Sau Khi Ly Hôn

Chương 32



"Hai bên hãy điền vào tờ khai Đơn xin đăng ký tái hôn." Nữ giao dịch viên ở nơi đăng ký kết hôn bận rộn cả một buổi sáng nên lúc này miệng khô lưỡi khô.

Chu Hành Chi và Lý Thiều Hoa nhanh chóng ký tên mình vào tờ khai rồi đưa cho cho nữ giao dịch viên.

Sau khi nữ giao dịch viên nhận tờ khai thì nói, "Xin lỗi cho tôi xin chứng minh thư, giấy chứng nhận ly hôn và đơn ly hôn, ở đây vẫn còn một số thủ tục."

Chu Hành Chi từ trong túi xách lấy ra hai chứng minh thư của bọn họ, đơn ly hôn cùng với tờ giấy từ bỏ tài sản sau hôn nhân cậu viết cho Lý Thiều Hoa, sau khi sắp xếp lại thì đặt vào trong tay nữ giao dịch viên, cậu có chút lo lắng nên hơi tiến về phía trước nói với nữ giao dịch viên, "Chúng tôi là hôn nhân AB, lúc trước quy định chỉ cần hai bên vợ chồng ký vào đơn ly hôn, và một trong hai nộp đơn trực tuyến thì có thể coi như đã ly hôn. Sau này chúng tôi······ cũng chưa chính thức nộp đơn ly hôn."

Nữ giao dịch viên ngẩng đầu lên, đẩy đẩy mắt kính, nhìn lướt qua gương mặt hai người bọn họ, nói, "Lần đầu tôi nhìn thấy AB đến tái hôn. Lúc trước tại sao lại ly hôn?" Sau khi hỏi xong thì nhìn nhìn đơn ly hôn rồi liếc Lý Thiều Hoa một cái, "Do Beta đề nghị ly hôn? Đúng là gặp quỷ mà."

Lý Thiều Hoa ghét nhất là những người có chút quyền lực liền diễu võ dương oai, lại nghe trong lời nói có ẩn ý nên anh lập tức đen mặt, không muốn nói chuyện nữa.

Chu Hành Chi biết anh không có kiên nhẫn với nữ giao dịch viên, cũng biết anh sẽ tức giận nên bịt chặt miệng Lý Thiều Hoa, ân cần nói với nữ giao dịch viên, "Khi đó có chút hiểu lầm, hiện giờ đã được giải quyết. Làm phiền ngài cấp giấy đăng ký tái hôn."

Nữ giao dịch viên nhìn thấy Chu Hành Chi đẹp trai, thái độ lại đúng mực nên tận tình khuyên bảo nói, "Tuy quốc gia chúng ta không phản đối hôn nhân AB, BO nhưng cũng không ủng hộ, nếu cậu có khổ tâm hoặc là có lý do khó nói thì hãy nói với chúng tôi."

Lý Thiều Hoa nhịn không được hừ lạnh một tiếng, lui về sau mấy bước, để lại Chu Hành Chi một mình ở quầy.

Chu Hành Chi vội vàng nói, "Không có, không có. Anh ấy chịu theo tôi tái hôn, tôi rất vui vẻ."

Nữ giao dịch viên nghi hoặc nhìn cậu, "Cậu đã suy nghĩ kỹ càng?"

Chu Hành Chi gật gật đầu, nói, "Đã suy nghĩ kỹ càng. Làm phiền ngài giúp tôi đăng ký."

Nữ giao dịch viên nhập thông tin hai người vào máy tính rồi in ra hai tờ giấy nho nhỏ, sau khi đóng dấu lên thì kẹp vào hai cuốn sổ màu đỏ rồi đặt trước mặt Chu Hành Chi.

Chu Hành Chi mở ra xem xét xác nhận thông tin, sau đó nói hai tiếng cảm ơn rồi rời đi.

Khi đi qua chỗ rẽ thì nhìn thấy Lý Thiều Hoa dựa vào tường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong lòng Chu Hành Chi cảm thấy nhói đau, cậu ôm anh một chút rồi giơ hai cuốn sổ màu đỏ trước mặt anh, nói, "Bảo bối, hôm nay là tân hôn của chúng ta, vui vẻ nào."

Lý Thiều Hoa một tay giật lấy hai cuốn sổ, anh mở ra nhìn một chút rồi nhét vào trong tay Chu Hành Chi, sau khi nhìn thấy cậu bỏ vào trong túi xách thì mới chậm rãi nói, "Không có tức giận. Chỉ là cảm thấy những người này rất khó chịu."

Chu Hành Chi lo lắng nhìn anh nên nói vấp một chút, "Đừng, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào được không? Tóm lại cho dù người khác nghĩ như thế nào thì em đều yêu anh."

Lý Thiều Hoa mỉm cười, nói, "Không có việc gì. Thật ra anh cũng đã quen. Năm 2020, anh một Beta có thể cùng Alpha lãnh chứng thì nên mở party cảm ơn chính phủ."

