Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 24: Dường như tất cả mọi người đều đang coi tôi là kẻ ngốc



Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)

Đột nhiên tôi bắt đầu không hiểu, rõ ràng ở đầu khoá luyện võ tôi là số một, thầy giáo cũng khen tôi thông minh lắm, mà sao bây giờ dường như tất cả mọi người đều đang coi tôi là kẻ ngốc.

Tôi đã cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng vẫn không thể quên được đêm Giao thừa đó Điện hạ tàn nhẫn đạp tôi về phía Cửu thiên tuế, rồi lúc cười nhạo tôi là một con chó, trong mắt Ngài tràn đầy khinh miệt.

Nếu... Ngài ấy thực sự thương tiếc tôi, sẽ không ném tôi cho Cửu thiên tuế nổi tiếng tàn bạo vào lúc tôi suy yếu nhất, cũng sẽ không muốn tôi bán đứng thân thể nằm vùng cho Ngài khi tôi đang rơi vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đúng là tôi ái mộ Điện hạ. Nhưng phần ái mộ này có đáng để tôi hãm hại người duy nhất ông trời ban xuống đối xử tốt với tôi, như con thiêu thân đâm vào lửa để trở lại bên người của Ngài?

Tôi không biết.

Từ trước đến nay chưa từng có ai yêu thương tôi cả. Cửu thiên tuế là người duy nhất, mặc kệ tôi có đáp lại hắn hay không, hắn đều là người đặc biệt tồn tại trong cuộc đời của tôi. Cái chính là vì tôi hiểu được cảm giác bị người trong lòng vứt bỏ, cho nên tôi không đành lòng nhìn hắn phải chịu cảm giác cay đắng như vậy.

Mẹ đẻ Điện hạ được phong hào An phi, Điện hạ được phong hào Thuận vương. "An" là thoả mãn, "Thuận" là phục tùng. Bệ hạ hy vọng Điện hạ sẽ không tranh không đoạt, cả đời làm một Vương gia nhàn tản không lo cơm áo, chứ không phải kết bè kéo phái, thâu tóm quyền lực.

Đáp án trong lòng ngày một rõ ràng. Tôi sờ ngực mình, ép xuống chút dao động cuối cùng, làm một quyết định.

Cứ tưởng phải mấy ngày nữa Tiểu Uyển mới tìm được cơ hội trở lại đây, lại không nghĩ đến vào ngày tiếp theo vẫn là cô ấy đến đưa cơm. Mặc dù đã lựa chọn xong, nhưng nhìn cô ấy đẩy cửa bước vào, trong lòng tôi vẫn không nhịn được hoang mang.

"Kha công tử." Cô ấy hành lễ xong, liền khép chặt cửa lại.

Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn cô ấy đặt hộp cơm xuống rồi xếp đồ ăn lên bàn, giả vờ lơ đãng hỏi: "Ngươi làm gì với A Nguyên thế?"

Tiểu Uyển đẩy bát đũa lên trước mặt tôi.

"Không có gì, chỉ là hạ chút thuốc làm cho người cô ấy nóng lên. Thuốc hết tác dụng thì nhiệt độ sẽ quay trở lại bình thường. Không có ai phát hiện ra được."

Lúc cô ấy đưa bàn tay đến, tôi thấy hổ khẩu có một vết chai sần, không giống như do làm việc nặng, mà là dấu vết thường xuyên luyện kiếm.

"Kha công tử đã nghĩ xong chưa?"

Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Uyển đã đứng cạnh tôi, từ trên cao nhìn xuống. Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt cô ấy không có cảm xúc gì, tự nhiên cảm thấy ngột ngạt.

"Hôm qua ngươi nói, tất cả đều là mưu kế của Điện hạ, có đúng không?" Tôi nhẹ giọng hỏi, không biết mình đang chờ mong đáp án nào khác nữa.

"Không sai. Điện hạ đã nói như vậy." Tiểu Uyển gật đầu.

"Ừ." Chút dao động cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến. Tôi né tránh tầm mắt của Tiểu Uyển, cúi đầu nghịch bát đũa trước mặt. "Ta đã quyết định rồi."

Cũng là thời điểm tôi tạm biệt quá khứ.

"Tiểu Uyển, Điện hạ sớm đã thu hồi ngọc bài của ta, cũng giao khế ước sinh tử của ta cho Lệ Đốc chủ. Ta sẽ không phản bội chủ tử. Ngươi... trở về phục mệnh đi, nói rằng yêu cầu của Điện hạ ta không làm được. Ta sẽ giữ kín thân phận của ngươi. Chuyện hôm nay, coi như chưa từng xảy ra đi."

"Điện hạ và Đốc chủ có qua lại lợi ích, chắc cũng không đến nỗi thực sự hãm hại Điện hạ đâu. Ta sẽ dùng hết khả năng động viên Đốc chủ, khuyên hắn không nên kết thù cùng Ngài. Phủ Thuận vương mới bỏ lệnh cấm không lâu, nếu đoạt quyền thất bại, chỉ sợ..."

Tôi sợ mình đổi ý, dùng đúng một hơi nói hết tất cả những chuyện trong lòng, mới cảm thấy cục đá trong tim hoàn toàn được gỡ xuống.

Có lẽ Tiểu Uyển chưa từng tưởng tượng được việc tôi sẽ từ chối, cô ấy sửng sốt một lúc, không có động tác gì. Tôi thở dài một hơi, nghĩ đến chuyện thủ vệ ngoài sân sắp thúc giục rồi, định nhắc nhở một chút, lại thấy trước mắt loé lên một tia sáng, mang đầy sát khí đánh úp về tôi.

