Sau Khi Lui Vòng Trà Sữa Của Tôi Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 8: Ăn vạ



Dương đạo cũng không phải không nghĩ tới chuyện một ly trà sữa mà đã làm thông thuận dạ dày có thể bên trong có thuốc xổ hoặc chất kích thích nào đó hay không nhưng ông hoàn toàn không có cảm giác dùng qua dược vật có tính kích thích, hơn nữa, sau khi giải quyết xong cả người đều đặc biệt thoải mái, không phải cảm giác hư thoát do bị tiêu chảy.

Ông còn chưa bao giờ nghe đến loại thuốc xổ nào có hiệu quả như vậy!

Cho nên, này đó đều là do ly trà sữa mà Nhiễm Lâm Lâm đem tới sao? Trà sữa này cũng quá lợi hại đi! Không được, ông phải đem Nhiễm Lâm lâm tới hỏi cho rõ. Có thứ tốt như vậy, thời gian sau ở trong đoàn phim sợ là phải nhờ cái này cứu mạng a!

Dương đạo vừa mới chuẩn bị đi tìm Nhiễm Lâm Lâm, trợ lý liền đi vào nói hiện trường quay phim đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu quay. Dương đạo dừng lại, thôi vậy, cảnh quay hôm nay rất quan trọng, không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của diễn viên, vẫn là đợi quay xong rồi lại đi hỏi.

"Thông báo với diễn viên, chuẩn bị bắt đầu quay"

Nhiễm Lâm Lâm rất mau nhận được tin chuẩn bị quay phim. Cảnh quay ban đêm hôm nay có cảnh của cô, hơn nữa cũng là cảnh lớn của nhân vật cô đóng. Cô lúc đầu không nghĩ đến trong thời gian này đến tìm Ôn Vãn, nhưng gần đây áp lực quá lớn làm cô có điểm sầu lo, liền dứt khoát đi thăm Ôn Vãn coi như ra ngoài thay đổi không khí.

Quả nhiên quyết định của cô không sai, gặp Ôn Vãn xong cảm xúc khá hơn nhiều, cho dù cảnh quay sắp bắt đầu cũng không lo lắng như lúc trước. Ngay cả lời thoại đã học trước đó hiện tại rất rõ ràng. Không thể không nói Thanh Tâm trà thật sự là thứ tốt nha!

Cảnh này là cảnh lớn của Nhiễm Lâm Lâm, cũng là cảnh đoàn diễn. Dương đạo đều đã chuẩn bị tâm thái NG cảnh này nhiều lần, có thể kết thúc công việc vào rạng sáng, lại không ngờ chỉ cần quay hai ba lần đã xong.

Không chỉ có Dương đạo cảm thấy ngạc nhiên, nhân viên đoàn phim cũng vậy. Cảnh này diễn viên diễn khá tốt, cơ hồ không có ai kéo chân. Đặc biệt là Nhiễm Lâm Lâm, cảnh này lời thoại của cô đặc biệt nhiều, cảm xúc dao động cũng rất lớn, không nghĩ đến cô diễn rất trôi chảy, lời thoại cũng không quên một chữ.

Lúc đầu Dương đạo cũng chỉ cảm thấy diễn viên Nhiễm Lâm Lâm này có thể diễn, nhưng hiện tại ông bắt đầu thấy cô đúng là nhân tài đáng bồi dưỡng a, tiến vào giới giải trí lâu như vậy mà chưa nổi tiếng quả thực không hợp lý chút nào.

Dương đạo khen các diễn viên một chút, sau đó để mọi người nghỉ ngơi, bảo nhân viên bắt đầu thu dọn hiện trường. Sau đó, ông tìm cơ hội đi tìm Nhiễm Lâm Lâm hỏi rõ ràng chuyện Thanh Hoả trà.

Nhưng ông chưa kịp đi đến thì đã thấy bên cạnh cô đã có vài người, đều là diễn viên chủ chốt trong đoàn phim của mình.

"Chị Lâm Lâm, chị thật lợi hại a! Lời thoại nhiều như vậy mà chị diễn không sai một chữ. Chị làm thế nào mà được như vậy?"

