Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 43: Giờ phút này có em ở trong lòng, ta không hối hận



Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)

Tôi cảm giác như mình đã ngủ rất nhiều năm rồi, mơ một giấc mộng vô cùng chân thực. Lúc tỉnh lại, cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, cả người không có một chỗ nào thoải mái.

"Đừng nhúc nhích." Một bài tay duỗi từ ngang hông tôi, đôi tay ấm áp chạm vào huyệt thái dương, dịu dàng xoa bóp.

"Cứ từ từ, em ngủ lâu lắm rồi."

Là thanh âm của Cửu thiên tuế, khác hẳn với giọng nói hào sảng khí thế trong mộng, rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng vẫn làm tôi hoảng loạn một lúc.

Sự khống chế đối với thân thể còn chưa quay trở lại được, tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại không thể cử động được. Ngược lại, sự hỗn loạn trong đầu chậm rãi tan đi theo sự âu yếm của hắn.

Cửu thiên tuế đỡ tôi ngồi dậy dựa vào lòng của hẳn, cẩn thận bưng ly sứ lên miệng của tôi.

Tôi chậm rãi uống, nước ấm đi vào cổ họng, toàn thân cũng bắt đầu từ từ tỉnh táo.

"Tiểu Cảnh cảm thấy có chỗ nào không khoẻ?" Hắn cúi đầu hỏi, mấy lọn tóc rũ xuống, đảo đảo trước mắt tôi.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thế để ta nói với nhà bếp nấu cho em ít cháo? Hai ngày rồi em không ăn uống, phải ăn cái gì thanh đạm trước đã — "

"Sư huynh ơi..."

Tôi khàn giọng kêu. Cổ họng có chút khô rát, làm cho âm thanh yếu ớt, không rõ ràng chút nào.

Nhưng dường như hai từ này mang theo bao nhiêu uy lực.

Giọng nói của Cửu thiên tuế im bặt, thân thể mà tôi vẫn đang dựa vào chấn động rõ rệt, ngay lập tức cứng đờ.

Tôi khó khăn điều động sức lực, cọ cọ trong lồng ngực hắn, điều chỉnh thành tư thế có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, dường như không hề khoẻ mạnh chút nào, cũng không biết có phải là ảo giác của tôi không.

"Năm ấy, sau khi anh xuất cung, đã xảy ra chuyện gì?" Tôi chịu đựng sóng gió trong lòng, nhẹ nhàng hỏi hắn.

Lúc ấy hắn mới mười hai mười ba tuổi thôi, lại thành thục vượt xa những bạn cùng lứa. Một người mạnh mẽ, hiếu thắng, tự tin, không ngừng hy vọng về tương lai như thế, sao lại... trở thành kẻ mà người đời ai cũng sợ hãi và phỉ nhổ?

Tôi không dám nghĩ, nhưng lại ép mình phải suy nghĩ.

Tôi phải hiểu được sự thổng khổ của hắn, vết thương của hắn, mới có thể càng yêu hắn, bảo vệ hắn, làm bạn với hắn.

Tuy rằng, đã muộn rất nhiều năm rồi.

Sau khi giật mình biết tôi đã khôi phục ký ức, hắn cuối cùng cũng thả lỏng, chớp mắt, mỉm cười một cách âu yếm.

"Sư huynh không lừa em đi? Ba năm sau, thật sự lại vào cung tìm em một lần nữa."

Tôi không cười nổi, trái lại càng thêm đau đớn.

Tôi mím môi, im lặng nhìn hắn.

Một lúc lâu, hắn mới sờ sờ đầu của tôi: "Đều đã qua bao nhiêu năm rồi, những chuyện đó không nói cũng được. Tiểu Cảnh nghe xong sẽ không vui."

Tôi rưng rưng nhìn hắn: "Nhưng mà em muốn biết."

"...Biết rõ là ta không nỡ từ chối em."

Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hơi thở lay động ở trên không khung, theo nhiệt độ lò than, bốc hơi, tan biến.

