Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần

Chương 13



“Thời tiết quỷ sứ gì đây trời!”

Trên sân thể dục đã được dựng xong sân khấu tạm thời, dưới bầu trời tối đen như mực mà có vẻ hơi lung lay sắp đổ, rõ ràng mới hơn bốn giờ chiều, mây mù chồng chất như đang thay đổi thời không, trước khi mưa chưa rơi xuống, bầu không khí rất ngột ngạt.

Quý Dương đứng dưới lầu KTX chờ Địch Tử Triết, bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Lộ Dịch.

Tục tưng Dương Dương: Hôm nay lớp tụi em được xếp ngồi ở vị trí nào vậy.

Cậu suy nghĩ một chút, nhạt nhẽo giống như có chút cưỡng ép, vì vậy nhanh chóng gửi thêm một câu.

Tục tưng Dương Dương: Anh có mua một quả dưa hấu, phòng ngủ tụi anh ăn không hết, chia một nửa cho em nhé?

Lộ Dịch: Góc đông bắc, giờ anh qua à?

Tục tưng Dương Dương: Phải chờ lát nữa, chừng nào đến anh sẽ nói cho em biết.

Quý Dương bấm chữ xong, nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang, cậu quay đầu nhìn lại, cuối cùng thì Địch Tử Triết cũng lấy xong đồ ra. Tống Nam không ngoài suy đoán mà trở thành nữ chủ trì, nam chủ trì là một đàn anh từ khu trường khác, đã liên tục chủ trì hai năm, cũng quen biết bọn Quý Dương. Địch Tử Triết tuy mặt ngoài hay mắc cỡ, nhưng thật sự rất thích Tống Nam.

“Mình đi cửa hàng trái cây một chuyến trước đi, tôi mua dưa hấu.” Quý Dương nói.

Địch Tử Triết cũng không hỏi tại sao, theo sau Quý Dương lấy điện thoại ra gửi giọng với Tống Nam.

Quý Dương bảo chủ tiệm bổ ra nửa trái dưa, cũng tới mười mấy cân, sau đó mới thở phì phò cùng Địch Tử Triết chuyển tới sân thể dục của trường.

Cậu muốn ghẹo trai, bởi vì đoán Tần Lộ Dịch cha không thương mẹ không yêu nên rất đau lòng hắn, cả người đều là tinh thần trách nhiệm quan tâm bé đáng thương. Lúc này còn săn sóc nghĩ, mua một quả dưa hấu lớn để hắn ăn chung với bạn cùng phòng, có lợi cho việc đẩy mạnh mối quan hệ tốt đẹp trong phòng ngủ.

Dù thời tiết có không tốt, nhưng vì hôm nay là ngày dạ hội chào mừng tân sinh viên, các sinh viên vẫn dốc hết sức như trước, trên mỗi con đường trong sân trường đều là người.

“Thời tiết này mà làm dạ hội chào mừng tân sinh viên, sao không dời lại chứ…”

“Đúng đó, lỡ như trời mưa thì rất phiền phức.”

“Trong hội trường có sắp xếp áo mưa…”

Đối thoại linh tinh của những người đi qua bên người lọt vào tai Quý Dương. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầng mây vốn dày đặc bị gió thổi ra một cái khe, đang từ từ di chuyển rời khỏi trường.

Tục tưng Dương Dương: Lộ Dịch em có mang dù không?

Lộ Dịch: Không mang.

Hi vọng tựa mây có thể bị thổi tan, Quý Dương nghĩ.

Mới vào sân thể dục, Địch Tử Triết và Quý Dương đã bị Tống Nam chờ ở cửa từ lâu tóm gọn.

“Bà làm nữ chủ trì mà còn lười biếng ở đây có được không đó?” Quý Dương bị Tống Nam bất ngờ ào lên làm sợ hết hồn, tránh một bước qua bên cạnh.

Tống Nam sợ Địch Tử Triết mắc cỡ, không dám quá nhiệt tình với cậu ta khi đối mặt với người khác, chỉ kéo tay cậu ta, nói với hai người: “Theo tôi đi, lát nữa xếp cho hai người ghế người thân, ngồi ở phía sau với lãnh đạo trường.”

“Tôi phải đi đưa dưa hấu.” Quý Dương nhấc túi nilon trong tay lên, sau đó vỗ vỗ vai Địch Tử Triết, “Ông đi với Tống Nam trước đi.”

Tống Nam lập tức cho Quý Dương một ánh nhìn “Ông hiểu ghê”, hí ha hí hửng kéo Địch Tử Triết vẻ mặt ngạc nhiên rời đi.

Quý Dương vừa đi về phía góc đông bắc, vừa nhắn tin cho Tần Lộ Dịch.

Tục tưng Dương Dương: Anh tới rồi, giờ qua tìm em.

