Sau Khi Bị Cướp Đi Tất Cả, Tôi Trở Lại Như Một Vị Thần

Chương 22: Tiết mục công chiếu



Không biết tài xế say rượu hay sợ hãi, chiếc xe màu trắng rẽ ngoặt lớn suýt leo lên vỉa hè. Nhưng kỹ năng lái xe củ tài xế rõ ràng là không tệ, khi gần lao vào thì đã kịp thời tránh được.

Tưởng như chỉ là một tai nạn bình thường, mấy thiếu gia xem như là một trò đùa, nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi.

Nhưng sắc mặt Úc Diệu trở nên hơi nghiêm nghị. Cậu ta đã nhìn thấy chiếc xe bày ở Tư Cửu thành. Khi đó cậu đang trong một bữa tiệc, nửa chừng thì ra ngoài hít thở không khí, đã vô tình nhìn thấy Úc Tịch Hành xuống xe. Bởi vì đi lại không tiện, Úc Tịch Hành có rất nhiều xe. Úc Diệu lại ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy ai đó mở cửa xe, thò đầu ra, rất rõ ràng, đó là một cô gái. Cậu ta nheo mắt lại. Trên xe của Úc Tịch Hành có phụ nữ? Điều này thậm chí còn viển vông hơn cả việc Úc gia có thể ra vào đảo tự do. Chỉ có thể là nhìn lầm, những chiếc xe tương tự rất phổ biến. Hơn nữa, Úc Tịch Hành không thể đến Lâm Thành.

Úc Diệu cắn một điếu thuốc, cũng không quá để ý: ''Có lẽ là một người vừa mới mua nổi một chiếc xe hơi.''

''Cũng có lý, đoán chừng là muốn khoe khoang trên phố trước khi có bảng số xe.'' Công tử trả lời: ''Nhưng xe của anh ấy không tốt lắm, nhiều lắm cũng chỉ khỏng chín trăm nghìn tệ, chỉ là một người giàu mới nổi, không so sánh được với chúng ta.''

Giới quý tộc coi thường nhà giàu, nhà giàu coi thường người giàu mới nổi, chuỗi sự khinh miệt trong giới người nổi tiếng vẫn luôn như vậy. Chàng trai trẻ lại mỉm cười, khoác vai Úc Diệu: ''A Diệu, hôm đó quên hỏi, lần này đến thành phố tìm thuốc cho Quý tiểu thư sao?''

Nhắc đến cái tên này, sắc mặt Úc Diệu dịu đi mấy phần: ''Phải, cô ấy thân thể không tốt, cần uống rất nhiều thuốc, Tư Cửu thành cũng không có nhiều thuốc, tôi đã chuẩn bị mấy xe thuốc rồi, đến lúc đó sẽ đưa về.''

''A Diệu, yên tâm đi.'' Thiếu gia nói, ''Quý tiểu thư gặp vận khí tốt, nhất định sẽ khỏi bệnh.''

Úc Diệu cười đáp lại, tựa hồ như nhớ tới gì đó, sắc mặt trở nên ngưng trọng: ''Cô ta định tham dự tang lễ của Tả lão gia sao?''

''Ồ, cậu nói Tư Phù Khuynh sao, cô ta muốn tham dự.'' Thiếu gia gật đầu, ''Nhưng tôi nghe nói khi đến phòng tang lễ không những không cúng tế mà còn có ác ý quấy rầy linh cửu của Tả lão gia.''

''Chậc, dù sao cũng là Tả lão gia đã nuôi dưỡng cô ta lớn lên, con nguời này, thật đúng là không cứu nổi.''

Nghe vậy, sắc mặt Úc Diệu có chút lạnh đi: ''Vậy thì đừng để cô ta chạm vào tôi.''

''Đừng lo lắng, chuyện này nhất định sẽ được sắp xếp.'' Anh ta vỗ ngực cam đoan: ''Sau khi tang lễ kết thúc, cô ta sẽ không liên quan gì đến Tả gia. Lấy thân phận của cô ta, sau này kho có thể gặp lại cậu.''

Trong phạm vi của Tư Cửu thành, không phải ai cũng có thể vào được.

****

Buổi trưa, mười một giờ ba mươi.

Phụng Tam đỗ xe trước một nhà hàng địa phương. Cả ba người họ đều đeo mặt nạ, quần áo bình thường, không khác gì người qua đường. Cô chủ quán rất nhiệt tình, đồ ăn cũng lên rất nhanh.

''Em thật là vừa thơm vừa béo.'' Tư Phù Khuynh chỉ vào một đĩa vịt quay và nói: ''Ước mơ của tôi là được ăn em mỗi ngày, tôi bắt đầu đây.''

Phụng Tam: ''.....''

Khát vọng đời người chính là mỗi ngày được ăn vịt quay? Điều này thật quá tuỳ tiện! Anh ta càng ngày càng không thể hiểu được mạch não của Tư Phù Khuynh.

Khẩu phần ăn của Úc Tịch Hoành rất nhạt, anh ấy chỉ gọi cnah và một ít thức ăn nhẹ. Anh ấy chống cằm xuyên qua màn sương trà nhìn Tư Phù Khuynh, người đang ăn vịt với đôi má sưng húp. Anh tuỳ tiện nghĩ, lúc ăn cơm cô ấy cũng giống như một con hồ ly nhỏ.

