Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 25: Em động thủ, ta cam tâm tình nguyện



Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)

Lúc chỉ còn một mình ở trong tẩm điện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ về cổ độc trên người của mình, nghĩ về những chuyện Điện hạ muốn tôi phải làm, nghĩ về thời điểm gặp lại Tiểu Uyển, nghĩ về... nước mắt đêm đó của Cửu thiên tuế.

Tôi không biết rằng mình đang nghiêng về ai trong câu chuyện này nữa. Lựa chọn của tôi chắc chắn sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc tranh đấu giữa Điện hạ và Cửu thiên tuế. Tôi chỉ có thể vắt óc ra suy nghĩ, cố gắng tìm ra một phương án có thể song toàn cho cả hai bên.

Nhưng trong lòng tôi cũng biết rõ, trong hai người họ, nhất định sẽ có một người chiến thắng, và kẻ thất bại sẽ có kết cục vạn kiếp bất phục.

Tuy rằng Tiểu Uyển nóng vội, nhưng lại không cho tôi một cột mốc thời gian cụ thể. Nghĩ đến việc mấy ngày gần đây cơ hội tiếp xúc giữa Cửu thiên tuế và tôi đã ít lại ngày càng thêm ít, trong lòng tôi vui mừng vì đã có được lý do kéo dài thời gian, lại không nghĩ đến biến cố xảy ra nhanh như vậy, nhanh đến nỗi tôi còn không có thời gian để chuẩn bị gì.

Hôm ấy là ngày nghỉ hưu mộc* mười lăm hàng tháng, Cửu thiên tuế bận rộn hơn nửa tháng qua rốt cuộc cũng đã rảnh rỗi, tâm huyết dâng trào tháo xích chân của tôi ra, dẫn tôi đi đến suối nước nóng tại gia ở sau hoa viên.

* Cứ mười ngày các quan trong cung lại được nghỉ một hôm để tắm gội sạch sẽ, gọi là ngày hưu mộc.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi tới nơi này, nhưng là lần đầu tôi được thả ra khỏi tẩm điện. Bây giờ chắc cũng đã cuối hè, nhiệt độ không còn cao như trước, mà nhiệt độ của ôn tuyền cũng không nóng như ngoài tự nhiên, ngâm mình bên trong vô cùng thoải mái, kinh mạch vẫn thường nhức mỏi của tôi nhất thời được thư giãn.

Đây là chỗ lộ thiên, tôi và Cửu thiên tuế đều mặc áo lót và quần trong vào nước. Hình như Cửu thiên tuế sợ tôi bỏ chạy, cánh tay rắn chắc của hắn lúc nào cũng ghì chặt lấy eo tôi. Đuôi áo của cả hai trôi nổi trên mặt nước, trong hơi nước mờ mịt có cảm giác ám muội dị thường.

Tôi mơ màng tựa vào vách đá, híp mắt buồn ngủ, trong đầu lại nhớ tới chuyện nằm vùng.

Để cho đẹp, vách đá ở thành bể không được xây dựng một cách bằng phẳng lắm, mà có nhiều tảng đá to nhỏ xen kẽ với nhau. Thấy tôi dựa vào đó không thoái mái chút nào, Cửu thiên tuế đi qua, ôm tôi vào sâu trong lồng ngực của hắn. Tôi không chống cự, thả lỏng thân thể dựa vào người hắn.

"Tiểu Cảnh." Hắn nhẹ nhàng gọi tên tôi. Không biết vì sao tôi bỗng nhiên cảm thấy suy sụp.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi, ánh mắt đen kịt, không rõ tâm tình.

"Ngươi không vui." Bàn tay ướt nhẹp xoa xoa mặt tôi, như là đang nghĩ đến điều gì, không ngừng vuốt ve. Hơi nước trong bể làm khuôn mặt của hắn trở nên mơ hồ, cả thanh âm cũng thế.

Tôi cảm thấy hôm nay hắn có chút khác biệt. Không phải là kiểu âm thầm giận dữ giống như trước kia, mà giống như có quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, nên sinh ra ẩn nhẫn, vừa thương cảm lại tựa như sắp được giải thoát.

Cửu thiên tuế xoay người tôi ra trước mặt hắn: "Ngươi bé ngoan nghe lời, đừng muốn đi gặp người ngoài nữa, ta liền cởi xích sắt cho ngươi. Chúng ta ở với nhau giống như trước kia, có được không?"

Đây là chuyện làm tôi bất ngờ.

Tôi không biết tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định. Nếu là năm ngày trước, tôi sẽ không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn. Nhưng mà lúc này, tôi lại mong muốn hắn tiếp tục giam cầm tôi, vĩnh viễn không cho tôi cơ hội thân thiết cùng hắn.

