Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 29



Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Không đau, cảm ơn anh ~

[ A a a a a!! ]

[Thấy chưa, mọi người đều đang hâm mộ Âu hoàng Tiểu Khải, chỉ có Cảnh ca quan tâm tiểu đệ bị đụng có đau hay không!]

[Oa!! Úc bảo thật mềm thật đáng yêu!! ]

[Trời ơi, ánh mắt này của Cảnh ca, quá cưng chiều rồi nhỉ?!]

[A a a a a, không được, ta lại muốn hét lên!! Đệch, ta đang xem phim tình cảm sao?! ]

[Tôi vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là tình cảm anh em, nhưng giờ phút này, tôi muốn hét to, tôi thật sự gặm được rồi! Thật sự gặm được rồi!! Trời ơi, hai người này thật sự ngọt quá!]

Bình luận của fan CP giống như ăn tết, đã gặm đến điên rồi, nhưng đối với nhưng khách mời khác ở đây mà nói.

Xuất hiện, lại xuất hiện!

Cái kết giới thần kỳ với hiệu ứng cách ly có thể lập tức cách ly bọn họ ra khỏi thế giới của hai người!

Thấy máy quay không quay hướng này, Tằng Hi không nhịn được chọc chọc Tô Minh Hiên: "Hai người bọn họ rốt cục là sao vậy?"

Tô Minh Hiên: "......Sao tôi biết được? Không thấy Cảnh lão cẩu đều nói chương trình cạnh tranh không có tình anh em sao?"

Vốn Tô Minh Hiên nói những lời này là chỉ để biểu đạt, tuy quan hệ của hắn và Cảnh Vân Trăn rất tốt, nhưng cũng chưa từng nhắc tới đề tài này với hắn.

Nhưng khi chính miệng hắn nói ra, hình như đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Khoan đã, không có tình anh em? Vậy hai bọn họ là cái tình gì?

Chẳng lẽ là......trâu già muốn gặm cỏ non?!

Tô Minh Hiên bị ý nghĩ đột ngột này dọa sợ, lập tức im miệng, cũng may Tằng Hi chỉ đơn thuần buôn chuyện, thấy hắn không nói hết cũng không hỏi lại.

Bốn người bị cách ly như vậy, toàn bộ đều ăn dưa xem kịch, kết quả không chú ý một cái, NPC vừa bắt được cư nhiên xoay người chạy mất!

"Đệch, mau đuổi theo! Còn chưa trả lại tiền cho chúng ta đâu!"

Lần này mấy người đuổi theo NPC được vài bước liền tới một quảng trường.

Sau đó toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.

"Oa! cool!"

"Đây là đâu vậy? Lúc trước chúng ta tới chưa?"

"Chưa!"

Chỉ thấy quảng trường trước mặt có một tòa kiến trúc khổng lồ! Toàn bộ kiến trúc được dựng bằng tấm gỗ, ngang dọc đan xen, thoạt nhìn ít nhất cao tới 3 tầng!

[ Oa, thật ngầu! ]

[ Đây là làm gì? ]

[ Cái kia hình như là cọc hoa mai nhỉ? Quá tuyệt! ]

Không sai, tòa kiến trúc thoạt nhìn cổ kính này kỳ thực là một hạng mục khiêu chiến, bao gồm cọc hoa mai, tường leo, cầu thăng bằng, bóng đẩy, cầu trượt thẳng đứng, xe đạp bay, nhảy bungee v.v.

Bởi vì tạo hình phục cổ tinh xảo, cực kỳ giống nơi đào tạo các đại hiệp trong phim võ hiệp, khán giả xem hít hà hô quá tuyệt.

Nhưng khi bọn họ nhìn lên trên, mới phát hiện ở nơi cao nhất cư nhiên có 5 NPC đeo mặt nạ từ hình thể đến trang phục đều cơ hồ giống nhau như đúc đứng ở nơi đó!

???

"Hắn leo lên đó khi nào vậy?"

"Sao có tận 5 người vậy?"

"Này là có ý gì?"

Trong lúc bọn họ đang nghi hoặc, tổ ekip nói cho họ quy tắc trò chơi mới.

Thì ra nếu không bắt được quái vật bùn lầy trong thời gian nhất định, như vậy hắn sẽ thi triển thuật phân thân.

Hiện tại bọn họ cần từng bước thông qua các chướng ngại vật để tới đỉnh cao nhất, sau đó tìm ra quái vật bùn lầy thực sự là có thể lấy tiền tài bị trộm về, đồng thời nếu tìm thành công, còn có thể đạt được một phần thưởng.

Nhưng mỗi vị khách mời chỉ có một cơ hội, nếu đoán sai hoặc từ bỏ vượt chướng ngại vật, thì sẽ không thực hiện lại được nữa.

Bốn người nhìn các chướng ngại vật và năm NPC giống nhau như đúc đứng trên kia đều phát ra cảm thán: "Oa, như này cũng quá khó rồi."

"Các cậu ai trước?" Cảnh Vân Trăn ôm cánh tay, lựa chọn xem kịch.

"Này sao có thể phân biệt được....."

Trên mặt mọi người đều viết in hoa chữ THỐNG KHỔ.

"Tôi có cách." Hàn Tinh đắc ý mở miệng: "Tôi có đạo cụ có thể dùng được."

"Đạo cụ gì?"

"Không nói cho các người!"

"Oa, chị Hàn, thật sự muốn lạnh lùng như vậy sao? Rõ ràng hôm qua chúng ta mới cùng nhau uống rượu tâm sự."

Có người lấy ra lời Hàn Tình vừa nói để tổn hại cô.

Hàn Tình cũng không phụ sự mong đợi của mọi người sử dụng danh ngôn mà Cảnh Vân Trăn đã dùng qua.

"Xin lỗi, đó đều là đạo diễn an bài."