Hạ Hi Cảnh là người đầu tiên kích động mà nói ra, cậu là idol từ chương trình tuyển tú đi ra, tuổi còn trẻ nhân khí cũng không tồi. Tuy rằng khả năng ca hát cùng vũ đạo của cậu không kém nhưng mộng tưởng của cậu chính là làm diễn viên. Cậu không giống những idol lưu lượng khác dựa vào nhân khí đi diễn các vai nam 1 mà vào đoàn phim của Dương đạo diễn vai nam 3, chính là hy vọng có thể cùng tiền bối học thêm, mài giũa kỹ thuật diễn của mình.

Hạ Hi Cảnh ở trong phim phối hợp diễn với Nhiễm Lâm Lâm tương đối nhiều. Vừa mới bắt đầu vào đoàn, cậu còn lo lắng Nhiễm Lâm Lâm giống mình không diễn được mấy, nhưng sau đó, cậu được cô giúp đỡ không ít nên tuy rằng nhân khí của cô so với cậu còn kém nhưng hắn cũng không coi thường cô chút nào.

"Thanh Tâm trà mà chị đưa cho cậu có thể tăng cường trí nhớ, giúp tập trung đó"

"Thật hay giả vậy?"

"Lâm Lâm, cảm ơn Thanh Hoả trà mà cô đưa cho tôi. Tôi uống vào mấy nốt loét miệng đã khá hơn nhiều, không còn đau nữa, bằng không cảnh diễn này phỏng chừng có thể bị ảnh hưởng"

Nam chính ảnh đế Tiết Tu Trúc cũng tiến vào nói. Lúc trước anh bị đau trong miệng không thể nói to được, kết quả nhờ ly Thanh Hoả trà cô đưa đã giúp anh.

"Tôi cũng uống Thanh Hoả trà, Lâm Lâm, cái này có thể giải quyết mụn trên mặt tôi sao?"

Không đợi Nhiễm Lâm Lâm trả lời Tiết ảnh đế, nữ chính Lâm Vận ở bên cạnh cũng mở miệng.

Thời điểm Dương đạo đi tới vừa lúc nghe được bọn họ nói mấy câu này, dứt khoát cũng tiến vào.

"Mọi người đều uống trà sữa Tiểu Nhiễm đưa à?"

Nguyên lai, được lợi không chỉ có một mình ông. Bất quá người được lời cũng là diễn viên trong đoàn, cũng tương tự như ông có lợi.

"Dương đạo"

Nghe được thanh âm của Dương đạo, mấy người lập tức quay sang phía ông. Ông là đạo diễn nổi tiếng trong giới. Cho dù bọn họ có là ảnh đế thị hậu thì ở trước mặt ông đều phải lễ phép.

"Đừng khách khí, tôi vừa mới nghe mọi người đều nói đến trà sữa Tiểu Nhiễm mang đến. Tiểu Nhiễm, trà sữa này cô lấy từ đâu vây?"

"Là từ bằng hữu Ôn Vãn của tôi. Cô ấy có mở một tiệm trà sữa. Tôi hôm nay đi một chuyến đến đó thuận đường mang đến"

Nhiễm Lâm Lâm vốn dĩ nghĩ đến giúp Ôn Vãn quảng cáo tiệm trà sữa, hiện tại đạo diễn cùng nhóm diễn viên đều cảm thấy hứng thú, cô phải tuyên truyền cho tốt mới được.

Sau khi Nhiễm Lâm Lâm đem công dụng của trà sữa nhà Ôn Vãn nói qua, hứng thú của mọi người càng tăng. Nhưng có Hạ Cảnh Hi lướt sóng 5G chú ý đến cái tên mà Nhiễm Lâm Lâm mới nói ra.

"Chị Lâm lâm, chị nói Ôn Vãn kia có phải là Ôn Vãn là em biết đó không?"