Bởi vì một khi tôi được thả ra, cũng có nghĩa chẳng mấy chốc Tiểu Uyển sẽ tìm tới tôi, giao cho tôi nhiệm vụ tiếp theo.

Nhưng mà nếu bây giờ tôi cự tuyệt hắn, không chỉ Cửu thiên tuế nghi ngờ, nếu bị Tiểu Uyển phát hiện ra, chỉ sợ tôi lành ít dữ nhiều.

Trong đầu tôi rối loạn, nhất thời không biết mình nên phản ứng thế nào.

Thấy tôi không đáp, Cửu thiên tuế hiếm khi dịu dàng nói: "Ngươi có thể nói chuyện được rồi."

Hắn sờ sờ đỉnh đầu của tôi. Lúc hắn giơ tay lên, cổ áo buông lỏng, lộ ra da thịt bên trong. Tôi chợt nhìn thấy những vết sẹo nhợt nhạt phía trên lồng ngực, giống hệt những vết thương do roi đánh ở sau lưng của hắn. Lúc trước tôi đoán Đề đốc Đông Xưởng đời trước đã làm chuyện này, lại không đến ở trước ngực của hắn cũng có.

Trong lòng tôi đột nhiên đau đớn.

... Trước khi hắn lên làm Xưởng công, hẳn đã phải chịu đựng sự khổ sở mà rất nhiều người khác cả đời cũng không thể tưởng tượng được. Không chỉ là tra tấn về mặt thể xác, còn phải chịu đựng sự giẫm đạp và chửi rủa không ngừng nghỉ của người ngoài đối với thái giám, chịu đựng sự khinh thường từ bốn phương tám hướng. Đến cả một quan lại bát phẩm nho nhỏ chắc hẳn cũng có thể âm thầm chửi rủa hắn trong lòng.

Nhưng dù là như vậy, bên trong vẻ ngoài tàn bạo hung ác ấy vẫn luôn ẩn giấu một tâm hồn mềm mại, khát vọng ấm áp. Hắn hèn mọn cầu xin tình yêu của tôi, cẩn thận quan sát tâm trạng của tôi, đối xử tốt với tôi trong yên lặng.

Tôi thật sự, không muốn làm tổn thương người này.

Cho dù đầu bên kia có là vị Điện hạ mà trước nay tôi không thể nào không nghĩ tới.

Có lẽ là ôn tuyền làm say lòng người, cũng có lẽ nước nóng làm mềm gân cốt, cũng làm mềm đầu óc của tôi. Tôi đột nhiên xúc động và to gan hơn bao giờ hết, vừa mới nghĩ một lúc, thân thể đã nhanh một bước, trực tiếp duỗi tay bưng kín lấy miệng của hắn, nói cho hắn biết ý tưởng vừa loé lên trong đầu của tôi.

"Đốc chủ, ngươi thả ta ra khỏi phủ đi, có được không?"

Đôi tay nhăn lại vì ngâm nước của tôi làm ướt hết khuôn mặt đẹp đẽ kia rồi, giọt nước dư thừa ở cổ tay tôi thậm chí còn nhỏ xuống hết cả cằm của hắn. Lần đầu tiên tôi làm một hành động khác thường như vậy, Cửu thiên tuế cũng đờ người, đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ta bị hạ cổ trùng trên người. Nếu còn sống ở đây, sớm muộn gì cũng bị người khác lợi dụng để khiến Ngài gặp chuyện bất lợi. Ta... Ta không muốn phản bội Đốc chủ, bất kể là chủ động hay bị động." Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nói thẳng việc này với hắn. Nhưng thời khắc này, không hiểu vì sao rất muốn nói ra. Tôi nhắm mắt không nhìn hắn nữa, sự nhẫn nhịn bỗng chốc chuyển thành đau lòng, hạ giọng xuống, mềm nhũn cầu xin hắn: "Ta đồng ý sẽ không gặp bất cứ ai. Ta có thể đi nơi Nam Man, cũng có thể đi về biên cương phía bắc. Nếu có thể tìm được phương pháp giải cổ, ta trở về trung thành với Ngài. Còn nếu không được, để ta tự sinh tự diệt cũng không sao cả. Đốc chủ, có được không?"

* Nam Man: Tên gọi của các bộ tộc sống ở miền Nam Trung Quốc trong thời cổ đại.

Làn gió đêm thổi qua kéo theo hương hoa nhài nhàn nhạt. Mặt nước gợn sóng, mà đầu óc tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại hai phần.

Đợi mãi vẫn không thấy Cửu thiên tuế lên tiếng, tôi không nhịn được mà mở mắt ra nhìn, không ngờ lại đối diện với... một ánh mắt phức tạp không thể miêu tả thành lời.

Không để tôi nhìn rõ, Cửu thiên tuế đột nhiên nắm lấy tay của tôi, dùng sức ấn chặt tôi vào trong lòng của hắn. Chỉ cách một lớp vải áo mỏng manh, nhịp tim đập thình thịch của hắn áp sát vào má của tôi, làm tôi sợ hết hồn.

