Sát Thần

Chương 29: Ăn người



Trong khu rừng rậm rạp, Địch Nhã Lan cõng Mục Ngữ Điệp, cùng Thạch Nham băng qua khu rừng.

Thạch Nham nghiêm mặt, bình tĩnh quan sát bốn phía, một khi phát hiện dấu vết phụ cận từng có yêu thú hoạt động, liền nói nhanh để Địch Nhã Lan thay đổi phương hướng, tránh tiếp xúc với yêu thú.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, dần dần, ban ngày biến thành đêm khuya, một vầng trăng sáng phía chân trời treo lên cao.

Rừng rậm vốn yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến một tiếng rống khiến tim người ta đập nhanh, một ít yêu thú thích hoạt động ban đêm, từ giấc nghỉ ngơi ban ngày tỉnh lại, bắt đầu ở trong rừng săn giết con mồi.

Ban đêm, tầm mắt đã Thạch Nham bị ảnh hưởng, rất khó phân biệt cẩn thận khu vực nào an toàn, chỗ nào có yêu thú hoành hành.

Lúc một ít yêu thú đi săn vào ban đêm, thường sẽ không phát ra tiếng động gì.

Bởi vậy, khu vực có yêu thú tru lên khẳng định không an toàn, nhưng khu vực không có yêu thú tru lên, có đôi khi cũng không phải là an toàn, thậm chí đầy rẫy hung hiểm lớn hơn nữa!

Trải qua hơn ba giờ bôn chạy, bất luận là Địch Nhã Lan hay là Thạch Nham, đều có chút mệt mỏi.

Lúc chập tối tuy rằng hai người hợp lực giết Đồ Mục nhưng đều trả giá không nhỏ, Địch Nhã Lan bị lực lượng cuồng bạo của Đồ Mục tiêu hao rất nhiều Tinh Nguyên, dọc theo đường đi lại không ngừng nghỉ cõng Mục Ngữ Điệp chạy nhanh, lực lượng trong cơ thể chẳng những không được khôi phục, còn phải liên tục tiêu hao.

Lúc này Địch Nhã Lan, thể xác và tinh thần sớm đã mỏi mệt, toàn dựa vào nghị lực kiên trì chống đỡ.

Thạch Nham cũng không khá hơn, trên vai bị xuyên thủng, vết thương tuy rằng được băng bó, cũng có "Bất Tử Võ Hồn" đang khôi phục, nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn có thể tốt hơn.

Vận dụng vũ kỹ "Bạo Tẩu", tác dụng phụ là toàn thân vô lực, hơn nữa hắn hấp thu tinh khí hai người Kim Ma và Đồ Mục còn đang tiêu hóa, thường xuyên bị ý niệm thị huyết, điên cuồng xuất hiện trong lòng, lại còn miễn cưỡng chống đỡ quan sát dấu vết yêu thú phụ cận.

... Hắn so với Địch Nhã Lan còn cực nhọc hơn.

"Tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đi." Mục Ngữ Điệp ôn nhu thở nhẹ, từ bước chân Địch Nhã Lan càng lúc càng nặng nề, động tác càng lúc càng chậm, nàng biết Địch Nhã Lan sắp đến cực hạn.

"Được" Thạch Nham hít một hơi, bình tĩnh nói: "Ta tìm chỗ dừng chân."

Nói xong, hắn như viên hầu leo lên một gốc cổ thụ, muốn tìm một chỗ cành lá rậm rạp để ẩn thân.

Đứng ở trên cổ thụ kia, Thạch Nham nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, nhờ vào nhánh cây lắc lư ở trong rừng, hắn chậm rãi di chuyển về phía một gốc cổ thụ chết héo.

Rể cây cổ thụ kia rất to, nhánh cây đã khô, không có một chút hơi nước, đã chết rất nhiều năm.

Dọn sạch nhánh cây, đi vào trên một nhánh cây khô của cổ thụ khô héo, Thạch Nham nhìn kỹ xuống, đột nhiên kinh hỉ nói: "Cổ thụ này có ánh sáng từ phía trên chiếu xuống, rể cây có chỗ trống, đủ ba người chúng ta ngồi xuống. Nơi này rất không tệ, các ngươi nghỉ một chút, lát nữa lại lên đường."

Phía trên cổ thụ rất hẹp, rể cây thô chắc, phía trên thân cây có chỗ trống, đủ để cho một người bình thường hạ xuống. Cổ thụ cao mười mét, Thạch Nham và Địch Nhã Lan có thể rất nhẹ nhàng đi xuống, hơn nữa có một sợi dây thừng, Mục Ngữ Điệp hạ xuống cũng không khó khăn.

