Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 13: Hộ khẩu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây không phải là lần đầu tiên Phong Đình tiếp xúc với A Điêu, lúc đầu anh có hoài nghi nhưng sau đó lại đánh mất sự nghi ngờ đó, nhưng giờ lại… Rất nhanh, anh liền có thể xác định được cô gái này là người thông minh, nhưng tâm đề phòng lại rất mạnh, thậm chí có thể xem như là một người giảo hoạt.

“Là thuộc về em. Với những ma vật do quan sai bọn anh đánh chết, thi thể của chúng tuy được chia theo tỷ lệ nhất định với quan phủ, nhưng phần lớn quyền sở hữu sẽ thuộc về bọn anh, phân phối theo sức cống hiến của mỗi người. Trong trường hợp, dân chúng nếu có thể đánh chết ma vật, thì thi thể hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của người dân, không cần phân phối cùng quan phủ —— ít nhất ở huyện Kỳ Sơn chúng ta là như vậy, ấn theo luật pháp thời sơ khai cũng thế.”

Đến nỗi, quan phủ ở địa phương khác có như vậy hay không, thì anh không biết.

Suy cho cùng, mặc kệ là thời sơ khai hay là hiện tại khi linh khí trở lại, đều là thời kỳ hỗn loạn. Nếu không cho một ít ngon ngọt, triều đình vô pháp khống chế những người này… Rốt cuộc cơ hội cho bọn họ nghịch tập, quật khởi vốn là sẽ vất vả và cực khổ hơn trước.

Những lời này của Phong Đình làm dịu đi nỗi lo lắng của A Điêu, cũng đúng, nếu tưởng chiếm Linh Hạch làm của riêng, cô hoàn toàn có thể không đăng báo tình huống về con giun đất biến dị ở dưới hầm kia.

Nhưng nếu như lời đồn cô đánh chết ma linh bị truyền ra ngoài, thì liệu có bại lộ chuyện cô có được vật dẫn linh khí hay không? Dù rằng cô đã xác định công kích của bồn cầu không mang theo linh khí, mà chính bản thân cô cũng chưa tu luyện ra linh năng, thế nhưng lại không chịu nổi những người nổi lòng tham mà hoài nghi cô.

“Vậy chuyện này sẽ có người biết đến sao? Anh biết đó, sư phụ của em đang thiếu nợ rất nhiều tiền, hiện tại những người kia lại bởi vì em mà phải vào tù, em sợ người sòng bạc biết em có tiền liền tìm em đòi nợ.”

Thiếu nợ là phải trả sao, cái đạo lý gì thế này, xuống địa ngục đi.

Đổi lại là những món nợ bình thường, cô còn có thể giúp lão đạo sĩ gánh vác một ít, nhưng hiện tại… Vẫn là quên đi.

A Điêu có chút tính toán chi li, nhưng cô cũng đang thử Phong Đình.

“Sẽ không, thân phận của em sẽ được bảo mật, chỉ ghi chép lại trong hệ thống nội bộ, mà người có thể nhìn đến tư liệu này trong hệ thống, cũng chướng mắt chút tiền ấy.”

Dừng lại một chút, Phong Đình lại ở A Điêu cảm thấy nhẹ nhõm, anh bỗng nhiên thêm vào một câu, “Trừ phi là người có mưu đồ bất chính thì chuyện liền sẽ không đơn giản như vậy…”

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhưng A Điêu biết anh đang ám chỉ điều gì, chắc hẳn anh đã đoán được điều gì đó, nhưng lại không có ý định truy cứu tới cùng. Anh cũng chỉ nhắc nhở cô sẽ có người chú ý đến, mọi chuyện còn lại thì phải xem cô chính mình nắm bắt như thế nào.

Người này lại chính khí như vậy?

A Điêu không tin lắm, nhưng cô cũng sẽ không biết tốt xấu mà đi thăm dò ngược lại đối phương, nói trắng ra, đối phương còn mạnh hơn cô rất nhiều, lúc này tốt hơn hết là giữ im lặng, cho nên cô liền không lên tiếng hỏi thêm gì nữa.

“Linh khí trở lại, các nơi trên cả nước đều có xuất hiện Linh Môn. Nếu như có ma vật trốn ra từ Linh Môn, chuyện này đối với người dân quả thực là một hồi tai họa.”

Anh vừa nói xong, liền hỏi: “Nhóc con, em vẫn còn đang đi học à?”