Cậu lúc trước có dùng tài khoản phụ lên Weibo. Hình như có thấy tin Ôn Vãn lui vòng sau đó mở một tiệm trà sữa, còn có người nói của hàng của cô ấy là hắc điếm! Cái này chính là điều Nhiễm Lâm Lâm nói sao, sao có thể là hắc điếm chứ!

"Đúng vậy"

"Sao vậy?"

Dương đạo đối với bát quái trong giới không có nhiều hiểu biết, nghe Hạ Hi Cảnh nói có chút nghi hoặc.

"Bằng hữu của tôi Ôn Vãn trước kia cũng là nghệ sĩ, sau đó lui vòng, hiện tại mở một tiệm trà sữa"

"Như vậy à"

Dương đạo không để ý mấy, nhưng Tiết Tu Trúc và Lâm Vận ở bên cạnh cùng nhau nhìn thoáng qua, sự việc Ôn Vãn lui vòng bọn họ cũng có nghe nói qua, rốt cuộc chuyện đó cũng chiếm vị trí đầu bảng hotsearch cả ngày.

Đến những việc hắc liêu trên người Ôn Vãn, bọn họ đều là người trong giới, loại chuyện này thật hay giả chưa bao giờ xem ở mặt để đánh giá được. Nhưng lui vòng mỗi năm có hàng trăm, hàng nghìn người, một cái Ôn Vãn cũng không đủ để bọn họ chú ý.

Nhưng hiện tại, tiệm trà sữa của Ôn Vãn có thể làm ra trà sữa có lợi cho bọn họ, tính chất đã hoàn toàn thay đổi.

"Nếu mọi người thích, tôi có thể tìm người giúp đưa đồ đến đây, tiệm trà sữa của Ôn Vãn ở thành phố H"

"Như vậy khá tốt, không xa quá"

Dương đạo còn lo lắng tiệm trà sữa ở xa quá không có phượng tiện để mua, nghe Nhiễm Lâm Lâm nói như vậy liền an tâm.

Nghỉ ngơi chốc lát, đoàn phim tiếp tục vận chuyển bố trí cảnh sau.

*

Mà Ôn Vãn ở bên này, sau khi Nhiễm Lâm Lâm quay trở về đoàn phim cũng không tính tiếp tục mở cửa hàng, nhìn thời gian còn sớm, lại vừa mới ăn tối xong, cô quyết định đi tản bộ, cũng xem như làm quen quang cảnh xung quanh cửa hàng nhà mình.

Ôn Vãn đi không có mục tiêu, cứ đi thẳng về phía trước. Cách đó không xa, đối diện với đường chính là một công viên, buổi tối ở đó sẽ có người đi tản bộ. Không xa chỗ đó chính là trường Nhất Trung, Ôn Vãn tuy rằng không đi qua trường nhưng lại thấy không ít học sinh của trường đến mua Thanh tâm trà.

Cửa hàng Vãn Vãn trà tuy rằng không ở khu náo nhiệt, nhưng chỗ này vẫn không quá tồi. Hơn nữa công viên hình như có hoạt động gì mà treo không ít đèn lồng, trời tối ánh đèn rực rỡ lấp lánh. Ôn Vãn không cầm lòng được đem di động ra muốn lưu giữ cảnh đẹp ít gặp được ở thành thị này.

Sau khi vào giới giải trí, cô đã thật lâu không có nhàn hạ như vậy. Cô chụp xong vừa mới cất di động đi, Ôn Vãn liền nhìn thấy trên đường chính phía trước có một bác gái trung niên đột nhiên lao đến trước một chiếc xe mắc tiền, sau đó chính là tiếng phanh gấp chói tai của xe ô tô.

Bởi vì gần tới của công viên, trên đường có biển báo giảm tốc, xe chạy cũng không nhanh, tài xế cũng phanh lại kịp thời nên không xảy ra va chạm nào. Ôn Vãn mới vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nhìn đến bác gái mới lao ra đó ngã xuống phía trước xe, sau đó bắt đầu khóc lóc than trời đất nói mình bị đụng trúng.

.....

Cho nên, cô lâu lắm mới được đi dạo thoải mái như này, đã đụng phải vụ ăn vạ? Loại việc này nghe nói không ít nhưng cô cũng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.