[ Ha ha ha! Có cần thực dụng như vậy không! ]

[ Cảnh ca đúng là một người nhận thầu tất cả meme trong chương trình! ]

Hàn Tình thắt dây an toàn lên người bắt đầu vượt chướng ngại vật, mức độ thử thách hôm nay so với cái hôm qua tuy sạch sẽ hơn, nhưng lại khó hơn không ít.

Chưa nói tới việc bản thân ở trên cao đã dễ khiến người căng thẳng, chỉ riêng những thử thách ở trên cao đã khó hơn ở dưới thấp rất nhiều, vừa phải bò vừa phải nhảy, còn phải cẩn thận để không bị ngã xuống.

Hàn Tình vừa đi vừa không ngừng ngẩng đầu, còn xác nhận đi xác nhận lại với nhân viên công tác dây an toàn có thể chịu được trọng lượng cơ thể cô hay không, dẫn tới không ít điểm cười.

Cuối cùng, Hàn Tình bò đến cả người là mồ hôi mới tới được đích.

Sau đó cô sử dụng đạo cụ, quả nhiên bắt được NPC, đắc ý so chữ V với máy quay, rồi từ cầu thang trượt siêu dài trượt xuống.

"Phần thưởng gì vậy?"

"Để tôi nhìn xem, để tôi nhìn xem."

Hàn Tình xoay người thoát khỏi ma trảo của bọn họ vươn tới, tránh ở một góc nhỏ trộm nhìn một chút phần thưởng mình vừa đạt được, sau đó a một tiếng: "Hình như là bản đồ gì đó....."

Đám người thò lại gần nhìn.

"Đây hình như là một bức ảnh?"

"Thoạt nhìn không quá hoàn chỉnh."

"Tôi cũng thấy vậy, này chỉ có một góc?"

"Nếu lớn bằng tấm bản đồ lúc trước thì có lẽ phải ba khối nữa mới có thể ghép lại với nhau.

"Cho nên chị Hàn, quái vật bùn lầy thật là ai?"

"Khụ, tôi cũng không biết." Vốn Hàn Tình không muốn nói cho bọn họ, nhưng dù sao có manh mối, nên vẫn trả lời đúng sự thật: "Cái đạo cụ kia của tôi chỉ có thể nhìn thấy trên người NPC nào có phần thưởng mà thôi."

Cho nên tuy cô thông qua đạo cụ tìm được NPC kia, nhưng cũng không nhìn ra điểm khác biệt giữa hắn và các NPC khác.

"Aiz, nói như vậy, tôi cũng có cái đạo cụ có thể sử dụng!" Cổ Mạc đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy ra một thẻ đạo cụ trong túi, vui vui vẻ vẻ đi vượt chướng ngại vật, trải qua trăm cay ngàn đắng tới được trung điểm, sau đó vẻ mặt đưa đám trở lại.

"Thế nào?"

"Không tìm được."

"Sao lại vậy? Không phải cậu có đạo cụ sao?"

"Cái đạo cụ kia của tôi chỉ có thể khiến một NPC được chỉ định nói thật, tôi đi lên chọn anh trai bên trái, hỏi anh ta ai là quái vật thật."

"Rồi sao nữa?"

"Hắn nói hắn cũng không biết......"

Đây đúng là nói thật, NPC sắm vai quái vật bùn lầy chỉ là diễn viên quần chúng tới làm việc rồi nhận lương trong ngày mà thôi, đạo diễn bảo bọn họ đứng ở đâu thì bọn họ đứng ở đấy, bảo bọn họ làm gì bọn họ làm nấy, ngoài NPC thực sự là quái vật bùn lầy kia có thể gật đầu ra, những người khác chỉ có thể lắc đầu.

Mà mỗi lần bọn họ bị chọn xong đều bị nhân viên công tác lôi kéo trao đổi thứ tự, cho nên thật sự không biết.

[ Ha ha ha ha ha ha ha! Cười chết! ]

[ Quả nhiên chỉ có thế giới của Cổ Mạc bị thương! ]

[Anh Cổ Mạc của chúng ta thật sự quá thảm ha ha ha ha, tổ ekip đừng bắt nạt anh ấy được không!]

Chờ tới lượt Tô Minh Hiên và Tằng Hi bắt đầu khiêu chiến, mức độ thử thách dần dần khó hơn, ngay từ đầu còn có lối rẽ để lựa chọn, hiện tại trực tiếp đóng cửa, chỉ hướng về phía con đường tương đối khó đi kia, hai người đều té xuống rất nhiều lần.

Nhưng bọn họ khó khăn lắm mới tới được chung điểm, lại bởi vì không có đạo cụ để dùng, dựa vào vận khí toàn bộ chỉ sai hết.

Sau đó Cảnh Vân Trăn cảm thấy rất hứng thú với phần bản đồ này cũng đi vượt chướng ngại vật, sau đó kỳ tích, Cảnh Vân Trăn cư nhiên mèo mù vớ cá rán chọn đúng!

Hỏi hắn, hắn chỉ nói một câu.

"Vì tôi đẹp trai thôi! Người đẹp trai đều có thể chọn đúng."

Tô Minh Hiên, Cổ Mạc, Tằng Hi: "......"

Nói ai là người xấu đấy!

Không, Úc Khải cảm thấy đây là trực giác của sa điêu.

[ Ha ha ha! Không hổ là Cảnh ca, đủ tinh tướng! ]

[ Vận khí của Cảnh Vân Trăn cũng tốt như vậy sao? ]

[ Không phải do vận khí, ta nhìn kỹ một chút, Cảnh ca đi vào liền nhìn chằm chằm mỗi người một chút, có người khi đối diện với ánh mắt hắn lung lay một chút, có hơi mất tự nhiên, sau đó hắn liền bắt được người đó.]

[ Oa, thật hay giả? Ta hoàn toàn không nhìn ra! ]

[ Thật sự có!! Ta chuyên môn tua lại xem một chút, đôi mắt NPC kia lung lay, nhưng chưa tới một giây!]

[Oa, sức quan sát này, không hổ là ảnh đế!]

[Khó trách Cảnh ca diễn cái gì giống cái đó, thật sự quá mạnh!]