Địch Nhã Lan vừa nghe có chỗ tốt, cũng không nghỉ ngơi nhiều, vội la lên: "Vậy chúng ta nhanh chóng đi vào, nơi này yêu thú hoành hành, nếu như bị yêu thú chú ý, vậy sẽ rất phiền toái."

"Được, đưa dây thừng cho ta, ta đưa Mục tiểu thư xuống trước."

...

Hai phút sau.

Ba người Thạch Nham, Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp, cùng nhau ngồi xuống chỗ thân rễ bên trong cổ thụ.

Nhiều đốm sao sáng trên đỉnh hốc cây, tiếng rống yêu thú từ xa truyền đến, nghe mà khiến lòng người sợ hãi.

Ba người đều không có nói chuyện.

Hai người Mục Ngữ Điệp và Địch Nhã Lan, trong lòng đều rất đau buồn.

Dọc theo đường đi, hai nàng và ba người La Hào gắn bó làm bạn, trải qua rất nhiều hung hiểm, cho tới bây giờ nơi này lại chỉ còn lại có hai nàng, còn không biết có thể chạy thoát đuổi giết hay không.

Đồng bọn từng người rời khỏi, truy binh liên tục không buông tha, có lẽ ngày mai người Ám Minh, Lão Nha sẽ biết rồi đuổi theo, có lẽ ngày mai các nàng sẽ bị làm nhục...

Loại cảm giác không có ngày mai, khiến cho hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, không nhìn thấy một chút hy vọng, hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày.

Thạch Nham còn đỡ, thời gian hắn và ba người La Hào ở chung cũng không dài, còn không có xây dựng được cảm tình, mặc dù ba người chết nhưng hắn không tới mức cực kỳ bi thương, vẫn có thể bảo trì bình tĩnh như trước.

Nhưng mà La Hào bỏ mình, vẫn khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao mấy ngày nay La Hào đối với hắn quả thật không tệ, ban đêm mỗi ngày lấy trường trọng lực huấn luyện hắn. Hắn tự nhiên biết ban đêm mỗi ngày La Hào phóng ra trường trọng lực, cần tiêu hao tinh lực rất lớn, La Hào có thể đối với hắn như vậy, hắn đã chịu một phần nhân tình.

Hơn nữa khi hắn nghe nói La Hào bỏ mình, còn có liên quan đến Mặc gia, hắn liền cảm thấy mình phải chịu chút trách nhiệm.

Yên lặng nhớ kỹ Ám Minh, Lão Nha dong binh đoàn, Mặc gia ba thế lực lớn, Thạch Nham quyết định ngày sau phải trả thù thật tàn nhẫn đẫm máu ba thế lực này.

Nhưng mà liếc mắt nhìn Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp, Thạch Nham lại hơi nhíu mày, sắc mặt hai nàng không có sức sống, vẻ mặt tuyệt vọng, hình như ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có.

Hắn biết ba người La Hào bỏ mình, là đả kích rất lớn với hai nàng, nhưng mà nơi đây còn cách Thương Minh một đoạn đường, nếu lúc này hai nàng ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không có, các nàng tuyệt đối trốn không thoát một kiếp này!

Trầm ngâm một chút, Thạch Nham cảm thấy mình phải làm gì đó, nhìn chằm chằm hai nàng nhìn trong chốc lát, dần dần hắn có biện pháp...

Vị trí trống trong cổ thụ này, trùng hợp có thể để ba người ngồi xếp bằng, nhưng mà lúc ba người ngồi xếp bằng, giữa chân với chân chỉ có một khe hở nho nhỏ, thân cận nhau đều có thể cảm giác được hơi nóng từ trên đùi đối phương.

Ban đầu Thạch Nham hai chân co lại một chỗ, cách một khe hở nho nhỏ nước giếng không phạm nước sông với hai nàng, giống như là phân biệt rõ ràng.

Đột nhiên.

Hai chân Thạch Nham hơi duỗi chân ra, chân trái tự nhiên mà dán lên đùi phải Địch Nhã Lan, đùi phải tự nhiên mà dán lên chân trái Mục Ngữ Điệp, hắn cảm nhận được rõ đùi hai nàng một cái là khỏe đẹp mạnh mẽ, một cái là đẫy đà mềm mại, xúc cảm đang cực kỳ tinh tế cảm thụ.

Thạch Nham động tác nhỏ có vẻ vô tình, nhưng mà hai nàng lại đều có chút phản ứng.

Địch Nhã Lan ngẩng đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn, rồi không nói thêm cái gì.

Nhưng Mục Ngữ Điệp hiển nhiên có chút ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng, hơi ngại ngùng, lặng lẽ dời chân trái mình, muốn giữ chút khoảng cách với chân phải Thạch Nham.

