Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 24: Tối nay em sang phòng tôi



Buổi chiều, Mạn Nghiên mặc một chiếc áo croptop cùng chiếc quần jean năng động. Nhã Yến Kỳ điệu đà hơn với chiếc váy maxi hai dây màu hồng phấn, dài chấm tận mắt cá chân.

Từ năm giờ chiều, mọi người đã bắt đầu tụ tập ở bờ biển, quây quần trang trí lửa trại và ướp gia vị vào hải sản, thịt cho bữa tiệc BBQ.

Trời tối dần, gió nổi lên lồng lộng, theo tiếng sóng biển rì rào vỗ tới tấp vào bờ. Trăng hôm nay thật đẹp, chiếu rọi xuống bãi cát, long lanh dát vàng.

Đồ nướng xì xèo trên lớp than hồng, tỏa ra hương thơm nức mũi. Nam thì quạt than, nữ thì cắt thịt, bóc tôm… Tiếng cười đùa vang lên không ngớt.

Qua ánh lửa đỏ hừng hực, Mạn Nghiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông phía đối diện, tim đập phập phồng.

Trước khi xuống đây, Tôn Bách Thần từng dặn cô không được uống bất cứ đồ uống nào trong này. Nếu khát, cô chỉ được uống chai nước lọc mà hắn đưa sẵn.

Mạn Nghiên không thấy đói. Lúc mọi người còn đang ăn uống vui vẻ, cô lẳng lặng đi dọc theo bờ biển, nghịch ngợm vùi chân mình vào lớp cát mát rượi, để sóng đánh vào.

Mạn Nghiên ngồi xổm xuồng, ngón tay uyển chuyển trên nền cát, vẽ nên một hình trái tim trọn vẹn. Ở giữa, cô nhẹ nhàng quẹt vài nét, một cái tên bắt đầu hiện ra, Mạn Nghiên lấy điện thoại chụp lại.

Khắc Dương đột nhiên đi đến. Cậu đứng sau lưng Mạn Nghiên, vỗ nhẹ vào vai cô.

"Này!"

Cô giật mình, ngước lên nhìn cậu. Chưa được mấy giây, Mạn Nghiên lại hoảng hốt nhìn xuống dưới, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cơn sóng vừa đánh mạnh vào bờ đã cuốn trôi đi dòng chữ kia, cứu nguy cho Mạn Nghiên. Cô vội vàng vén gọn mái tóc rối, lấy lại bĩnh tĩnh.

"Khắc Dương, cậu tìm tớ à?"

Cậu gật đầu, nói:

"Sao không cùng chơi với mọi người?"

"À, tớ thấy nóng quá nên mới ra ngoài này một lúc cho mát thôi."

Khắc Dương còn chưa kịp nói gì thêm đã bị mọi người gọi vào trong. Mạn Nghiên theo cậu đi vào, ngồi xuống bên đống lửa trại.

Mọi người bắt đầu đàn hát, nhảy múa xung quanh đống lửa quanh đống lửa. Mạn Nghiên ngồi thu mình một chỗ, vỗ tay cổ vũ cho bọn họ.

Cùng một lúc, cả điện thoại của Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ cùng reo lên. Điện thoại của cô là nhắn của Tôn Bách Thần gửi tới, còn Nhã Yến Kỳ, chỉ thấy cô ấy đứng lên, lặng lẽ đi về phía biển để nghe điện thoại.

"Một lát nữa về phòng, em đợi mọi người ngủ say rồi sang phòng tôi. Phòng 307, tầng ba."

"Lỡ như bị mọi người phát hiện thì thế nào?"

Mạn Nghiên chờ đợi tiếng "ting ting" một lần nữa.

"Không phải lo, cứ làm theo đi."

Cô khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi xem Tôn Bách Thần định bày trò gì đây?

Mạn Nghiên chờ một lúc không thấy Nhã Yến Kỳ quay lại, bèn đi tìm. Tuy không thấy cô ấy, nhưng có một bạn gái cùng phòng báo cho Mạn Nghiên biết Nhã Yến Kỳ đã về phòng để nghỉ ngơi, vì mệt.