"Hiện tại có phải chỉ còn một người....."

"Đúng vậy, em trai Úc Khải."

"Hơn nữa vận khí em trai Úc Khải tốt như vậy, hay là cậu tùy tiện đi lên chỉ một người?"

"Nhưng dù sao phân đoạn này không có cái gì gọi là bảo đảm."

"Đúng vậy, cũng chỉ có một lần cơ hội, vẫn nên chọn cho kỹ...."

Tuy nói tay Úc Khải thật sự rất đỏ, nhưng lúc ấy bọn họ đều mang tâm thái "Dù sao cũng như vậy, không thể nào kém hơn" cho dù không được cũng không lỗ.

Nhưng hiện tại, bên trong lại đè nặng toàn bộ tài sản của đám người Cổ Mạc, nhìn ý tứ của chương trình là, nếu có thể gom đủ bản đồ, bọn họ còn có cơ hội đảo chiều, nếu không sẽ không lấy được tiền về.

Năm ngày vừa qua đều là uổng phí.

Cho nên không dám dễ dàng đem vận mệnh đánh cuộc ở trên người người khác.

"Hay là chúng ta nghĩ lại? Có lẽ có cách nào khác thì sao?"

"Kỳ thực kết quả thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ có một cơ hội, trúng hay không trúng cũng chỉ có thể lấy một mảnh nhỏ, bản đồ vẫn bị thiếu."

"Hình như vậy......" Bọn họ đã bị hành tới sức cùng lực kiệt mà quên mất quy tắc.

"Khoan đã, tôi đột nhiên nghĩ tới không phải quy tắc nói mỗi khách mời đều có một lần cơ hội hay sao? Vậy Nghệ Nghệ hẳn là cũng có nhỉ?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng mà Nghệ Nghệ đang ở đâu?"

"Không phải cô ấy vẫn ở trong hang ổ bọn cướp chứ....."

"Vậy chúng ta đi cứu cô ấy?"

[ Ha ha ha ha, quả nhiên đều là đám chủ nghĩa thực dụng! ]

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bọn họ đang nói, Lâm Nghệ đột nhiên xuất hiện, xông tới vội vàng ôm một cái.

"Anh Tô, anh Cổ, anh Cảnh, Tình Tình, Tiểu Hi, tôi cuối cùng cũng đã trở lại, hu hu hu!"

Cả một ngày rưỡi Nghệ Nghệ cũng chưa được mấy cái màn ảnh cuối cùng vẫn cắn răng bò từ hang ổ cường đạo thoát ra, mau chóng chạy tới đây tập hợp với mọi người.

Hàn Tình tiếp đỡ lấy cô: "Cuối cùng cậu cũng đã trở lại!"

Tô Minh Hiên: "Tới vừa lúc, chúng tôi cần có cô!"

"A? Chuyện gì vậy?"

Sau khi Tô Minh Hiên kể lại mọi chuyện.

Hai mắt Lâm Nghệ lập tức sáng lên: "Em có đạo cụ có thể dùng!"

"Đạo cụ gì?"

"Đạo cụ kia của em cũng tương tự như của Tình Tình, có thể khóa mục tiêu."

Hàn Tình lập tức nói: "Vậy cậu thử xem?"

"Được."

Lâm Nghệ lập tức đáp ứng, hoàn toàn không nhắc tới thù lao, hành vi "ngây thơ lương thiện" như vậy cuối cùng cũng vớt vát một ít danh tiếng cho cô.

[Nghệ Nghệ của chúng ta đúng là lương thiện ~ không giống ai đó.]

[Nghệ Nghệ của chúng ta đúng là tốt! Không giống ai đó chỉ biết ham ăn lười làm cọ nhiệt độ.]

[Đúng vậy, mới vừa rồi còn ở bên cạnh đọc tiểu thuyết nữa, đoàn đội có loại người này thật sự bị kéo chân sau!]

[??? Cái qué gì vậy, việc này vốn không liên quan tới Úc bảo của chúng ta!]

[Úc bảo giúp hay không giúp đều được, xin đừng ép buộc đạo đức cảm ơn!!]

Trong lúc bình luận toàn lời khắc khẩu, Lâm Nghệ tiến vào khu vực khiêu chiến, kết quả mới vừa bò lên cầu thang, liền thấy cửa thứ nhất, vừa rồi cầu độc mộc còn yên lặng bắt đầu lắc lư trái phải!

Độ khó khăn lại tăng lên.

Không chỉ cầu độc mộc lắc lư, lan can bên cạnh còn chảy ra chất lỏng trơn trượt! Nhìn ra xa, tất cả thử thách đều xuất hiện thứ này.

"Trời ơi, cảm giác này thật ghê tởm!"

Tiểu tiên nữ Lâm Nghệ được nuông chiều từ bé làm sao chịu được mấy thứ dơ bẩn này? Cô đứng trước cầu độc mộc, vẻ mặt rối rắm thống khổ.

Cô ả đứng lặng ở cạnh cầu gần 20 phút, xây dựng tâm lý hồi lâu, kết quả mới bước ra bước đầu tiên đã trực tiếp ngã xuống.

Kỳ thực ngã xuống cũng không có gì, bởi vì có dây an toàn, nhưng muốn bò lên lại thì rất khó khăn, cần nắm lấy dây an toàn leo lên trên.

Lâm Nghệ khó khăn lắm mới bò lên trên, kết quả không cẩn thận một cái lại ngã xuống.

Cổ Mạc ở dưới hô: "Nghệ Nghệ! Đừng đứng lên, cô nằm bò ra mà đi qua!"

"Vô dụng, quá trượt, tay căn bản không ôm được! Hơn nữa quá cao, tôi sợ......tôi không được!" Lâm Nghệ ngã xuống ba lần, đã bật khóc: "Hu hu hu......"

