Sau Khi Gả Cho Tà Thần, Áo Choàng Của Tui Rớt Rồi

Chương 2



Ác long: Hợp tác vui sướng!

Edit by MrQ

- --------

Đôi mắt của Kỳ Nguyên trợn tròn vì kinh ngạc cùng vui sướng, bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này giáng cho mơ hồ chóng mặt.

Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tôn nghiêm của ác long chẳng là gì, làm vị hôn thê của loài người cũng chẳng là gì sất!

Đây đơn giản là ông trời muốn giúp đỡ con rồng nghèo khổ như cậu nha.

Mà Bùi Huyền thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng cậu không hài lòng vì cuộc đính hôn hàng thật giá thật biến thành hiệp nghị hôn nhân có thời hạn. Lúc này vừa định nhíu mày, cười như không cười khuyên cậu đừng quá tham lam.

Sau đó đột nhiên thấy thiếu niên xinh đẹp trước mặt đặt hai tay lên đầu gối, ngồi ngay ngắn trịnh trọng, ngữ khí ngoan ngoãn.

"Tôi kí tên ở chỗ nào?"

Bùi-đã chuẩn bị sẵn một đống lí do thuyết phục-Huyền:......

"Phía dưới góc bên phải."

Kì Nguyên nghe xong, không chút do dự cầm bút kí tên mình vào bản hiệp ước hôn nhân có vô số điều kiện kia, thậm chí không thèm hỏi thêm, kí xong liền đưa bút cho Bùi Huyền, còn vội vàng chuyển văn kiện lại, hai con mắt trông chờ long lanh, cứ như rất sợ hắn dổi ý.

Bùi Huyền nhướng mày, cũng cầm lấy bút, đồng dạng kí tên vào bên cạnh.

Chuyện có thể thuận lợi tiến hành đến vậy cũng là điều hắn không nghĩ tới, "vị hôn thê" tiện nghi này thức thời hơn so với tưởng tượng. Nghĩ vậy, sắc mặt Bùi Huyền thoáng tốt lên, trên khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt cuối cùng cũng có chút dáng vẻ trần gian.

"Vậy chúc hợp tác vui sướng."

"Lát nữa tiền đặt cọc sẽ được chuyển qua thẻ của cậu."

Nói xong, hắn lại híp mắt nhìn về phía Kỳ Nguyên.

"Đúng rồi, chắc cậu không ngại ngày thường ở riêng đâu nhỉ?"

Kỳ Nguyên:......

Cậu sao có thể ngại chuyện này đâu.

Vốn dĩ chính là hiệp nghị hôn nhân, cậu ước ở riêng còn không được.

Chẳng qua tuy là nghĩ như vậy, cái miệng ngọt ngào của ác long ngoan ngoãn mười phần: "Ngài vui vẻ là được."

"Vậy thì tốt rồi."

"Đợi chút đặc trợ sẽ gửi cho cậu tư liệu của nhà họ Bùi."

"Dạo này cậu không có chuyện gì có thể đọc."

"Được, Bùi tiên sinh yên tâm." Kỳ Nguyên nghiêm túc gật gật đầu, tranh thủ làm đối tác vừa lòng.

Bùi Huyền thâm thúy liếc mắt nhìn cậu.

Bởi vì buổi chiều còn có hội nghị, đặc trợ Cao đỗ xe xong liền đi vào, có điều sau khi y đi đến mới phát hiện Bùi tổng hình như đã nói chuyện xong.

Bùi Huyền thu hồi ánh mắt đặt trên người thiếu niên nghiêm túc ngoan ngoãn, buông ly cà phê xuống.

"Công ty còn có việc, tôi đi trước."

"Ngài đi thong thả."

Kỳ Nguyên nháy đôi mắt, vẫy vẫy tay.

Bùi Huyền không nói gì, chỉ là khi đặc trợ Cao tiến lên thu thập văn kiện, đi ngang qua bên người Kỳ Nguyên thì bỗng nhiên quay đầu.

"Cậu thật sự chưa từng nghe tới tôi?"

Kỳ Nguyên:......

Cái tên Bùi Huyền này rất có danh à?

Tuy rằng cậu cũng mơ hồ cảm thấy tên hắn nghe quen quen, nhưng thật sự là nghĩ không ra.