Nhưng mỗi khi nàng kéo ra khoảng cách, Thạch Nham liền không chút khách khí chiếm lấy, lại dựa vào chân trái của nàng.

Sau ba lượt, Mục Ngữ Điệp trong lòng chán nản, biết Thạch Nham là cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng cũng đành chịu, mắc cỡ đỏ mặt, âm thầm cắn răng mắng Thạch Nham hỗn đản.

Nhưng mà để Thạch Nham làm như vậy, bi thương trong lòng Mục Ngữ Điệp lại lặng lẽ biến mất, nàng còn nhớ oán hận chửi rủa Thạch Nham, thì tạm thời quên mất đoàn người La Hào chết thảm.

Địch Nhã Lan mắt sáng nhìn hết mọi động tác nhỏ của Thạch Nham, nàng hình như nhìn ra cái gì, chẳng những không có ngăn cản, còn kỳ quái nhìn Mục Ngữ Điệp, tựa hồ muốn nói Mục Ngữ Điệp có chút khác lạ.

Dưới ánh mắt Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp trong lòng ngượng ngùng, mặt càng đỏ hơn, âm thầm tức giận, trợn trừng liếc mắt Thạch Nham bên cạnh.

Thạch Nham từ từ nhắm hai mắt, giống như tất cả động tác nhỏ đều là vô tình, hô hấp hắn đều đều, dường như đã sớm ngủ.

"Giả bộ! Cố giả bộ đi! Chờ ta khôi phục, xem ta có tìm ngươi tính sổ không!" Mục Ngữ Điệp nhẹ nhàng cắn răng, cảm thụ được hơi nóng trên đùi Thạch Nham, ngay cả cổ cũng đỏ hết, chỉ có thể trong lòng một lần nữa thầm oán.

Thạch Nham đương nhiên không ngủ.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, tinh tế cảm thụ xúc cảm đùi hai nàng khác nhau, trong lòng đang âm thầm so sánh.

Địch Nhã Lan đùi khỏe đẹp, Mục Ngữ Điệp đùi đẫy đà lại rất co dãn, mỗi thứ một vẻ, không ai hơn ai, Thạch Nham chỉ cảm thấy đùi hai người đều tốt lắm, cảm giác tuyệt vời quả thực ngang nhau.

So sánh như thế trong chốc lát, hắn dần dần chút tâm viên ý mã, dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng hình như bị kích động.

Huyệt đạo trong cơ thể, từng đợt lực lượng tiêu cực nhè nhẹ lặng lẽ phóng ra, từng chút phóng đại dục vọng của Thạch Nham...

Hô hấp hắn lặng lẽ dồn dập hơn, trong lòng lại không có ý niệm thị huyết, điên cuồng, chỉ còn một dục vọng chiếm hữu thuần túy nhất, dục vọng kia càng kiềm chế lại càng là khó có thể khống chế.

Thạch Nham dần dần mê mang...

Mục Ngữ Điệp bỗng nhiên bừng tỉnh, thở nhẹ nói: "Lan tỷ, tên này có chút không ổn, hình như lại giống lúc trước."

Thạch Nham hô hấp dồn dập, trên trán mồ hôi túa ra, thân hình nhẹ nhàng run lên, như là ở cố gắng khống chế cái gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai nàng Địch Nhã Lan và Mục Ngữ Điệp, chân dán sát hắn, dị trạng trên người hắn, Địch Nhã Lan cũng cảm thấy được.

Nhìn chằm chằm Thạch Nham nhìn trong chốc lát, Địch Nhã Lan mặt đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Giống như trước kia, trước kia hắn muốn giết người, bây giờ lại là, lại là..."

"Là cái gì?" Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.

"Hắn hiện tại là muốn ăn người..." Địch Nhã Lan đáp một câu, cũng có chút ngượng ngùng, nói lẩm bẩm rất nhỏ.

"Ăn người?" Mục Ngữ Điệp biến sắc, cả kinh nói: "Cái này càng nghiêm trọng a! Tại sao có thể như vậy? Hắn có phải sẽ giống như yêu thú không? Lan tỷ, hắn có thể ăn hai chúng ta không, lúc này nên làm cái gì bây giờ?"

Nàng hiển nhiên không có hiểu được ý thật sự trong lời Địch Nhã Lan.

"Nha đầu chết tiệt, ngươi nghĩ đến cài gì?" Địch Nhã Lan xì một câu, biểu tình lúng túng nói: "Hắn là muốn động dục."

Mục Ngữ Điệp ngẩn ra, chợt hiểu ra khuôn mặt quả thực đỏ như máu, ấp úng nói: "Lan tỷ, ta, ta đạn cầm, giúp hắn giảm bớt giảm bớt. Ngươi, ngươi muốn đi ra ngoài trốn không? Ta, ta cũng phải đi ra ngoài một chút..."