[ Thương Nghệ Nghệ quá, sao lại đối xử với cô ấy như vậy! ]

[ Này không công bằng, dựa vào cái gì lúc trước đơn giản như vậy, đến lượt Nghệ Nghệ thì lại khó khăn? ]

[ Nghệ Nghệ mau xuống dưới đi, cá dây thừng kia nhìn có vẻ không chắc chắn, quá nguy hiểm! ]

[ Chương trình rác rưởi, sao không thể suy xét đến con gái một chút chứ? Không có chút phong độ thân sĩ nào! ]

Từng được bầu là nữ thần của trạch nam, Lâm Nghệ có không ít fan bạn trai, đám fan nam này nhìn thấy nữ thần sắp khóc đến nơi, lập tức đau lòng không thôi, chửi rủa chương trình.

[Con gái thì sao? Một ngày trước lăn lộn trong bùn lầy còn bẩn hơn như này nhiều! Chị Hàn và chị Tằng Hi không phải cũng vượt qua sao?]

[Dựa vào đâu con gái chúng ta phải yếu đuối hơn? Là Lầm Nghệ không chuyên nghiệp được không? Cát sê chương trình của cô là 8 con số đúng không? Mỗi như vậy mà không chịu hi sinh!]

[Có thể nói chừa chút đức được không? Thể lực con gái vốn không bằng con trai, toàn bộ dựa vào lực cánh tay, Lâm Nghệ gầy như vậy, không bò lên được rất bình thường.]

"Cố lên! Nghệ Nghệ, cô có thể!"

"Lên, Nghệ Nghệ!"

Trong tiếng cổ vũ của mấy người ở dưới, Lâm Nghệ lại bò lên, nhưng rất nhanh lại thét chói tai rơi xuống dưới: "A! Sao lại như vậy! Thật quá đáng!"

Thấy cô thực sự sắp không được, tổ ekip đành phải giảm bớt một chút độ khó, để những thiết bị đó dừng lắc lư.

Lúc này Lâm Nghệ mới thông qua, hơn nữa dùng đạo cụ bắt được bản đồ.

"Nghệ Nghệ, quá tuyệt vời!"

"Tuyệt!"

Lâm Nghệ chiến thắng trở về, đắc ý dào dạt.

Nhưng khi cô đưa cho bọn họ mới phát hiện.

"Hả, sao của Nghệ Nghệ lạ bé như vậy?"

Tổ ekip lạnh nhạt trả lời: "Bởi vì giảm bớt khó khăn."

Cho nên bản đồ chỉ có một nửa miếng.

Đắc ý trên mặt Lâm Nghệ lập tức cứng lại: "Thật quá đáng!"

"Cho nên kỳ thật còn thiếu một nửa miếng nữa?"

"Hầy, phí công."

[Đạo diễn: Ha, ta thích thế, không chịu thì lên đi?]

Hi vọng vừa bốc lên được một tí lại vụt tan biến.

"Thôi thôi, đi về trước, lại nghĩ cách khác đi!"

Đúng lúc này, Úc Khải vẫn luôn ở ngoài màn ảnh sờ cá bỗng nhiên nhìn Cảnh Vân Trăn một cái, chủ động mở miệng nói: "Để tôi thử xem."

"Cậu?" Lâm Nghệ lập tức cho cậu một cái nhìn không tin tưởng: "Cậu có thể lên được sao?"

Đừng nói là Lâm Nghệ, kỳ thực ngay cả những người khác đều có chút không tin.

Dù sao từ lúc tham gia chương trình này, Úc Khải giống như một con lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, tùy thời sờ cá, tùy chỗ trốn việc, chỉ cần máy quay không chiếu vào cậu, cậu liền khua nước, cho dù máy quay hướng về phía cậu, cậu....cũng khua nước.

Làm người cực kỳ nghi ngờ năng lực vận động của cậu.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, hiện tại cá mặn đột nhiên mở miệng nói muốn đi, đều là việc rất bất ngờ.

Cảm động đất trời!

Chẳng may Úc Khải có thể qua ải thì sao? Được thêm một mảnh nhỏ luôn là chuyện tốt, nói không chừng có thể đoán ra vị trí, hơn nữa mặt sau nhất định có hạng mục khác.

Nếu không tiền bọn họ kiếm được trong 5 ngày trước đi tong sao? Chỉ sợ đạo diễn sẽ bị đánh hội đồng.

Vì thế mọi người liền vây lại đây.

"Úc Khải cố lên!"

"Em trai Tiểu Úc lên!"

Cảnh Vân Trăn: "Người mới, cậu không cần xen vào bọn họ, đặc biệt là đừng bị người nào đó vô liêm sỉ bắt cóc."

Tô Minh Hiên bị chỉ vào:???

Tô Minh Hiên: "Cảnh ca, cậu thật quá đáng!"

Thật sự là có tiểu đệ liền quên anh em?!

"Không phải." Úc Khải lắc đầu: "Là tôi tự mình muốn thử một lần."

Thấy Úc Khải nói như vậy, Cảnh Vân Trăn cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Vậy cậu cẩn thận một chút."

"Được." Úc Khải một ngụm đáp ứng, đi về phía cầu thang.

Lâm Nghệ không khỏi hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho người đại diện bên cạnh, cô mới không tin loại tiểu bạch kiểm vừa nhìn là biết yếu ớt như Úc Khải có thể qua ải được.

Đến lúc đó chờ cậu rơi xuống, liền làm to chuyện này lên, xem cậu có còn đắc ý được không.

Úc Khải đi tới chân bậc thang lại không vội vã leo lên, mà hỏi nhân viên hỗ trợ thắt dây an toàn: "Tiên sinh, có thể cho tôi mượn bao tay của ngài được không?"

"Hả?" Nhân viên an toàn sửng sốt một chút, sau đó sảng khoái đồng ý: "Được, tôi lấy cho cậu một đôi mới."

Nói xong xoay người đi tới hộp đựng đồ bên cạnh cầm một đôi bao tay mới đưa cho Úc Khải.

[ Oa! Không hổ là Úc bảo thật thông minh! ]

[ Như vậy sẽ không sợ trượt! ]

Kỳ thật Lâm Nghệ đoán không sai, năng lực vận động của Úc Khải đúng là không mạnh, thậm chí có thể nói là khá yếu.