Tiếng khóc của người phụ nữ đó không nhỏ, không ít người xung quanh bị hấp dẫn mà vây quanh. Ôn Vãn nghĩ nghĩ cũng đi tới.

"Ông trời a, tôi đang đi trên đường bình thường như vậy mà đã bị xe đụng phải, giờ làm sao a!"

Người đó còn đang khóc lóc, tài xế trên xe sau khi phát hiện xảy ra chuyện cũng nhanh chân chạy xuống xe.

"Tôi rõ ràng không có đụng trúng người nha bác gái. Bác không sao chứ, nếu không tôi đưa bác vô bệnh viện xem thế nào?"

Tài xế cau mày nói. Khi hắn nhìn thấy có người chạy vụt ra liền nhanh chóng dẫm phanh, xác định không đụng trúng người, không ngờ tới người đó lại đột nhiên ngã xuống. Hiện tại người còn nằm chỗ này hắn cũng không thể mặc kệ, dù thế nào cũng phải đưa đến bệnh viện trước rồi nói sau. Vừa nói, tài xế hướng trên xe nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút nôn nóng.

Ôn Vãn nhìn lướt qua chiếc xe, trên ghế sau chắc có người ngồi cho nên người này cũng chỉ là tài xế xe mà thôi.

Tài xế vừa nói tay lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi 120, liền bị người phụ nữ trung niên giơ tay chụp lấy quẳng xuống đất.

"Nói cái gì mà không có đụng người, không đụng vào sao người tôi lại như thế này? Mọi người phân xử giùm a, đây là người phạm lỗi không muốn phụ trách a!"

Người này nói xong lại tiếp tục kêu khóc, lúc này đột nhiên có hai người nam tuổi trung niên từ bên ngoài chạy vào.

"Mẹ, mẹ, người đây là bị làm sao vậy? Đứa vướng bát đản nào đâm trúng người?"

Ôn Vãn nhìn hai người này đúng lúc chạy vào, nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của họ, hắc, đây là ăn vạ còn dắt theo đồng loã a!

"Tôi, tôi không nghĩ trốn tránh trách nhiệm"

Tài xế trố mắt nhìn điện thoại mới mua không lâu bị quăng xuống mặt đất, vừa muốn cúi người xuống nhặt, lại bị hai người mới tới xô đẩy, di động dưới chân bị dẫm hư hoàn toàn.

"Chính là ngươi đụng phải mẹ tao mà còn muốn trốn tránh trách nhiệm? Tin hay không tao đấm chết ngươi!"

Người đàn ông vừa nói vừa xô đẩy tài xế, tài xế không nghĩ đánh trả bị đẩy lui về sau vài bước, vừa lúc cửa xe ghế sau mở ra, người trên xe xuống đi tới trước mặt hắn.

"Sao lại thế này?"

Người trên xe một thân tây trang giày da, khí chất bất phàm, cau mày nhìn.

"Ông chủ, thật xin lỗi ngài. Tôi lập tức xử lý chuyện này"

Tài xế nhanh nói, chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không chậm trễ ông chủ công tác, tổn thất sẽ rất lớn.

"Tôi không có đụng trúng người, cũng không nghĩ trốn tránh trách nhiệm. Vị nào đó có thể giúp tôi gọi báo cảnh sát. Cảnh sát tới diều tra như thế nào tôi tuyệt đối không hai lời"

Hai người trung niên không nghe lời tài xế nói, sau khi người trên xe đi xuống, ánh mắt bọn họ đã sớm đặt trên người nọ. Bộ tây trang trên người cùng giày da vừa thấy đã biết hàng đắt tiền, không thể so với tên tài xế này.

Vì thế một người lôi kéo tài xế, một người khác đi đến trước mặt người đàn ông đó.

"Cậu chính là ông chủ à? Tài xế của cậu đụng phải mẹ của tôi, giờ cậu tính như thế nào? Cậu có tiền nhiều như vậy, dù sao cũng phải bồi thường chúng ta mấy vạn đi!"