Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 26: Dám cược với tôi một ván không?



Tám giờ sáng, sinh viên trường đại học Bắc Thành tập trung dưới bãi tắm, chuẩn bị tham gia các trò chơi team building trên biển.

Mọi người chia thành mười đội nhỏ, với đội trưởng là các giảng viên dẫn đoàn. Ban tổ chức tuyên bố sẽ có giải lớn cho đội thắng cuộc, nên ai nấy đều tỏ ra háo hức mong chờ.

Cái nắng vàng rực rỡ của trời hè tháng năm càng làm tinh thần của mọi người thêm hừng hực, khuấy động không khí sôi nổi, cuồng nhiệt với những tiếng hú hét cổ vũ, tiếng hô hào của người tham gia…

Trải qua mấy phần thi, đội do Tôn Bách Thần và Vương Phong đang dẫn đầu, ngang bằng tỉ số. Đến phần thi kéo co, vì muốn tiết kiệm thời gian cho mọi người được hoạt động tự do, vui chơi, tắm biển… Ban tổ chức chỉ lựa chọn hai đội đang có tỉ số dẫn đầu tham gia để cạnh tranh giải nhất, nhì.

“Này, dám cược với tôi một ván không?” Vương Phong rướn mày, hất mặt lên để khiêu khích Tôn Bách Thần.

Hắn vẫn điềm tĩnh vặn vẹo cổ tay, thư giãn gân cốt, rồi xoa chút bột magie (MgCO3) lên tay để tăng độ ma sát. Bộ dạng nghiêm túc của Tôn Bách giống như muốn tuyên bố cho người khác biết đội của hắn chắc chắn sẽ giành giải nhất vậy.1

“Cược cái gì?”

Vương Phong tằng hắng giọng, ngạo mạn vỗ ngực thách thức:

“Cược trận này tôi thắng hay cậu thắng!”

Tôn Bách Thần nhếch miệng cười khinh khỉnh. Hắn ném chiếc khăn vừa mới lau tay về phía Vương Phong, rồi bật người đứng dậy, vươn vai cho khoan khoái.

“Thừa thãi! Hiển nhiên là tôi thắng rồi.”

Đúng là một tên tự kiêu gặp một kẻ tự luyến, không ai chịu nhượng bộ ai tí nào! . 𝙏𝑟𝓾yện chính ở { 𝙏𝑟𝑈𝗺𝙏𝑟𝓾 yện.Vn }

Vương Phong thấy Tôn Bách Thần không có mấy hứng thú lắm với trò cá cược này, anh nói khích vài câu:

“Hừ, cậu chỉ giỏi cái mồm. Gáy to thế thì cược đi? Ai thua sẽ phải làm theo lời người thắng, thế nào?”

Tiếng còi trọng tài vang lên, kêu gọi mọi người chuẩn bị vào đội hình thi đấu. Tôn Bách Thần vẫn chưa trả lời Vương Phong, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, lại phải lon ton chạy theo hắn thúc giục:

“Sao? Sợ rồi chứ gì? Hừ, Tôn Bách Thần cũng chỉ có thế.”

Tôn Bách Thần quay phắt lại nhìn kẻ bám đuôi mình, hắn chỉ ngón trỏ vào thẳng mặt anh, tuyên bố:

“Được, chờ lát nữa tôi thắng sẽ cho cậu uống một xô nước biển.”

Vương Phong đạt được mục đích mới chịu rời đi. Anh nhanh chóng trở về đội của mình, thảo luận chiến lược.

Để cho công bằng, phần thi này mỗi bên sẽ chọn ra tám thành viên nam khỏe mạnh nhất để tham gia, những người còn lại chỉ đứng bên ngoài cổ vũ.

Bên nào bên nấy đều tràn trề sức trẻ, cầm chắc sợi dây thừng trên tay, cố sống cố chết kéo đội kia về phía mình.

“Thầy Tôn cố lên!”

“Hú! Thầy Vương cố lên, thầy Vương chiến thắng!”

Khỏi phải nói cũng biết tiếng cổ vũ cho đội Vương Phong lấn át tiếng cổ vũ của đội hắn. Hầu hết nữ sinh đều gọi tên của Vương Phong, nếu gọi tên Tôn Bách Thần, họa may chỉ có Mạn Nghiên và mấy sinh viên ngồi chung xe của hắn.