Kỳ Nguyên mờ mịt lắc đầu.

Lúc này ngay cả Cao đặc trợ đang thu thập văn kiện cũng không khỏi liếc mắt nhìn Kỳ Nguyên một cái.

Bùi Huyền là tổng tài mới nhậm chức của Phong Thịnh, tỷ phú trẻ tuổi nhất. Đến Bùi tổng cũng chưa nghe qua, vị Kỳ tiên sinh này ngày thường chả lẽ không lên mạng?

Y không biết chính là từ lúc xuyên qua tới hiện tại, Kỳ Nguyên đúng là không hay lên mạng, cậu biết Phong Thịnh vẫn là bởi vì sắp tốt nghiệp, có bạn học mỗi ngày nhắc đi nhắc lại bên lỗ tai cậu.

Kỳ Nguyên vẻ mặt vô tội.

Bùi Huyền nhướng mày, tuy rằng hoài nghi cậu đang lạt mềm buộc chặt.

Nhưng chỉ là một đối tượng hôn ước giả tạo, hắn không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Đặc trợ Cao thu hồi nghi hoặc, lúc đi cũng gật gật đầu ý bảo với Kỳ Nguyên.

"Trong hai giờ nữa tôi sẽ gửi tư liệu nhà họ Bùi đến ngài."

Y cầm văn kiện rời đi.

Kỳ Nguyên nhìn đại mỹ nhân cùng đặc trợ ngồi lên xe, chỉ còn lại bóng dáng, lúc này mới thở hắt ra.

Rốt cuộc đi rồi!

Vẻ mặt cậu thả lỏng, bắt đầu thưởng thức chiếc bánh kem mâm xôi trước mặt.

Vừa rồi vị Bùi tiên sinh kia ở trước mặt, cậu cũng không có mặt mũi ăn.

Nói đi nói lại, bánh kem của nhà này đúng là không tệ.

Kỳ Nguyên thoải mái ăn xong bánh kem, lại mua thêm hai cái đóng gói mang về, tâm tình vui sướng không thôi. Chỉ cảm thấy hôm nay mình thật may mắn, nếu mua một tờ vé số có khi còn có thể trúng thưởng.

Có điều phải nói tiếp, câu hỏi vừa rồi lúc quay đầu lại của vị kia.

Bùi Huyền......

Rốt cuộc cậu đã nghe qua tên này ở đâu ha?

Đáy lòng Kỳ Nguyên có chút nghi hoặc mà về nhà.

Tắm rửa xong đi ra, di động lại vang một tiếng.

Kỳ Nguyên vừa lau khô tóc vừa mở di động lên, phát hiện là một dãy số xa lạ gửi đến một văn kiện, click mở xong mới nhớ ra.

À, hóa ra là trợ lí của vị kia gửi cho cậu tư liệu nhà họ Bùi.

Cậu lướt lướt nhìn qua, lúc thấy Bùi Huyền là tổng tài của tập đoàn Phong Thịnh cũng không quá kinh ngạc.

Nếu vị trợ lí Cao kia là đặc trợ của Phong Thịnh, thì Bùi tiên sinh là tổng tài cũng bình thường thôi.

Bằng không làm gì có mấy ai có thể một chốc lấy ra số tiền lớn như vậy.

Chẳng qua......Kỳ Nguyên nhìn tiếp xuống phía dưới lại hơi hơi nhíu mày.

Bởi vì cậu thấy đằng sau Bùi Huyền, lại có thêm mấy cái tên như Bùi Văn Sơn, Bùi Tĩnh, Bùi Bách Thanh.

Bùi Bách Thanh?

Kỳ Nguyên khựng một chút, nhìn thấy tên này được ghi chú rõ là em trai của Bùi Huyền.

Tay cầm khăn của cậu dừng lại, bỗng nhiên mở to hai mắt, rốt cuộc phát hiện tại sao chính mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Bùi Bách Thanh, em trai, Bùi Huyền?

Từ từ, đây không phải là tên của boss lớn trong một quyển sách lúc trước cậu xem qua sao?

