Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 35: Cùng Mạn Nghiên về quê



Quần áo đã được Mạn Nghiên thu dọn vào buổi sáng. Cô ăn bữa trưa, trước khi ra bến xe.

Ngồi xe cũng mất sáu tiếng mới về đến quê, Mạn Nghiên ăn nhiều hơn mọi khi, tránh để bụng bị đói.

Đến giờ cô phải ra bến xe, Tôn Bách Thần vẫn điềm nhiên ngồi đọc sách. Mạn Nghiên tỏ ra không vui, giọng còn mang chút ấm ức:

“Bách Thần, em đi đây.”

Cô xách ba lô lên, chào tạm biệt hắn. Không hiểu là vì sao, Mạn Nghiên tự nhiên cảm thấy ba lô nặng hơn hẳn. Chắc chắn do lòng không được thoải mái, nên mới sinh ra cảm giác nặng nề như vậy.

“Để tôi xách.”

Tôn Bách Thần gấp quyển sách đặt lên bàn. Hắn đứng dậy, một tay giành lấy chiếc ba lô, tay còn lại nắm lấy tay Mạn Nghiên, cùng cô ra ngoài.

Hắn định tiễn cô ra tận bến xe sao? Mạn Nghiên bất giác mỉm cười, xem như tên này còn có chút lương tâm.

Taxi chạy hơn nửa tiếng là đến bến xe. Mạn Nghiên nhìn đồng hồ, còn khoảng năm phút nữa xe sẽ chạy.

“Đến đây được rồi, đưa ba lô cho em đi.”

Mọi người đã lên xe gần hết, chỉ còn Mạn Nghiên đứng ở dưới. Bác tài xế liên tục hối thúc, trong khi Tôn Bách Thần vẫn nắm chặt chiếc ba lô không chịu đưa cho cô.

“Lên xe đi, tôi đi với em.”

“Hả?”

“Nhanh lên.”

Tôn Bách Thần lên xe trước, hắn ngồi vào vị trí ghế của Mạn Nghiên. Cô ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại nhìn hắn, cười trừ:

“Bách Thần, anh ngồi chỗ của em, vậy em ngồi ở đâu?”

Muốn đi xe phải đặt vé giành chỗ trước, bây giờ có muốn mua thêm vé cũng không kịp. Tôn Bách Thần ngang ngược như vậy, cô cũng đến chịu.

Hắn chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh, ý bảo Mạn Nghiên ngồi xuống.

“Không được, lỡ như chỗ này có người đặt rồi thì sao?”

Trong lúc Mạn Nghiên còn đang tranh luận với hắn, bác tài xế thông báo mọi người ngồi yên vào chỗ, để xe chuẩn bị khởi hành. Sự nhẫn nại của hắn có giới hạn, Tôn Bách Thần ôm lấy eo Mạn Nghiên, kéo cô ngồi xuống ghế.

“Chỗ đó là của tôi.” Hắn tốt bụng giải thích, tay rìa ra tấm vé in vị trí số ngồi.

“À.” Cô kéo dài một tiếng.

Hóa ra Tôn Bách Thần đã mua vé xe từ trước. Vậy mà hắn cứ giữ thái độ dửng dưng với Mạn Nghiên, không thèm nói cho cô biết.

Cái kiểu hành động tùy tiện của hắn, cô phải tìm cách thích ứng mới được!

“Nhưng mà hành lý của anh đâu? Em không chắc ở quê có bán những thứ anh có thể mặc nha.”

Mạn Nghiên ít nhất cũng về quê ba, bốn ngày. Nếu hắn muốn theo cô về, thì nên mang theo vài ba bộ quần áo chứ?

Tôn Bách Thần rướn nhẹ chân mày, tay chỉ vào chiếc ba lô của cô:

“Đã bỏ vào trong đây rồi.”

Chẳng trách cô cứ cảm thấy ba lô nặng hơn bình thường!1

Bên ngoài trời nắng gắt, Tôn Bách Thần khó chịu kéo tấm rèm che cửa kính lại. Mạn Nghiên đi xe đường dài đã nhiều lần, biết được sự bất tiện ở trên xe, nên sớm đã chuẩn bị miếng bịt mắt ngủ.

Tôn Bách Thần rõ xấu tính, dám giật miếng bịt mắt của cô để dùng. Nhưng đổi lại, hắn kéo Mạn Nghiên dựa đầu vào ngực mình, còn đưa áo khoác cho cô che mặt. Cô thích thú ôm lấy Tôn Bách Thần, qua lớp áo thun mỏng, còn nghịch ngợm cắn vào ngực hắn.1

“Sáng nay uống nhầm thuốc, hửm?” Tôn Bách Thần nhẹ giọng cảnh cáo.

Mạn Nghiên cười khúc khích, thôi không chọc hắn nữa.

Chiếc xe chạy trên đoạn đường xấu, dằn xóc liên tục. Tôn Bách Thần chán chường thở dài, nếu biết đi xe khách lại bất tiện như vậy, hắn đã đánh con siêu xe đưa Mạn Nghiên về quê cho rồi!1

Sau sáu tiếng ngồi ê mông mỏi gối ở trên xe, Tôn Bách Thần cũng được xuống, hít thở không khí trong lành. Hắn vươn vai nhìn khung cảnh có phần hoang dã trước mặt, đưa mắt tìm kiếm nhà của Mạn Nghiên.

Tôn Bách Thần hướng tầm mắt ra xa, cả thảy thứ hắn thấy chỉ là đồng ruộng, mương lạch và lác đác vài ba ngôi nhà gạch cũ.

“Này, ở đâu?”

“Cái gì ở đâu?” Mạn Nghiên đưa tay che miệng, ngáp ngáp vài cái. Hai mắt cô vẫn còn díu lại, sau một giấc ngủ dài trên vòm ngực của hắn.

“Nhà em.”

“Còn chưa đến đâu, chúng ta cần phải đi thêm khoảng mười lăm phút nữa.”1

Nhưng đi bằng gì chứ? Tôn Bách Thần thấy nơi này không giống sẽ có mấy phương tiện như taxi hay xe buýt.

Hắn còn đang ngắm trời ngắm đất thì Mạn Nghiên đã lấy điện thoại gọi cho người nào đó, rồi bảo Tôn Bách Thần đợi cùng mình.

“Một lát nữa sẽ có người ra đón chúng ta thôi.”

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe lôi ba bánh có phần cũ kỹ chạy về hướng hai người. Mạn Nghiên vẫy tay, hớn hở gọi lớn:

“Chú Vĩ, cháu đây.”

“Mạn Nghiên, cháu về thăm bà đấy à, lâu lắm rồi mới thấy cháu về.” Người đàn ông trung niên kia cười niềm nở.

Ông dừng xe lại, khói trắng từ xe đằng sau còn phun ra ồ ạt, bốc lên mùi khó chịu. Tôn Bách Thần nhìn chiếc xe, khóe mắt bỗng giật giật. Hắn còn chưa kịp hỏi Mạn Nghiên, thì ông chú kia đã lên tiếng:

“Cậu này là ai thế? Bạn trai cháu à? Hai đứa nhìn đẹp đôi quá.” Ông cười ha hả.

Mạn Nghiên mặt đỏ bừng, chối đây đẩy lời ông. Tôn Bách Thần mặt không mang chút cảm xúc, đáp nhanh gọn:

“Không phải đâu.”

Nụ cười trên khóe môi Mạn Nghiên bất giác khựng lại, nhưng sau đó cô lại thở phào, tự an ủi bản thân mình. Tôn Bách Thần cũng chỉ nói sự thật thôi, sao phải buồn chứ!1