"Năm đó không thể trở thành ám vệ được, ta u ám trở lại cái gia đình đó. Nam nhân kia tức giận đến mức phát điên, trói ta lại kéo lê đến tận từ đường, ra lệnh cho gia đinh dùng gậy gộc đánh ta đến sắp chết mới được dừng tay."

"Nhưng ta không muốn chết. Ta hiểu cha ta, ông ta một lòng cầu mong có người lót đường, lại đợi không được những đứa con khác thi đậu công danh, công cụ tốt nhất của ông ta bây giờ cũng chỉ có ta. Cho nên ta liều mạng bò đến chân của ông ta, thề rằng mình sẽ nghĩ biện pháp tiến cung, để kéo dài hơi tàn sự sống."

Đầu ngón tay của tôi run lên.

"Nhưng thật ra, lúc đó ta không phẫn nộ và hận thù như vậy." Cửu thiên tuế nắm lấy tay tôi trấn an, "Bởi vì ông ta là cầu nối để ta một lần nữa tiến cung. Chỉ cần vào cung rồi, ta có thể chấm dứt liên hệ với ông ta, không cần hàng ngày lo được lo mất."

"Ông ta là quan chức quèn, thủ đoạn cũng ít, không có nhanh như vậy. Ta chỉ có thể nhẫn nại, mỗi ngày lén lút đến phòng chứa củi đằng sau luyện võ, ảo tưởng có được một thân võ nghệ. Mặc kệ sau này có trở thành ám vệ, thị vệ, hay là tiểu binh, ta đều có thể đảm bảo mình sẽ không bị đuổi đi nữa. Niềm tin này quanh quẩn trong đầu của ta, dưỡng thương nửa năm, lại khom lưng cúi đầu ba năm, mới chờ đến ngày mà ta vẫn luôn tâm niệm."

"Ngày đó, ông ta nói với ta rằng mình đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ném cho ta lọ thuốc bảo ta uống sạch. Ta quá kích động, không chút do dự nhặt lên uống một hơi cạn sạch. Lúc tỉnh lại... đã nằm trong phòng tịnh thân."

Tôi nặng nề mà nhắm mặt lại, đột nhiên có chút hối hận tại sao mình lại khăng khăng truy hỏi hắn, bắt hắn xé toạc vết thương cũ trong lòng. Nhưng mà trốn tránh cũng không một biện pháp, chỉ có thể lo lắng nắm chặt lại tay của hắn.

"Trước lúc đó, ta luôn nghĩ chung quy mình cũng là con ruột, chưa bao giờ ngờ đến việc ông ta có thể nhẫn tâm như vậy. Năm đó ta vừa qua tuổi mười sáu, vốn đã vượt qua hẳn độ tuổi tịnh thân, ông ta lại vì công danh lợi lộc, không tiếc tiền chuẩn bị cho ta hoạn để tiến cung."

"Nhưng mà dù trong lòng ta có nghĩ gì cũng đã không quan trọng nữa. Lúc tỉnh lại, kết cục của ta đã định cả rồi, ta thuận lợi tiến cung, dưới chân là địa ngục, ngoại trừ bò lên trên, không còn lựa chọn nào khác."

"Sư huynh... rất đau phải không?"

Sự khổ sở lít nha lít nhít chen chúc trong lòng đến sắp nổ tung. Tôi giơ tay ôm lấy gò má hắn, rưng rưng hỏi.

"Đúng vậy. Rất đau, cơ thể đau, trong lòng cũng đau." Sự thống khổ cực đại dường như không hề liên quan gì đến hắn. Hắn vẫn cười cười, gỡ bàn tay tôi ra, nắm lấy mười ngón tay xen kẽ, "Khi đó, ta nằm trên ván gỗ trong phòng tịnh thân gần một tháng trời. Trong lòng, mỗi giây mỗi phút đều hận, hận Thiên đạo bất công, hận đến nỗi vết thương lở loét, hành hạ ta không có điểm dừng. Nhiều lần đau đến nỗi không thể ngủ được, chịu đựng đến rạng sáng, chỉ có thể nghĩ đến bé con trong cung của ta, tự hỏi em ấy có đang ngoan ngoãn luyện võ, em ấy có còn nguyện ý bảo vệ ta nữa hay không."