Góc đông bắc tổng cộng có mười mấy lớp đang ngồi, lít nha lít nhít tập hợp thành một đống hoàn toàn không nhìn ra ai là ai. Quý Dương đang do dự, định từ đường vào góc đông bắc đi tìm từng lớp, ai ngờ còn chưa bước đi thì vai đã bị người đè xuống từ sau.

“Gì?” Cậu kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ người đứng đằng sau lại là Tần Lộ Dịch.

Lúc nãy Quý Dương không thấy Tần Lộ Dịch rep lại còn tưởng hắn tạm thời không cầm điện thoại, không nghĩ tới Tần Lộ Dịch lại trực tiếp ra tìm cậu.

Tần Lộ Dịch thay đi bộ đồng phục làm nghĩa vụ quân sự, mặc một bộ đồ gọn gàng nhàn nhã, màu da thoáng đen hơn chút, vóc người thon dài cao thẳng lại rất rắn chắc. Khi nhìn Quý Dương, mi mắt luôn theo thói quen mà hạ xuống mang theo chút lười nhác, hơi mím môi, bờ môi mang theo ý cười như có như không, hormone nổ tung tràn lan.

“Anh còn tưởng em ở trỏng.” Chỉ liếc nhìn hắn thôi, trái tim Quý Dương như bị người ta đập một cái, nhảy ầm ầm như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, may mà nhờ sắc trời che đi mặt đỏ hiện không rõ.

Rõ ràng là tới ghẹo trai, sao có thể thoáng cái là biến thành vợ bé bỏng chứ! Tần Lộ Dịch mới là vợ bé bỏng, Tần Lộ Dịch mới là vợ bé bỏng! Trong lòng Quý Dương dùng lời thoại không hề có sức thuyết phục này để tẩy não bản thân, sự bối rối căng thẳng mới coi như là tốt hơn chút.

“Em ra đón anh.” Tần Lộ Dịch thu lại tay mình, cúi đầu nhìn dưa hấu trong tay Quý Dương, rất tự nhiên nói: “Để em cầm.”

Trên tay Quý Dương ngay lập tức liền nhẹ đi.

Tần Lộ Dịch đưa cậu tới khu của lớp mình, chỉ chỉ một vị trí trống trong đó, “Đó là vị trí của em, lát nữa nếu anh muốn tìm em, em ở ngay đó.”

“Ừm, anh biết rồi.” Quý Dương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn Tần Lộ Dịch đi vào đưa dưa hấu cho một nam sinh bên cạnh.

“Đó là bạn cùng phòng của em, ” Hắn đi ra giải thích với Quý Dương.

Dạ hội sắp bắt đầu, chung quanh ầm ầm đều là tiếng nói chuyện, thật ra trong lòng Quý Dương rất ngứa ngáy, lại không biết nên nói gì với Tần Lộ Dịch. Bảo bây giờ cậu đi, cậu lại thấy không quá cam lòng.

Đang xoắn xuýt, điện thoại cậu đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Quý Dương vội vã lấy điện thoại ra, là Tống Nam gọi cho cậu. Cú điện thoại thoáng hóa giải lúng túng bị Quý Dương không thể chờ đợi được nữa nhấn nghe.

“Quý Dương, ông đi chưa?”

“Chưa, sao thế?” Cậu liếc nhìn Tần Lộ Dịch đứng ở bên cạnh, vẻ mặt đối phương rất kiên nhẫn, thậm chí còn mỉm cười nhìn cậu, Quý Dương thở phào nhẹ nhõm liền cụp mắt xuống tiếp tục nghe điện thoại.

“Bên tụi tui đang thiếu đạo cụ, người diễn tập cho họ để ở sân khấu nhỏ, có lẽ một tiếng sau phải dùng, cánh gà không ai đi được, ông có thể đi sân khấu nhỏ lấy giùm được không?”

“Có lợi gì không đó, ” Quý Dương đã quen da mặt dày với Tống Nam, mở miệng mặc cả.

“Hôn nhẹ tục tưng, Dương Dương của tui, yêu ông nhất đó, moah, moah, moah, hôn ông ba cái được chưa!” Tống Nam biết rõ cửa mạng của Quý Dương, ngắt lấy cổ họng yểu điệu nói.

Bởi vì hoàn cảnh ồn ào, Tống Nam nói chuyện cứ như la hét, vì vậy tiếng nói rõ ràng truyền ra khỏi loa.

Quý Dương nổi da gà, sợ đến mức suýt chút nữa ném luôn điện thoại của mình: “Đi nè đi nè, ai cần bà hôn.”

“Ông đi lấy hả? Cứu mạng rồi Dương Dương.”

“Biết rồi.” Quý Dương đành cúp điện thoại.

Bên sân khấu nhỏ ngoại trừ một vài chương trình diễn tập, và diễn xuất loại nhỏ ngẫu nhiên, bình thường cũng không có ai đi. Có lời đồn rằng ở đó không quá sạch sẽ, không ít người gặp qua vật bẩn ở đó.