Một rưỡi sáng, giảng viên thông báo mọi người phải về phòng ngủ. Để đề phòng mấy chuyện lén tụ tập, uống rượu bia say xỉn, họ chia nhau đi kiểm tra từng phòng.

Nam ở khu phòng tầng một, tầng hai là khu phòng dành cho nữ. Còn tầng ba, chỉ có duy nhất phòng của Tôn Bách Thần.

Mạn Nghiên nằm ở trên giường, trằn trọc đợi mọi người ngủ say.

“Yến Kỳ, Yến Kỳ.” Cô gọi khẽ.

Cô ấy không có phản ứng gì.

Mạn Nghiên táo bạo vỗ nhẹ vào vai Nhã Yến Kỳ, nhưng cô ấy vẫn không động đậy. Cô nhìn sang giường bên cạnh, thấy hai cô bạn kia cũng đã ngủ say.

Mạn Nghiên nhớ lại lời dặn của Tôn Bách Thần ban chiều, lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó. U là trời, không phải hắn bỏ thuốc an thần vào đồ uống của mọi người đấy chứ?1

Cô lấy chiếc áo khoác mỏng, khoác lên người rồi lên phòng Tôn Bách Thần.

“Thầy, em đến rồi. Ở ngoài cửa.”

Tôn Bách Thần mở cửa cho cô. Hắn kéo Mạn Nghiên vào bên trong, đẩy thẳng cô nằm lên giường.

“Thầy, hửm?” Hắn giơ dòng tin nhắn trên điện thoại lên, mắt nheo lại nhìn Mạn Nghiên.

Xưng hô không được, đến nhắn tin cũng không được sao?

“Bách Thần, em quen tay. Em hứa sau này sẽ sửa!”

Cơ mặt hắn giãn bớt ra. Tôn Bách Thần cởi chiếc áo thun đen vứt ra đất, đổ người đè hẳn lên Mạn Nghiên.

“Tối nay em ngủ ở đây.”

“Vâng.”

Cô nhẹ nhàng thuận theo ý hắn, vì có từ chối cũng chưa chắc được. Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Tôn Bách Thần cực kỳ hài lòng. Hắn bắt đầu xâm chiếm đôi môi của cô gái nhỏ, từ từ thưởng thức. Bàn tay hư đốn kia, mơn trớn xuống chiếc bụng phẳng, vuốt ve vài cái.

Hắn cởi áo khoác của Mạn Nghiên ra, rồi đến cái áo ngủ, tùy ý ném đại ra xung quanh. Đôi tay Tôn Bách Thần luồn ra đằng sau, toan cởi chiếc áo bra để giải thoát cho đôi gò bồng phổng phao trước mắt. Nhưng mà…

“Bing bong… bing bong…”

Tôn Bách Thần dừng tay lại, quay đầu nhìn ra phía cửa.

Tiếng chuông trong phòng réo liên tục, kèm theo tiếng gõ cửa.

“Mẹ kiếp, tên khốn nào giờ này còn đến.”

Hắn muốn mặc kệ, nhưng tiếng chuông cứ mãi không ngớt. Tôn Bách Thần bực mình ngồi dậy, giọng hằn học.

“Nằm yên ở đây chờ tôi.”

Hắn tiến đến phía cửa chính, mở hé ra. Đập vào mắt Tôn Bách Thần là Vương Phong, tên bạn xém thân của hắn.1

Vương Phong cả người nồng nặc mùi rượu, đẩy mạnh Tôn Bách Thần đi vào bên trong.

“Cho tắm nhờ đi, vòi sen phòng của tôi bị hư rồi.” Anh lảo đảo đi vào trong phòng tắm.

Tôn Bách Thần vội quay lại giường, nhưng không thấy Mạn Nghiên đâu cả. Hóa ra cô sợ quá nên trốn đằng sau tấm rèm cửa dẫn ra ban công, cả người run rẩy vì lạnh.