Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 10-2: (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á



Editor: Lam Phi Ngư

Di chuyển trong sa mạc rất khó khăn, cát chảy dưới chân sẽ khiến hành động chậm chạp, vô cùng tốn thể lực.

Phơi nắng dưới mặt trời, Thời An bước cao bước thấp đi thẳng về phía trước, lưu lại một chuỗi dấu chân cô đơn trên cồn cát vàng kim óng ánh.

Trên đường không hề gặp phải một ma vật nào.

Là một động vật máu lạnh thích ngủ trong hang động, Thời An bị phơi nắng đến ỉu xìu, tốc độ đi đường càng ngày càng chậm.

Cuối cùng, sau hai mươi phút lội bộ, cậu bộp một phát, mặt hướng xuống, cả người lõm vào đống cát thành hình chữ đại. (chữ đại: 大)

Ma trùng bị quăng ra ngoài, nó lộn cù mèo vài vòng trên nền cát.

Nó vẫy vẫy hạt cát trên người, bò lên người Thời An: "Ngài sao vậy?"

"...Ta mệt quá." Giọng Thời An rầu rĩ vang lên trong đống cát.

Ma trùng nhiệt tình khích lệ nói: "Đại nhân! Giữ vững tinh thần nào, chúng ta sắp đến rồi!"

"Ta không tin..." Thời An uể oải nói: "Mười phút trước mi cũng nói vậy đấy."

Ma trùng: "..."

"Ta muốn chơi game." Thời An âu sầu nói: "Ta muốn ngủ."

Cậu hít mũi một cái: "Ta không muốn đi nữa."

Ma trùng: "..."

Ngài thật sự là Cự long vực sâu hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết hả!!!

Trong phòng giám khảo.

Các khu ma vật khác đang đánh nhau khí thế hừng hực, không ít tân sinh đã mơ hồ có xu thế kết thành đồng minh. Các chấm nhỏ trên bản đồ lồng vào nhau, vị trí đan chéo nhau vô cùng phức tạp.

Mấy màn hình lớn lần lượt hiện lên tình hình chiến đấu, ma lực dao động kịch liệt dường như truyền được đến cả phòng chỉ huy ở chỗ cao.

Số điểm tích lũy của vài học sinh có tiềm lực đang giành giật nhau tăng lên.

"Chất lượng tân sinh kì này tốt đấy chứ."

"Đúng đó, có mấy hạt giống rất tốt, sau này có thể chú ý thêm."

"Ba hạng đầu cũng khá tốt."

"Cái cậu Thời Thụy đó cũng ổn đấy, tuy điểm tích lũy chưa lọt vào top 10 nhưng thoạt nhìn cũng đã đạt được trình độ căn bản rồi."

Các giám khảo khác đang quan sát tình hình chiến đấu, thảo luận tràn đầy hào hứng.

Mục Hành thờ ơ giương mắt đảo qua, trên mặt anh không có cảm xúc dư thừa nào, dường như không có mấy hứng thú với việc gia nhập với mấy vị giám khảo khác.

Anh rủ mắt, ánh mắt thờ ơ nhìn lướt qua khu sa mạc tít ngoài rìa.

Một điểm nhỏ cô độc ở chính giữa sáng ngời, dường như vị trí đã không nhúc nhích một lúc lâu.

Thứ hạng của Thời An được xếp ở cuối toàn bộ tân sinh, số điểm tích lũy vẫn là một số 0 đỏ tươi, nhìn thấy mà giật cả mình.

Ma trùng trừng đôi mắt, thở hổn hển, bình tĩnh đứng trong sa mạc.

Nó đã khuyên đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng Thời An lại quá khó chơi, cậu vẫn nằm yên không nhúc nhích như cũ, mặc cho thân thể chính mình từng chút một vùi vào dòng cát chảy.

Mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, sau lưng là cuồng phong gào thét, chuỗi dấu chân Thời An lưu lại nhanh chóng bị vùi lắp, chỉ còn lại cồn cát trơn nhẵn màu vàng kim óng ánh.

Ma trùng vắt hết óc, đột nhiên thông suốt: "Đúng rồi, tui nhớ gần chỗ vết nứt vực sâu hình như có một sào huyệt của quạ xám đó."

Quạ xám, một chủng loài nửa vực sâu nửa đại lục. Tuy lực công kích đơn thể không mạnh nhưng chúng da dày thịt béo, mà còn thường sống thành đàn, rất khó chơi.

Hơn nữa quan trọng nhất là...

Chúng nó vô cùng thích thu gom đồ vật sáng lấp lánh.

Đầu Thời An giật giật, một lớp cát mỏng trượt khỏi người cậu, lộ ra lỗ tai trắng nõn trên nửa đầu.

Ma trùng phủi chân, ghé sát vào bên tai Thời An dùng giọng điệu thần bí dụ hoặc nói: "Cái sào huyệt đó lớn lắm, phỏng chừng tồn tại đã lâu, tui cảm thấy bên trong hẳn là có không ít thứ tốt á..."

"!" Thời An trở mình một cái bò dậy: "Ta nghỉ ngơi xong rồi."

Vậy mà thành công rồi!!

