Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần

Chương 19



Sau khi mật khẩu cửa được mở khóa kêu hai tiếng bíp bíp, tay nắm cửa bị một đầu ngón tay thon dài nhấn xuống. Tần Lộ Dịch đẩy cửa ra vào trước, khom lưng mở tủ giày, từ bên trong lấy ra một đôi dép mới tinh cho Quý Dương.

“Em để đồ vô tủ lạnh trước, trong nhà có kem và bánh ngọt, anh muốn ăn không?”

Tần Lộ Dịch đứng ở cửa phòng bếp, quay đầu lại nhìn Quý Dương.

Hắn thấy trong weibo Quý Dương có nhấn mạnh khi nhắc tới hai cửa tiệm mà cậu thích ăn này, nên sáng hôm nay hắn còn cố ý tranh thủ đi mua.

Quý Dương mới thay giày xong, nghe vậy thì lắc đầu, “Giờ không ăn.”

Trưa hôm nay trước khi xuất phát, mẹ cậu đã đút cho cậu rất nhiều món, giờ còn thấy chưa tiêu hóa hết, sao có thể ăn thêm được nữa chứ.

Tần Lộ Dịch đăm chiêu hỏi: “Hai cái đều không thích ăn à?”

“Không phải, ” Quý Dương đến gần hắn, cùng Tần Lộ Dịch đứng trước tủ lạnh, “Là tại giờ anh còn chưa đói, chờ bụng rỗng rồi, kem và bánh ngọt anh cũng có thể ăn cả một ngày.”

Tần Lộ Dịch giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nói này, chỗ em ở rộng thật nha.” Quý Dương nhìn bốn phía, ước lượng ở trong lòng, “Chắc cũng được một trăm mét vuông đi?”

Phòng ngủ chính thêm phòng cho khách và WC, với lại diện tích phòng bếp và phòng ăn cũng không nhỏ, không giống như cho một người ở trái lại như một căn nhà nhỏ dành cho ba người.

“Cũng xấp xỉ, ” Tần Lộ Dịch lấy nguyên liệu nấu ăn cần để tủ lạnh ra đặt lên bàn sắp xếp.

Thành phố S tuy không bằng những thành phố lớn đứng đầu, nhưng hai năm qua tiền phòng vẫn nước lên thì thuyền lên, tiểu khu hoàn cảnh tốt ở trung tâm thành phố như này, một tháng ít nhất cũng phải bốn ngàn.

Quý Dương bỗng chốc cảm thấy trên cổ Tần Lộ Dịch hiện lên ba chữ lớn “Người có tiền” sáng lóng lánh.

Người có tiền Tần Lộ Dịch dọn đồ xong, liền thành thạo bỏ tôm còn tươi mới được mua về từ siêu thị vào trong bồn đổ tí nước tiếp tục nuôi. Quý Dương lẹt dẹt theo sau hắn, kiến thức đời sống ít đến mức gần như thành người nửa tàn phế, “Thật sự muốn làm tôm nõn à?”

Canh xương bò đặt ở góc phòng bếp chầm chậm sôi, tỏa mùi canh xương kéo dài.

Tần Lộ Dịch rửa tay dính mùi tanh của mình, quay đầu lại dùng khăn ướt mở nắp nồi đất, sau khi thấy tình hình của canh xương bò thì trầm thấp ừ một tiếng, “Giờ còn sớm, lát nữa mới bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.”

“Đây là phòng cho khách, ga giường và chăn đều được thay mới lại rồi, ” Tần Lộ Dịch tới cửa, đẩy va li mà Quý Dương để cạnh tủ giày tới cửa phòng khách, “Đêm nay ở tạm đây đi, đỡ phải gấp gáp về phòng ngủ trước khi tắt đèn.”

Có sự lựa chọn tốt như vậy, Quý Dương đương nhiên không ngại, nhưng chỗ có thể không thành thật thì cậu lại thành thật quá phận, “Để va li ở ngoài là được rồi, mai còn phải đẩy ra.”

Cho nên, đến cùng vẫn là một tên ngốc.