Đời trước cậu chính là một trạch nam, ngày thường ngoài đi làm ra thì chỉ ở nhà lướt mạng chơi game, rất ít ra ngoài, đừng nói tới vấn động.

Mà thể chất của nguyên chủ đời này cũng không tốt lắm, làm nhân vật phản diện độc ác, tất nhiên phải có một gia đình ác độc không kém.

Cha mẹ nuôi của cậu cũng không phải thứ tốt lành gì, ngay từ đầu đối xử với cậu không tồi, kết quả sau đó lại sinh được một đứa con trai, liền bắt đầu ghét bỏ đứa con nuôi là cậu, mỗi ngày ăn không no, ngủ không đủ, còn chưa học hết cấp 3 đã bị bắt nghỉ học ra ngoài làm việc lấy tiền nuôi gia đình, từ nhỏ đã suy dinh dưỡng, sau khi được nhà họ Úc nhận lại mới bồi bổ trở lại một chút, cho nên thân thể cũng không được tốt lắm.

Lúc trước nếu không phải Cảnh Vân Trăn vẫn luôn lôi kéo cõng cậu, chắc chắn cậu đã sớm mệt lăn quay tại chỗ.

Có điều, tuy thể lực và năng lực vận động của cậu kém, nhưng cậu có thể cẩu nha!

Đối mặt với thử thách có độ khó siêu cao, tiểu cá mặn không hề hoảng hốt, một bước một dấu chân, trực tiếp áp dụng tư thế ổn nhất, quỳ gối bên trên, bàn tay đeo bao tay ôm chặt lấy cầu độc mộc đang lắc lư, dùng đầu gối chậm rãi dịch từng chút một.

Tuy tốc độ rất chậm, nhưng cậu vẫn vững vàng, chậm rãi dịch qua.

[Oa! Úc Khải thực sự rất thông minh!]

"Đúng vậy, chính là như vậy!" Tô Minh Hiên kích động vỗ tay một cái: "Em trai Úc Khải, làm tốt lắm! A! Cảnh ca, cậu làm gì vậy?!"

Cảnh Vân Trăn vỗ một cái vào ót hắn: "Cậu gào cái gì, dọa sợ người mới rơi xuống thì làm sao?"

Tô Minh Hiên:???

Cảnh lão cẩu lại không phải con người!

[ Ha ha ha, Tô Minh Hiên: Trong lòng ủy khuất! Nhưng không dám nói! ]

[ Cười muốn chết, một bộ thao tác này của Cảnh Vân Trăn ai có thể nói không phải thấy sắc quên bạn chứ! ]

Cảnh Vân Trăn giáo dục xong Tô Minh Hiên, giống như còn có chút không yên tâm, xoay người chạy tới dưới tòa kiến trúc, chuẩn bị tiếp lấy Úc Khải nếu cậu bị rơi xuống.

Úc Khải cũng không nhận ra Cảnh Vân Trăn tới đây, cậu đang cố hết sức chậm rãi di chuyển.

Phương châm của cậu chỉ có một chữ, cẩu!

Chỉ cần không giới hạn thời gian, cậu có thể cẩu tới khi mặt trời vỡ tan, thiên hoang địa lão, thiên hạ đệ nhất!

Cẩu tự quyết, là thật!

Úc Khải không vội không nóng, toàn bộ hành trình một bàn tay bám chặt vào lan can bên cạnh, một bàn tay chặt chẽ nắm lấy dây an toàn, dịch từng chút một.

Ban đầu bình luận đều ha ha ha, có người cười hắn cẩu, có người cười cậu nhát gan, còn có người nói cậu giống như con rùa đen.

Nhưng xem một hồi, thấy cậu mồ hôi đầy đầu, một thân bê bết, đứng trên lối đi bằng kính cách mặt đất 20m hai cẳng chân run lẩy bẩy nhưng vẫn không rên một tiếng, cố gắng qua ải, tiếng cười nhạo chậm rãi bớt đi.

[ Úc bảo thật sự nỗ lực, ở phía dưới nhìn còn không thấy gì, ở bên trên nhìn thật sự rất cao! Hơn nữa đường này cũng quá hẹp rồi!]

[Tuy có dây an toàn, nhưng nhìn như này ai mà không sợ?]

[Đậu xanh, đây chắc là một đường khó nhất đúng không? Lúc trước bọn họ cũng không có mấy thứ này, cũng chỉ có một cái cọc hoa mai.]

[ Úc Khải cố lên!! ]

[ Úc bảo lên, kiên trì! Sắp tới rồi! ]

[ Úc bảo cố lên!! ]

Cuối cùng, sau khi trèo qua bức tường và hố ngang khó khăn nhất, cậu tới được chung điểm.

Úc Khải chống đầu gối thở dài một cái: "Phù....."

5 NPC giống nhau như đúc đứng trước mặt cậu, cậu đối diện một ải cuối cùng.

[Hi vọng Úc Khải chọn đúng!!]

[Úc bảo, lấy tay đỏ của con ra đi!]

[ Cố lên!! ]

Đầu tiên Úc Khải cẩn thận quan sát một chút 5 NPC trước mặt, đại khái bị Cảnh Vân Trăn bắt được một lần, hiện tại các NPC đều trực tiếp không nhìn nhau với các khách mời, tập thể ánh mắt quét khắp nơi.

[A, cảm thấy có hơi khó.]

[Thật sự có thể chọn ra được sao?]

Đúng lúc này, Úc Khải đột nhiên làm ra một hành động khó hiểu, cậu hỏi có thể bỏ mặt nạ của NPC ra được không.

Dù sao trước kia cũng không ai nhìn thấy mặt NPC, có tháo ra hay không cũng không ảnh hưởng tới việc tìm người, cho nên tổ ekip liền đồng ý.

Sau đó cậu cầm 5 cái mặt nạ, nương theo ống kính máy quay đối chiếu với mặt mình, chính xác mà nói là cái trán.

