Sau Đó Liền Yêu Em

Chương 18



Hàn Tuấn Hi sống đến bây giờ, chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

Hắn đẹp trai, cao ráo, rắn rỏi, không phải kiểu mọt sách, càng không phải kiểu cục mịch, tính tình thì vui vẻ, năng động, lúc chơi đùa thì như đứa trẻ, hơn nữa rất biết thương con gái người ta, điều này chính vũ khí giành thắng lợi bẩm sinh của hắn.

Hắn từng có rất nhiều bạn gái, mặc dù cuối cùng do nhiều nguyên nhân nên không thể tu thành chính quả, nhưng chẳng có cô bạn gái nào chê hắn không tốt cả.

Điều này cũng là một kỳ tích.

Về phần Hàn Tuấn Hi, thực ra hắn cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ cảm thấy đó là việc hắn nên làm. Đàn ông mà không thương người phụ nữ của mình, thì ông trời tạo ra đàn ông để làm gì. Hắn học câu đó từ ba hắn, hồi hắn còn học cấp hai, lần đầu tiên hắn thật lòng quen bạn gái, bị ông già phát hiện ra, rồi được giáo dục như vậy. Bây giờ nghĩ lại, ba dượng thật không bình thường, phụ huynh khác đều sợ con nhà mình yêu sớm, còn vị phụ huynh này lại vui mừng vì cảm thấy con trai mình cuối cùng đã trưởng thành, tuy vẫn là vị thành niên, nhưng vẫn là đã lớn rồi.

Vì vậy, những năm gần đây, Hàn Tuấn Hi càng ngày càng trưởng thành, dù vẫn còn độc thân, nhưng sự quan tâm và bao dung của hắn đối với con gái không hề thay đổi, ngược lại ngày càng trở nên bao dung hơn.

Hắn không để ý chuyện Liễu Mai San hôn hắn, theo lời hắn nói thì có sao đâu, thậm chí còn coi đó là phúc lớn, chí ít là khi đối phương vội vàng gọi điện xin lỗi, hắn cũng đã nói như vậy.

Chính vì thái độ như thế của hắn mà khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được thu hẹp lại.

Bọn họ cùng ăn uống chung, tán gẫu qua ngày, Liễu Mai San cũng xem qua những bức ảnh do Hàn Tuấn Hi chụp, sau đó, khi hắn hỏi cô có muốn làm người mẫu không, cô liền vui vẻ đồng ý.

Đó là một cuộc thi nhiếp ảnh, chủ đề được đưa ra cụ thể nhưng cũng rất rộng, chỉ có hai chữ "đào kép". Hàn Tuấn Hi đã suy xét chủ đề rất lâu, nhưng hắn không bắt đầu từ Sinh, Đán, Tịnh, Sửu, càng không tìm đến những nghệ sĩ trên đường phố, hắn nhớ tới trước đó Vân Nhất Hạc từng kể, Liễu Mai San rất am hiểu trình diễn các ca khúc trong những năm 1920-1930 của Mỹ.

Cho dù ý tưởng này nhất định có liên quan đến Vân Nhất Hạc, nhưng hắn vẫn không chút do dự xử lý. Dù trong lòng thật ra vẫn có chút không được tự nhiên.

Hắn gọi cho Liễu Mai San, sau khi cô gái nhỏ đến, hắn giải thích chi tiết kế hoạch của mình.

"Thật không anh Tuấn?" Đối phương nghe xong, rõ ràng là vui mừng, khuôn mặt ửng đỏ lên, đôi mắt trở nên lấp lánh.

Hàn Tuấn Hi cảm thấy rằng dường như chính vào thời điểm đó, bắt đầu thích Liễu Mai San.

Và sự thích này là thật hay giả, có bao nhiêu kiên định?

Hắn không biết.

Hắn chỉ thầm cảnh cáo bản thân rằng nếu thật sự muốn thích ai đó thì phải chịu trách nhiệm, chứ không phải chỉ chơi bời qua đường, càng không thể vì bản thân đã từng làm chuyện đó với một người đàn ông rồi nên giờ vội vàng muốn chứng minh tính hướng của mình không bị ảnh hưởng gì cả, nên mới đi quen với một người khác phái.

Trí óc có thể loạn, có thể mê muội, nhưng tâm trí thì không thể.

