Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 25: Kẻ phá đám



Vương Phong là nhân vật tầm cỡ thứ hai ở cái trường đại học Bắc Thành này, bởi độ đẹp trai và gia thế hiển hách của mình. Anh cùng Tôn Bách Thần có quan hệ khá tốt, hình như họ là bạn từ thời niên thiếu.

Vương Phong là giáo viên dạy môn Giáo Dục Thể Chất, với nền tảng vô cùng tốt, từng giành vô địch Taekwondo toàn quốc và nhiều huy chương hạng cao trong các môn thể thao khác. Trái với Tôn Bách Thần, anh được rất nhiều nữ sinh săn đón vì óc hài hước và sự chu đáo của mình.

Chỉ là Mạn Nghiên không hiểu chuyến đi lần này tại sao lại có mặt Vương Phong, vì toàn bộ người dẫn đoàn, ngoài trừ thầy hiệu trưởng thì đều là giảng viên khoa Kinh Tế.

“Mau ra đây.”

Tôn Bách Thần ngồi xuống giường, mắt hướng về tấm rèm cửa trước mặt.

Mạn Nghiên nghiêng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn cô mới rón rén chui ra, bước lại về phía hắn.

Chiếc áo ngủ và áo khoác còn vứt ở trên giường, cũng may Vương Phong vừa vào đã chui tọt vào trong phòng tắm, không để ý đến những thứ khác.

“Bách Thần, em về phòng đây.”

“Tôi đã cho em đi chưa?”

Mạn Nghiên trân mắt ra nhìn hắn, đầy khó xử. Nếu bây giờ cô không đi, lỡ một lát nữa Vương Phong trở ra, thấy cô ở trong phòng Tôn Bách Thần thì thế nào?

Cô chu cái miệng nhỏ ra, mi mắt rủ xuống làm ra vẻ đáng thương. Hắn nghiến răng, bỗng dưng nổi điên lên, đấm mạnh tay xuống giường.

“Mẹ kiếp!” Tôn Bách Thần gắt lên.

Ở bên trong truyền ra tiếng vòi sen rào rào, rồi tắt ngấm. Vương Phong lớn giọng, hỏi:

“Này, có chuyện gì thế?”

Nghe thấy cái giọng của anh, hắn đã bực mình càng thêm sôi máu. Tôn Bách Thần đi đến cửa phòng tắm, đá mạnh vào cánh cửa. Miệng quát lớn:

“Tắm nhanh lên rồi cút về phòng cậu đi.”

Vốn Tôn Bách Thần đã tính toán cả, cho thuốc an thần vào đồ uống của mọi người. Nào ngờ tên Vương Phong kia tính tình lập dị, lúc tổ chức party lại bỏ đi chỗ khác, một mình uống rượu đến say khướt. Càng tức hơn, anh lại mò lên phòng hắn, đúng lúc Tôn Bách Thần định làm chuyện quan trọng.1

“Biết rồi, từ từ đi cái thằng cộc cằn này… Dù sao tiền nước cũng đâu phải cậu trả.”

Mạn Nghiên nghe xong không nhịn được mà cười lên. Tôn Bách Thần liếc sang nhìn Mạn Nghiên, ánh mắt như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô.

Mạn Nghiên mím chặt môi, khôi phục lại vẻ đáng thương trước đó. Cô mặc áo khoác vào người, đi về phía cửa.

“Em về phòng nhé.” Cô nắm lấy tay hắn, giọng thỏ thẻ.

Tôn Bách Thần nhìn vào ánh mắt đen láy đang chớp chớp của Mạn Nghiên, lửa trong lòng càng thêm mãnh liệt. Cô vừa nhẹ nhàng mở cửa để chui ra, hắn đã đuổi theo cô, còn đạp cho cánh cửa mở toang hết cỡ.

“Em dám xem thường lời tôi nói sao?”

