tôn Bách Thần. Hắn ngồi đối diện, hiện cũng đang nhìn thẳng về phía cô.

Mạn Nghiên nuốt nước miếng ừng ực. Cô cầm vội ly nước ngọt bên cạnh, uống cạn một hơi. Không biết phải xử trí như thế nào, Mạn Nghiên liền đứng phắt dậy, luống cuống nói:

“Sau này các cậu đừng đùa kiểu đó, tớ... tớ không thích bị chọc thế đâu. Ưm, tớ ăn no rồi, nên về phòng trước nhé.”

Rõ ràng Mạn Nghiên mới ăn được vài miếng, sao có thể no được? Mọi người xì xào vài ba câu, rồi im bặt. Vũ Khắc Dương nhìn miếng cá còn nằm trong bát, mặt lộ rõ vẻ thất vọng.