A Điêu không rõ lắm vì sao đề tài lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Dạ, trường em sắp khai giảng rồi ạ.”

“Lễ khai giảng của em có thể bị hoãn lại.”

A Điêu nhìn chân trái bị bó như chân voi của bản thân, buồn bực nói: “Em không muốn xin nghỉ.”

“Không, anh không phải đang nói về thương thế của em. Do ảnh hưởng của linh khí trở lại quá lớn, hơn nữa tình huống hiện tại có chút khác biệt so với thời sơ khai, hệ thống giáo dục… Rất có thể sẽ bị cải cách.”

“A? Cải cách sao ạ?” A Điêu lại lần nữa kinh ngạc.

Phong Đình là người của quan phủ, lưng dựa triều đình, nói không chừng anh có nghe được thông tin nội bộ gì, nhưng anh lại giữ kín như bưng, không chịu nói nhiều.

A Điêu cũng chẳng dám thử hay là cày điểm niệm lực của anh nữa. Rốt cuộc, đối phương là một người già dặn kinh nghiệm, chính cô tự bảo vệ mình còn không được, nào dám nhảy nhót trước mặt quan sai. Cô chỉ có thể hỏi về tình huống của Linh Môn dưới cây đa già kia.

“Hiện tại có thể khẳng định rằng sự hồi phục của linh lực ở thời đại này khác với thế hệ thời sơ khai. Linh Môn được phân thành hai loại, một loại thuần nhiên an toàn, một loại còn lại là Linh Môn em thấy tối qua, là ‘Địa Quật’, phía dưới có ma vật cố thủ chiếm cứ, rồi thoát ra ngoài đi làm hại muôn nơi. Đêm qua, gần 100 quan sai trong quan phủ huyện thành đã tập hợp lại, cùng mở ra Địa Quật để diệt sạch sào huyệt của giun đất biến dị ở bên dưới. Hiện tại khu vực kia thuộc về quyền quản chế của quan phủ.”

Ánh mắt A Điêu sáng lên, “Thật là lợi hại luôn, bên dưới có tất cả bao nhiêu con giun đất biến dị vậy ạ? Linh Môn ‘Địa Quật’ kia còn có thể dùng sao? Hiện tại, nếu nó thuộc về quyền quản chế của quan phủ, thì anh cũng có thể dùng được không ạ?”

Cô bé này quả nhiên là rất nhạy bén, luôn có thể bắt được trọng điểm.

“98 con tất cả. Linh Môn mở ra, anh tất nhiên cũng có thể dùng được.” Quan sai ngắn gọn trả lời tất cả vấn đề, có lẽ là anh đang bận rộn sự vụ, dự định sau khi nói xong liền rời đi, nên cũng không đề cập gì tới việc cải cách giáo dục.

A Điêu cũng chỉ có thể bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nhưng cô lờ mờ cảm thấy được đối phương có thiện ý với cô.

Rất có khả năng là anh đã hoài nghi việc cô có vật dẫn linh khí nhưng không có truy cứu tới cùng, lại còn nhắc nhở cô về việc cải cách giáo dục… Nhiều ít gì cũng là một loại chiếu cố.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là lúc cô được cứu ở dưới cây đa, trong tay cô cũng không có vật dẫn linh khí. Chắc anh cũng giống như người giám định của Tưởng gia biết được điều kiện để dung nhập vật dẫn vào cơ thể, hoặc là chính anh cảm thấy cô thực sự không có vật dẫn linh khí.

Nếu là vế trước, vậy thì thuyết minh hoặc là vật dẫn linh khí này cũng không phải là loại phế phẩm yếu nhất, hoặc là bên trong cơ thể cô đang chảy huyết mạch của một vị cấm kỵ sư mạnh mẽ.

Nếu là người trước, tầm mắt của anh cũng không thấp như vậy, nếu là người sau thì anh không cần thiết phải đắc tội người ta.

Sau khi suy xét tất cả, lấy khả năng tự khống chế bản thân của Phong Đình, anh cũng không có ý định xuống tay với cô.

Hơn nữa, Linh Môn ở dưới cây đa lớn đang được quan phủ quản chế, anh làm bộ đầu tự nhiên có thể được hưởng chỗ tốt, ánh mắt cũng cũng không thiển cận nông cạn tới vậy.

Cặp mắt A Điêu sáng lập loè, liền chủ động nói sẽ đưa thi thể của con đầu giun đất biến dị vốn thuộc về mình kia cho quan phủ.

