Sát Tâm

Chương 17



Tôi nói: "Em không muốn đợi tới ngày mai, ngay bây giờ, có được không anh?"

Phỉ Nhược Thanh sửng sốt: "Bây giờ luôn hả?" Anh hơi do dự, thăm dò hỏi: "Không thể từ từ sao?"

"Không đợi nữa đâu." Tôi cười với anh, "Em đã có câu trả lời rồi."

Phỉ Nhược Thanh trong nháy mắt căng thẳng, eo lưng cũng thẳng tắp.

Tôi cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng một cỗ ấm áp, không khỏi mê luyến bộ dạng đáng yêu này của anh.

Tôi hôn hầu kết đang rục rịch của anh, còn nhẹ nhàng cắn một ngụm: "Câu hỏi của em, mặc kệ là trực tiếp hay gián tiếp, chắc hẳn là có liên quan đến anh, đúng không?"

Phỉ Nhược Thanh gật đầu.

Tôi nhìn anh nói: "Nhược Thanh, chỉ cần câu hỏi có nhắc đến anh, câu trả lời của em vĩnh viễn chỉ có một, anh phải tin em, được không?"

Phỉ Nhược Thanh trầm mặc một hồi mới nói "Được."

Anh nói: "Anh cũng vậy, nên anh tin em."

Phỉ Nhược Thanh buông lỏng đôi tay vẫn luôn nắm tay tôi, nắm hai tay đặt trên đầu gối, tư thế cực kỳ nghiêm túc.

Anh nói: "Cửu An, bây giờ em cần phải nhớ lại tình cảnh tụi mình gặp phải Thạch Hào."

Phỉ Nhược Thanh vừa dứt lời, hồi ức của tôi liền không mất khống chế mà mãnh liệt kéo đến, hóa thành một đám hình ảnh cụ thể, vây quanh Phỉ Nhược Thanh của tôi.

Đó là một cảnh tượng kỳ diệu, hồi ức kia bị biến thành vô số bức ảnh, tầng tầng lớp lớp vây thành một vòng tròn, chậm rãi chuyển động, vây Phỉ Nhược Thanh của tôi ở bên trong.

Ngón tay Phỉ Nhược Thanh điểm nhẹ, tấm ảnh được điểm vào liền thoát khỏi vòng tròn, phóng lớn đến kích cỡ ngang người.

Đó là khi chúng tôi mới vừa đụng phải Thạch Hào, tôi và Phỉ Nhược Thanh mười đầu ngón tay đan nhau, ánh mặt Thạch Hào dừng trên đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi.

Phỉ Nhược Thanh trông có chút không nỡ, nhưng anh vẫn hỏi: "Nếu để em trở lại lúc ấy, em biết được sau đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vậy thì em có buông tay ra, giả vờ như tụi mình chỉ là bạn bè bình thường không?"

Trong nháy mắt, tôi do dự.

Tôi cho rằng anh sẽ hỏi tôi, có hối hận đã come out hay không, có hối hận đã yêu anh hay không.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, lại không ngờ được, một câu hỏi đơn giản nhưng làm tôi khó xử như vậy.

Tôi có buông tay hay không?

Nếu tôi buông tay, giả vờ chỉ là bạn bè. Vậy thì có thể mọi chuyện sau đó đều sẽ không phát sinh, tôi và Phỉ Nhược Thanh vẫn đang an ổn sống tốt, vẫn đang hạnh phúc bên nhau.

Tôi ngẩng đầu nhìn Phỉ Nhược Thanh, trong một khắc sắp giao mắt với anh, tôi phát hiện Phỉ Nhược Thanh tránh đi.

Tay anh nắm thành quyền, nhè nhẹ run.

Tôi đã có được câu trả lời của mình.

"Sẽ không." Tôi nói: "Em vĩnh viễn sẽ không buông tay anh ra."

Phỉ Nhược Thanh đột nhiên ngẩng đầu, cả người lao tới ôm chặt tôi vào lòng anh, run rẩy hôn từng chút từng chút lên đầu, lên trán rồi lên mặt tôi.

Những hình ảnh đó tạm dừng hai giây, tựa như đang xác nhận câu trả lời của tôi có phát ra từ nội tâm hay không, sau đó hóa thành đốm sáng tan đi.