[? ]

[Cậu ấy đang làm gì vậy?]

Trong lúc mọi người đang buồn bực.

Úc Khải đột nhiên rất chắc chắn mà chỉ vào một NPC trong đó: "Tiên sinh, ngài chính là quái vật bùn lầy thật, đúng không?"

NPC kia gật đầu.

Oa ~

Thật sự đúng!

[ Oa, vận khí của Úc Khải thật sự tuyệt! ]

[ Tuyệt đối có tấm màn đen! Sao cậu ta có thể phân biệt ra được? ]

Thấy NPC này bắt đầu lục phần thưởng, Úc Khải vội vàng cởi bao tay bẩn thỉu, lấy ra một cái thẻ rút được từ hộp mù lúc trước, giơ cao lên: "Tiên sinh, tôi muốn sử dụng 'thẻ thu toàn bộ!'"

Thẻ này chỉ có thể sử dụng với NPC, có thể dùng một lần lấy đi tất cả phần thưởng trên người NPC!

Do đó, vị NPC này cũng chỉ có thể giao nốt phần bản đồ còn lại cho Úc Khải.

[Còn có loại thao tác này?!]

[Tuyệt!]

"Yes!" Úc Khải kích động siết nắm tay, mang theo bản đồ quay đầu chuẩn bị theo đường cũ trở về.

Nhân viên công tác chạy nhanh tới ngăn cậu lại: "Từ bên này đi xuống là được!"

"À à......Xin lỗi." Úc Khải lại vội vàng lui về, đi thang trượt an toàn.

[Ha ha ha, nhìn đứa nhỏ kích động chưa kia, sắp lục thân không nhận rồi!]

Úc Khải trượt một cái từ thang trượt xuống đáy.

Cảnh Vân Trăn đã sớm chờ ở bên cạnh, một phen tiếp được cậu, thấy trên má cậu đều bụi bẩn, cười nói: "Sao cậu lại biến thành thế này? Mèo hoa sao?"

Úc Khải mang theo vài phần đắc ý giơ hai phần bản đồ trong tay ra: "Anh xem!"

"Oa, cậu đều bắt được? Cậu tìm thế nào vậy?"

Bọn họ ở dưới không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ biết Úc Khải tới chung điểm.

"Vừa rồi tôi nhìn kỹ một chút, phát hiện mặt nạ của mỗi người bọn họ có chút không giống nhau."

Tuy đều là mặt nạ đen, nhưng sẽ có một hai chi tiết khác nhau, ví dụ như bên trên sẽ có thêm mấy sợi chỉ màu đen, có kích thước mắt to nhỏ khác nhau, còn có trên trán hoặc cằm sẽ nhô ra một chút.

Điều này kỳ thực người đi lên đều nhận ra, nhưng bọn họ căn bản cũng không nhớ rõ mặt nạ của quái vật bùn lầy thật là dạng gì.

Lúc trước vẫn luôn chạy ở phía sau đuổi theo hắn, chờ tới khi vất vả lắm mới bắt được, lại đều đi vây xem Úc Khải và Cảnh Vân Trăn, thật đúng là không chú ý.

Ngay cả Úc Khải cũng chưa nhìn quá rõ ràng, nhưng cậu có cách.

Cảnh Vân Trăn: "Cách gì?"

Úc Khải thoạt nhìn có vẻ không muốn nói lắm, nhưng vẫn chỉ vết màu đỏ đã nhạt dần trên trán của mình.

".....Hoa văn nhô ra trên mặt nạ cơ bản trùng khớp với dấu vết trên trán tôi."

Cho nên vừa rồi Úc Khải nhìn vào ống kính soi xem cái mặt nạ nào có thể ấn ra dấu vết giống như đúc với vết trên trán cậu?

[Ha ha ha ha, cái quái gì vậy!!]

[Trời ơi, Úc bảo bối cũng quá đáng yêu rồi!! ]

Mẹ ơi, người mới này là cái chủng loại tiểu ngốc nghếch gì vậy?

Cảnh lão cậu cũng bị đáng yêu đến sửng sốt.

Đúng lúc này, người mới mặt nhem nhuốc còn đưa cả hai phần bản đồ cho hắn: "Anh, cho anh."

Cảnh Vân Trăn sửng sốt: "Cho tôi?"

Úc Khải: "Lúc trước tôi thấy anh có vẻ rất hứng thú."

Cảnh Vân Trăn: "......Cho nên cậu vì tôi mà đi?"

Úc Khải gật đầu: "Ừ!"

Cậu chỉ lười, chứ không phải không nhìn ra ai đối xử tốt với cậu.

[ A a a, có nghe thấy không! Úc bảo là vì Cảnh ca! ]

[ Khó trách Úc Khải lúc tước rõ ràng không có hứng thú đối với hoạt động này, lần này lại chủ động lên, còn cố gắng như vậy, thì ra là vì Cảnh Vân Trăn! ]

[ # Cá mặn xoay người chỉ vì muốn ảnh đế cười #! ]

[ awsl (a ta đã chết), quá ngọt, đây là song hướng lao tới!! ]

"Được." Khóe miệng Cảnh Vân Trăn không tự chủ mà nhếch lên, hắn cười xoa nhẹ đầu Úc Khải: "Đi, anh đây mời cậu ăn cơm."

Nghe được ăn cơm, Úc Khải liền lên tinh thần, lập tức tung tăng đi theo.

[ A a a, là xoa đầu!! ]

[Trời ơi, bọn họ thật sự quá nhiều đường!]

Ngày hôm sau, khi tập này phát sóng, điểm nhân khí vốn đã có xu hướng bão hòa của Úc Khải lại vùn vụt tăng lên, lao nhanh như tên lửa.

Không ít người đều có cái nhìn khác về Úc Khải.

[Lúc trước ta cảm thấy cậu ta ham ăn biếng làm, yên tâm thoải mái cọ nhiệt độ Cảnh Vân Trăn, hiện tại cảm thấy bọn họ đại khái là những người bạn rất tốt đi, giữa bạn bè với nhau thì sẽ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.]