Tần Lộ Dịch suy nghĩ chút, nhường bước nói: “Vậy cũng được.”

Thừa dịp Tần Lộ Dịch vào phòng bếp rửa trái cây, Quý Dương đứng trong phòng khách nhìn toàn bộ trang trí trong nhà. Trang trí theo phong cách đơn giản, vật dụng cũng được trang trí rất đơn giản, trên bàn trà ở phòng khách chỉ đặt hai cái đầu mốt, một cái của TV một cái của máy điều hòa. Ở ban công có thể nhìn thấy ánh nắng bắt đầu dần dần nghiêng về phía Tây, hoàn toàn bị ngăn cách bởi rèm cửa sổ, làm trong phòng có vẻ hơi lạnh lẽo.

Điện thoại mà Tần Lộ Dịch đặt trên tủ giày bỗng nhiên rung, Quý Dương đứng lên đi qua, phát hiện là có người gọi tới.

Trên điện thoại ghi là “Ba”.

“Lộ Dịch, em có điện thoại.” Quý Dương gọi Tần Lộ Dịch một tiếng, sau đó cầm điện thoại của hắn vào phòng bếp.

Hai tay Tần Lộ Dịch đang ngâm trong nước rửa nhỏ, không tiện bấm điện thoại, “Anh bấm giùm em đi.”

Quý Dương nhấn nghe cuộc gọi, giơ tay để điện thoại kề sát bên tai Tần Lộ Dịch, ánh mắt bất giác liếc nhìn nho đỏ đang được rửa.

“Alo, ” Ánh mắt Tần Lộ Dịch rơi trên nho đỏ tròn vo, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đùa bỡn vật nhỏ này trong nước, kể cả giọng nói cũng có vẻ thờ ơ, “Có gì không?”

Có một nửa nho đã được rửa sạch đặt trên đĩa sắt bên cạnh, Quý Dương thèm ăn thò tay ra muốn lấy một trái, không ngờ còn chưa thành công đã bị Tần Lộ Dịch chặn lại. Tay dính nước của hắn có hơi lạnh, theo động tác nắm một nửa nhẹ nhàng đẩy tay Quý Dương ra bên cạnh.

Xúc cảm rõ ràng là lạnh, nhưng Quý Dương lại cảm thấy tay mình nháy mắt nóng bừng không dứt, đốt cháy đến mức cậu hoảng lòng nóng cả mặt.

Cậu không rõ nhìn về phía Tần Lộ Dịch, bị ánh mắt bình tĩnh đừng nóng nảy của Tần Lộ Dịch dọa không dám nhúc nhích nữa.

Cái, cái gì chứ? Quý Dương nửa đỏ mặt thầm nói trong lòng.

Người bên kia điện thoại nói gì thì Quý Dương nghe không rõ, nhưng giọng nói phập phòng thật ra đang chậm rãi to dần lên. Tần Lộ Dịch chỉ ừ hai tiếng, rõ ràng là không để ý, hắn giơ tay xé khăn giấy phòng bếp, đầu tiên là bao lấy lau khô tay Quý Dương vừa nãy bị hắn dính nước chạm vào, rồi cầm đĩa sắt đựng nho rửa một lần ở dưới nước, sau đó xé một khăn giấy nhà bếp, kiên nhẫn hút đi lượng nước trên nho.

Làm xong hết, Tần Lộ Dịch mới đưa đĩa nho cho Quý Dương, ra hiệu cậu có thể ăn.

Quý Dương không kịp cảm động vì sự chu đáo của hắn, đã bị âm lượng bất ngờ tăng cao đến mức cậu cũng có thể nghe rõ ở đầu bên kia điện thoại làm cho sợ hết hồn, cả người theo bờ vai run lên một cái.

“Đừng tưởng một mình mày ở ngoài là có thể làm bừa, mày phải nắm rõ vấn đề tác phong cho tao!”

Khóe mắt Tần Lộ Dịch liếc thấy động tác nhỏ của Quý Dương, hắn lập tức nhận điện thoại từ trong tay Quý Dương, rồi che micro nhẹ giọng nói với cậu, “Anh vào phòng khách trước đi, lát nữa mà cần giúp gì thì em sẽ gọi anh.”