Hắn đẩy mạnh Mạn Nghiên vào tường ngoài hành lang, hai tay chống cạnh vai cô, không để Mạn Nghiên có cơ hội trốn thoát. Bên trong phòng truyền ra tiếng mở cửa, Vương Phong mặc áo choàng tắm, mắt nhắm mắt mở bước ra ngoài.

“Có chuyện gì thế?”

Mạn Nghiên giật thót mình, lập tức đẩy mạnh Tôn Bách Thần ra. Cô quay mặt vào tường rồi lại quay ra, tay đưa ra phía trước, quơ loạn xạ, mắt nhắm nghiền như không thấy gì.1

“Có chuyện gì thế?” Vương Phong lặp lại câu hỏi.

“Mộng du... là mộng du. Mạn Nghiên, mau tỉnh.”

Tôn Bách Thần hết vỗ nhẹ vào má rồi lại lay lay vai của Mạn Nghiên. Vương Phong đứng ở một bên đầu óc quay cuồng, vẫn đang cố gắng để hiểu mọi chuyện.

Mạn Nghiên giả vờ tỉnh dậy, mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Cô ôm lấy mặt, tỏ ra mình rất mệt mỏi.

“Xin lỗi thầy Tôn, khuya như vậy còn làm ảnh hưởng thầy.”

Cô quay sang nhìn Vương Phong, cúi đầu chào hỏi.

“Em là học sinh trường Bắc Thành ư?” Vương Phong nói.

Mạn Nghiên khẽ gật đầu.

“Khu phòng ở của nữ sinh ở tầng hai, tại sao lại lên đây?”

Tôn Bách Thần nhanh nhảu lên tiếng:

“Em ấy bị mộng du, không có mắt sao?”

Vương Phong gãi gãi đầu, cố gắng hiểu nhưng vẫn không thể hiểu nổi. Anh nghĩ ngợi một hồi, không biết vấn đề nằm ở đâu.

“À ừ, nhưng mộng du có thể đi cầu thang lên đây sao? Tôi sống từng này tuổi, bây giờ mới thấy trường hợp này.” Ánh mắt anh nhìn Tôn Bách Thần đầy khả nghi.

Hắn trợn mắt lên nhìn anh, bực đến mức nghiến răng chằng chịt, suy nghĩ không biết tại sao cái giờ này còn phải đứng đây tranh luận với tên lắm chuyện này?

“Chưa thấy thì bây giờ thấy rồi đấy. Cậu đó, tắm xong rồi thì cút về phòng đi, đứng đây lải nhải nhức cả đầu. Mau lên, tôi còn phải đi ngủ.”

Mạn Nghiên miễn cưỡng chen chân vào cuộc nói chuyện của hai người. Cô lí nhí nói tiếng xin lỗi, rồi xin phép trở về phòng.

“Tôi đưa em về phòng.”

“Không cần phiền thầy đâu ạ.”

“Hừ, nếu em bị mộng du lần nữa, chẳng may ngã xuống cầu thang thì ai chịu trách nhiệm?”

Trước khi đi, Tôn Bách Thần không quên lườm Vương Phong một cái. Bao nhiêu chuyện tốt của hắn, đều bị tên này đạp xuống sông xuống bể. Cục tức này, hắn thật nuốt không trôi.

“Lúc về nhớ đóng cửa phòng lại.” Hắn ra lệnh.

Tôn Bách Thần đưa Mạn Nghiên xuống lầu. Lúc đi tới chỗ rẽ ở hành lang, hắn đột nhiên ôm lấy eo cô, lôi vào trong góc tường.

“Bách Thần, anh muốn làm gì?” Cô bị Tôn Bách Thần làm cho giật mình, giọng hốt hoảng.

Giây sau đó, hắn hôn cô mãnh liệt. Rất lâu, đến khi Mạn Nghiên đấm liên tiếp vào vai hắn, Tôn Bách Thần mới buông cô ra.

Cô thở hổn hển, hoa mắt, chóng mặt…

Hắn ôm lấy cô, tay luồn vào trong áo, vuốt dọc tấm lưng mảnh khảnh.

“Bách Thần, đừng… Lỡ như chúng ta bị người khác nhìn thấy thì thế nào?”