Phong Đình có chút kinh ngạc, “Hào phóng như vậy? Nếu em cầm bán ở chợ đen, cũng có thể bán được mấy trăm tinh tệ đấy.”

Bán được nhiều tinh tệ như vậy? Cũng phải thôi, chợ đen vốn nổi tiếng là nơi mua thấp bán cao mà.

“Thôi bỏ đi, cái địa phương như chợ đen kia, đi vào nơi đó thì không biết thứ bị bán sẽ là ma linh hay vẫn là chính bản thân em đâu. Em chưa chắc có thể bảo đảm an toàn của chính mình, nói không chừng còn sẽ bị người theo đuôi, đen ăn đen. Nếu em định lưu lại thi thể trong tay, thì em nghĩ giá trị của nó chẳng qua cũng chỉ là độc tố hoặc là chiết xuất ra linh khí còn sót lại, nhưng bản thân em lại không có kỹ thuật như vậy, còn không bằng em đưa cho quan phủ đâu.”

Tuổi cô bé này vốn không lớn, nhưng tư duy lại rất cẩn thận rõ ràng.

Phong Đình nói lời cảm ơn, “Anh trở về sẽ để bên tài vụ đẩy nhanh tiến độ xử lý, để em có thể mau chóng nhận được khen thưởng, rốt cuộc tình huống kinh tế hiện tại của em cũng thật khẩn trương.”

Thực tốt, anh thật thấu hiểu lòng người, em muốn chính là cái này!

Sau khi Phong Đình rời đi, A Điêu cầm điện thoại tìm đọc tin tức mới nhất.

Quả nhiên, Địa Quật phóng thích ma vật, do đó tạo thành thương vong cực lớn… Sự kiện như vậy không phải là trường hợp đặc biệt chỉ xuất hiện ở huyện Kỳ Sơn.

Toàn thế giới đều như thế.

Chuyện này khác với thời sơ khai khi linh khí buông xuống, nó khiến nhiều người vốn cho rằng việc linh lực trở lại là cơ hội tốt trời ban đều im lặng.

Bây giờ còn có người cảm thấy linh khí phục hồi là chuyện tốt sao?

Đương nhiên là có chứ, những người nắm giữ Linh Môn cùng vật dẫn linh khí. A Điêu tin chắc những người này cuối cùng sẽ bởi vì lợi ích của bản thân vượt xa thiệt thòi của người khác mà hoan nghênh sự thay đổi của thế giới này.

Liền giống như cô… Vì nội tâm cảm thấy may mắn của cô thật là ti tiện. Ít ra, cô vẫn còn sống.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Người khuấy đảo thời đại, là người đầu cơ* nhờ cải cách hiện tại.

(Đầu cơ: lợi dụng cơ hội để kiếm lời không chính đáng)

Những chuyện ầm ĩ bên ngoài không liên quan gì đến A Điêu, cô vốn nghĩ không thể lãng phí tiền thuê nhà, lại không ngờ rằng bởi vì cần khử sạch độc tố, cô phải nằm viện tận 5 ngày, chuyện khác không nói, tuy rằng thay đổi một chỗ ở càng sạch sẽ rộng rãi, nhưng cô cũng phải trả tiền thuốc men đó… Tiền thuốc men còn đắt hơn tiền thuê nhà nữa.

Nhìn tiền thuốc mỗi ngày một tăng, A Điêu chỉ cảm thấy tuổi thọ của mình đang không ngừng giảm bớt.

Cũng may mắn thay, vào ngày thứ ba, khen thưởng của quan phủ được phát xuống, 15.000 tinh tệ.

A Điêu hết sức kinh ngạc hỏi vị quan sai tới đưa cô thư thông báo khen thưởng được phát xuống, chị cười: “Có 5000 tinh tệ coi như là khen thưởng cho em kịp thời báo án, lần này là thật sự cảm ơn em.”

Phỏng chừng nhóm quan sai đã nhận được không ít phúc lợi, nhưng A Điêu cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao được nhận thêm 5000 tinh tệ đối với cô tuyệt đối là bất ngờ ngoài ý muốn.

Chị quan sai rời đi không lâu, liền có khách tới thăm.

Quái lạ, chuyện của cô không ai biết, liền ngay cả bạn học và các giáo viên cũng chẳng biết… Là ai nhỉ?