"Tiến vào cung lại là một cuộc chiến đấu khác. Tuổi của ta quá lớn, không giống với các thái giám nhỏ tuổi có nhũ mẫu quản giáo. Ta không hiểu quy củ, cũng làm không được việc, cứ vài ngày một lần bị đánh đến thương tích đầy mình, mỗi lần ta đều mong hay là bị đánh chết cho xong, cũng là nghĩ đến bé con của ta, mới có thể cắn răng nhịn xuống."

"May mắn duy nhất của ta chính là, ngọc tỳ hưu vẫn được giấu kĩ trên người của ta, không bị lạc mất."

Tôi gần như hít thở không thông. Mở miệng hô hấp, vẫn cảm thấy lồng ngực cứng đờ.

"Cho nên, mới không tìm em sao?" Một lúc sau, tôi mới tìm lại được tiếng nói của mình, run giọng hỏi.

"Thật ra... là có." Ngoài dự tính, hắn lắc đầu.

Tôi nhìn chằm chằm vào con mắt hắn, không muốn bỏ qua một chút cảm xúc gì của hắn.

"Có một ngày, vết thương của ta nhiễm trùng, sốt cao, bọn họ sợ ta lây cho chủ tử, đồng ý cho ta được nghỉ nửa ngày. Ta muốn gặp em, lại không dám gặp em, chỉ có thể kéo lê thân mình ra chỗ ở của các ám vệ, muốn trộm nhìn em một cái."

"Tường cao, ta phải đạp lên cành cây mới có thể quan sát bên trong. Hôm đó trời đẹp, Diễn Võ Trường lại rất đông người, ta chỉ có một chút thời gian, nhìn tới nhìn lui cũng không tìm được em, chắc là do bệnh nặng, lại sốt ruột, ngã từ trên cây xuống."

"Ngã trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của ta không phải đau quá, nhưng..."

"Tiểu Cảnh lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta."

Cho đến lúc này, trong mắt của hắn mới xuất hiện một chút khổ sở, dường như không muốn nhớ tới kí ức này, giãy dụa vài lần, hắn mới hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:

"Em ngồi xổm ở bên cạnh ta, quan tâm hỏi có phải ta bị bệnh hay không, vì sao lại ở chỗ này. Ta vừa sợ vừa vui, run run thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn em, nhận lại không phải niềm vui tương hợp sau hơn trăm ngày xa cách, mà trong mắt em chỉ đơn thuần có sự tò mò, dường như đang xem ta là một người hoàn toàn xa lạ."

"Cho dù sau khi ta lấy khối ngọc tỳ hưu của em ra, em cũng không có bất cứ phản ứng nào."

Hắn nhíu mày, ánh mắt trở nên u ám tối tăm, "Chỉ mới ba năm đã trôi qua, làm sao có thể quên sạch một con người được? Lúc ấy, ta cho rằng em... không muốn nhận một người dơ bẩn như ta làm sư huynh của mình, mới giả vờ là không quen biết."

"Sư huynh..."

Tôi không cách nào kiếm chế được mà gọi hắn hai tiếng sư huynh, gọi hắn dậy từ trong kí ức vô hạn thống khổ.

"...Không nói nữa, Tiểu Cảnh." Hắn dùng toàn bộ sức lực ôm lấy người tôi, "Chuyện cũ theo gió trôi đi, giờ phút này có em ở trong lòng, ta không hối hận."

Tôi nói không thành lời.

Chỉ có thể gật đầu, giang tay ra, cũng dùng hết toàn bộ sức lực ôm lấy hắn.