Mẹ kiếp, làm quái gì có lắm cái “lỡ như” như thế? Với lại từ bao giờ Tôn Bách Thần phải nơm nớp lo sợ đến ánh mắt của kẻ khác!

“Em sợ cái gì? Giờ này làm gì có ai lảng vảng ở đây chứ.”

Mạn Nghiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, phát hiện ở hành lang có camera. Cô chỉ cho Tôn Bách Thần, nói hắn đừng làm liều.

Trán hắn nhăn lại, từ tốn nói:

“Chỗ này là góc khuất, camera không quay tới được.”1

Cô bĩu môi, cho rằng Tôn Bách Thần nói thế để lừa mình. Hắn nhìn bộ dạng không tin tưởng của cô, tức giận gõ nhẹ lên trán Mạn Nghiên một cái.

“Đồng Mạn Nghiên, em biết cái khách sạn này của ai không?”

“Ưm, dĩ nhiên là không biết. Nhưng… dù sao cũng không phải của nhà anh.”

“Của nhà tôi.” Hắn phản bác lại ngay lập tức.1

Mạn Nghiên im bặt, xấu hổ đến mức muốn thời gian quay ngược, để cô không phải thốt ra cái câu nói ngớ ngẩn đó.

“Em mặc kệ, ở đây không thể được. Với lại anh nên quay trở về phòng đi, biết đâu thầy Vương vẫn còn ở đó chờ anh đó.”

Nếu Vương Phong còn dám ở lại, Tôn Bách Thần sẽ tẩn cho anh một trận! Nhưng điều Mạn Nghiên nói không phải không có lý. Hắn sầu não.

Nhân lúc Tôn Bách Thần còn phân vân, cô nhanh chóng tìm cách lấy lòng. Mạn Nghiên kiễng chân cao, hôn chụt chụt vài cái lên khắp khuôn mặt hắn.

“Đừng giận nhé! Em về phòng đây.”

Mạn Nghiên chạy nhanh đi mất. Tôn Bách Thần bước vài bước theo cô, rồi dừng lại. Hắn đứng nhìn cô đi vào bên trong phòng, đóng chặt cửa mới bỏ đi.

Tôn Bách Thần nghĩ lại chuyện ban nãy, bật cười thành tiếng. Cái bộ dạng mộng du của Mộng Nghiên, chắc chắn giả trân đến mức lừa được mỗi Vương Phong!

Ngoài hành lang vắng, bóng dáng người đàn ông cô độc đi về phòng…

“Còn chưa về?”

Tôn Bách Thần bất lực dựa lưng vào tường, nhìn tên đàn ông đang nghiễm nhiên ngồi trên giường, sấy tóc.

“Cho tôi tá túc một đêm đi. Cậu cũng biết lão Bách ngáy to, ai dám ngủ chung phòng với lão. Giường cũng có hai chiếc, cậu đừng keo kiệt như vậy.”

Tôn Bách Thần bước nhanh đến trước mặt Vương Phong, giơ chân lên đá mạnh vào thành giường, ngay sát chân của anh.

Vương Phong giật nảy mình, suýt chút làm rơi cái máy sấy.

“Đại tổ tông, xin lỗi, xin lỗi cậu.... Tôi sấy tóc xong sẽ lăn ra ngủ, nhất định không làm phiền đến cậu nữa.”

Hắn ném cho cậu cái ánh mắt khinh bỉ, rồi đi đến tủ đồ, lấy ra một cái áo choàng tắm.

“Bách Thần, cậu đi đâu thế?”

“Tắm.” Hắn đáp nhát gừng.

Mẹ kiếp, cả người hắn nóng hừng hực. Nếu không xả nước ào ào cho tỉnh táo, đêm nay đừng mong ngủ được.

“Sao lại tắm? Trước đó cậu vừa bảo buồn ngủ mà?”

“Cái thằng lắm mồm này, cậu dám thốt ra một lời nữa, tôi sẽ đạp cậu ra ban công đấy.”