Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 23-2: (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả



Editor: Lam Phi Ngư

Mục Hành: "..."

Rất hiển nhiên là đối phương hoàn toàn không nghe anh nói chuyện, ngược lại cậu đã lần nữa rơi vào trong trạng thái đờ đẫn như vừa rồi.

Anh có chút bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nói: "Cậu có nghe tôi nói không?"

Thời An: "Ò ò, ừm."

Cậu lấy lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ một lát về câu hỏi vừa rồi của Mục Hành.

Mặc dù sức mạnh hiện tại của cậu vẫn chưa khôi phục, không thể biến đối phương thành vật sưu tầm của bản thân nhưng cậu quả thật rất muốn ở bên cái người sáng lấp lánh này lâu hơn một chút.

Nhưng Thời An hiểu rõ, hiện tại rõ ràng là đối phương đang uy hiếp cậu.

Phối hợp?

Nằm mơ đi.

Cậu nhìn Mục Hành, lắc đầu một cách cực kì qua loa:

"Ngại quá, tôi không có hứng thú."

Mục Hành nhíu mày.

Không biết vì sao, anh vậy mà lại không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Tuy Trác Phù đã thề sắc son bảo đảm Thời An tuyệt đối sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của ân nhân cứu mạng, nhưng Mục Hành lại không nghĩ vậy.

Dù hai người họ chỉ gặp nhau vài lần nhưng Mục Hành mơ hồ có một loại dự cảm kì quái.

Thiếu niên không phải là loại người sẽ bị quan niệm đạo đức thế tục trói buộc.

Mục Hành nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt.

Tóc đen mắt đen, khung xương nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, là mỹ nhân hiếm thấy.

Cũng là một nhóc phiền phức hiếm thấy.

"Được rồi, tôi đã hiểu." Mục Hành bình tĩnh khẽ gật đầu.

Thời An: "Vậy tôi đi nhé."

Cậu đi được mấy bước, nhưng khi vừa nghiêng đầu lại phát hiện Mục Hành vẫn cách sau lưng mình một khoảng không xa không gần như cũ: "..."

Thời An không nhịn được mở miệng nói: "Tôi thật sự không đồng ý."

Mục Hành: "Ừm."

Anh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt cao cao tại thượng như trước, dường như không hề ngại việc Thời An vừa mới từ chối không chút lưu tình vừa rồi.

...Nhưng hình như có chỗ nào đấy là lạ.

Thời An bị chặn họng không nói nên lời.

Vốn cậu cũng không phải là dạng khéo ăn khéo nói, càng không hiểu cách giao tiếp phức tạp với nhân loại. Đối với cái người trước mặt mềm cứng đều không ăn, chỉ làm theo ý mình, Thời An càng chỉ có thể lo lắng suông.

Đúng lúc này, cha con Thời gia vẫn đứng từ đằng xa quan sát thấy thế chạy tới tiếp đón.

Thời Tắc Thuần: "Ngài và khuyển tử nói chuyện xong rồi à?"

Mục Hành gật đầu một cách tự nhiên: "Tạm thời."

Thời An: "..."

Tạm thời cái đầu anh á!

Cậu đã hiểu tên nhân loại này hoàn toàn không nghe lọt lời từ chối vừa rồi của cậu!

Thời Tắc Thuần cẩn thận từng li từng tí nói: "Nếu đã vậy, không biết ngài có thời gian đến tệ xá* ăn một bữa cơm nhạt* hay không?"

(*tệ xá: nhà; bữa cơm nhạt*: bữa cơm đạm bạc. Hai từ này có ý hạ thấp bản thân, nói theo kiểu khiêm tốn khi nói với người có chức vị cao hơn.)

Lúc hỏi ra câu này Thời Tắc Thuần hoàn toàn không mong chờ Mục Hành sẽ đồng ý.

Dù sao đây chính là Mục Hành đấy!