Vừa rồi chỉ có một Bùi Huyền, đột nhiên trong khoảng thời gian ngắn nên Kỳ Nguyên không thể nhận ra, hiện tại nhìn thấy tên của Bùi Bách Thanh mới bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách lại quen đến vậy.

Cậu cúi đầu cẩn thận nhìn lại danh sách trên tay, lục lọi trong trí nhớ mới lôi được quyển sách này ra.

Đó là câu chuyện cậu tùy ý nhặt được trên đường trước khi xuyên qua, kể về tình yêu giữa hai người đàn ông, trong đó còn kèm theo một ít nguyên tố thần quái và tuyến sự nghiệp.

Trước kia ở chỗ đó của bọn họ, Kỳ Nguyên chưa từng xem qua loại đồ vật như vậy, lúc ấy vừa đọc liền sợ ngây người.

Cũng là quyển sách này mở ra cho cậu cánh cửa đến với thế giới mới.

Cậu nhớ rõ vai chính công là người thừa kế của gia tộc dòng dõi thần bí nhà họ Bùi, Bùi Bách Thanh.

Mà vai chính thụ là đóa hoa cao lãnh, ảnh đế trong giới giải trí, Diệp Độ, chẳng qua Diệp Độ tuy rằng mặt ngoài là ảnh đế, nhưng trên thực tế lại là một vị thiên sư, ngày thường vẫn luôn âm thầm loại bỏ ác quỷ chung quanh thành thị.

Cốt truyện lúc trước bị xem nhẹ dần dần liên kết lại, Kỳ Nguyên rốt cuộc tìm được thân phận của mình ở bên trong.

Cậu chính là kẻ được boss tà thần, sau khi chiếm cứ thân phận của Bùi Huyền, cưới về để ngụy trang cho thiên hạ xem-người vợ loài người xui xẻo.

Là pháo hôi nhỏ lên sân khấu không quá năm lần đã ngỏm củ tỏi trong nguyên tác?

Kỳ Nguyên:......!

Cậu đã bảo sai sai chỗ nào.

Cmn?

Trên thế giới nào có chuyện tốt như bầu trời rớt bánh có nhân, nếu thực sự có cũng nhất định là môn ném đĩa!

Cho nên hóa ra cậu vừa kí kết hiệp ước hôn nhân với vai ác tà thần?

Kỳ Nguyên sắc mặt khó coi, nhanh chóng đứng dậy đi lấy văn kiện để trong ngăn tủ.

Một phút sau, nhìn hàng chữ "Nếu vi phạm hiệp nghị, phải trả giá gấp hai lần tiền vi phạm hợp đồng", mặt Kỳ Nguyên chết lặng, lần nữa khóa văn kiện về trong tủ.

Vi phạm hiệp ước còn phải trả tiền!

Xem ra hiệp nghị này không thể hủy được.

Kỳ Nguyên nhíu mày, thần sắc rối rắm ngồi trên sô pha, nhìn di động một cái, lại nhìn ngăn tủ một cái.

Cậu vốn là không muốn dính dáng gì với tà thần này nọ, cậu chỉ tới đây nằm yên, hai chữ tà thần vừa nghe đã thấy phiền toái.

Chính là hiện tại tên cũng đã kí, không còn biện pháp.

Nếu không thì......giả bộ như không phát hiện cái gì?

Tiếp tục sắm vai một pháo hôi vô tội?

Tuy rằng theo cốt truyện, "anh dâu nhỏ" kia của vai chính công không bao lâu đã bị nổ pháo.

Nhưng chính mình là ác long, dựa vào thể trạng này, ai có thể nổ pháo cậu đây?

Kể cả là Bùi Huyền cũng không thể đâu nhỉ?

Hôm nay gặp mặt lần đầu, chẳng phải hắn còn không nhận ra được chân thân của cậu sao?

Bọn họ, kẻ tám lạng, người nửa cân.

Nghĩ vậy, Kỳ Nguyên tức thì yên tâm rất nhiều.

Tiền nhiều như thế kia mà lại không cần cũng hơi đáng tiếc, ai da, chính mình vẫn là tiếp tục sắm vai đi, chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Rối rắm nửa ngày, ác long tự thuyết phục chính mình thành công, nhẹ nhàng thở ra.