"Ta biết." Âm thanh của hắn vang lên cùng với tiếng tim đập. Tôi không biết có phải mình gặp ảo giác không, lại thấy hắn kích động đến mức run rẩy, "Ta biết."

Tôi đứng ngốc tại chỗ một hồi, mãi mới hiểu ra được hắn đang muốn diễn tả điều gì.

Bàn tay hắn đẩy mái tóc dài đã ướt ở trên lưng tôi ra, lòng bàn tay ôn nhu ấn vào sau gáy, ngón tay đan vào chân tóc của tôi, chậm rãi xoa bóp: "Tiểu Cảnh không sợ. Cổ độc của em, có thể giải được."

Hắn...

"Ta đã phái người xuôi vào nam đi tìm những vị thuốc còn thiếu. Em đừng lo lắng." Âm thanh của hắn không lớn, lẫn vào tầng tầng tiếng tim đập của cả hai người lại càng trở nên không còn rõ ràng, "Thương Dực Yển vẫn chưa thể điều khiển được cổ trùng."

Có cảm giác mềm mại chạm vào thái dương tôi. Là Cửu thiên tuế cúi đầu xuống thơm một cái.

"Ta nghĩ rằng em sẽ chọn hắn."

Cái thơm kia bắt đầu di chuyển, xuống lông mày, đôi mắt, sống mũi, cuối cùng là dừng ở khoé miệng của tôi. Cửu thiên tuế ôm lấy eo tôi. Khi chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi mới thấy được trong mắt hắn đong đầy cảm xúc. Có cao hứng, có ngạc nhiên, có nghi ngờ. Giống hệt như một đứa bé chưa bao giờ được ông trời quan tâm, một ngày bỗng dưng có được một niềm vui lớn, lo được lo mất tưởng chừng đây chỉ là một hồi giấc mộng hoàng lương.

* Giấc mộng hoàng lương: Xuất phát từ một điển tích cũ. "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh dậy mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

Tôi há miệng thở dốc, lại không thể nói ra được điều gì.

"Thời điểm em đồng ý với Lâm Uyển, ta đã chuẩn bị sẵn sàng phải chết ở trong tay em." Cánh tay vòng qua eo tôi siết chặt lại. Tôi cảm nhận được sự run rẩy của hắn, cũng nhận ra hắn đang có cảm xúc thế nào.

Hắn cũng không tiếp tục hôn lên môi của tôi, mà khắc chế vuốt ve qua lại khoé miệng của tôi. Cửu thiên tuế chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những câu từ ấy lại trở thành con dao đâm vào góc mềm mại nhất trong lòng của tôi, khiến tôi đau đến nỗi vành mắt đỏ ửng, chóp mũi lên men, bàn tay ở trong nước không ngừng run lên.

"Em động thủ, ta cam tâm tình nguyện."

Tôi không nhịn được nữa, lừa mình dối người vùi đầu vào bả vai của Cửu thiên tuế. Hai tay lần đầu tiên chủ động ôm lấy eo của hắn. Mười ngón tay bất lực nắm lấy áo của hắn, mềm yếu run rẩy.

"Lệ Khâm..." Tôi nhẹ giọng gọi hắn. Lời nói vừa thốt ra, nước mắt liền mất đi cửa chặn cuối cùng, từng giọt từng giọt thi nhau tuôn trào.

Tôi không biết tại sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy.

Rõ ràng là biết tôi đã đồng ý với người khác hãm hại hắn, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì cởi bỏ dây xích của tôi, tự mình đưa lưỡi dao giết người cho tôi. Mặc dù biết tôi sẽ trở lại phủ Thuận vương, vẫn tiếp tục đi tìm phương pháp hoá giải trùng độc, đưa tôi cho người mà hắn tràn đầy chán ghét.

Nếu như hôm nay tôi không nói ra chuyện này, hắn sẽ không nói tiếng nào đi vào cõi chết, hy sinh những ngày cuối cùng của cuộc đời mình để tôi có được một tương lai bình an và tự do.

"Ta, ta không chọn hắn..." Cổ họng tôi tắc nghẹn, rất khó phát âm, nhưng tôi vẫn cố gắng nói ra từng chữ, không muốn hắn đau lòng, không muốn hắn khổ sở.

Rõ ràng hắn mới là Cửu thiên tuế cao cao tại thượng, quyền khuynh triều chính, mà tôi chỉ là một hạ nhân đê tiện. Nhưng sâu thẳm bên trong, dường như hoàn toàn ngược lại, hắn vẫn luôn quỳ trên mặt đất không tiếng động cầu xin tôi bố thí.

Tôi cũng không phải là cục đá, làm sao có thể... không cảm động được?