Với ý tưởng này, hắn bắt đầu thiết kế hình tượng cụ thể cho Liễu Mai San. Hắn đã sưu tầm hình ảnh các nữ ca sĩ người Mỹ trong giai đoạn những năm 20, 30 từ vô số tác phẩm điện ảnh và truyền hình, in nó ra, kết hợp với ý tưởng của mình, đưa ra một phương án thiết kế hoàn chỉnh trước mặt cô gái.

"Anh Tuấn, cái này đẹp quá..." Liễu Mai San tròn mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Nhưng mà quần áo và địa điểm thì tính sao ạ?"

"Em đừng lo, anh có thể mượn từ học viện điện ảnh."

"Có thể mượn được không anh?"

"Anh có một anh bạn thân ở đó. Anh từng mượn trang phục với đạo cụ của họ để chụp mấy chủ đề trước rồi. Nếu không được nữa thì có thể đến studio, có điều quần áo trong studio mức độ tái hiện không cao, hơn nữa chất lượng cũng không tốt lắm."

"Vậy còn địa điểm thì sao?"

"Ngoại cảnh thì mình có thể đến phố Dongjiaomin, còn bối cảnh trong nhà thì anh có một người bạn mở quán rượu ở Hậu Hải, cửa hàng của anh ấy theo phong cách retro của Mỹ, còn có một cái sân khấu nhỏ như vậy nữa. Nhạc cụ, micro kiểu cũ, tất cả đều có sẵn, em cũng có thể biểu diễn như khách mời nếu muốn."

"Vậy không phải làm phiền người ta hơn à..."

"Không đâu, bao năm rồi mà làm phiền anh ấy có một lần. Anh chụp hình, chứ có phải quay phim đâu, nhanh nào."

"Vậy được." Cô gái nhỏ gật đầu, sau đó nhìn Hàn Tuấn Hi với vẻ ngưỡng mộ, "Anh Tuấn, mạng lưới giao thiệp của anh rộng thật ấy."

"Thực ra tất cả chỉ là trùng hợp thôi." Niềm kiêu hãnh của người đàn ông khi được khen ngợi và khẳng định liền nổi lên, dựa vào ưu thế và cường thế mà bắt đầu hân hoan gây chuyện. Hắn đưa tay chạm lên đỉnh đầu đối phương. Sau khi thu dọn bản thảo thiết kế và ảnh in, hắn chỉ ra cửa, "Đi nào, đã đến giờ, cùng anh đi ăn cơm thôi!"

"Em mời anh, anh Tuấn, chúng ta cùng đi nào!" Liễu Mai San đứng dậy đi theo phía sau, đưa ra đề nghị rồi bước ra khỏi phòng.

Hàn Tuấn Hi thấy cô gái hào phóng chào hỏi chú thím, hào phóng giới thiệu mình đang hát ở quán bar, cũng thoải mái thừa nhận công việc này không dễ dàng, thoải mái ôm lấy Hàn Mông Bự đang ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn người đẹp, sau đó còn hôn lên cái mặt đen thui của nó.

Khi mấy ông già hỏi cô sao không tìm một công việc ổn định mà làm, Liễu Mai San liền nói mình chỉ thích hát, rất thích, hơn nữa chỉ thích hát live, mệt thì có mệt, có lúc cũng gặp phải người không tử tế, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, cô vẫn muốn xông pha, tuy công việc cực khổ nhưng thật ra lại không bằng việc bị người khác hiểu lầm, tổn thương. Suy cho cùng, con gái không nên ra ngoài khi trời tối, cho dù mặc kín như bưng thì vẫn có người nói cô không đứng đắn, chưa kể lại còn phải trang điểm đậm, nhưng cô cũng quen rồi, chỉ cần biết mình trong sạch là được.

Những lời nói thật kia tuy nghe có vẻ hời hợt, nhưng có sức đánh bại ngàn quân, ngược lại khiến thế hệ người già bảo thủ nghe xong cũng ngậm miệng lại, không nói gì thêm.

Mà Hàn Tuấn Hi, chính nhờ đoạn nói chuyện và khung cảnh này mà càng hiểu cô kỹ hơn, thích cô hơn.

Hắn không thể không thừa nhận rằng việc hắn thích Liễu Mai San giống như bị buộc phải thích vậy.

Hắn cảm thấy cô vừa là tri âm đồng thời cũng là người ái mộ hắn, một cô bé nhỏ hơn hắn tám chín tuổi, lại có thể hiểu được ý tưởng của hắn, có thể phấn khích, vui mừng vì ý tưởng của hắn...

