Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 38: Xin lỗi em



Bà nội Đồng thức giấc, hai mắt mơ màng nhìn Tôn Bách Thần. Bà lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy hắn khóc thành tiếng.

“Hứa Văn, con đã chịu về rồi sao? Tốt quá, tốt quá đi...”

Tôn Bách Thần ngồi bất động, không có ý định đẩy bà nội Đồng ra. Thấy bà hơi kích động, hắn khẽ vỗ nhẹ vai bà để trấn an, nhưng không nói một tiếng nào.

“Hứa Văn, mẹ nhớ con quá huhu…”

Giọng bà run run, bàn tay không có sức nhưng cố ôm chặt lấy hắn. Đúng lúc này, Mạn Nghiên trở về phòng bệnh, cô chạy lại phía hai người.

“Bà nội, bà nội à…”

Bà nội Đồng nghe thấy tiếng cô cháu gái của mình, mới từ từ buông Tôn Bách Thần ra. Bà gọi tên Mạn Nghiên, cô liền sà vào lòng bà.

“Mạn Nghiên về đấy à? Bà nhớ con quá.”

Bà nội Đồng đã gần bảy mươi tuổi, thi thoảng thần trí bà vẫn hơi lú lẫn. Lúc trước bà nội Đồng rất khỏe mạnh, chỉ vì cú sốc về cái chết của cha mẹ Mạn Nghiên và sự bỏ đi đột ngột của chú cô mười năm trước, tinh thần bà mới bị tổn thương nghiêm trọng.1

Lúc ngoài cửa, cô nghe bà nội gọi Tôn Bách Thần bằng tên chú của mình. Có lẽ vì bà quá nhớ con trai, đầu óc không minh mẫn lúc vừa ngủ dậy, mới lầm tưởng mà gọi bừa.

Bà nội Đồng đã bình tĩnh lại, bà nhìn Tôn Bách Thần, cười hiền từ:

“Thằng bé này là ai thế?”

“Cháu là Tôn Bách Thần.” Hắn đáp.

Cô còn thấy hắn cười với bà, nụ cười ấm áp mà ngay cả bản thân cô trước đây còn chưa từng thấy nó xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông băng lãnh này. Bà ngồi nói chuyện với hai người một lúc lâu, miệng móm mém liên tục nở ra nụ cười. Tôn Bách Thần còn rất nhiệt tình đáp lại những câu hỏi của bà, đến mức Mạn Nghiên phải lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ.

“Hai mươi mốt tuổi rồi, có người yêu là tốt. Bà muốn nhìn con kết hôn, được trông thấy chắt nội… hà hà…”

Không giống với lần chú Vĩ hiểu lầm mối quan hệ của hai người, lần này Tôn Bách Thần không hề lên tiếng phủ nhận.

“Bà nội, cháu với Bách Thần không giống với những gì bà nghĩ đâu.” Cô cười cười.

"Cái con bé này, đã dẫn theo người ta về tận đây còn ngại." Bà nói thêm vài câu nữa, rồi mệt quá mà nằm xuống giường, ngủ thiếp đi.

Đồ ăn của Mạn Nghiên mua về đã nguội bớt, cơm khô rất khó nhai. Tôn Bách Thần chỉ ăn vài muỗng, rồi bỏ phí.

"Không ăn nữa sao? Đói như vậy có ngủ được không?"

Cô xúc một muỗng cơm, gắp thêm một miếng sườn, đưa lên gần miệng Tôn Bách Thần nhưng bị gạt ra.

“Không ăn nữa.” Hắn hơi gắt lên.

Mạn Nghiên sợ hắn đói nên mới quan tâm, vậy mà hắn lại tỏ thái độ cộc cằn với cô. Mạn Nghiên không nói gì, một mình ngồi ăn hết hộp cơm của mình, rồi ăn luôn hộp cơm còn dở dang của hắn. Cũng phải thôi, một kẻ tiền đầy túi, sống trong căn biệt thự hào nhoáng, cùng một lúc dùng mấy cái thẻ ngân hàng loại VIP, thì làm sao biết mùi tiền khó kiếm thế nào!

Tôn Bách Thần chống tay lên cằm, nhíu mày quan sát thái độ của cô gái trước mặt. Hắn không ăn là chuyện của hắn, tại sao cô phải làm ra vẻ uẩn ức như vậy?

“Muốn thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.”

Cô với túi ni lông ở dưới gầm ghế, bỏ hai hộp cơm rỗng vào, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Tôn Bách Thần bám theo cô, đến giữa hành lang kéo Mạn Nghiên đẩy vào trong tường. Cô tỏ rõ sự không vui trên gương mặt, một tay cố đẩy hắn ra.

“Tránh ra, em còn phải đi bỏ rác.”

“Đưa đây, tôi đi bỏ.”

Tôn Bách Thần giật túi ni lông trên tay cô, cầm về phía thùng rác, vứt mạnh vào bên trong. Cô thừa biết hắn giận cá chém thớt, nhưng cũng không thèm ngó ngàng đến hắn, một mình quay lại phòng.

Tôn Bách Thần ngồi ở ngoài phòng bệnh một lúc, để giải tỏa bớt cảm xúc tiêu cực. Suy nghĩ thấu đáo, hắn mới đi vào.

Mạn Nghiên ngồi ở bên cạnh hắn, do dự một hồi, cuối cùng cô đưa ra đề nghị:

“Bách Thần, ngày mai em đi lấy vé xe. Một mình anh quay trở lại thành phố trước nhé!”

“Tại sao?”

Chẳng lẽ Tôn Bách Thần muốn Mạn Nghiên nói toạc ra rằng hắn không hợp với nơi giản dị này. Chất lượng sống ở quê, không thể so bì với thành phố, cơm đạm canh bạc, khó ăn là điều hiển nhiên. Tôn Bách Thần có thể ăn ít một bữa, nhưng hai ba ngày, hắn sao chịu nổi? Hơn nữa Mạn Nghiên còn phải ở bệnh viện chăm sóc bà nội, cũng không thể để hắn cứ kè kè quanh cô ở chỗ này được. Trên tất cả, Mạn Nghiên không phải hoàn toàn giận, mà vì cô quan tâm đến sức khỏe của hắn, nên mới muốn hắn ăn uống đầy đủ.

Rõ ràng hắn không hợp chịu khổ, không hợp với chốn nông thôn quê mùa.

“Em phải ở lại bệnh viện chăm sóc bà nội, không dám làm phiền anh!” Cô nuốt hết mấy lời định nói trong lòng, chỉ trả lời một cách ngắn gọn.

“Tôi đâu có than phiền.”

Rồi đột nhiên, Tôn Bách Thần ôm lấy cô, đôi môi dán chặt lên chiếc miệng nhỏ. Hắn giữ một lúc lâu, gặm nhẹ cánh môi mềm, rồi thì thào:

“Xin lỗi em.”

Sợ Mạn Nghiên chưa hiểu, hắn nói rõ hơn:

“Xin lỗi vì không ăn hết cơm, xin lỗi vì tỏ thái độ khó chịu với em.”1

Mạn Nghiên khẽ mỉm cười, bịn rịn hôn chụt lên má Tôn Bách Thần một cái. Lần đầu tiên, hắn biết nói tiếng xin lỗi với cô gái này. Sau này có lẽ cô phải ngang bướng thêm một chút, để trị cái tính bá đạo của hắn!

Hai con người ngồi ở đằng kia, nào biết được cảnh tượng tình tứ vừa rồi đã lọt thỏm vào đôi mắt của bà cụ đang nằm trên giường. Khóe miệng già nua khẽ cong lên, bà cười thật hạnh phúc.1