Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 9: Nuôi heo



Kỳ Hữu Vọng biết rõ tổ mẫu thương nàng, sẽ dung túng nàng, nhưng lúc này vẫn có chút không yên như cũ, dù sao việc 'Kỳ gia tứ công tử đi ra ngoài chăn heo' dưới cái nhìn của người Kỳ gia có lẽ một việc rất mất mặt.

Nhưng nàng đã nghiêm túc suy xét, tuy rằng Kỳ gia tình cảm thâm hậu, nhưng nàng thân là lão tứ do vợ kế sinh ra, trên đầu còn có ba người huynh trưởng tài giỏi, tương lai sau khi cha nàng mất, gia sản có thể được chia cũng không nhiều lắm. Nếu nàng không tìm việc có thể tăng thêm thu nhập một chút, một ngày nào đó sẽ miệng ăn núi lỡ.

Cho nên càng nghĩ, nàng lại càng quyết tâm muốn thử một chút.

Chờ giây lát, cũng không biết Phương thị đang suy nghĩ điều gì, cười nói: "Con muốn nuôi vậy thì nuôi thôi, thế nhưng nuôi ở tạp viện được rồi, cần gì phải chạy đến biệt trang bên kia làm gì?"

Kỳ Hữu Vọng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chuồng heo rất hôi. Đến khi xuân hạ, mùi khó phai chỉ càng thêm hôi mà thôi, nếu không tìm một nơi rộng rãi để nuôi, chỉ sợ khắp nơi đều là mùi hôi thối. Huống chi trong nhà thường có khách lui tới, sợ là sau này mọi người không dám đến nhà nữa thôi."

Phương thị suy nghĩ, đúng là có chuyện như vậy, nhân tiện nói: "Được, vậy con quyết định là được."

Kỳ Hữu Vọng không dám tin mà nhìn tổ mẫu của nàng, lão nhân gia sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, nàng mừng rỡ hôn Phương thị một cái, như bị kích động muốn đi triển khai công việc nuôi heo.

Chờ nàng vừa đi, Chu lão mẫu nói vẻ nghi hoặc: "Lão phu nhân, sao lại dễ dàng đồng ý cho Xuân Ca nhi đi nuôi heo thế?"

Tuy rằng biết Phương thị sủng ái Kỳ Hữu Vọng, sớm hay muộn cũng sẽ đáp ứng nàng, nhưng lúc này Phương thị lại đáp ứng nhanh như vậy, cũng thật sự làm người ta ngoài ý muốn.

Phương thị lơ đễnh: "Từ nhỏ Xuân Ca nhi đã như vậy, ngươi cũng không phải không biết, nhưng ngươi xem nàng không phải chỉ là tâm huyết dâng trào nhất thời mà làm thôi sao? Loại việc này chờ khi nàng cảm thấy nhàm chán, nàng cũng sẽ không suy nghĩ đến nữa, nhưng nếu ngươi phản đối, nàng càng muốn làm, kết quả cũng chỉ là không thể không đáp ứng nàng."

Chu lão mẫu cẩn thận nhớ lại, phát hiện Phương thị nói rất đúng, trước kia là cá rồi đến thỏ, chưa từng thấy nàng có thể kiên trì nuôi dưỡng.

Kỳ Hữu Vọng cũng không biết tổ mẫu và Chu lão mẫu đều cho rằng nàng rất nhanh sẽ mất đi hứng thú nuôi heo nên mới đồng ý dễ dàng như vậy, sau khi nàng nhận được sự đồng ý thì về viện của mình, để Lâm Cầm kiểm kê tiền riêng của nàng, còn nàng ngồi vào thư án bày giấy bút viết kế hoạch.

Lâm Cầm thấy nàng lại yên tâm mà giao tiền bạc quan trọng như vậy đưa cho mình, cũng không biết nên cảm động với sự tín nhiệm của nàng, hay nên châm chọc tâm của nàng tốt đây.

Chờ khi nàng kiểm kê tiền riêng của Kỳ Hữu Vọng xong, nhất thời còn có chút mệt mỏi, tiền riêng của một mình tứ công tử bằng số tiền thu vào nhiều năm của một nhà Lâm gia, mà cố tình tứ công tử còn không để ý đến.