Ném văn kiện trong điện thoại sang một bên, lại tâm tình lạc quan đứng dậy lấy coca trong tủ lạnh.

Bên kia, Bùi Huyền cũng không biết, sau khi trợ lí gửi tư liệu đến cho Kỳ Nguyên, đối phương đã lập tức nhìn thấu thân phận của hắn. Trở lại công ti, hắn liền ý bảo trợ lí chuyển cho Kỳ Nguyên tiền lương dự chi trước.

Từ trước đến nay hắn làm việc dứt khoát, đáp ứng rồi thì sẽ không trì hoãn.

Trợ lí lập tức chuyển qua, chỉ chốc lát sau màn hình đã biểu hiện chuyển khoản thành công.

Bùi Huyền thấy thế cũng không hề chú ý chuyện này.

Gần đây thành phố Vân không được yên bình, hắn có rất nhiều chuyện cần làm. Bỏ bớt thời giờ kí một hiệp ước bạn đời ứng phó nhà họ Bùi đã hao phí không ít kiên nhẫn của hắn.

Bùi Huyền bình đạm thu hồi ánh mắt.

......

Ngày hôm sau, Kỳ Nguyên nhìn năm trăm triệu trong tài khoản, biểu tình vừa lòng mười phần.

Không uổng phí tối hôm qua cậu làm công tác tư tưởng để tiếp tục diễn kịch.

Tà thần ra tay rộng rãi!

Cậu thở một hơi, đút điện thoại vào túi.

Nhìn thời gian, lại nghĩ chuyện cần làm hôm nay, cậu chậm rì rì đi tới trường.

Đêm qua giáo viên chỉ đạo thông báo, hôm nay phải đến trường.

Bời vì lòng mang số tiền lớn năm trăm triệu, mua thêm một cái bánh bao bên đường, Kỳ Nguyên thích ý mà đi đến trường học.

Mấy ngày nay xảy ra nhiều sự kiện mất tích, trường học vắng người qua lại nhiều.

Mấy chủ quán đồ ăn vặt hôm trước mà Kỳ Nguyên thấy cũng đều đóng cửa.

Kỳ Nguyên men theo đường nhỏ đi đến office building, cư nhiên không gặp được dù chỉ một người dọc đường đi.

Cậu cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, mới vừa đi vào dưới tòa nhà, liền nghe thấy một tiếng chó sủa "gâu" truyền đến.

Kỳ Nguyên nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, đằng sau đại thụ to lớn, có thứ gì sột sột soạt soạt đang ẩn nấp. Thấy có mắt người nhìn đến, đột nhiên chạy biến đi mất.

Kỳ Nguyên:......

Nhìn bóng dáng phía sau cái cây lẩn mất, cậu lắc lắc đầu thu hồi ánh mắt.

Không biết thứ gì.

Trông như lầ con vật nhỏ nào đó.

Chậc, lá gan nhỏ thật.

Ác long hồn nhiên không thèm để ý lên lầu.

Gần tốt nghiệp, toàn bộ office building trống rỗng, cậu vào thang máy thì trực tiếp đến văn phòng giáo viên ở tầng 9.

Rõ ràng là ban ngày, bởi vì vấn đề hướng sáng mà trong tòa nhà này lại có vẻ có chút âm u, cần thiết mở đèn lên mới nhìn rõ.

Thang máy mới mở ra, đèn dây tóc ở hàng hiên liền xuất hiện trước mắt, Kỳ Nguyên không để bụng đi về phía bên phải. Tiếng bước chân trên mặt sàn trống trải vang lên rõ ràng từng nhịp.

Không biết các giáo viên khác có ở đây không, cậu tùy ý nhìn sang bên cạnh, những cánh cửa khác đều khép lại, cả một tòa nhà phảng phất như chỉ có mình cậu.

Sau khi gõ cửa, cảm giác như vậy ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, nếu đổi một người bình thường khác, cho dù là ai đứng ở đây đều sẽ cảm thấy khiếp hoảng.

Nhưng là Kỳ Nguyên cứ như không cảm nhận được, chỉ nghiêm túc mà gọi cửa.

"Thầy Triệu?"

"Thầy còn ở đó không?"

Tiếng đập cửa "cốc cốc cốc" từng tiếng từng tiếng ngày một lớn, tựa như lệ quỷ đòi mạng.