Chu Hành Chi nắm lấy tay anh, cúi đầu hôn hôn lên trán anh, dừng lại một chút, nói, "Thiều Hoa, trên đời này có nhiều người như vậy, bị giới hạn bởi những quy tắc, thế tục cùng với lộ trình đã định, nên đi học liền đi học, nên làm việc liền làm việc, yêu đương liền yêu đương, cuối cùng kết hôn, sinh con, sinh con thứ hai, nghỉ hưu, sau đó lại thúc giục con cái kết hôn ······ cả đời mơ màng hồ đồ. Cho nên, chúng ta không sinh con thì có quan hệ gì chứ? Dù sao luôn có người sinh con. Chúng ta chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi."

Tâm trạng Lý Thiều Hoa lúc này mới dịu đi một chút, anh nhón chân ghé vào bên tai Chu Hành Chi nói, "Ừm, anh đã cho em cơ hội sống một cuộc sống người bình thường nhưng em lại không muốn. Nên sau này em không được hối hận, nếu dám hối hận, anh nhất định sẽ không buông tha em."

Chu Hành Chi cười cười, ôm eo anh, hai người ngồi vào trong xe -- chiếc xe Q3 đã sử dụng gần mười năm nhưng vẫn bướng bỉnh như cũ-- Chu Hành Chi cũng không vội vàng lái xe, cậu quay đầu hỏi người yêu đang ngồi trên ghế phụ, "Thiều Hoa, anh biết em hối hận điều gì nhất không?"

Điều này thật sự làm cho Lý Thiều Hoa khó hiểu. Bởi vì Chu Hành Chi không có ham muốn gì nên anh không biết được một người như vậy hiện giờ còn có cái gì tiếc nuối.

Chu Hành Chi nắm tay anh, nói, "Em cũng đã nói rồi. Em hối hận nhất là không ở ngày đầu tiên nhìn thấy anh liền quỳ xuống cầu hôn anh."

Lý Thiều Hoa nghe cậu nói như vậy thì nhớ đến buổi tối mình nói dối có người khác, khi đó Chu Hành Chi cũng nói với anh như vậy. Trong lòng anh vừa đau đớn vừa chua xót, nhưng không nói được lời nào.

Chu Hành Chi cười xấu hổ, nói, "Ngay ngày đầu tiên nhìn thấy anh, em nên biết rằng em thích anh nhiều đến như nào. Là do em quá ngu ngốc."

Lý Thiều Hoa nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc, liền cố ý đùa giỡn, nói, "Không phải sau khi bị anh dùng quy tắc ngầm, rồi kinh ngạc trước kỹ năng giường chiếu của anh nên mới bắt đầu thích anh sao?"

Chu Hành Chi sửng sốt một chút, nói, "Không phải. Em đã thích anh từ rất lâu rồi. Thích nhìn anh, cũng thích cùng anh tăng ca."

Lý Thiều Hoa cười thành tiếng, cuối cùng nhớ đến cái gì đó, hỏi, "Em nói lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh, nhưng sao anh lại nhớ rõ, khi ở Tứ Xuyên, em ở trong phòng vệ sinh nói với Lục Kỳ là không bao giờ thích Beta. Còn nói muốn cùng Omega kết hôn sinh con. Em đừng có lừa gạt anh."

Trái tim Chu Hành Chi thắt lại. Cậu không biết lúc trước thuận miệng nói một câu nhưng Lý Thiều Hoa lại nghe thấy, làm cho Lý Thiều Hoa nhớ đến bây giờ. Cậu cúi đầu, buồn bã nói, "Khi đó em, khi đó em không thấy rõ tình cảm của mình. Em cảm thấy những suy nghĩ không nên có đối với anh là không đúng, lại nhịn không được chú ý anh, thích anh. Cho nên khi Lục Kỳ nói chuyện này với em thì em mới cố ý lảng tránh. Em không ngờ anh lại nghe thấy, cũng không biết trong lòng anh luôn có khúc mắc. Thiều Hoa, em xin lỗi."

Lý Thiều Hoa theo bản năng che mặt, lẩm bẩm nói, "Ánh nắng bên ngoài chói quá, hôm nào mua miếng dán kính che nắng."

Chu Hành Chi vuốt ve bàn tay anh, "Thiều Hoa --"

Lý Thiều Hoa không để ý đến cậu, chỉ rầu rĩ nhìn ra bên ngoài.

Chu Hành Chi ghé vào tai anh, đỏ mặt thấp giọng nói, "Khi đó, mỗi lần đến kỳ động dục em đều nghĩ đến anh quay tay."

Lý Thiều Hoa bật cười, sau đó "Bẹp" một ngụm lên mặt Chu Hành Chi, nói, "Bạn nhỏ này, sao càng ngày càng không biết xấu hổ như vậy?"

Nói xong, anh dựa vào ghế, lười biếng nhìn chằm chằm cậu, "Khi đó anh bắt em tăng ca, trong lòng em có mắng anh không? Có oán giận anh không?"

Chu Hành Chi cười cười, "Sao lại mắng anh chứ! Khi đó em nghĩ có thể cùng một lãnh đạo xinh đẹp như vậy làm việc, có thể học được nhiều kiến thức mới như vậy, còn vui mừng không kịp sao lại oán giận chứ."

Trong lòng Lý Thiều Hoa ngọt ngào, đang muốn trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người.

- - "Alo?"

- - "Ai đó?"

- - "Ông nói lại lần nữa!"

Lý Thiều Hoa cúp điện thoại, mặt trắng bệch giống như tờ giấy, cả người tê liệt ngã xuống ghế.