Ngay cả khi chụp ảnh, cô gái này cũng có thể tự tìm ra cảm giác phù hợp nhất mà không cần sự hướng dẫn của hắn, cô có thể mặc những bộ đồ phù hợp nhất mà không cần hắn chỉnh lại, cũng có thể tự trang điểm thật xinh đẹp mà không cần sự hỗ trợ của hắn.

Liễu Mai San quả quyết cạo bớt lông mày thừa của mình, chỉ để tạo ra kiểu lông mày dài mảnh rất thịnh hành trong những năm 20, 30. Trong một thoáng, hắn sẽ nhớ đến Vân Nhất Hạc, người ấy sẽ cúi đầu, đỏ bừng mặt, giống như không còn chỗ trốn khi bị hắn yêu cầu kẻ mắt.

Giữa bọn họ, ước chừng, đại khái là vậy...

Cũng tốt.

Cuốn sách ảnh chỉ còn công đoạn thiết kế nội dung và in ấn, đây đều không phải chuyện của hắn, nếu tiếp xúc nhiều thì e là dư thừa nên cứ như vậy đi, huống chi sau những chuyện đã xảy ra, sau này tiếp xúc sẽ ít dần đi, đó mới là xu hướng bình thường.

Giơ lên chiếc máy ảnh nặng nề, đèn flash không ngừng sáng lên, lắng nghe bình luận và sự ngưỡng mộ của những người vây xem, nhìn Liễu Mai San, người không thể nhịn được cười sau khi tạo đủ tư thế để thể hiện dưới ánh đèn sân khấu, khen ngợi "Anh Tuấn, ước mơ từ nhỏ của em đã được anh thực hiện cho rồi", nghe thấy vậy, lòng Hàn Tuấn Hi có chút lâng lâng.

Số ảnh chụp được sau nhiều lần sàng lọc, từ ba bốn trăm tấm, cuối cùng giữ lại được mười tám tấm ảnh, sau khi tham gia vào toàn bộ quá trình lọc ảnh dài dằng dặc, Liễu Mai San giờ đang ngồi trên mép giường, dưới ánh nắng mùa thu, tựa vào đầu vai vững chãi của Hàn Tuấn Hi, cô rất tự nhiên cầm lên một bức ảnh được đặc biệt hiệu chỉnh theo tông đen trắng đặt bên cạnh mặt hắn, hỏi: "Anh Tuấn, anh có thấy trong ảnh này em trông giống Clara Bow và Anna May Wong không?"

Bọn họ không có tiếp xúc vượt quá giới hạn nào, nhưng thực sự lại giống như sắp đụng phải một giới hạn nào đó, Hàn Tuấn Hi đang phải đóng vai nhân vật người anh trai, nhưng nhân vật này dường như chỉ đi chệch hướng một chút thôi thì toàn bộ kịch bản sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn không biết, khi hắn và Liễu Mai San mải miết chụp ảnh, càng ngày càng trở nên thân thiết, thì gần một tháng qua Vân Nhất Hạc như thế nào.

Bọn họ không liên lạc với nhau nữa, 20 ngày qua, Vân Nhất Hạc cũng bận rộn. Có lúc rảnh rỗi, anh sẽ nhìn vào điện thoại di động, lật qua lật lại danh bạ khổng lồ của mình, mỗi lần đi ngang qua tên của Hàn Tuấn Hi, anh đều dừng lại một lúc, nhưng anh chưa bao giờ gọi cho hắn.

Anh cũng nghĩ, đã đến lúc anh phải buông tay, chẳng phải cuối cùng anh cũng muốn buông tay rồi sao? Đối phương không thể nào giống như anh được, tuyệt đối không thể, đến cuối cùng bọn họ chỉ có thể là những người bạn vô tình tình một đêm với nhau, sở thích, xu hướng tính dục khác biệt, thậm chí ngay cả tình bạn cũng chỉ xem như bèo nước gặp nhau.

Nụ cười rạng rỡ như được ánh nắng mạ vàng, khuôn mặt hoang dã, người đàn ông bước chân đứng giữa hai bên mình, chĩa máy ảnh về phía anh, ghi lại mọi dấu vết trong từng biểu hiện bình tĩnh giả vờ của anh, cuối cùng chỉ có thể trở thành một cái bóng vụt qua.

Ngay cả khi cái bóng quá rõ ràng và cụ thể, thì cũng có thể làm gì đây.