[Ai nói lão đại và tiểu trong suốt không thể làm bạn bè? Ai nói giới giải trí không có tình cảm chân thật? Ta thấy hai người bọn họ chắc chắn là thật.]

[Úc bảo vì người khác mà nỗ lực thực sự quá đáng yêu! ]

[Nhìn thấy cậu ấy chân đều phát run còn cố gắng đi lên phía trước, ta bỗng dưng có chút cảm động!]

[Mặc kệ là tình anh em hay tình yêu, ta cảm thấy đều ngọt! Bọn họ thật sự quá xứng đôi!]

Không ai ngờ tới, chính một đêm này CP Cảnh Úc hoàn toàn bùng cháy.

Fan CP ngày càng lớn mạnh, các thái thái một bên thét chói tai một bên điên cuồng sản xuất các loại truyện fanfic, ảnh fanfic, video cắt nối bay đầy trời!

Sau đó dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của quốc gia ba ba.

Fan của Úc Khải trên Weibo một lúc tăng trên triệu người, giá trị nhân khí thực sự cũng tăng lên gần 400.000, không những có thể một lúc đổi được 3 phần thưởng, ngay cả điều kiện thăng cấp kho hàng cũng chỉ còn cách một bước ngắn!

Trực tiếp khiến Úc Tinh Thần phát ngốc.

Ngày đó y để Thẩm Lâm phát tán những tư liệu đen này ra, sau lại không quan tâm tới chuyện này nữa.

Trong mắt y, loại vai hề chỉ biết nhảy nhót như Úc Khải căn bản không đáng để nhắc tới, không đáng để y phân tâm.

Một tuần này y đều đang vội vàng đi câu cá.

Vốn dĩ y bởi vì sự kiện hỏa hoạn và động đất một lần liền nổi tiếng, thành tiểu thiên sứ quốc dân.

Nhưng hôm nay y không chỉ không nổi tiếng, còn thiếu chút nữa mất đi con cá chủ tịch công ty bất động sản Đại Xuyên, y tốn không ít sức lực mới tạo được quan hệ, hơn nữa đạt được tư cách thử vai 《 Bạch Châu Lục 》.

Bằng kỹ thuật diễn của y cùng với kinh nghiệm đời trước, nếu muốn thử vai, có thể nói là nhẹ nhàng, không bao lâu, y sẽ lại bạo hồng.

Mà chờ y phục hồi lại tinh thần mới nhận ra, người mà y từng khinh thường kia đột nhiên đỏ! Vừa mở các ứng dụng mạng xã hội, nơi nơi đều là đề tài liên quan tới cậu, ngay cả hôm nay ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy có người qua đường đang thảo luận về chương trình này, thảo luận Úc Khải và Cảnh Vân Trăn.

Tên của cậu và Cảnh Vân Trăn trực tiếp leo lên số 1 hot search!

Nhìn mấy chục triệu lượt xem và số lượng fan tăng vùn vụt của Úc Khải.

Mặt Úc Tinh Thần đều đen.

Cái người tên Cảnh Vân Trăn kia không phải rất ghét có người bám lấy hắn để lăng xê sao? Lúc trước có một nam minh tinh muốn cọ hắn, bị hắn chỉnh cho thảm, sao lúc này lại không giống?

Úc Khải kia rốt cục lấy đâu ra may mắn như vậy?

Đầu tiên là không thể hiểu được mà tham gia chương trình này, sau đó lại thành công xào CP.

Những tin tức mà lúc trước Thẩm Lâm phát ra cũng không hề có tí tác dụng nào, toàn bộ đều biến mất, ngay cả Blogger đại V rất có bối cảnh kia cũng bị khóa tài khoản xử lý.

Rốt cục ai đang giúp Úc Khải? Vì sao mọi việc lại thay đổi hoàn toàn? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Úc Tinh Thần càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Chẳng lẽ Úc Khải.....cậu ta cũng có được những ký ức đó? Cho nên cậu ta dựa vào những ký ức đó thành công ôm được đùi Cảnh Vân Trăn.

Hiện tại đều là Cảnh Vân Trăn bố trí mọi thứ giúp cậu ta?

Không, sao có thể!? Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Ngay cả y cũng không thu phục được Cảnh Vân Trăn, tên nhà quê Úc Khải sao có thể thu phục hắn?! Nói về EQ, tài năng, cậu ta đều không phải đối thủ của y.

Cho dù Úc Tinh Thần đang không ngừng thuyết phục bản thân chuyện này là không thể nào, nhưng ý nghĩ này một khi sinh ra, sẽ giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, không thể chặt đứt.

Y lập tức đưa ra quyết định, mặc kệ Úc Khải thật sự gặp cái vận may cứt chó gì, hay là cũng có được những ký ức đó, y đều phải bóp chết cậu!

Tuyệt đối không thể để cậu có bất cứ cơ hội nào vượt qua y!

Nghĩ tới đây, trong đầu Úc Tinh Thần rất nhanh đã nghĩ ra một kế hoạch.

Y hẹn Thẩm Lâm ra, cố ý dời đề tài lên người Úc Khải.

"Mấy ngày nay Tiểu Khải thật nổi tiếng nha, mọi người đều nói về cậu ấy!"

Nhắc tới cái này Thẩm Lâm liền tức giận.

"Nổi? Một thằng nhà quê thấy đàn ông liền cho không, không biết xấu hổ!"

"Đừng nói vậy, yêu cầu của công việc thôi." Úc Tinh Thần còn làm bộ làm tịch nói chuyện thay Úc Khải: "Tiểu Lâm, em không biết đấy thôi, trong cái giới này có đôi khi phải như vậy. Có lẽ Tiểu Khải cũng rất bất đắc dĩ, cậu ấy thích anh Dục như vậy, sao có thể cho không người đàn ông khác chứ?"

"Thích anh em? Chỉ sợ anh ta đã sớm quên mất anh em rồi?"