Là bà chủ nhà, bà một chút cũng không khách sáo, mang theo chồng trực tiếp xách theo một giỏ trái cây lớn vào cùng, rồi còn chuyển khoản cho cô một phong bì to, đương nhiên, còn mang theo hành lý của cô để lại ở tứ hợp viện.

Không dài dòng vòng vo, bà đi thẳng vào vấn đề là tới để cảm tạ ơn cứu mạng.

“May mà có em nhắc nhở, chị lập tức đánh thức chồng mình dậy, hai người chúng ta thét to rồi trốn xuống hầm, lúc sau liền phát hiện có một con quái vật bò ra từ sát vách bên cạnh.”

“Ai, em đừng không nhận tiền, anh chị đều là người thành thật, không phải làm điều khách sáo. Em dù thiếu tiền, nhưng chị nhìn thấy được em là người trượng nghĩa. Cho em thì em cứ nhận lấy —— lần này, Linh Môn ở ra ở dưới gốc đa. Cây đa kia vốn chính là của nhà bọn chị, sau khi nó bị quan phủ quản chế trưng dụng, bọn họ đền bù cho chúng ta một số tiền để nhường ra tứ hợp viện làm chỗ ở cho nhóm quan sai, tiện lợi cho việc hấp thụ linh khí.”

Phỏng chừng khoản đền bù này là một số tiền khổng lồ, nếu không hai vợ chồng sẽ không xuân phong đắc ý* như vậy, A Điêu một bên trong miệng còn ngại, một bên lại nhanh nhẹn lấy mã QR nhận tiền đưa cho bà chủ nhà, ngoài miệng còn rất tò mò: “Anh chị không cảm thấy đáng tiếc sao? Kia chính là Linh Môn đó.”

(Xuân phong đắc ý: thành công trong sự nghiệp, mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân)

Bác gái đối với sự hào sảng của A Điêu cũng rất tán thưởng, nhướng lên một bên đuôi lông mày: “Linh Môn sao, ai mà không muốn chứ. Nhưng nó liền cố định ở đó, không dịch chuyển được, còn cạnh nhà người khác, người dân bình thường làm sao mà giữ được? Con trai chị đang đi học ở Kim Lăng, hôm qua nó có nhắc, kêu chị nhanh ký xuống hiệp nghị trưng thu của quan phủ, lấy được tiền bồi thường liền đi định cư ở Kim Lăng cùng nó. Nó còn nói hiện tại ở địa phương khác người ta không những không bảo vệ được Linh Môn, ngược lại còn mất cả mạng. Cũng may là nhà của chúng ta được quan phủ trưng dụng, nếu không… Haizz, quan phủ chúng ta còn xem như đáng tin cậy, tuy rằng Kỳ Sơn là một địa phương nghèo, nhưng các quan gia đại nhân còn rất công liêm nghiêm chính không chê vào đâu được.”

Từ bộ đầu, quan sai tận chức tận trách làm việc sấm rền gió cuốn, đến khen thưởng của quan phủ ban xuống rất dứt khoát rộng rãi. A Điêu cũng nghĩ vậy.

Cũng may, gia đình này đều là người nhìn thoáng, dứt khoát phá bỏ và di dời, nên không bị diệt môn hoặc là bị cưỡng chế di dời hộ gia đình.

Chờ chuyển khoản leng keng xong, vợ chồng bà chủ nhà rời đi, A Điêu không thể không cảm khái việc phá bỏ và di dời hộ gia đình quả nhiên đại tài khí thô*.

(Tài đại khí thô – 财大气粗: Giàu có hào sảng, phong thái bất phàm/ phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.)

Thế nhưng cho cô hai vạn tinh tệ.

Trâu thật!

Sau khi thanh toán cùng trả trước các khoản chi cho lần chữa bệnh lần này, trong tài khoản còn dư lại 32.000 tinh tệ, nhiêu đây đủ cho cô học xong đại học, hơn nữa có thể ở nơi tử tế, ăn ngon, muốn mua sách gì cũng được, cũng không cần đào khoai đất, cắt giấy vẽ người.

Làm giàu trong một đêm. Hehehe!

Nhưng sau khi vui mừng, A Điêu vẫn âm thầm chuyển 30.000 tinh tệ vào một tài khoản, rời gửi một tin nhắn đi.

