Sát Tâm

Chương 2



Phỉ Nhược Thanh rất đẹp.

Anh uống hết ly sữa pha thuốc mê của tôi rồi, hiện tại đang ngủ say.

Ngón tay tôi viền theo đường nét khuôn mặt anh, nếu không cẩn thận để móng tay sượt phải, có lẽ sẽ để lại một đường vệt đỏ.

Ngũ quan hoàn mỹ, da thịt tinh tế.

Nhân loại đúng là loài động vật cảm quan, tôi ban đầu cũng là vì mặt anh nên mới thích anh.

Tuy vậy, sau này đã trở thành yêu anh sâu đậm, nên túi da này cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi lấy gối đầu của mình, chậm rãi đặt trên mặt anh, dùng sức đè xuống.

"Ngủ đi, Nhược Thanh." Tôi cười nói, "Hay vĩnh viễn ngủ trong hơi thở của em nhé, cùng em hòa thành một thể."

Anh bắt đầu giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích, Nhược Thanh." Tôi dỗ dành anh, tựa như cái cách anh vẫn thường hay dỗ tôi: "Không đau, đừng sợ. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, em mãi mãi yêu anh. Đừng khóc."

Lực độ anh giãy giụa giảm dần, không biết là do đã kiệt sức hay là bản năng giãy giụa chống cự trước khi chết của con người.

Anh duỗi tay về phía tôi, như muốn sờ mặt tôi lần cuối, nhưng anh không làm được.

Còn kém một chút, còn kém một chút nữa thôi là anh đã có thể chạm đến tôi.

Trước khi tôi bắt lấy tay anh, anh đã vô lực mà rũ xuống.

Phỉ Nhược Thanh đã chết.

Rõ ràng là do một tay tôi làm, nhưng giờ phút này tôi lại bắt đầu cảm thấy khổ sở.

Đều là lỗi của tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến.

Tôi sẽ không bao giờ được gặp lại Phỉ Nhược Thanh biết nói biết động kia nữa.

Anh sẽ không bao giờ dắt tay tôi, sẽ không hôn môi tôi nữa.

Anh sẽ không bao giờ giúp tôi chọn quần áo, sẽ không hỏi tôi đêm nay muốn ăn gì nữa.

Anh sẽ không bao giờ nói "anh yêu em" trước khi ngủ với tôi nữa.

Nước mắt mắt đột nhiên mất khống chế, chảy ướt cổ áo tôi.

Tôi cảm thấy tôi không có khó chịu, chỉ là trong lòng trống rỗng, không nghĩ được gì, trong đầu toàn là Phỉ Nhược Thanh.

Tôi xốc gối đầu, hôn lên đôi môi vẫn chưa lạnh của anh.

"Em yêu anh." Tôi lặp lại một lần rồi lại một lần, nhưng anh sẽ không bao giờ đáp lại tôi nữa.

Chuyện này không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Vào lúc này, cảm giác cô đơn tịch mịch ùn ùn kéo đến.

Nhưng tôi không thể nề hà, cơ thể Phỉ Nhược Thanh dần lạnh đi, mặc kệ tôi có ôm anh như thế nào, anh cũng không trở nên ấm áp như trước.

Chúng ta vô pháp ủ ấm cho nhau.

Tôi vĩnh viễn mất anh.

Nhận thức chợt rõ ràng trong nháy mắt.

Tôi hậu tri hậu giác bắt đầu khổ sở, như có thanh đao đang điên cuồng quấy phá trong trái tim tôi.

Nó đào Phỉ Nhược Thanh trong tim tôi ra, để lại một cái động lớn, hứng chịu gió lạnh.

Tôi vĩnh viễn mất anh.

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của tôi, tôi thấy Phỉ Nhược Thanh đột nhiên cả người đầy máu, nhuộm đỏ cả quần áo anh, cũng nhuộm đỏ đôi tay đang ôm lấy anh của tôi.

Sao lại có máu thế?

Anh sạch sẽ như vậy, sạch sẽ mà tới, vậy khi đi mất cũng nên thật sạch sẽ.

Nhưng sao lại có máu, còn nhiều như vậy, cũng không giấu được mùi máu tươi?

Đều là lỗi của tôi.

Nếu không phải do tôi, Phỉ Nhược Thanh sẽ không thay đổi thành như vậy, càng sẽ không chết.

Tôi đến phòng bếp lấy cây dao mới mua, giơ lên.

Không sao đâu, nếu đã không còn cách vãn hồi, vậy thì không bằng tiếp tục bước tới.

Lưỡi dao sắc bén xé mở da thịt, từng đợt máu tươi tranh nhau trào ra.