Ngoại trừ làm nhiệm vụ, anh không tham gia bất kì việc xã giao nào. Dù là gia tộc cường đại hay uy vọng đến mấy thì cũng đều không mời được Mục Hành. Lần này anh đồng ý lời mời của Học viện năng lực giả đã khiến cho nhiều người kinh ngạc. Cứ lấy mấy vị phụ huynh đến tham gia buổi lễ hôm nay để nói, có không biết bao nhiêu người đến vì để có thể móc nối quan hệ với anh. Lấy địa vị của Thời gia căn bản không có khả năng mời được Mục Hành...

"Được." Mục Hành đáp.

Thời Tắc Thuần:...?

Đợi đã, đồng ý rồi? Thật, thật hay giả vậy?

Thời An ỉu xìu ngồi ở băng ghế sau, câu được câu không nghe giọng nói phấn khởi có chút bất bình thường của Thời Tắc Thuần.

Hiện tại ông ta đang gọi điện thoại về nhà, dường như đang phân phó chuẩn bị tiệc tối theo quy cách cao nhất.

Mục Hành có xe của riêng anh, do đó anh không đi cùng bọn họ.

Anh chỉ nói bản thân lát nữa có chút việc vặt phải xử lí, ban đêm gặp lại.

Thời Thụy ngồi cùng băng ghế sau với Thời An, cậu ta mỉm cười thân thiện không thể nhìn ra ý xấu, không chút dấu vết hỏi Thời An: "Anh ơi, em thấy quan hệ của anh với Mục trưởng quan rất tốt?"

Thời An không quá hứng thú nhìn cậu ta.

Cự Long là chủng tộc mang thù, càng đừng đề cập đến loại người muốn ám toán sau lưng cậu.

Tuy ngại quan hệ thân cận của mình và cậu ta nên không tiện ra tay, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Thời An bày ra sắc mặt không tốt với Thời Thụy.

Huống chi, hiện tại tâm trạng của cậu rất kém.

Thời An lạnh nhạt nói: "Ai là anh trai của cậu."

Thời Thụy không ngờ Thời An lại không nể mặt mũi đến vậy, nụ cười trên mặt cậu ta không khống chế được hơi cứng lại: "Em không có ý đó..."

Thời An: "Tôi có quan hệ tốt với người nào thì liên quan gì đến cậu."

Vẻ mặt Thời Thụy sắp không giữ được nữa rồi.

Không đúng. Thái độ trước đó của Thời An với cậu ta không kém đến mức này, chẳng lẽ...

Không thể nào không thể nào, cậu ta ra tay tuyệt đối không để lại bất kì dấu vết gì.

Cậu ta không dám nói chuyện với Thời An nữa.

Chỉ là trong lòng Thời Thụy đã thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi trở về học viện, cậu ta nhất định phải đi tìm Đoạn Hoa để nói chuyện.

Sau khi không bị ai quấy rày, Thời An lại lần nữa rơi vào loại trạng thái buồn bã ỉu xìu khi nãy.

Ma trùng trong tay áo cậu lén lút cổ vũ: "Đại nhân, không sao đâu, ngài đã làm rất tốt rồi! Chỉ cần ngài không đồng ý thì tui tin chắc cái người Mục Hành kia sẽ không thể nào ép buộc ngài giúp đỡ đâu!"

Thời An ỉu xìu dùng ý thức trả lời:

"...Ừm."

Tuy nói thì nói thế...

Nhưng không biết vì sao, cậu luôn có một loại cảm giác.

Nhân loại sáng lấp lánh đó dường như không phải là loại người dễ dàng buông bỏ.

Đợi sau khi chiếc xe lái vào Thời gia, thái độ của Thời Tắc Thuần đối với Thời An rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều, dường như có thể xem là vẻ mặt ôn hòa: "Vừa rồi cha đã dặn người hầu quét dọn căn phòng trước kia của con, sau này con cứ về đây mà ở. Cha xuống dưới lầu chuẩn bị một chút, con cứ lên lầu làm quen hoàn cảnh chút đi."

Thời An: "Chuyển đến đây ở?"

Cậu không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối: "Tôi không muốn."