"Ừm, ta đưa ngươi ra ngoài." Địch Nhã Lan gật đầu, mắt đẹp lưu quang lóe ra, sẽ bay lên.

Nhưng vào lúc này!

Thạch Nham bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt che kín tơ máu, giống như dã thú đột nhiên ôm lấy Địch Nhã Lan.

Hốc cây vốn không rộng lắm, sau khi Địch Nhã Lan bị ôm lấy, thân thể mềm mại bị đè lên vách cây, muốn chạy cũng chạy không thoát.

"Hỗn đản! Mau buông tay!" Địch Nhã Lan la hoảng lên, "Nha đầu chết tiệt kia, giúp ta đẩy hắn ra! Mau!"

Mục Ngữ Điệp vẻ mặt kinh hoảng, đưa tay muốn đẩy Thạch Nham, nhưng Thạch Nham giống như bàn thạch, đứng ở đàng kia bất động như núi, bất luận nàng kéo thế nào, Thạch Nham cũng không chút di động.

Địch Nhã Lan một ngày nay mỏi mệt đến cực điểm, Tinh Nguyên còn chưa khôi phục, bị Thạch Nham ôm mạnh lấy, nàng lại giãy dụa không được.

"Xoẹt!" Tiếng y bạch bị xé rách, ở trong hốc cây yên tĩnh có vẻ hơi chói tai.

Địch Nhã chỉ cảm thấy mông chợt mát lạnh, lập tức biết được váy ngắn dưới thắt lưng không còn nữa, không đợi nàng phản ứng lại, một con bàn tay to đã đưa vào khe sâu của nàng, mà lại bắt đầu dùng sức xoa bóp.

"Hỗn đản!" Địch Nhã Lan hạ thấp thanh âm kêu lên sợ hãi, hơn nữa nói với Mục Ngữ Điệp: "Mau! Ngăn hắn lại, tên này bị dục vọng làm cho đầu óc choáng váng."

"Ta, ta ngăn không được hắn à." Mục Ngữ Điệp vừa dùng sức đập lên lưng Thạch Nham, vừa hoảng sợ bất an kêu lên.

"A..." Khe sâu bị ngón tay xâm phạm, Địch Nhã Lan chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhịn không được bắt đầu rên rỉ, hai tay giãy dụa cũng dần dần không còn khí lực.

Mục Ngữ Điệp ngẩn ngơ, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Lan tỷ, ngươi, ngươi nói cái gì?"

"Ta không kêu a, ngươi còn không nhanh nghĩ biện pháp, úc..." Địch Nhã Lan cảm thấy mình phản kháng càng lúc càng vô lực, ngay cả thanh âm cũng dần dần kỳ quái.

"Lan tỷ, không, không còn kịp rồi." Mục Ngữ Điệp lắp bắp, đôi mắt đầy sợ hãi.

"Cái gì, cái gì không kịp?" Địch Nhã Lan ngẩn ngơ.

Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy trong thân thể đột nhiên có thêm một vật cứng, thân thể mềm mại run lên, Địch Nhã Lan lập tức biết được chống cự đã mất tác dụng.

Một cảm giác kỳ diệu, đột nhiên từ trong thân thể nàng tràn ra, dần dần bao phủ lý trí của nàng...

Ai, mà thôi, mà thôi, cũng không biết ngày mai còn có thể tiếp tục sống hay không, coi như tiện nghi tiểu tử này đi...

Vật kia mạnh mẽ đâm sâu vào, đánh tan toàn bộ phòng tuyến thân thể và tâm lý của nàng, Địch Nhã Lan một tay dùng sức che miệng, vật kia đâm sâu vào lại hô nhẹ lên "Ô ô".

Mục Ngữ Điệp trên khuôn mặt kinh hoảng, ngơ ngác nhìn động tác nóng bỏng của hai người.

Trước mặt của nàng, Thạch Nham đang ra sức xâm phạm Địch Nhã Lan, bị Thạch Nham xâm phạm, Địch Nhã Lan hiển nhiên không có bao nhiêu sức chống cự, mà từ từ cũng bị mê mang, hơn nữa còn chủ động đẩy mông, bắt đầu phối hợp động tác của Thạch Nham.

"Các ngươi, các ngươi, hai người các ngươi..."

Mục Ngữ Điệp khuôn mặt quả thực đỏ như gấc, trơ mắt nhìn hai người ở không gian nhỏ hẹp hoạt động ở tư thế đứng, một hình ảnh nóng bỏng này đánh sâu vào trong nhận thức của nàng.

Mục Ngữ Điệp ngây ngốc ở đàng kia, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.