"Kiểm kê sao rồi?" Kỳ Hữu Vọng hỏi Lâm Cầm.

Lâm Cầm hoàn hồn điều chỉnh tâm trạng lại, nói: "Kiểm kê xong rồi ạ, ngoại trừ một ít khế ước và châu báu trang sức, có 25 lượng tiền xu bạc, mười phần ngân phiếu mười trương, một phần ngân phiếu tám trương, còn có một xâu tiền đồng..." (Tiền bằng bạc xu không có lỗ ở giữa, tiền đồng thì có lỗ ở giữa để xỏ dây vào)

(Thời xưa người ta thường dùng vàng, bạc, đồng, sắt... làm tiền nên để vận chuyển số lượng lớn thì khá nặng, nên người ta đã nghĩ ra dùng ngân phiếu để thay thế. Các thương gia lớn ở Tứ Xuyên đã lập nên những chỗ đổi ngân phiếu (như ngân hàng bây giờ), chỉ cần người gửi gửi một số tiền thì sẽ nhận lại những ngân phiếu tương ứng, có mệnh giá từ một đến mười. Ngân phiếu được xem là tiền giấy được sử dụng sớm nhất trên thế giới, xuất hiện đầu tiên ở Tứ xuyên thời Bắc Tống và sau đó lan rộng ra cả nước)

Kỳ Hữu Vọng tính toán trong đầu một hồi, ngoại trừ xu bạc nàng không muốn động vào, tiền còn lại cũng đổi được hai mươi vạn nhân dân tệ, nhớ ngày đó nàng làm nhà nuôi trồng nhỏ, thời kỳ đầu tài chính cũng là hai mươi vạn, cho nên tiền này hẳn là đủ rồi.

Nhưng có một vấn đề nàng không thể không lo lắng, kiếp trước dù sao cũng là xã hội hiện đại, với sự gia tăng đáng kể của việc sản xuất lương thực, thì có thức ăn gia súc cho heo, cùng với các trang thiết bị, hơn nữa khả năng chi tiêu của mọi người cũng hỗ trợ tiêu thụ thịt heo.

Hiện tại lại không giống vậy, sản lượng lương thực không cao, thức ăn cho heo là cả một vấn đề, muốn nuôi ra được thịt heo thơm ngon, thức ăn nhập vào cần cao một chút. Mà người giàu có không thích ăn thịt heo, người nghèo hoặc là không mua nổi, hoặc là không biết cách xử lý, cho nên thị trường chắc chắn sẽ không lớn như đời sau.

Nếu nàng không nghĩ ra được phương pháp khai thác thị trường đồng thời tiết kiệm chi phí, không bao lâu chắc chắc sẽ lỗ vốn.

Nàng chỉ ngồi cũng không nghĩ ra biện pháp gì, thôi thì ra ngoài đi lại để điều tra thị trường vậy. Không chỉ như thế, nàng phải cho tôi tớ trong nhà đi điều tra trong thành Tín Châu có bao nhiêu quầy thịt, giá cả thế nào.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, nàng lại chạy đi một chuyến đến chỗ biệt trang bên kia, đi khảo sát sân nuôi - - Nàng cũng không muốn nuôi heo ở tạp viện, dù sao tạp viện ở biệt trang vẫn hơi nhỏ.

Khảo sát nửa ngày, nàng cảm thấy từ chân núi Chử Đình đến gần cánh rừng nhà mình có một mảnh đất hoang khá tốt, lập tức cho người đến nói chuyện với lý chính của thôn để thuê đất.

Vẻ mặt tôi tớ Kỳ gia như một lời khó nói hết: "Tứ công tử, Chử Đình sơn này hơn hai mươi ngọn núi, mấy ngọn núi gần đây, dù là có rừng hay là đất hoang, đều là của Kỳ gia."

Kỳ Hữu Vọng: "..."

Tôi tớ này lại bổ sung: "Đều là trên danh nghĩa của lão phu nhân."