Vẻ mặt tươi cười của Thời Tắc Thuần cứng đờ, thế nhưng ông ta vậy mà lại không lập tức nổi giận: "Nói việc ngu ngốc gì đó, con dù gì cũng là một thành viên của Thời gia chúng ta, hiện tại con cũng có thể về nhà chính để ở, đoạn thời gian trước do cha bận quá nên quên sắp xếp thôi."

Trước khi Thời An kịp mở miệng, Thời Tắc Thuần đã giành trước nói: "Được rồi, lát nữa cha rất bận."

Ông vẫy tay với Thời Thụy: "Dẫn anh trai con lên phòng của anh con đi."

Dứt lời, Thời Tắc Thuần liền nhanh chóng hấp tấp xoay người rời đi.

Thời An: "..."

Hu hu, cậu muốn về cái giường phủ đầy tài bảo của mình để ngủ một giấc mà.

Lần này Thời Thụy thức thời không gọi Thời An là anh trai:

"Đi thôi, Thời An. Em dẫn anh lên lầu hai."

Thời An gục đầu, đi theo chậm rì rì.

Sau khi dẫn Thời An đến phòng, Thời Thụy không dám làm thêm mấy việc không cần thiết nữa. Cậu ta trực tiếp rời đi.

Thời An xoay người, đánh giá căn phòng trước mặt.

Đèn chưa bật, một loại cảm giác thân mật vô thức lờ mờ bao phủ lấy căn phòng trống trải, mặt giường phẳng băng, trên ga giường không hề có một nếp gấp, trên mặt bàn có một lớp bụi rất mỏng, thoạt nhìn như đã bị bỏ hoang rất lâu.

Một khung hình được đặt dựa vào tường, trên đó hẳn là Thời An trước kia.

Khắp nơi đều phủ đầy bụi bặm, thoạt nhìn không khác gì với lúc trước khi dọn dẹp.

Hiển nhiên người hầu không quá để tâm tới việc vị đại thiếu gia này lần nữa trở về phòng mình.

Thế nhưng Thời An cũng không để ý.

Dù sao cậu cũng không định thật sự quay về sống ở nơi này.

Thời An chợt nhào lên giường, úp mặt mình xuống giường.

"...Úi chà."

Một tiếng buồn bực than đau truyền đến từ trong chiếc gối.

Thời An tủi thân ngẩng đầu. Cậu lục lọi tấm ga giường bị mình đè dưới người: "Cấn quá."

Sau vài giây đồng hồ, cậu lục được một cái hộp nhỏ thoạt nhìn vô cùng cổ xưa.

Hộp nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, trông vô cùng tầm thường, thế nhưng ở trên lại che giấu dấu vết ma lực, dường như nó không giống với vật bình thường.

Hừm?

Thời An ngồi thẳng người dậy, cậu hiếu kì nhìn chăm chú vật được giấu kín của nhóc nhân loại từng ở chỗ này.

Đây là gì nhỉ?

Cậu kéo kéo nắp hộp, thế nhưng nắp hộp rất chặt, nó hoàn toàn không chút động đậy.

Thời An không kiên nhẫn nhíu mày.

Đầu ngón tay Thời An lập tức hiện lên một lớp vảy cứng rắn, trong căn phòng lờ mờ tối lóe ra hàn quang sắc bén.

"Ken két!"

Thời An dùng đầu ngón tay bạo lực chọc nát nắp hộp.

Ngay sau đó, một làn khói đen kịt tuôn ra, trong chớp mắt đã bao trùm cả căn phòng.

Một giọng nói hiểm ác âm u vang lên từ bốn phương tám hướng, nói bằng một loại ngôn ngữ cổ xưa: "Lại tới rồi à, đồ ăn tươi mới —"

"Đồ ăn?"

Thiếu niên nâng đôi mắt đen nhánh, chính xác khóa chặt vị trí của đối phương trong bóng đêm.

Cậu cảm thấy rất mới lạ nở nụ cười: "Mi nói ta đấy à?"