Quý Dương cho rằng Tần Lộ Dịch không được tự nhiên khi bị người cha mười phần uy nghiêm la hét, vội gật đầu bưng nho chạy chậm đi trước.

Lần nữa ngồi lại trên ghế salông, Quý Dương hơi lo lắng dựng thẳng cổ nhìn về phía phòng bếp. Tần Lộ Dịch hoàn toàn dừng công việc rửa trái cây, đang đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía cậu. May mà cuộc gọi mang theo lửa giận không biết tên này kết thúc rất nhanh, lúc Tần Lộ Dịch ra khỏi phòng bếp cũng không thấy có gì là không thoải mái, Quý Dương không đặt chuyện này vào lòng nữa.

Tối qua Quý Dương không sao ngủ ngon cho được, hôm nay phải ngồi xe một buổi trưa, đợi mấy trái nho đã híp mắt mệt rã rời. Lúc Tần Lộ Dịch đứng dậy về phòng thay đồ, đi ra thì cậu đã nằm ngủ trên ghế sa lon.

Nho đặt trên bàn trà còn một cái bị ăn một nửa, tay Quý Dương từ trên ghế sa lông khoát lên trên bàn trà, đầu ngón tay gần như đụng vào nửa trái nho đó. Chắc lúc nãy là trượt ra khỏi tay cậu. Dép vốn được mang trên chân cậu, cái thì để thẳng cái thì để ngược, hiển nhiên vừa nãy khi bị chủ nhân bỏ xuống thì rất không chú ý. Gối ôm luôn được đặt ngay ngắn trên ghế salông cũng bị người sắp xếp lần nữa.

Hoàn toàn khác khi hắn ở nhà một mình, tất cả đều rối loạn, nhưng tất cả lại bất ngờ thay đổi cuộc sống, ngay cả ánh tà xuyên qua cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Tần Lộ Dịch nhớ lại vừa nãy cha hắn nhắc nhở hắn về “Vấn đề tác phong” trong điện thoại, nghĩ thôi cũng biết chắc là sau khi Trần Uẩn về nhà đã nói với ông về đối thoại trên bàn ăn của hai người, Tần Lễ cổ hủ cỡ nào, sợ con trai là đồng tính, nên vội vàng gọi điện thoại qua để bình định.

Tần Lộ Dịch đứng ở cửa phòng, nửa dựa vào tường ánh mắt rơi trên người Quý Dương. Quý Dương có một gương mặt trắng trẻo, do khung xương không lớn thịt lại đều đặn, dù cho hai má nhìn qua mềm mềm nhưng không có vẻ mập, giống như một bé bông vải thành tinh, nhìn là muốn hôn một cái sờ một cái đã thoải mái.

Có vấn đề tác phong nào đáng yêu vậy ư, Tần Lộ Dịch không nhịn cười được, cảm xúc tốt đẹp không hề bị cú điện thoại không vui đó phá hoại.

Thịt tôm được lột ra nguyên vẹn đặt lên thớt gỗ chia làm hai phần, một phần thì băm nhỏ, một phần thì chặt sơ, thêm lòng trắng trứng và chút bột khoai tây, cuối cùng đánh đến khi dẻo.

Canh xương bò được chuyển từ trong nồi đất vào nồi lẩu rồi thêm nguyên liệu lẩu vào đun sôi, đã ùng ục tỏa hơi nước. Quý Dương bị mùi thơm của thức ăn gọi dậy, cậu mở mắt ra nhìn thấy trần nhà và đèn treo chưa từng thấy qua, hoảng hốt còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, chờ chút mới ngồi dậy.

Tần Lộ Dịch chú ý thấy cậu đã tỉnh, đứng sau bàn ăn đối diện cậu nói: “Vừa đúng lúc, chuẩn bị rửa tay ăn cơm.”

Ngoài phòng đã mang màu lam đậm, tia nắng cuối cùng sắp hạ xuống đường chân trời.