Kỳ Hữu Vọng trầm mặc một lát, về nhà tìm tổ mẫu của nàng: "Tổ mẫu, chỗ đất hoang bên Chử Đình sơn kia có thể cho con thuê để nuôi heo không?"

Phương thị vẫn nhớ rất rõ số tài sản mà bản thân sở hữu, mấy ngọn núi này đều là lúc trước tự bà dùng đồ cưới của bản thân thu mua, ngoại trừ nơi có thể trồng cây ăn quả thì cho dân chúng thuê, núi rừng còn lại đều để đó không dùng.

Đối với số tài sản bà tự dùng đồ cưới để mua thêm, bà vẫn có quyền tự quyết định, nhân tiện nói: "Con muốn chỗ đó thì cho con đấy."

Đương nhiên Phương thị không chỉ vì sủng ái Kỳ Hữu Vọng mới đưa ra quyết định như vậy, bà lo lắng nhiều hơn về chuyện hậu sự: Mặc dù Kỳ Hữu Vọng là thân tôn nữ của bà, nhưng thân phận của nàng vẫn là do kế mẫu sinh ra, tương lai khi chia gia sản, sẽ nằm ở thế hạ phong, Phương thị nghĩ khi bản thân còn đang sống, nhanh chóng an bày cho xong chuyện này.

Kỳ Hữu Vọng nhìn khí chất của tổ mẫu, nghĩ rằng, này quả thực chính là phiên bản lão niên đầy khí phách của nữ tổng giám đốc đây mà!

"Tổ mẫu, nếu con nuôi heo thất bại, tổ mẫu có thể nuôi con không?" Kỳ Hữu Vọng ôm Phương thị làm nũng.

Phương thị bật cười nói: "Được được được, nuôi con, tổ mẫu nuôi con!"

Kỳ Hữu Vọng cười hì hì hôn lên má Phương thị một cái, bà đã sớm quen với những hành động vô cùng thân thiết như vậy của nàng, nhưng cũng không chán ghét. Ngược lại còn cảm thấy trong nhóm tôn tử, tằng tôn còn lại, cho dù là khi còn nhỏ, cũng chưa từng có ai thân cận với bà như vậy.

Trái tim đều là máu thịt, chung sống với nhau nhiều năm, tất nhiên trong lòng bà sẽ càng thêm thiên vị Kỳ Hữu Vọng hơn một chút.

"Nhưng mà, tổ mẫu, phí cho thuê, vẫn phải lấy, như vậy sổ sách mới không sai được!" Kỳ Hữu Vọng làm nũng xong rồi, lại nghiêm túc nói đến việc này.

Phương thị cũng không dây dưa với nàng, lại đáp ứng nàng, đáp ứng hàng năm thu của nàng một chút tiền thuê.

Chu lão mẫu càng không hiểu mà hỏi: "Lão phu nhân thực sự thu tiền của Xuân Ca nhi sao?"

"Đứa nhỏ này thực sự thông minh, nàng biết, nếu ta cứ như vậy đưa nơi đó cho nàng, mấy vị huynh trưởng của nàng chắc chắn sẽ có để ý, cho nên tính toán rõ ràng với ta, để ta không bị người nói bất công." Phương thị nói, "Thế nhưng, ta sao sẽ để ý điều này? Chỉ là không muốn để nàng bất an thôi. Ngươi cho Kỳ Thuần đến quan phủ một chuyến, giúp ta âm thầm chuyển khế đất này sang cho Xuân Ca nhi đi."

Nói xong, bà nhìn cả vườn đầy xuân sắc, trên mặt mang ý cười: "Ngươi xem, Xuân Ca nhi ở đây, trong vườn vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy đây."

- -

Nhanh đến thời điểm hái trà ở trà viên, Chu Thư đặc biệt xem trọng công việc hái sớm, vì để ứng đối với việc hái trà, nàng còn tự mình đến thôn Chử Đình để chọn thuê những hộ có nhiều kinh nghiệm hái trà.

Thôn Chử Đình có mấy trăm hộ dân, trong đó có ba hộ không có ruộng đất, bọn họ hoặc là vào thành mưu sinh, hoặc làm tá điền cho các địa chủ, còn vài người thì dựa vào các công việc làm thuê, nhận tiền công theo ngày mà sống.