Kỳ Nguyên lại như là không ý thức được, còn tiếp tục gõ.

Qua một lát, của văn phòng mới chậm chạp mở ra. Trước mặt Kỳ Nguyên xuất hiện một người đàn ông trung niên hơi hói đầu, nhìn thấy là cậu gõ cửa thì sửng sốt một chút, ngay sau đó bừng tỉnh.

"Ồ, Tiểu Kỳ tới rồi à."

"Hôm nay......"

"À à, hôm nay tìm em là để nói chuyện tốt nghiệp."

"Suýt chút nữa thì quên."

Thầy ta vừa mở cửa vừa ý bảo Kỳ Nguyên tiến vào.

Còn suy tư hỏi:

"Sau khi tốt nghiệp em có tính toán gì không?"

Học kì cuối cùng, trường học sẽ báo cáo tỉ lệ vào nghề, đa số sinh viên trong lớp Kỳ Nguyên đều đã tìm được việc.

Không phải là vào đoàn ca múa thì cũng là vào giới giải trí.

Cử nhân hệ múa phần lớn đều làm mấy việc như vậy, chưa tốt nghiệp cũng đã trù tính trước, chỉ có Kỳ Nguyên, đến bây giờ chưa giao được tư liệu gì.

Giáo viên chỉ đạo hiển nhiên có chút khó xử, liền gọi cho kỳ Nguyên bảo cậu tới đây tự xem xem.

Có điều không biết sao thế này, hắn càng chờ Kỳ Nguyên, càng cảm giác chỗ này rất khiếp hoảng.

Khoảng thời gian trước lời đồn trường học có người mất tích nổi lên ồn ào huyên náo, đạo sư Triệu càng nghĩ càng không thoải mái, ma xui quỷ khiến khóa trái cửa văn phòng.

Nghe có người gõ cửa mãi mới phản ứng lại, chợt bừng tỉnh, hồi phục từ trạng thái mơ mơ hồ hồ vừa nãy.

Quần áo trên người hắn nhăn dúm dó, cửa tủ trong văn phòng còn đang mở ra, vừa thấy đã để người ta biết hắn trốn ở chỗ nào.

Vẻ mặt Kỳ Nguyên kì dị chút.

Đạo sư của cậu cư nhiên thích chơi trốn tìm một mình?

Còn trốn trong ngăn tủ?

Cậu chớp chớp mắt, lúc này tỉnh táo lại, thầy Triệu cũng cảm thấy vừa rồi chính mình như là mắc bệnh tâm thần, tiếng ho khù khụ hơi chút ngại ngùng.

"Vào rồi nói đi."

"Việc làm của em tính như thế nào?"

"Có cần giáo viên giới thiệu giúp hay không?"

Nhắc tới việc chính, Kỳ Nguyên thu liễm nghi hoặc.

Nếu là một ngày trước, cậu khẳng định còn nghĩ cách ứng phó.

Nhưng hiện tại......Nghĩ đến số tiền trong thẻ, Kỳ Nguyên nhẹ nhàng thở ra.

"Thầy yên tâm, em đã tìm được công việc."

"Việc gì vậy?"

Đạo sự Triêu nghi hoặc hỏi, hỏi mấy ngày trước còn trả lời không có, hôm nay sao đột nhiên lại tìm được rồi?

Việc gì mà tới nhanh như vậy?

Hắn hơi hơi nhíu mày.

Kỳ Nguyên đương nhiên không thể khai thật mình đi làm bà xã giả cho người ta.

Nhìn bộ dáng quan tâm của giáo viên.

Kỳ Nguyên nghĩ đến bộ dáng ốm yếu tái nhợt tùy thời chuẩn bị tắt thở của Bùi Huyền, bóng đèn trong đầu chợt sáng:

"Thật ra em vừa kế thừa một khối di sản."

Tác giả có lời muốn nói:

Long long trong mắt tà thần: Bạn đời hiệp ước rất thức thời.

Tà thần trong mắt long long: Di sản-ma ốm-biết đi?

- -----

Quỳ: Sao iem cảm giác tác giả tả Bùi Huyền nhếch mép cười nhạt nhíu mày hơi nhiều ha?