—— Con dù không tin người, nhưng vẫn là gửi tiền cho người, liền tính đây là một loại thí nghiệm: Nếu người cầm đi tiêu dùng thay vì trả nợ, kia số tiền này coi như là trả về phần ân tình mấy năm nay người dưỡng dục con, cứu con từ ma ốm hấp hối trở về, con với người về sau không thiếu nợ gì nhau. Nếu người cầm đi trả nợ, còn nguyện ý trở về, cũng thay đổi triệt để một lần nữa làm người, con có thể bỏ qua chuyện cũ, tiếp tục xem người là sư phụ của con, dù không thể dưỡng lão cho người, nhưng về sau có thể đưa ma cho người.

Sau khi gửi xong tin nhắn, cô đợi thật lâu cũng chẳng nhận được tin tức gì, ngay cả tiền chuyển khoản, đối phương cũng không xác nhận.

Sao lại thế này, lão đã chết?

Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình, nhưng thật nhanh liền bị cô dùng tay áo lau đi.

Như thể nó chưa từng tồn tại qua.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Trong mấy ngày nằm viện mấy này, nhóm chat của lớp mỗi ngày tin tức dày đặc, rất nhiều người tag A Điêu, mắng cô phát điên mới đăng loại video này trong nhóm. Nhưng cũng có một người biết được đó là đạo quán nơi cô sống, sau khi xem xong, liền vui sướng khi người gặp họa hỏi cô kế tiếp sẽ sống ở đâu.

Từ tối hôm qua, cô tạm thời có cày niệm lực của vài người, lại đến sáng hôm sau, những người khác nhìn thấy video rồi cũng cày niệm lực cho cô, phỏng chừng không ít. A Điêu thỉnh thoảng liếc nhìn nội dung trong nhóm, chỉ vì muốn xem xét có bất kỳ tin tức gì về việc cải cách giảng dạy hay không. Đối với chuyện một ít người đang tag mình, cô căn bản không để ý tới, mà dành nhiều thời gian để đọc sách.

Những cuốn sách này đều là do cô đặt mua từ trên mạng, không liên quan gì đến nội dung của kỳ thi tuyển sinh đại học những năm gần đây, cũng chẳng liên quan gì đến việc học hành, mà chúng là một số sách triều đình tiến cử về thời sơ khai.

Cô đã suy xét kỹ câu nói của bộ đầu —— linh khí trở lại hiện tại khác với thời sơ khai, nhiều mối đe dọa từ ‘Địa Quật’, thế giới đã không còn là thời đại hòa bình như trước, như vậy vũ lực là quan trọng nhất, nhưng trừ cái này ra, về nhu cầu về tri thức khẳng định cũng thay đổi. Ngoài những ngành học cơ sở, chắc hẳn sẽ tăng thêm nhiều hệ thống tri thức về tu luyện linh khí sơ khai cùng ma linh, thậm chí còn đề cập tri thức chiến tranh mà trước nay chưa từng có trong khoa văn.

Dù không biết sau này sẽ cải cách như thế, nhưng cô mua sớm đọc trước để chuẩn bị, khẳng định không có hại.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Ngày xuất viện, A Điêu vốn muốn kéo vali đến trường học ghi danh, nhưng vừa đến cổng trường liền nhìn đến một nhóm phụ huynh cùng học sinh đang vây kín cổng trường.

Cô còn chưa kịp có hỏi rõ tình huống đã bị Triệu Dân kéo ra, miệng nói liên thanh, thật nhanh nói rõ mọi sự tình.

“Không khai giảng?!! Ngành học cần phải chỉnh đốn và cải cách, tuyển sinh lại từ đầu, biên soạn lại chương trình học?” Tuy là A Điêu hoài nghi là sẽ có biến cố, cũng không nghĩ tới biến cố lại lớn như vậy.

“Đúng vậy, nếu chỉ là thêm chương trình học thì còn đỡ, đằng này họ còn muốn chấn chỉnh học tịch*, này không phải là muốn cho học sinh tham gia kỳ tuyển sinh lại lần nữa sao? Tao thật sự không hiểu, nó thật sự cần thiết sao? Tao cũng không phải ma vật biến thành.” Triệu Dân truyền lại tin tức sau lại đầy bụng bực tức.

(Học tịch: Tập tài liệu ghi tên học sinh, đề cập đến tư cách là học sinh của một trường.)

Sự xuất hiện của ma linh đã được truyền khác nơi đến mọi người đều biết, Triệu Dân cũng biết được.

“Có thể là muốn chúng ta thí nghiệm tư chất một lần nữa để làm nền cho việc cải cách giáo dục, sau đó mới chiêu mộ người tài.”