Chuyện Chu Thư thuê người cũng không khó khăn, nàng ra thù lao 70 văn một ngày công, đến tìm lý chính, nhờ hắn hỗ trợ truyền lại tin tức này.

Lý chính đồng ý rất thoải mái, nhưng vẫn nhắc nhở nàng: "Chu tiểu thư, trước mắt Kỳ gia cũng đang thuê người, thù lao bọn họ đưa ra tương đối phong phú, cho nên cũng khó có hộ sẽ động tâm với việc hái trà, mà đi đến Kỳ gia."

Bây giờ Chu Thư vừa nghe đến Kỳ gia, huyệt thái dương lập tức nhảy giật giật, nàng bất động thanh sắc hỏi thăm: "Kỳ gia thuê người làm gì?"

Lý chính nói với vẻ rất lấy làm lạ: "Còn không phải là vị Kỳ tứ công tử này sao, tâm huyết dâng trào muốn nuôi heo ở thôn Chử Đình, hiện tại rào quanh một khoản đất hoang của nhà mình, chuẩn bị xây chuồng heo đấy! Hắn muốn mướn người dựng chuồng heo, còn mướn người hỗ trợ nuôi heo, còn rất nhiều chuyện khác nữa đấy!"

Chu Thư không phản bác được, thế nhưng ngẫm lại những chuyện quái dị trước kia của Kỳ tứ công tử, dường như chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là lần này không biết 'Hưng trí' của nàng sẽ kéo dài bao lâu.

"Thì ra là thế, Kỳ tứ công tử muốn thuê bao nhiêu người?"

"Dựng chuồng heo cần nhiều người một chút, thuê cũng là người có thân thể cường tráng có sức lực, về phần chăn heo, hắn muốn người biết nuôi heo." Lý chính nói đến đây, lại có chút buồn bực, "Nơi này của chúng ta, dường như mỗi nhà đều nuôi heo, thế nhưng hắn lại nói, 'Trong nhà nuôi heo cũng không nhất định biết nuôi heo', cho nên ra thù lao khá cao, nhưng cũng kén chọn."

Chu Thư nghe vậy, cũng không quá lo lắng Kỳ tứ công tử này giành nhân công với nàng.

Đàm chuyện cùng lý chính xong, lại tặng hắn mấy cân trà, Chu Thư mới rời đi. Mà nàng còn chưa ra khỏi thôn, bỗng thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc, người nọ đang cùng một thôn dân đứng gần chuồng heo của một hộ không có tường viện, không biết đang nói cái gì.

Dường như có cảm ứng với ánh nhìn này, Kỳ Hữu Vọng xoay người lại, bỗng chốc trước mắt sáng ngời, cũng không quản chuyện khác, lập tức bay thẳng đến chỗ Chu Thư: "Chu tiểu thư!"

Chu Thư vừa định thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng thì rời đi, không ngờ phản ứng của người này lại nhanh như vậy, còn mở miệng gọi nàng, nàng vờ như mình không nghe thấy, nhưng kỹ thuật diễn của nàng cũng quá mức vụng về rồi.

Nàng nhìn những ánh mắt đánh giá chung quanh, trên mặt vẫn treo nụ cười không chê vào đâu được như trước: "Kỳ tứ công tử, đang làm gì thế?"

"Mua heo con." Kỳ Hữu Vọng nói xong, giống như đang tuyên cáo kế hoạch vĩ đại nhất vậy, "Ta muốn nuôi heo."

Chu Thư: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Thư Thư: Được rồi, ngươi đừng nói nữa. nói tiếp nữa ta sẽ cảm thấy ngươi đây là tiền nhiều mà không có chỗ tiêu đấy.

Vượng Vượng:...

Nhiều năm sau –

Thư Thư: Gần đây sao ngươi không đến chuồng heo nữa?

Vượng Vượng: Ta có nguồn thu khác rồi, không cần phải nuôi heo nữa.

Thư Thư: Ngươi không nuôi heo, thì ta lấy gì ăn.