Quý Dương bình thường gan lớn, nhưng rất tiếc mạng, đương nhiên là không dám đi một mình. Lúc này có Tần Lộ Dịch ở đây, cậu tất nhiên là muốn người ta đi với cậu. Còn có thể ở chung với người ta, đúng là một hòn đá ném hai con chim.

Cậu nhìn lại Tần Lộ Dịch, muốn mở miệng bảo hắn đi chung với mình, lại phát hiện khóe miệng mỉm cười của đối phương lúc nãy không biết đã đi đâu.

Cảm xúc của nam thần quả nhiên nói thay đổi là thay đổi ngay, chậc, tiểu yêu tinh làm người ta không nhìn thấu được.

Quý Dương tạm thời cảm thấy đây là một loại phiền não ngọt ngào.

Nhưng may mà Tần Lộ Dịch cũng không từ chối đi lấy đồ chung với Quý Dương.

Bởi vì dạ hội sắp bắt đầu, các sinh viên đều tập hợp trên sân thể dục, càng đi ra ngoài người càng ít, chớ nói chi là góc hẻo lánh như sân khấu nhỏ.

Chờ khi họ tới đó, đã không thấy một bóng người.

Mở cửa sân khấu nhỏ ra một cái khe, bên trong lạnh lẽo như có gió.

Quý Dương cẩn thận đẩy cửa sân khấu nhỏ ra, bên trong tối om. Tim cậu đập căng thẳng, tay run lập cập đi mò công tắc đèn trên vách tường, ai ngờ đâu không mò được công tác đèn, mà lại mò được một cái tay thon dài.

“Má ơi!” Cậu sợ đến mức quay đầu ập vào ngực Tần Lộ Dịch, “Anh, anh mò phải một cái tay.”

Tần Lộ Dịch mở đèn lên, vẻ mặt phức tạp không biết trong lòng đang có cảm nghĩ gì, “Em biết, em cũng mò phải tay anh.”

Quý Dương quay đầu lại, lúc này mới phát hiện thì ra lúc nãy cậu mò phải, chỉ là tay Tần Lộ Dịch duỗi ra muốn bật đèn.

Ông có câu điu ma không biết có nên nói hay không.

Sau khi mở đèn, trong phòng sáng trưng, trên sân khấu có đặt một cái thùng, chắc chắn là đạo cụ bỏ quên ở đây. Quý Dương cảm thấy chuyện vừa nãy thật sự rất mất mặt, hai gò má ửng đỏ im lặng chạy đi ôm thùng vào trong ngực, sau đó nói giọng lắp bắp xấu hổ nhìn Tần Lộ Dịch: “Cái đó, mình đi thôi.”

Tần Lộ Dịch vươn tay, “Để em cầm đi.”

Quý Dương dùng sức lắc đầu, “Không nặng chút nào hết.”

Tần Lộ Dịch khăng khăng muốn cầm, “Để em.”

Quý Dương đành phải đưa đồ cho hắn.

Tầng mây đọng lại mấy tiếng đồng hồ tuy bị thổi ra, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng, sau một tiếng sấm sét thì ào ào rơi xuống nước mưa khoảng chừng hạt đậu. Tần Lộ Dịch và Quý Dương đi được một nửa trên đường về, không có chỗ trú, chỉ có thể vội vã chạy tới dưới lầu âm nhạc đã khóa cửa, trú mưa dưới mái hiện rộng nửa mét.

Không gian có thể trú mưa rất nhỏ hẹp, phải giữ cho đạo cụ không bị ướt, nơi hai người có thể đứng đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, đành phải áp sát vào nhau.

Đứng ngang thì sẽ dầm mưa, đứng quay lưng lại nhau thì rất lúng túng, Quý Dương cảm thấy bầu không khí dần dần gay gay.

Quý Dương chỉ có thể điều chỉnh tư thế qua lại như một con quay, mãi đến tận khi Tần Lộ Dịch lấy tay đè lại cậu, “Đừng nhúc nhích.”

Dưới cái nhìn của hắn, Quý Dương cứ như là 360 độ làm mình dầm mưa.

Tần Lộ Dịch nói rồi lấy bàn tay vuốt vuốt giọt mưa trên tóc sau gáy Quý Dương, sau đó bàn tay vẫn bảo vệ đầu cậu, chặn mưa cho Quý Dương.

Quý Dương bị hắn kêu ngừng lại, hai người thoáng cái thành tư thế mặt đối mặt giáp sát nhau.

Quý Dương đối mặt với ngực Tần Lộ Dịch, hai má mềm mềm gần như dán vào áo hắn, ngay cả tiếng tim đập vững vàng của Tần Lộ Dịch cũng rơi rõ vào tai Quý Dương.

Giọt mưa vốn gấp gáp bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, ào ào đập xuống mặt đất, không biết có phải tại ông trời không vừa mắt muốn xối chết hai thằng gay trong bầu không khí gay này không nữa.