Thế trận ngày càng gay cấn, hiện tại đội của Vương Phong hơi nhỉnh hơn về ưu thế. Tôn Bách Thần đột nhiên hô lớn, không kéo nữa mà cố thủ, ai nấy đều đứng chôn chặt chân xuống cát.

Sóng biển đánh mạnh, quật từng đợt vào chân bọn họ, vừa phải chống chọi với sức người, vừa phải ngăn cản lực sóng, mọi người đều gồng lên hết sức, khắp người nhễ nhại mồ hôi.

“Kéo… kéo đi.”

Chờ cho đội Vương Phong hao tổn sức lực, Tôn Bách Thần chạy nước rút, hô to khẩu hiệu “Kéo”. Tình thế dần thay đổi, chẳng mấy chốc điểm đánh dấu màu đỏ trên sợi dây thừng đã được kéo chệch khỏi vạch kẻ giữa nền cát, thiên về phía đội của hắn.

“Tút tút…”

Tiếng còi của trọng tài vang lên, báo hiệu trận đấu đã kết thúc.

“Tôi tuyên bố đội chiến thắng là đội của thầy Tôn.”

Trọng tài vừa dứt lời, cả tám tên thanh niên to khỏe đột nhiên ôm chầm lấy Tôn Bách Thần, không hề kiêng nể mà ném thẳng hắn ra biển để ăn mừng. Tôn Bách Thần không ngờ đám sinh viên của mình lại ngỗ nghịch như vậy, dọa hắn một phen hoảng hồn.1

Nhưng chẳng mấy chốc, cái phong thái mặt trơ như đá thường ngày lại khôi phục, Tôn Bách Thần trừng mắt nhìn tám người kia, dọa nạt:

“Muốn chết à?”

Cả đám cười ha hả, nháo nhào chạy vào bên trong, không dám trêu chọc hắn nữa.

Tôn Bách Thần liếc qua nhìn Mạn Nghiên ngồi ở phía bên kia, mặt mày không thể hiện cảm xúc gì. Cô bắt giác cúi mặt xuống, nhoẻn miệng cười hãnh diện về chiến thắng của hắn.

“Mạn Nghiên, chúng ta đi thay đồ bơi thôi.”

“Được.”

Cô quay sang nói với Yến Kỳ:

“Cậu ngồi ở đây chờ bọn tớ nhé.”

“Ừ, hai cậu cứ đi đi.” Nhã Yến Kỳ cười cười.

Trước đó, cô ấy đã nói sẽ không xuống tắm biển vì vấn đề cá nhân.

Về phía Tôn Bách Thần, hắn vốn không có hứng thú với mấy hoạt động tập thể như vậy, nhưng vì thầy hiệu trưởng ngày nào cũng ra sức nài nỉ, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

Thầy ấy là cậu ruột của Tôn Bách Thần - người đàn ông duy nhất có thể dùng lời nói để thuyết phục hắn!

Hắn đang ngồi nghỉ ngơi thì Vương Phong đến gần. Anh ngồi xuống gần Tôn Bách Thần, tay chống ra đằng sau, cất lời oán trách:

“Mẹ kiếp, cậu không thể giả vờ nhường tôi chút sao? Mười mấy năm nay tôi cố gắng nhiều như vậy, vẫn không thắng nổi cậu một lần.”

Tôn Bách Thần hiểu ý anh, nhưng hắn không đáp lại. Mặt hắn thoáng tia buồn, nheo mắt nhìn thẳng lên bầu trời rực nắng để che đậy cảm xúc. Hắn thở dài, hỏi:

“Vương Phong, lần này cậu bám theo tôi là do mẹ hay cậu tôi nhờ vả đây?”

Tôn Bách Thần chỉnh lại tư thế, chân duỗi thẳng ra nền cát vàng. Hắn khui một lon bia lặn, uống một hơi cạn. Sẵn tiện, Tôn Bách Thần khui thêm một lon cho Vương Phong, để lên tấm thảm trải sẵn bên cạnh.

“Hừ, ông đây buồn chán nên muốn đi theo hít chút gió biển thôi.”

Vương Phong cầm lon bia uống ừng ực. Không khí đột nhiên nặng trịch, trong lòng mỗi người đang mang một bầu tâm sự, mà không cần nói ra, đối phương của họ cũng có thể hiểu rõ.

“Bách Thần, mẹ cậu nhớ cậu. Nếu cậu không muốn về nhà sống, ít nhất cũng nên về thăm bà thường xuyên đi.”