Ma trùng suýt nữa vui đến phát khóc.

Thế nhưng, Thời An ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời nóng rát trên đỉnh đầu lại bắt đầu ỉu xìu: "Nhưng mà nắng quá... không thì chúng ta đợi lát nữa hẵng đi."

Ma trùng hận không thể ngất cho rồi: "Nơi này là khu sa mạc nhân tạo! Mặt trời sẽ không lặn đâu!"

Thời An đau khổ mặt mày bí xị: "...Thôi được rồi."

Đúng lúc này, sau lưng cách đó không xa truyền đến tiếng kêu gào mơ hồ. Lúc mới đầu cậu còn tưởng là tiếng gió vù vù, thế nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần có thể nghe được là tiếng la hét rát cả họng của một người: "—Nàyyyyy!!!"

Thời An nghiêng đầu nhìn sang phía âm thanh truyền tới.

Trên cồn cát phía xa xa có một chấm đen nhỏ đang chậm rãi tới gần, dường như người nọ đang cố gắng vung cánh tay với cậu.

Sau khi đối phương phát hiện mình đã được chú ý, người nọ lập tức phóng ma lực tiến hành thuấn di cự li ngắn.

Thời An chớp mắt mấy cái, cậu nhận ra người tới.

Vậy mà lại là bạn cùng phòng của cậu, Lâm Ngạn Minh.

Ma trùng xoẹt một cái bò vào tay áo Thời An.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thời An, Lâm Ngạn Minh nhẹ nhàng thở ra: "Thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi chọn khu sa mạc thôi đó."

Lâm Ngạn Minh gãi đầu, một nắm cát theo động tác của cậu ta đổ ào ào xuống đất, thoạt nhìn đặc biệt chật vật: "Tôi đã đi hơn ba giờ rồi, cậu là người đầu tiên tôi gặp được đấy."

Người đã đi được 20 phút rồi nằm 2 tiếng 40 phút, Thời An gật gật đầu, mặt không đỏ tim không đập đồng ý nói:

"Tôi cũng vậy á."

Lâm Ngạn Minh vẻ mặt thất vọng ngồi xuống cạnh Thời An, "Tôi hiểu rõ trình độ của bản thân mình, nghe nói chỗ này độ khó không lớn nên đã chọn nơi này. Nhưng tôi thật sự không ngờ chỗ này lại là một tình huống nan giải luôn á."

Cậu ta thở dài, nhìn đồng hồ của mình.

Trên đó hiện số lượng ma vật bản thân Lâm Ngạn Minh đã đánh chết được đến hiện tại: 10

Thế nhưng chỉ lấy được 5.5 điểm tích lũy, thậm chí còn không bằng số lẻ khi giết chết một con ma vật cỡ lớn.

Lâm Ngạn Minh quay đầu nói: "Còn cậu, tích lũy được nhiêu rồi?"

Thời An thành thật lắc đầu, đưa tay tới.

Trên đồng hồ hình là một số 0 tròn trĩnh.

Lâm Ngạn Minh: "..."

Ban đầu cậu ta tưởng mình đã cực kì cùi bắp rồi, nhưng không ngờ lại gặp được một đứa còn gà hơn.

Lâm Ngạn Minh một lời khó nói hết cúi đầu nhìn Thời An.

Thiếu niên ngồi khoanh chân không hề có chút hình tượng nào, lưng hơi cong lại, trên cái gáy trắng nõn có thể nhìn thấy xương sống gầy gò nhô ra, tóc rối bời, từ đầu đến chân bị bao trùm một lớp cát vàng rất mỏng, gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, một đôi mắt sạch sẽ im lặng nhìn Lâm Ngạn Minh, giống một động vật nhỏ đáng thương nào đó.

Lâm Ngạn Minh không nhịn được trong lòng mềm nhũn.

Search gg Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc full chương 12 nhe mn

Cậu ta thở dài, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, tiếp theo cậu cứ đi theo tôi đi, ma vật giết được sau này hai ta chia đôi."

Dù gì cũng là bạn cùng phòng, có thể giúp được thì giúp.

Thời An suy nghĩ một lát bèn hỏi: "Cậu chuẩn bị đi đâu tiếp vậy?"

Lâm Ngạn Minh đau đầu nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Đương nhiên chỗ nào có ma vật thì đi chỗ đó rồi, cứ giết ma vật loại nhỏ thế này cũng không ổn, điểm tích lũy hoàn toàn không lên nổi."

Thời An nhớ lại vị trí vực sâu mà ma trùng vừa miêu tả cho mình nghe.

— Dường như đó là một khu vực màu đen phủ đầy bụi.

Hình như là loại khu vực nguy hiểm cấp S gì gì đó nhỉ?

Có lẽ sẽ có khá nhiều loại ma vật ở đó ha.

Thời An đứng dậy, mặt mày cong cong nhìn Lâm Ngạn Minh, vui vẻ nói:

"Vậy được rồi, xem ra chúng ta tiện đường đó."

Hết chương 10.

Tác giả có lời muốn nói:

Hai ngày sau.

Lâm Ngạn Minh tan vỡ: Tôi đcm cậu ấy chứ mà tiện đường!