A Điêu thốt ra lời này, Triệu Dân liền sững sờ.

Tư chất, tư chất gì cơ?

Ngay cả ngành học cơ sở ban đầu, tao thi còn không đạt tiêu chuẩn đâu!

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Việc này đối với học sinh năm nhất, năm hai* thì không có ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng phụ huynh của học sinh năm ba* sau khi nghe tin này liền muốn điên rồi, hận không thể san bằng trường học. Hiệu trưởng đều thiếu chút nữa cũng bị đánh chết, còn may có quan sai tới ổn định trật tự, hiệu trưởng mới có thể lưu lại được một mạng. Ông giơ tay ép mái tóc thưa thớt xém chút nữa liền bị kéo trọc như Địa Trung Hải* của mình, nghiêm túc ban bố mệnh lệnh của triều đình.

(Năm nhất, năm hai, năm ba trường cao trung: tương đương với lớp 10, 11, 12 của trung học phổ thông, cấp 3 bên mình)

Mái tóc Địa Trung Hải

Nội dung rất nhiều, nhưng tóm lại thì có hai điều quan trọng:

1, Tất cả học sinh đều có thể đọc sách, nhưng nội dung học sẽ nhiều hơn trước, trọng tâm ngành học sẽ được thay đổi, nội dung chi tiết sẽ được thông báo trong ngày nhập học.

2, Thi đại học vẫn sẽ thi, sẽ đưa ra các đề mục phù hợp. Còn lần tuyển sinh lại sẽ dựa theo tư chất của mỗi người mà tuyển nhận, đã có phương pháp xác định, không cần suy nghĩ nhiều.

Đây là tiếng người à? Ai mà có thể không lo lắng về điều này chứ?

Thi đại học chính là tiền đồ, tương lai con của tôi chính là tương lai của cả gia đình chúng tôi đó!

Nếu không có quan sai nhóm nhìn, nhóm phụ huynh này sẽ không hiền như vậy, nhưng bọn họ cũng biết luật này được áp dụng trên cả nước, thậm chí vương quốc khác cũng như thế, không ai có thể làm trái mệnh lệnh triều đình, nhưng không thể nghi ngờ tất cả ngọn nguồn đều liên quan tới hai chữ —— linh khí.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Ở cổng trường, các phụ huynh còn chưa giải tán. Họ lôi kéo các giáo viên dò hỏi chi tiết, ngay cả Triệu Dân cũng bị cha mẹ kéo qua.

Bọn họ phải hỏi rõ ràng trước để chuẩn bị cho bước tiếp theo, tương lai của con cái không thể qua loa.

Trẻ mồ côi như A Điêu cũng chẳng có gặp khó khăn gì về vấn đề này, cho nên cô trực tiếp đi đăng ký thông tin rồi đặt hẹn trước cho lần tuyển sinh chính thức tiếp theo.

Giáo viên phụ trách đăng ký vốn quen thuộc với A Điêu, cười nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nhập vào họ tên cô rồi chờ thông tin hộ khẩu kiểm chứng từ phía triều đình phát xuống.

Sau khi nhập vào chứng minh thư cùng tên, hệ thống liền hiện ra một đống tin tức, bỗng nhiên, biểu tình của giáo viên trở nên ngưng trọng, xem đi xem lại mấy lần.

A Điên nhận thấy sự khác lại trong biểu hiện của giáo viên, “Thưa thầy, có vấn đề gì không ạ?”

“Ừm… Hộ khẩu thường trú của em không phải được đăng ký ở huyện Kỳ Sơn chúng ta?”

“Dạ? Hình như là không phải.” A Điêu không quá xác định, ô đã ở nơi này từ khi còn rất nhỏ, ký ức có chút mơ hồ, cũng chưa từng tự mình tìm tòi cho rõ, cho nên chợt nghe đến hộ khẩu, phản ứng đầu tiên của cô chính là: Lão đạo sĩ chưa chuyển dời hộ khẩu của mình lại đây?

“Em xác thật là không phải. Thông tin đăng ký hộ khẩu trong hệ thống ghi chép lại em có hộ khẩu ở thành Kim Lăng. Em là người trong tỉnh thành đó, Tiểu Điêu.”

Từ thôn cô đến người tỉnh thành, tuy chỉ là một bước, nhưng A Điêu lại lờ mờ cảm thấy đây chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.