Quý Dương ngáp một cái đứng lên, lúc chạy đến bên Tần Lộ Dịch thì phát hiện hắn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, không khỏi có hơi xấu hổ, “Ai, sao em không gọi anh dậy, ban đầu là anh đến để chuẩn bị mà.”

Rõ ràng là tới ghẹo trai, lại giống như đi chơi xuân.

“Em có gọi anh mà, ” Tần Lộ Dịch muốn chọc cậu, nên giả vờ kinh ngạc, “Chẳng lẽ anh quên rồi?”

“A?” Quý Dương bối rối.

Chuyện khi nào?

“Em gọi ‘Dương Dương dậy đi’, ” Tần Lộ Dịch mở nắp nồi lẩu ra, giọng nói mang theo ý cười, có ý riêng nói: “Anh nói ‘Dương Dương không muốn rời giường’ mà.”

Hắn nói thế, Quý Dương mới nhận ra là Tần Lộ Dịch đang chọc mình, hoàn toàn không chú ý Tần Lộ Dịch đang sâu sắc ám chỉ điều gì đấy với cậu.

Quý Dương thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy thú vị cười nói: “A, tình cờ thiệt, anh cũng có một ID tên ‘Dương Dương không muốn rời giường’.”

Tần Lộ Dịch mỉm cười nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Dương, “Tên trong XX à?”

“Em cũng biết hả?” Là người nổi danh trong game XX, Quý Dương cũng không cảm thấy Tần Lộ Dịch trực tiếp đoán ra ID của cậu ở Ngôi Cao nào là kỳ quái, “Em cũng chơi XX?”

“Ừm, ” Tần Lộ Dịch dùng muôi làm từng cái tôm nõn thành viên bỏ vào nồi đang sôi, “Coi như là người chơi lâu năm.”

“Lại nói, em tên Lộ Dịch cũng rất khéo đó, anh đoán tên thật của Louie cũng tên là Lộ Dịch đi, ” Quý Dương dọn bát đũa cho hai người, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn chờ tôm nõn, lập tức nhìn thấy tôm nõn tươi mới cứng đầu cứng cổ nổi ở trong nồi.

“Là rất tình cờ.” Tần Lộ Dịch hàm súc nói, mặt không thay đổi giả bộ thành người qua đường.

Quý Dương không chú ý tới giọng điệu của Tần Lộ Dịch hơi thay đổi, tự mình nói: “Thật ra lần đó đúng là thần, đúng lúc lag khi đánh anh năm lần, giờ anh nhớ lại cũng thấy lơ mơ, nhưng anh thấy nhân cách của Louie rất tốt, đổi thành mấy streamer khác thì nhất định sẽ cảm thấy mất thể diện.”

Tần Lộ Dịch múc hai cái tôm nõn cho Quý Dương, tự bôi đen: “Ừm, da mặt của hắn khá dày, thử vị xem sao.”

“Không, đó là tố chất cao, ” Quý Dương giữ thể diện cho thần tượng, không cho phép Tần Lộ Dịch nói Louie không tốt, vừa thổi nguội tôm nõn vừa nói: “Anh cũng nhờ chuyện đó mà trở thành fan trung thành của hắn, rất muốn thêm bạn tốt hắn ở trong game, nhưng có lẽ hắn sẽ không đồng ý.”

Cậu ăn cái tôm nõn đầu tiên, rồi ăn cái thứ hai, nghi ngờ nói: “Mùi vị sao không giống nhau?”

Cái đầu tiên rõ ràng ngon hơn cái thứ hai nhiều đó.

“Cái đầu là em làm, cái thứ hai là mua.” Tần Lộ Dịch nói, “Chuyện thêm bạn tốt này, không thử thì sao biết được chứ, em thấy nói không chừng hắn sẽ đồng ý.”

“Em làm tôm nõn ăn ngon, em nói gì cũng đúng.” Quý Dương cảm động trời đất, không đặt nửa câu sau trọng điểm của Tần Lộ Dịch ở trong lòng.

Cậu cảm thấy mình khăng khăng mua tôm nõn thành phẩm trong siêu thị đúng là ngu, lại cảm thấy việc làm thêm của Tần Lộ Dịch có thể là một đầu bếp.