Vào đêm cắm trại đó, người đàn ông ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo ba lỗ bó người màu đen, cùng chiếc quần jeans rách rộng thùng thình, ôm một con chó lớn, gối lên cánh tay, nằm trên mặt ghế đã hạ xuống trên ô tô, nhìn lên mặt trăngg qua ô cửa sổ trời, đại khái, rất khó xuất hiện lại trong cuộc đời anh một lần nữa.

Ngay cả khi bọn họ đều nói rằng sẽ lật qua trang đó, bắt đầu lại từ đầu, nhưng khi trang đó đã thực sự được lật qua... thì chuyện bắt đầu lại chỉ là lời nói mà thôi.

Đã kết thúc, nhưng không thể quay lại được nữa.

Vân Nhất Hạc thở dài ra...

Kết cục là, anh cảm thấy bản thân chỉ có tiếng thở dài là miễn phí, muốn bao nhiêu cũng được, chẳng cần tốn tí sức lực nào. Vân Nhất Hạc nở một nụ cười gượng gạo, định chấp nhận số phận của mình.

Thế nhưng, giống như đã nói trước đây, ông trời, chưa bao giờ để con người ta được toại nguyện.

Cuối tháng 10, khi nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, đợt không khí lạnh dần di chuyển xuống phía nam, anh lại nhận được tin tức về Hàn Tuấn Hi.

Và lần này, gần như sét đánh ngang trời.

Liễu Mai San gọi điện thoại cho anh, vui vẻ khoe, anh Vân ơi, em có chuyện tốt muốn báo anh nè~ em và anh Tuấn quen nhau rồi~ anh ấy bảo thích em, em cũng thấy ảnh là người đàn ông tốt có thể dựa vào, nên đồng ý. Em biết là hơi nhanh, nhưng khi ở bên anh ấy, không hiểu sao em thấy thoải mái lắm, rất thoải mái ấy. Anh Vân, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, hay hôm nào đó em qua tìm anh nhé~ em nhớ quán quá. Giờ em đang hát chỗ khác, khỏi cần so cũng thấy chỗ anh là tốt nhất...

Sau đó cô gái còn nói gì đấy, nhưng Vân Nhất Hạc chỉ thấy hoảng hốt, tất cả những gì anh nhớ được là tai bị ù đi, mạch máu bên thái dương giống như muốn vỡ tung theo nhịp tim đập.

Anh thậm chí không thể nhớ nổi khi ấy trong đầu mình suy nghĩ cái gì, nhưng anh sẽ không bao giờ quên được tiếng tim đập muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Bàn tay không cầm điện thoại, nắm chặt lại thành nắm đấm, cuối cùng thả lỏng ra, lướt nhìn qua tất cả đồ vật trên bàn, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên miếng giấy ghi chú ở góc bàn.

Một tia sáng gian xảo chợt lóe lên trong tâm trí anh, anh chạm tay lên miếng đồng bọc ngoài cuốn sổ.

Ngoài miệng, với một nụ cười nhạt, anh đáp lại lời của cô gái, sau đó mở ra cuốn sổ lớn bìa da màu đen, bên trong là lịch biểu diễn mới nhất được sửa vài hôm trước.

Ngón trỏ và ngón giữa di chuyển dọc theo bảng, sau đó dừng lại bên dưới ngày tháng biểu diễn của một ban nhạc.

"Được chứ, hai người tới đi, vậy tối thứ sáu được không?" Khi dời mắt khỏi mảnh giấy ghi nhớ, khuôn mặt Vân Nhất Hạc vẫn là vẻ bình tĩnh, tao nhã như trước, nhưng trong đôi mắt nhìn như bình tĩnh lại ẩn chứa một ngọn lửa đen tối gần như không thể che dấu. Khóe miệng hơi nhếch lên, anh nhấn mạnh lại hẹn tối thứ sáu gặp. Vân Nhất Hạc cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, từ từ ngả người ra cái ghế da rộng lớn ở đằng sau.

Anh bắt chéo hai tay bên hông, từ từ nâng hai chân lên, nhịp tim hỗn loạn, hô hấp trở nên gấp gáp, thật lâu không nói ra lời nào, dường như có thứ gì đó mơ hồ không thể ngăn cản tràn ra từ một góc đóng chặt trong trái tim anh, rỉ ra, và lan rộng đến từng inch trong căn phòng u ám, nguy hiểm này.