Nói thật, tôi từng hối hận, nhưng đó là sự hối hận bản thân một hai phải xung đột với Thạch Hào, dẫn đến một loạt chuyện phía sau.

Nhưng tôi chưa từng hối hận ở bên Phỉ Nhược Thanh, yêu nhau, nắm tay với Phỉ Nhược Thanh.

Tình yêu vĩnh viễn vô tội.

Tôi yêu anh chính là tôi yêu anh, chúng tôi là người yêu, là người yêu quang minh chính đại, sao phải giả vờ làm bạn.

Dù có quay lại lần nữa, tôi cũng sẽ không buông tay.

Phỉ Nhược Thanh lộ ra vẻ mặt có chút trẻ con, lại mang chút oán giận: "Em làm anh sợ muốn chết." Nói xong lại bắt đầu cười, ôm tôi đung đưa: "Cửu An, em thật tốt."

Tôi đặc biệt thích dáng vẻ nhõng nhẽo của Phỉ Nhược Thanh, một người bề ngoài trông thanh lãnh lại khó gần, chỉ cần anh vừa mềm mại, tim tôi cũng mềm theo thành một vũng.

Có lẽ do đã giải quyết được tâm sự, tôi cảm giác toàn thân thật nhẹ nhàng, như gỡ bỏ được gông xiềng.

Phỉ Nhược Thanh bế tôi xoay vòng, lại ôm đầu tôi hung hăng mà hôn một cái.

Vượng Tài cũng chạy theo nhảy nhót vui mừng, cắn ống quần tôi, kéo tôi ra cửa.

Tôi cười khổ, ôm Phỉ Nhược Thanh nói với Vượng Tài: "Vượng Tài, tao không đi ra được......"

"Ra được." ra nắm tay tôi, "Tụi mình có thể ra ngoài rồi, mọi người đợi em đã lâu rồi."

Lượng tin tức quá lớn, tôi còn chưa phản ứng lại đã bị Phỉ Nhược Thanh kéo ra cửa, chỉ kịp hỏi một chuyện quan trọng nhất: "Không phải trước đó anh nói ban ngày chỉ có thể ở trong trong nhà thôi à!"

Phỉ Nhược Thanh không hề ngượng miệng nói: "Lừa em đó, lúc ấy sợ em ra cửa phát hiện không đúng, nói đại thôi."

Tôi cạn lời, lại hỏi: "Còn chuyện mọi người đang đợi em là sao vậy?"

Phỉ Nhược Thanh không trả lời, cửa thang máy mở ra, bà cụ đứng trước cửa thang máy chờ tôi: "Tiểu An ra rồi à? Mau tới chào hỏi đi nào!"

Tôi chả hiểu gì hết trơn, đành đi theo bà cụ đến vườn hoa trong tiểu khu, thấy hội chị em của bà đang cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với tôi.

Những người đó, có người tôi biết, cũng có người tôi không biết.

Tôi bị Phỉ Nhược Thanh đẩy vào giữa đám người, cảm giác mình giống như Vượng Tài, bị lật tới lật lui mấy hồi, mới được Phỉ Nhược Thanh kéo về.

Phỉ Nhược Thanh vừa giúp tôi vuốt lại đầu tóc bị xoa rối vừa nói: "Em xem, mọi người tuy không còn sống, nhưng vẫn đang sinh hoạt tốt đó thôi. Đợi một lúc nữa, là có thể đi đầu thai, chuyển đến một cuộc đời mới rồi."

Tôi chưa kịp phản ứng, liền thấy một học sinh trung học đi ngang qua, chị em của bà cụ đi ngay theo sau, lúc đi tới còn chào hỏi: "Tôi đưa cháu ngoan đi học trước đã, lát về chơi mạt chược tiếp nha!"

Tôi hỏi Phỉ Nhược Thanh: "Lúc em không nhìn thấy anh, anh vẫn luôn bên cạnh em như vầy hả?"

Anh gật đầu nói: "Chết rồi cũng không có gì khác lắm, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, giống như bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh người nhà của họ, chỉ là người sống thường không nhìn thấy, nhưng bầu bạn thì vẫn luôn chân thật tồn tại."

Phỉ Nhược Thanh nói: "Mất đi nhưng rồi lại trở về bên người." Anh giơ đôi tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi lên quơ quơ: "Tựa như chúng mình luôn sẽ gặp được nhau."