"Đốc chủ, Đốc chủ... Lệ Khâm."

Tôi cũng không hiểu rõ mình rốt cuộc đang muốn nói cái gì nữa, chỉ có thể kêu tên hắn hết lần này đến lần khác. Cuống họng như bị cục đá chặn ngang, dòng nước mắt nóng bỏng bỏng thấm vào xiêm y của Cửu thiên tuế. Lồng ngực tôi phập phồng, biết rõ là mất mặt, nhưng lại chẳng thể nào nhịn xuống.

Thân hình hắn còn cao lớn hơn so với người bình thường, mà tôi là một hành ám vệ nên có chút thấp bé, đứng cùng hắn trông tôi nhỏ đi hẳn. Cả người tôi vùi trong lồng ngực của hắn, được hắn mạnh mẽ ôm chặt, bao bọc tôi bởi đường cong cơ bắp tráng kiện, mùi trầm hương nhàn nhạt, còn có nhiệt độ quen thuộc. Không có thứ gì không cho tôi cảm giác kiên cố an toàn.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi ba năm tôi cảm nhận được hoá ra trên thế gian này cũng có một người để mình có thể hoàn toàn ỷ lại. Rõ ràng trước đó tôi vẫn luôn trốn tránh, nhưng một khi đã nắm lấy, liền không nỡ buông ra.

"Ta ở lại với ngươi... Ta sẽ nghe lời ngươi..."

Tôi khóc đến hơi thở gấp gáp, dường như muốn phát tiết hết tất cả oan ức từ sau năm mười tuổi ra ngoài. Đầu óc tôi choáng váng, cái gì cũng nghĩ không ra.

Cửu thiên tuế vẫn luôn ôm chặt lấy tôi. Hắn không buông tay, cũng không lên tiếng, chỉ là nhịp tim không ngừng đập của hắn che không nổi cảm xúc bất ổn.

Có lẽ hắn cũng khóc. Nhưng tôi không nhìn thấy, chỉ nghe thấy hai tiếng sụt sịt. Một lúc sau, hắn mới "Ừ" một tiếng.

"Ta biết, ngươi rất tốt với ta..."

"... Ừ."

"Ta sẽ không gặp Bát vương gia nữa... nha..." Tiếng khóc nức nở bị biến điệu trở nên hơi buồn cười, nhưng cả hai chúng tôi ai cũng đều không hé miệng nổi.

"... Ừ."

"Ta chưa từng ghét bỏ ngươi là thái giám..."

"Ừ."

"Ta sẽ thử yêu ngươi, thật sự..."

Tôi khóc đến thiên hôn địa ám, theo bản năng nói hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra ngoài. Thực ra tôi cũng không biết mình đang lảm nhảm cái gì nữa, mãi đến khi vòng tay của hắn siết vào eo tôi chặt hơn, tôi mới tỉnh táo được một chút.

Cửu thiên tuế cứng đờ một lúc, rồi nới lỏng đôi tay, đỡ bả vai tôi ra khỏi người hắn, rồi dịu dàng thay tôi xoa nhẹ khuôn mặt ướt sũng nước mắt.

Hai mắt tôi ướt đẫm, chỉ mơ hồ nhìn thấy khoé mắt hắn cũng hơi đỏ hồng.

"Được."

Hắn kiên định cho tôi một đáp án.

Hắn cố gắng cười lên cho tôi xem, nhưng biểu cảm lại trở thành nửa khóc nửa cười. Thói quen luôn căng chặt cơ mặt khiến cho hắn không thể cười một cách tự nhiên, nhìn có vẻ cứng đờ.

Nhưng vẫn không thể che dấu được ngũ quan diễm lệ của Cửu thiên tuế.

Nước mắt tôi không ngừng chảy xuống, trái tim nhức đến tê dại.

Tôi không biết mình bị cái gì mê hoặc nữa, thế mà cố hết sức nén nước mắt lại, áp sát vào người hắn, thơm lên cánh môi đẹp đẽ kia. Vừa chạm đã lui, nhưng cảm xúc mềm mại vẫn rất rõ ràng.

Cửu thiên tuế chậm rãi cúi đầu, đáp trả cái thơm ngắn ngủi của tôi, vẫn chỉ là môi chạm môi, không có bất cứ sắc thái tình dục nào.

Hắn lùi một chút, rồi lại tiếp tục thơm bẹp một cái lên khuôn mặt tôi.

Một lần, rồi một lần.

Cảm xúc của tôi dần dần yên ổn lại, âm thanh sụt sịt cũng bắt đầu ngừng.

Bốn phía yên tĩnh, dường như ngay cả thời gian cũng đang đóng băng.

Tôi chỉ còn cảm nhận được nhiệt độ của chúng tôi, cùng với hai trái tim không ngừng đập thình thịch.