Cơ thể mất hết võ công phản ứng chậm chạm. Tôi không kịp tránh né hay đỡ đòn, một lưỡi dao sắc bén đã đặt lên cổ.

"Kha Cảnh Dần, ngươi mới chỉ rời khỏi phủ Thuận vương có nửa năm, lá gan lại lớn không ít." Tiểu Uyển triệt để xé tan da mặt ôn hoà của mình, không hề che giấu một thân võ công, ngữ khí cay nghiệt lạnh lùng: "Mệnh lệnh của Điện hạ là thứ mà Ngươi có thể lựa chọn được sao? Đúng là khế ước sinh tử của ngươi nằm ở trong tay hoạn quan kia, nhưng..."

Bàn tay còn lại của cô ấy đặt lên bả vai tôi, đầu ngón tay dùng nội lực đè lên một huyệt vị nào đó. Cảm giác đau đớn truyền đến toàn thân, giống như xương cốt đều vỡ tan, sau một lúc đã làm trán tôi phủ đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi ở phủ Thuận vương uống thuốc hai năm, chẳng lẽ không nghĩ đến việc độc của ngươi giải như thế nào?"

Tôi khó khăn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia mang đầy ác ý.

"Tên hoạn quan chó má kia có thể tìm đại phu giúp ngươi loại bỏ những chất độc khác trong người. Nhưng có một loại độc duy nhất chắc chắn không thể giải được. Chỉ sợ là ngươi không hề biết đến?"

"Đó là cổ độc thất truyền trăm năm của tộc Miêu Cương, chỉ cần không có người thao túng, nó sẽ nằm yên trong huyết mạch của ngươi. Cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể lấy ra được."

Cô ấy dí sát vào mặt của tôi, quan sát biểu cảm của tôi giống như một thứ đồ vật thú vị.

"Nhưng nếu mẫu cổ đã bị kích hoạt, cho dù là trời nam đất bắc, chỉ cần người giật dây mong muốn, ngươi sống cũng không được, chết cũng không xong, ngày đêm sống sờ sờ gánh chịu cơn đau bị cổ trùng gặm cắn, cho đến cuối cùng, biến thành — thi, thể, sống."

"Không sai, mẫu cổ duy nhất nằm trong tay Điện hạ." Tiểu Uyển cười nói xong câu đó, rốt cuộc buông lỏng bàn tay đang đè xuống huyệt vị của tôi. Cơn đau nhanh chóng biến mất, nhưng lưỡi dao vẫn ở trước mặt, khiến tôi không dám cử động gì.

"Thế nào, Điện hạ ban cho ngươi một con đường sống. Ngươi vẫn không biết điều mà muốn theo tên hoạn quan kia?"

Lưỡi dao chậm rãi dịch chuyển, hơi lướt qua yết hầu của tôi.

Trái tim tôi đập thình thịch, một phần là vì nguy hiểm, một phần là bị chấn động. Cô ấy cũng không vội, cứ như vậy chờ tôi hồi phục.

Tôi không biết tại sao thủ vệ bên ngoài lại không giục giã, đợi một lúc, trong đầu loạn hết cả lên. Một lúc sau, tôi mới nuốt nước bọt, khàn khàn mở miệng: "Điện hạ muốn ta làm gì?"

Tay tôi siết chặt lại, tự cấu xước lòng bàn tay mình, mồ hôi lạnh tiết ra, vừa nóng lại vừa rát.

Tiểu Uyển nhìn tôi đầy ghét bỏ.

Có lẽ Tiểu Uyển đã quá tự tin với địa vị cường thế của mình, hoặc có lẽ bộ dáng của tôi bây giờ y hệt như một phế nhân, cô ấy không nghi ngờ gì, cười lạnh bỏ con dao xuống: "Ngoan ngoãn nghe lời không được sao. Cứ phải để bổn cô nương động thủ, đúng là đê tiện mà."

Tôi nghe xong không phản ứng gì.

"Ta không quan tâm ngươi dùng thủ đoạn gì, nói chung là trong khoảng thời gian này cố mà phe phẩy cái đuôi lấy lòng hoạn quan kia, để hắn tháo xích chó cho ngươi." Cô ấy đá đá xích sắt ở trên mặt đất, "Ta sẽ trở về thương lượng cùng Điện hạ, chờ khi nào ngươi được hoạt động tự do trong phủ sẽ nói cho ngươi phải làm gì tiếp theo."

"Được." Tôi hít một hơi, gật đầu.

Ngẩng đầu nhìn lại, cô ấy đã thu hồi vẻ ngoài ban nãy, biến thành tỳ nữ Tiểu Uyển ngoan ngoãn nghe lời, ưu nhã xách hộp cơm đi, hành lễ với tôi:

"Vậy thôi, Kha công tử từ từ dùng bữa. Nô tỳ cáo lui."

Tốc độ thay đổi đúng là chóng mặt, làm tôi không thể không bội phục. Trong thời gian ngắn không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc nhìn người rời đi.

Cánh cửa chậm rãi khép vào.

Trong không khí có tiếng cười khẽ, hoạt bát lanh lảnh, y hệt một tỳ nữ đơn thuần.

"Công tử cũng đừng làm nô tỳ và Điện hạ phải chờ đợi lâu nha."