''Ông chủ, tôi đi xung quanh xem một chút.'' Tư Phù Khuynh ăn xong, nháy mắt một cái: ''Tôi đi mua cho anh ít thuốc.''

Việc cô nói muốn chữa bệnh cho Úc Tịch Hành không phải ý muốn nhất thời. Suy cho cùng, không có bệnh gì trên thế giới này mà cô coi là khó chữa.

Úc Tịch Hoành gật đầu: ''Đi.''

''Cần thanh toán.''

''Ừm.''

Sau đó, Tư Phù Khuynh mới vui vẻ rời đi.

Úc Tịch Hành đặt chén trà xuống, ngẩng đầu: ''Đi tính tiền.''

Phụng Tam: ''.....''

Tuy rằng trên người hắn đúng là có thẻ ngân hàng, nhưng so sánh trước sau vẫn chênh lệch quá lớn đúng không?

****

Buổi tối.

Khách sạn.

Phụng Tam kiểm tra mọi thứ rồi lặng lẽ bước vào: ''Cửu ca, Tư tiểu thư nói chút nữa sẽ quay lại.''

Úc Tịch Hành đang đọc sách, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.

Phụng Tam không có gì làm, anh suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng video. Kể từ khi biết Tư Phù Khuynh là huấn luyện viên trong , anh ấy đã thu thập dược rất nhiều thông tin. Nhưng một số danh từ riêng và chữ viết tắt trong giới giải trí khiến anh cảm thấy choáng ngợp, lâu ngày không học, điều này còn mệt hơn là để anh luyện võ.

Bài hát chủ đề của vang lên, âm thanh lập tức bùng nổ, Phụng Tam sợ đến mức ngay lập tức nhấn nút tắt tiếng. Nhưng đã quá muộn.

Úc Tịch Hành nhướng mắt: ''Cậu đang xem cái gì?''

Phụng Tam bị kích động, mồ hôi lạnh toát ra phía sau lưng: ''....Em đang xem chương trình của Tư tiểu thư.''

Kết thúc rồi, trong lúc làm việc anh ấy không làm tốt nhiệm vụ của mình, còn xem chương trình tài năng, nhất định sẽ bị Cửu ca đuổi về.

Ai ngờ, Úc Tịch Hành hơi hếch cằm lên: ''Chiếu nó lên màn hình xem.''

Phụng Tam: ''????''

Anh phải liên tục xác nhận rằng không phải tai của mình bị hỏng, anh ta đã sửng sốt một lúc trước khi bật máy chiếu và kết nối với điện thoại. Màn đạn dày đặc lập tức bao phủ màn hình.

[Yếm ca, em đến đây!]

[Yếm ca luôn là thánh thần, đã sẵn sàng ném mười triệu phiếu bầu của ai đó, vị trí C cuối cùng là ai còn chưa biết sao?]

[Ôi phiền quá, lại nhìn thấy Tư Phù Khuynh, anh có thể giảm bớt cảnh chung với cô ta được không! Tôi không muốn nhìn thấy cô ta.]

[Khi nào thì Tư Phù Khuynh sẽ chết, nếu không có cô ta, sự nổi tiếng của anh tôi sẽ giảm sút?]

Một nửa là khen ngợi Lộ Yếm, nửa còn lại là điên cuồng nguyền rủa Tư Phù Khuynh.

''Em sẽ tắt máy ngay lập tức.'' Phụng Tam nhíu mày: ''Cửu ca, em đã tìm hiểu, những người này được gọi là anh hùng bàn phím, họ đều là những thức rác rưởi không có đầu óc.''

''Không cần.'' Úc Tich Hành lên tiếng: ''Nhìn xem.''

Vẻ mặt anh vẫn bất động, nhưng ánh sáng trong mắt anh dần nhạt đi.

Phụng Tam nghe Úc Tich Hành nói, nên anh không tắt nó đi.

[Đến rồi đến rồi, hãy xem Tư Phù Khuynh đã biến mình thành kẻ ngốc như thế nào.]

[Mỗi lần nhìn thấy Tư Phù Khuynh tỏng chương trình, tôi luôn rất do dự, tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của cô ta, nhưng tôi muốn thấy cô ta biến mình thành kẻ ngốc.]

[Không ai thắc mắc liệu khi cô ta không trang điểm sẽ như thế nào không? Khi nào cô ta tẩy trang? Có phải nó thật sự xấu đến mức không thể cho người ta thấy?]

Màn hình liên tục xuất hiện những lời chế giễu.

Nhưng khi Tư Phù Khuynh cho Mục Dã điểm ''F'', những người hâm mộ đã nổ tung.

[Tư Phù Khuynh, cô có thể cút nhanh lên được không? Sao cô có thể phá hỏng một chương trình tài năng tốt như vậy?''

[Anh Mục giỏi quá, cô không biết hát không biết nhảy, Tư Phù Khuynh, tại sao cô lại cho điểm F?]

[Hôm này Tư Phù Khuynh không thể đưa ra lý do, tôi sẽ gửi cho cô ta một số thứ đẫm máu. |cười mỉm| |cười mỉm|]

Trên màn hình, cô gái xoay micro với vẻ mặt bình tĩnh.

[Tư Phù Khuynh chuẩn bị trả lời, buồn cười, để tôi xem cô sẽ nói cái gì.]

[Phía trước chú ý!]