"Không đâu, Tiểu Khải không phải loại người như vậy, anh Dục chắc chắn có thể hiểu được." Mặt Úc Tinh Thần đầy nghiêm túc nói hộ Úc Khải.

"Hiểu được? Em thấy chỉ sợ anh em còn chưa biết ấy chứ!"

Ngoài tin tức có liên quan tới Úc Tinh Thần ra, ngày thường Thẩm Dục không hề quan tâm tới mây tin hot giải trí khác.

Thẩm Lâm càng nói càng tức, lập tức quyết định, phải nói chuyện này cho Thẩm Dục, để anh cô thấy rõ vẻ mặt ghê tởm của cậu!

Mục đích của Úc Tinh Thần lại đạt tới, y chính là muốn cho Thẩm Lâm nói chuyện này cho Thẩm Dục.

Cho dù Thẩm Dục không thích Úc Khải, nhưng nói như thế nào cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của gã, không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được trên đầu mình mọc ra một thảo nguyên xanh mượt, huống chi loại đàn ông ích kỷ gia trưởng như Thẩm Dục.

Lấy năng lực của gã, muốn giải quyết một Úc Khải không phải quá dễ dàng sao? Đến lúc đó không chỉ có thể để gã lôi Cú Khải về, mà còn có thể mượn cơ hội này hoàn toàn phá hủy hôn ước của bọn họ.

Nhưng mà lần này, bàn tính của Úc Tinh Thần lại thất bại.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Lâm đưa cho Thẩm Dục xem ảnh chụp tương tác đầy "ngọt ngào" của Cảnh Úc, quả nhiên sắc mặt Thẩm Dục liền tối sầm.

Gã lấy di động gọi điện cho Úc Khải, người mà trước kia bất luận đang làm gì cũng sẽ lập tức nhận điện thoại của gã, lần ngày gọi ba lần cư nhiên chưa nhận, lại nhớ tới tin nhắn gửi dạo này đều không có phục hồi.

Một người luôn đứng trên đỉnh cao như Thẩm Dục sao co thể chấp nhận được sự chênh lệch như vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, có chút xanh mét.

"Anh, anh xem đi, cậu ta chính là một tên cặn bã! Thấy đàn ông là sáp vào! Cậu ta vì nhiệt độ mà bỏ cả mặt mũi! Chắc chắn là chột dạ không dám nhận điện thoại của anh! Anh, anh không được mềm lòng, mau bỏ cậu ta đi!"

Chờ Thẩm Lâm rời đi, Thẩm Dục lại gọi vài cuộc điện thoại.

Nhìn thấy "vị hôn phu cũ" của Úc Khải lại gọi điện thoại tới, Đường Hân Nhiên lo lắng có chuyện gì quan trọng, nên mang điện thoại tới cho Úc Khải đang nghỉ ngơi.

Kết quả Úc Khải thấy mấy chữ "Dục thân ái", lập tức sởn gai ốc, chán ghét theo bản năng, vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ tới chi bằng hiện tại liền nói rõ ràng với tên cặn bã này, tránh cho về sau lại gọi điện cho cậu.

"Alo......" Kết quả Úc Khải còn chưa mở miệng.

Thẩm Dục liền sửng cồ rống lên: "Úc Khải, có phải cậu bị điên rồi đúng không? Mau rời khỏi chương trình tống nghệ kia cho tôi!"

Úc Khải:?

Cái quỷ gì?

Thẩm Dục: "Có nghe thấy không?"

Úc Khải:??

Thẩm Dục: "Lập tức cút về ngay, đừng để tôi thấy cậu ở trên hot search nữa!"

Úc Khải:???

Ủa zì zậy, anh bảo tôi rời tôi phải rời sao, anh là ai thế, nhà ở Thái Bình Dương sao, quản rộng như vậy.

Úc Tiểu Khải mê hoặc ba lần liền.

Đường Hân Nhiên nghe không nổi nữa, vươn tay về phía Úc Khải: "Tiểu Khải, đưa điện thoại cho chị."

"Được." Úc Khải ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô.

Đường Hân Nhiên để điện thoại bên tai, dứt khoát lưu loát ném ra một câu: "Thằng ngu, nên cút chính là mày!"

Sau đó trực tiếp ngắt điện thoại, còn giúp Úc Khải kéo gã vào sổ đen.

Fuck? Úc Khải không thể ngờ rằng, một người ưu nhã trí thức như Đường Hân Nhiên cư nhiên cũng chửi bậy, khác biệt này quá lớn.

Nhưng mà —— thật là ngầu!

Úc Khải không khỏi cho Đường Hân Nhiên một like.

Chị gái tuyệt vời!

Đường Hân Nhiên rất hưởng thụ hếch cằm lên: "Đối phó với loại đàn ông cặn bã này, cứ trực tiếp làm gã cút đi."

Thẩm Dục bên kia điện thoại ngây ngẩn cả người, gã không ngờ tới.....người đại diện của Úc Khải cư nhiên dám nói gã cút?!

Phản rồi!

Thẩm Dục tức giận giơ chân đá bay thùng rác, trợ lý của gã sợ tới mức không dám nói lời nào.

"Anh đi thông báo với đạo diện Đặng, để Úc Khải lập tức rời khỏi! Về sau tất cả tống nghệ đều không được mời cậu ta tham gia!"

"Vâng!"

Thấy ông chủ tức giận như vậy, trợ lý mau chóng chạy đi làm việc.

Đạo diễn Đặng làm mấy chương trình tống nghệ đang hồng, tuy danh tiếng không nhỏ, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đạo diễn, muốn quay chương trình còn không phải kéo đầu tư sao.

Nhà họ Thẩm đã từng đầu tư tống nghệ của ông, cũng là chủ đầu tư.

Mà hiện tại chỉ bảo ông loại bỏ một người mới không hề có lý lịch bối cảnh danh tiếng mà thôi, còn không phải là việc chỉ cần một câu nói sao?

Nhưng sự thật lại là, gã bị tát cho một phát lệch mặt.